Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang

Chương 89

Bạch Hi Vũ nhìn sắc đỏ tràn ngập trong phòng lại có chút đau đầu, liếc mắt hỏi Vu Sơ Hồng: “Tối hôm qua, phụ hoàng làm gì vậy?”

Lòng bàn tay của Vu Sơ Hồng đang vuốt ve lên xuống trên tấm lưng trần của Bạch Hi Vũ, khóe miệng hắn cong lên và nói: “Tiểu Bạch không nhớ rõ sao?”

Bạch Hi Vũ lắc đầu, chỉ nhớ bầu rượu được thêm mật hoa táo tàu được đặt trước mặt cậu trong cung yến ngày hôm qua làm cậu rất thích, vì vậy mà không kìm chế bản thân mình mà uống nhiều thêm vài chén. Tình huống này trước đây sẽ không bao giờ xảy ra, có lẽ bây giờ cậu biết dù thế nào đi nữa thì vẫn có Vu Sơ Hồng đứng sau che chở cho cậu, cho nên hành động của cậu không chút kiêng nể gì.

Nhưng như vậy không tốt chút nào, suy cho cùng thì Vu Sơ Hồng không thể mãi mãi ở bên cạnh cậu, người duy nhất cậu có thể dựa vào ở những thế giới sau này cũng chỉ có thể là bản thân mình.

Vu Sơ Hồng nhìn vào đôi mắt đen láy của người trước mặt liền biết Bạch Hi Vũ đang lạc vào cõi tiên nào rồi, hắn nhẹ nhàng vuốt lưng cậu và nói: “Không nhớ thì không nhớ đi”

Thanh âm của Vu Sơ Hồng có chút tiếc nuối lại xen lẫn một vài tia đau khổ mà có lẽ cả đời này Bạch Hi Vũ không bao giờ biết được. 

Bạch Hi Vũ không giỏi suy xét nhân tâm hoặc là đã lười nghĩ việc này, liền vươn tay chọc chọc vào ngực Vu Sơ Hồng: “Phụ hoàng sẽ không giấu nhi thần mà lại thành thân chứ?”

Vu Sơ Hồng không đồng tình với cách nói của cậu, bắt lấy bàn tay đang châm lửa khắp nơi, giọng nói trầm thấp lại có chút ấm ách: “ Lại thành thân là có ý gì? Phụ hoàng khi nào lại thành thân cùng người khác chứ?”

“Những phi tần trong hậu cung của người đấy, chẳng lẽ họ chỉ là vật trang trí thôi sao? ” Bạch Hi Vũ nói.

Những phi tần đó đối với Vu Sơ Hồng đích thật là vật trang trí, nhưng lúc này hắn cũng không thể giải thích với Bạch Hi Vũ, rằng hắn lưu những người đó lại là vì cậu.

Vu Sơ Hồng cảm thấy người trước mặt có lẽ đang ghen, hắn không nhĩn được mà cười cười: “Chuyện đó khác nhau, Tiểu Bạch!!”

Thật ra Bạch Hi Vũ lại tin những lời của Vu Sơ Hồng, một vị hoàng đế không nói đến nhi tử của hắn, những phi tần trong hậu cung không phải vật trưng bày thì là gì!! Chỉ là cậu vẫn không hiểu tại sao Vu Sơ Hồng lại có thể nhận ra mình chỉ với một cái nhìn thoáng qua. Hắn luôn mang vẻ mặt lạnh lùng đối với phi tần trong hậu cung, hắn làm sao có thể xem một đứa bé mới sinh như bảo bối được, hơn nữa hắn cũng biết đứa nhỏ không phải con ruột của mình, nhưng cậu không biết phải hỏi như thế nào.

Vu Sơ Hồng cảm thấy đứa nhỏ trước mặt chắc đang tới tuổi dậy thì, có chuyện đều không nói với phụ huynh, cứ thích ôm trong  bụng, hắn hỏi Bạch Hi Vũ: “Hiện tại ngươi tỉnh táo hẳn chưa?”

Bạch Hi Vũ không nói chuyện, nhưng thấy đôi mắt trừng to như chuông đồng của cậu thì chắc là đã thanh tỉnh.

