Du Y

Chương 58

TV đang phát sóng chương trình thi hoa hậu, cả nhà… ừm, đúng vậy, sau một thời gian dài cùng ăn cùng ở, cùng mạo hiểm, cùng trải qua tất cả những chuyện không thể tưởng tượng trên đời và cãi vã lẫn nhau thì quan hệ giữa bọn họ đã biến thành một gia đình tạm thời, chung sống giữa thế ngoại đào nguyên đầy hiểm họa nơi đây.

Lão Diêu phát huy đầy đủ bản sắc cay nghiệt của mình, ra sức bình phẩm móc mỉa hạ thấp từng thí sinh một; mẹ Khấu cười ngã ngửa trên sofa; Hà Hiểu Trí ngồi một bên, trên mặt cũng hiếm hoi lộ ra nét cười thoải mái vui vẻ.

Lão Diêu dường như mỉa mai ra thành tựu, cơ mặt lúc nào cũng căng cứng lúc này thả lỏng hẳn ra, tinh thần hăng hái hơn hẳn bình thường… có lẽ cho dù có quái gở đáng ghét đến mức nào, có nung nấu địch ý với người khác đến mức nào đi chăng nữa, thì trong thâm tâm vẫn mong muốn người ta để ý đến mình, vẫn mong người ta nhìn mình mà phản ứng đủ kiểu.

Cái gọi là tịch mịch, xét đến cùng chẳng qua là mọi người đều bận rộn với cuộc sống của riêng mình, một người trong lòng có chuyện lại phát hiện chẳng có ai nghe mình giãi bày, trên mặt có vui buồn mà chẳng có ai thấy, thế thôi.

Lúc Khấu Đồng trở về, chỉ có mỗi Hoàng Cẩn Sâm đang giành hoa quả với Mạn Mạn là để ý thấy.

Trên vai hắn vương một cái lá khô, trên quần còn vài ngọn cỏ vì rời khỏi vòng tuần hoàn thời gian mà chẳng còn tươi mới. Hoàng Cẩn Sâm nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, hiện tại cách thời gian Tần Cầm tỉnh lại ước chừng còn khoảng một tiếng nữa.

Hoàng Cẩn Sâm vươn tay sờ đầu Mạn Mạn, lực tay quá lớn làm cho mái tóc được chải chuốt hẳn hoi của nó rối bời cả lên. Bị con bé trợn mắt lên lườm, gã rất chi là khoái trá đứng lên đi cùng Khấu Đồng vào phòng sách.

Tần Cầm bị quẳng một bên, nhìn kiểu gì cũng chỉ là một thiếu niên bình thường trông có vẻ u ám, trên đường có gặp thoáng qua cũng chẳng ai ngoái lại xem, ai mà biết được thế giới nội tâm của nó lại kinh hoàng như thế chứ?

Thấy Khấu Đồng lại lấy hộp điều khiển ra, nhập mật mã mở khóa bàn phím và màn hình rồi nhanh chóng sửa chữa chương trình đã viết xong, Hoàng Cẩn Sâm khoanh tay đứng dựa vào tường phía sau lưng hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Phải chuẩn bị đi rồi hả?”

Khấu Đồng gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức khiến cho quá trình này càng bất ngờ càng tốt, song khi bọn họ ý thức được điều này thì vẫn sẽ sinh ra nỗi sợ hãi rất lớn, hơn nữa trong lúc sợ hãi thì lý trí mất sạch, nhất định phải làm tốt phòng bị.”

Hoàng Cẩn Sâm im lặng một chút, sau đó nói: “Em suy nghĩ thật là chu toàn.”

Khấu Đồng nở một nụ cười nhưng rất nhanh tan biến. Kính chống phóng xạ che khuất ánh mắt của hắn khiến cho đường nét trên mặt hắn trở nên có chút lạnh lùng. Hoàng Cẩn Sâm bỗng cảm thấy không thoải mái, thế là bèn đi qua nắm cằm Khấu Đồng xoay sang chỗ mình: “Nào nào, cười cho gia xem cái rồi tính sau.”

Khấu Đồng xoa xoa đầu cún của gã: “Ngoan, về nhà gia thương cưng sau nhá.”

Ờ, gần được, tốt xấu gì cũng có tí hơi người rồi. Hoàng Cẩn Sâm cười cười chống hai tay lên bàn làm việc của Khấu Đồng: “Đừng ép bản thân gắt quá, em đâu có cần thành tiên.”

Khấu Đồng nhún nhún vai, thuận miệng nói: “Đàn ông mà, phải nghiêm khắc với bản thân một chút.”

Hoàng Cẩn Sâm vừa nghe xong thì lập tức siết chặt cái cằm nhòn nhọn của Khấu Đồng, xoay khuôn mặt đang dán vào màn hình lại, tháo kính của hắn ra, nghiêm trang nói: “Này, nhìn tôi.”