“Thân thể có khó chịu không?” 

Bạch Hi Vũ không rõ Vu Sơ Hồng hỏi cậu như vậy làm gì, tối hôm qua cậu chỉ có uống chút rượu, có thể khó chịu cái gì. Nhưng cậu sẽ sớm biết Vu Sơ Hồng muốn làm gì.

“Vừa đúng lúc phụ hoàng hiện tại có một nơi không thoải mái cho lắm, muốn Tiểu Bạch giúp phụ hoàng một phen.” Vu Sơ Hồng xoay người, bao phủ người Bạch Hi Vũ.

Không đợi Bạch Hi Vũ nói ra lời cự tuyệt, Vu Sơ Hồng trực tiếp duỗi tay mang theo ba tiểu tử kia (gồm Bạch Hi Vũ, tiểu Tiểu  Bạch, tiểu Hồng Hồng) cùng lao tới vùng đất hạnh phúc.

Sau khi kết thúc, Vu Sơ Hồng ở bên tai cậu thấp giọng nói: “Tiểu Bạch, người mà phụ hoàng luôn luôn muốn chỉ có một mình ngươi”

Bạch Hi Vũ nằm trên giường, nhắm mắt, thở dốc như một con cá chết. Nghe được lời của Vu Sơ Hồng, mí mắt cậu giật giật, cậu mở mắt ra một nửa và hỏi: “Từ khi nhi thần còn bé thì phụ hoàng đã có ý nghĩ này rồi à?”

Vu Sơ Hồng hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, trực tiếp thừa nhận: “Đúng vậy.”

Cầm thú! Bạch Hi Vũ không có gì để nói, vì vậy cậu nhắm mắt lại, không nhìn Vu Sơ Hồng. Vu Sơ Hồng mặc y phuc vào rồi xuống giường, cẩn thận gấp hai hỉ phục ngày hôm qua đặt ở đầu giường. Sau đó hắn cúi xuống hôn lên trán Bạch Hi Vũ, nói với cậu: "Phụ hoàng đi lấy thức ăn cho ngươi."

Sau khi Vu Sơ Hồng rời đi, Bạch Hi Vũ mở mắt nhìn đống lụa đỏ treo trên đầu giường, mắt vẫn có chút cay cay, quay đầu lại thì tình cờ nhìn thấy hai bộ hỉ phục mà Vu Sơ Hồng đặt ở đó, cậu không nhìn thấy cả một bộ y phục, chỉ là hoa văn trên đó …

"Hai bộ quần áo này ..." Bạch Tử Họa nhíu mày, luôn cảm thấy hai bộ quần áo này có một chút quen mắt, nhưng trong giây lát cậu không thể nghĩ ra mình đã nhìn thấy chúng ở đâu.

Cốt truyện ban đầu của thế giới này giờ đây đã hoàn toàn bị phá vỡ. Bạch Hi Vũ không thể biết được khi nào cậu có thể một lần nữa đưa vòng hào quang cho Tống Tử Nhan. Hơn nữa lần đó cậu cùng Tống Tử Nhan trúng Luyến Xuân Hương, cũng không biết tổng bộ có tính đấy là một lần đưa vòng hào quang hay không? Xét cho cùng thì nó không có trong cốt truyện ban đầu. Bạch Hi Vũ cuối cùng cũng thở dài sau khi nghĩ đến điều đó, có lẽ thế giới này sẽ trôi qua trong vô ích, anh nằm trên giường thất thần, không rõ rằng mình làm như vậy có đáng hay không.

_________________________________________

Thiên Thuận năm thứ mười tám, mùa thu.

Hộ Bộ thượng thư Tống Hằng cắt xén, tham ô tiền lương thực cứu tế ba mươi vạn lượng bạc trắng, tội ác tày trời, tru di tam tộc, ba ngày sau xử trảm ở ngọ môn, mà Nhan Phi Tống Tử Nhan cũng bị đày vào lãnh cung, ban một ly rượu độc.

Thái giám giao thánh chỉ đến tay Tống Tử Nhan, Tống Tử Nhan kính cẩn nhận lấy thánh chỉ, sắc mặt tái nhợt, tuy rằng là lỗi của phụ thân, nhưng nếu không có nhi nữ làm phi tần là nàng, phụ thân sẽ không đến mức như vậy.