Khấu Đồng hỏi: “Làm gì?”

Hoàng Cẩn Sâm chỉ vào chóp mũi hắn mà hỏi: “Có biết em là ai không?”

Khấu Đồng gạt ngón tay gã xuống: “Giở trò gì thế?”

Hoàng Cẩn Sâm quay ngón tay chỉ vào chính mình, nói rằng: “Từ rày về sau em chính là người của tôi, nghe hiểu chưa hả? Ai muốn đối xử không tốt với em thì phải bước qua cánh cửa của chồng em trước, chính bản thân em cũng không được phép, hiểu không?”

Khấu Đồng không biết phải cười hay phải khóc mới được đây.

Nhưng mà khi hắn nheo mắt nhìn biểu cảm của Hoàng Cẩn Sâm thì lại nhận ra không phải gã đang nói đùa, mà ngược lại, dị thường nghiêm túc, hơn nữa còn mang theo ý đe dọa. Giọng nói của gã ép xuống thật trầm mà đầy nguy hiểm: “Lên thuyền giặc của tôi rồi em đừng hòng xuống nữa. Nếu sau này không muốn đang thân thiết với tình mới lại ăn một súng chẳng biết từ đâu tới mà chết bất đắc kì tử, thì tốt nhất là em nên biết mình phải làm cái gì.”

Nét cười trên khóe miệng Khấu Đồng tiêu tan. Hắn nghiêm túc nhìn đăm đăm vào mắt Hoàng Cẩn Sâm hồi lâu, hỏi lại: “Anh đang uy hiếp tôi sao?”

Hoàng Cẩn Sâm ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: “Trên thế giới này rất ít người có thể nghe thấy lời uy hiếp của tôi. Bọn họ phần lớn đều chẳng hề hay biết gì mà đi gặp Diêm Vương luôn cả đấy.”

Có một loại đàn ông khi cười lên trông đáng yêu hiền lành dễ bắt nạt hơn bất kì ai, muốn vo tròn hắn, hắn sẽ tự cuộn người cho mà vo, muốn ép bẹp hắn, hắn sẽ ngoan ngoãn duỗi thẳng. Thế nhưng một khi hắn không cười nữa, thì người ta sẽ cảm thấy nói cùng hắn một câu thôi cũng đáng sợ vô cùng.

Thật không khéo, hai vị trước mắt đều là kiểu người như thế.

Không gian trong phòng sách dường như chợt trở nên chật chội, không khí vui vẻ cười đùa thình lình lặng phắc như tờ, dường như bất ngờ căng thẳng khẩn trương…

Hoàng Cẩn Sâm lần đầu tiên không nhường nửa bước.

Một lúc lâu sau, Khấu Đồng rốt cuộc dịu ánh mắt đi trước mà nở nụ cười: “Được lắm, dám uy hiếp đến tận trên đầu tôi, có khí phách, tôi thích.”

Vì thế, Hoàng Cẩn Sâm vươn tay vén một lọn tóc rũ xuống trên trán Khấu Đồng sang một bên mai, sau đó đứng thẳng dậy, coi như đạt được thắng lợi trong giai đoạn ngắn. Khấu Đồng nhìn gã, bỗng nhiên nói: “Anh không cần lo lắng ra ngoài rồi tôi sẽ biến mất. Chỉ cần tôi không kẹt trong cái kẽ hở thời không nào thì nhất định vẫn sẽ ở đây thôi.”

Hoàng Cẩn Sâm chững lại một lúc, mãi sau mới chậm rãi cong cong viền mắt nhẹ nở một nụ cười thật tươi, thấp giọng nói: “Tôi biết.”

Khấu Đồng nhanh chóng sửa chữa chương trình đã viết. Hắn muốn ‘gia cố’ không gian này. Nếu trong nháy mắt ý thức được mình sắp phải rời khỏi đây mà có chủ thể ý thức nào đó bị phá vỡ thì hộp điều khiển sẽ tự động khóa chặt không gian, quay về chương trình trước đó. Chuyện này không hề khó, đối với Khấu Đồng mà nói thì chỉ cần tầm mười lăm phút đồng hồ.

Sau đó, ngón tay hắn đặt trên nút Enter.

Đèn phòng khách rọi vào qua khe cửa, Khấu Đồng sửng sốt một lát, xoay tay mở cửa hé ra một chút, tiếng cười đùa bên ngoài thoắt cái truyền vào. Hắn như thể vừa nghe thấy âm thanh tuyệt vời nhất thế gian, cứ nghe mãi hồi lâu rồi cau mày hỏi: “Nếu bây giờ tôi khởi động chương trình, có phải là tàn nhẫn lắm không?”

Hoàng Cẩn Sâm theo ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài trong giây lát rồi bình thản đáp: “Nếu nhất định phải chết một lần, tôi cảm thấy cứ thần không biết quỷ không hay ngủ say đến chết còn hạnh phúc hơn nhiều là bị bệnh viện tuyên bố bệnh nan y, rồi dật dờ dặt dẹo đau ốm mấy năm, cho dù kết quả chẳng khác gì nhau cả.”

Có đạo lý, Khấu Đồng nghĩ. Thế nhưng không hiểu tại sao ngón tay hắn lại không thể ấn xuống.

Hắn chợt cười tự giễu: “Khả năng tự kiềm chế của trẻ con rất kém. Chúng nó vui thì cười, buồn thì khóc, muốn cái gì biểu đạt ngay, chẳng bao giờ phải khắc chế ham thích của mình cả. Rất nhiều đứa trẻ dù được biết nếu cứ giữ chiếc kẹo trong tay không ăn thì có thể có được hai cái kẹo, nhưng vẫn không nhịn được mà tận hưởng ngay chút hạnh phúc trước mắt. Nhiều người dù đã trưởng thành vẫn như vậy, không thể khắc chế xung đột giữa lý trí và dục vọng, khuyết thiếu tự chủ một cách cực đoan, tựa như…”

“Người không thiếu tự chủ cũng sẽ gặp phải những cục diện không thể làm chủ được.” Hoàng Cẩn Sâm đột nhiên thấp giọng ngắt lời hắn, “Nếu thật sự như em nói, có người bách chiến bách thắng, không cần để ý điều gì, chuyện gì cũng có thể dùng lý trí để mà cân đi nhắc lại… thế thì chắc gã đó phải khổ lắm.”

Khấu Đồng khe khẽ thở dài, sau đó ngón tay trên bàn phím bất thần nhấn xuống không hề báo trước. Một tiếng âm báo thật dài vang lên, sắc mặt và màu môi của hắn đều tái nhợt đến không còn màu máu. Khi màn hình của hộp điều khiển hiện lên số liệu đang được kiểm tra, hắn bất giác đưa tay ôm lấy ngực mình.

Kì thực cũng không đau đớn như vậy.

Thực sự… chỉ là lồng ngực thắt lại, đầu óc trống rỗng mà thôi. Khấu Đồng kìm lòng không đậu đứng bật dậy mở tung cửa phòng, ngẩng đầu nhìn một nhà đang vui vẻ bên nhau xem tivi ngoài đó.

Mẹ Khấu lau nước mắt vì cười mà ứa ra, vô tư hỏi: “Đồng Đồng, ban nãy có phải có cái gì vang lên một tiếng không con?”

“Vâng.” Khấu Đồng nheo mắt lại, lông mi dày che khuất ánh mắt, không để ai thấy bên dưới nó là nước mắt ướt đẫm, “Có người gọi con trở về.”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Khấu Đồng chậm rãi đi qua, cúi người xuống ôm lấy cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con phải trở về rồi.”

Dường như cảm giác được điều gì, mẹ Khấu ôm chặt lưng con trai, móng tay bấu nhàu cả áo sơ mi của hắn.

“Ừa…” Một lát sau, cô lên tiếng, dưới ánh mắt sâu thẳm là bi thương ẩn giấu mà người khác không thể nào hiểu được. Cô dịu dàng nói, “Đi thì đi đi, ở bên ngoài đừng quên con còn có người mẹ này là được rồi.”

Khấu Đồng nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Con sẽ không quên …”

Con vĩnh viễn sẽ không quên mẹ, cho đến lúc con cũng vượt qua hai bờ sinh tử, còn chờ mẹ đến đón con mà.

Diêu Thạc giật mình như hiểu ra điều gì, sắc mặt cứng đờ lại. Hà Hiểu Trí đột nhiên hét ầm lên như thể cực kì kinh hoàng.

Sau đó chấn động quen thuộc nổi lên, hộp điều khiển muốn đưa bọn họ trở lại thế giới bên ngoài, cái thế giới… lạnh lẽo, áp lực, tràn ngập những điều không hoàn mỹ đó.

Hà Hiểu Trí điên cuồng muốn bỏ chạy, thế nhưng hộp điều khiển đã khóa chặt hết thảy, nó giống như một con thú bị vây hãm liều mạng lao vào những chiếc gương.

Mạn Mạn ngây ngốc ngồi trên sofa, mãi một lúc sau nó mới cất tiếng như mèo kêu yếu ớt: “Cháu sẽ lại không thể nói chuyện nữa sao?”

Hà Hiểu Trí hai mắt đỏ ngầu, đột nhiên nắm chặt một mảnh gương vỡ kề lên cổ mình mà hét ầm lên: “Dừng lại! Dừng lại! Đừng có tới đây! Mau dừng thứ đó lại!”

Thà chết trong an yên, còn hơn trở lại bên ngoài.

Diêu Thạc ngồi xuống đất, vòng hai tay ôm đầu, thu mình lại giữa tiếng thiếu niên thét lên điên cuồng và tiếng khóc của đứa bé gái.
Bình Luận (0)
Comment