Mấy ngày nay ở trong lãnh cung không dễ dàng chút nào, hiện tại thời tiết đã bước vào cối thu, gió lạnh lùa vào theo khe hở trên cửa sổ, Tống Tử Nhan thở dài cầm ly rượu trong tay, than một câu “Đời này của bổn cung rốt cuộc cầu cái gì?” Mặc dù mấy năm nay nàng chưa từng thị tẩm, nhưng nàng đã hưởng đủ loại vinh hoa phú quý, đến cuối cùng thì nàng nghĩ nên là như vậy.

“Nương nương!” Thanh Nghiêu ở bên cạnh kéo ống tay áo của Tống Tử Nhan, khóc như mưa.

Tống Tử Yến khuyên nhủ: “Ngươi đừng khóc, chờ bổn cung đi rồi, ngươi hãy tìm chủ tử có tâm địa tốt một chút.”

“Không cần, nô tỳ muốn đi theo nương nương!”

“Đứa nhỏ ngốc……” Tống Tử Nhan nâng chén rượu trong tay, ngửa đầu, muốn đem rượu trong đấy uống cạn.

Cửa cung đột nhiên bị phá mở, Tống Tử Nhan nhừng tay, nhìn ta bên ngoài, chỉ thấy một người thị vệ từ bên ngoài bước vào rồi ngừng lại trước mặt Tống Tử Nhan, nói với nàng: “Nhan Phi nương nương, hạ quan phụng mệnh Hoàng Thượng đến để đưa Nhan Phi nương nương xuất cung.”

“Có ý gì?”

Thị vệ đáp: “Là Đại hoàng tử cầu tình trước mặt bệ hạ vì ngài

“Đại hoàng tử?” Tống Tử Nhan hoài nghi mà nhìn người thị vệ trước mắt, nàng lại không hoài nghi người này có âm mưu gì, chỉ cảm thấy tò mò, nàng liền hỏi: “Vì sao Đại hoàng tử lại vì bổn cung mà cầu tình?”

“Hạ quan không biết.” Mặt của thị vệ vẫn không có biểu tình gì, nói với Tống Tử Nhan: “Nhan Phi nương nương, mời.”

Thị vệ đưa Tống Tử Nhan đến vùng ngoại thành, hắn nói với Tống Tử Y trước khi trở về cung: “Hoàng Thượng sai hạ quan nói với người rằng từ nay về sau sinh tử và hôn sự của nương nương, Hoàng Thượng đều sẽ không quan tâm.”

“Đa tạ đại nhân.”

Mà lúc này ở Thịnh Hòa Cung, Bạch Hi Vũ đang nằm sắp trên giường. Tối hôm qua vì cậu muốn Vu Sơ Hồng tha cho Tống Tử Nhan một mạng, kết quả là cậu đã bị hắn lăn lộn và suýt mất nửa cái mạng. Cuối cùng, Bạch Hi Vũ cắn mạnh vào cánh tay Vu Sơ Hồng, dấu răng đến bây giờ vẫn chưa biến mất.

Hiện tại khắp người cậu đều dấu vết của Vu Sơ Hồng để lại, mông đau đến mức không dám ngồi xuống. Lúc vừa thức dậy, cậu còn tưởng rằng bị Vu Sơ Hồng “tưới tiêu” cả một đêm, sáng hôm sau vẫn có thể khỏe mạnh như rồng như hổ, và rồi khi mông cậu chạm xuống giường, ngay tức khắc một tiếng gào khóc phát ra từ trong cổ họng cậu.

Bạch Hi Vũ lay ngón tay và thở dài, nếu tổng bộ có thể bao bung bác ái đối với nhiệm vụ của mình,  hơn nữa lần này cậu đã đưa hai  cái vòng hào quang, nếu tổng bộ không thừa nhận thì bản thân mình cũng không ủy khuất.

Thật ra tiêu chuẩn đánh giá của tổng bộ cũng không khắt khe, chỉ cần bạn đưa vòng hào quang thì bất kể tình tiết tiếp theo phát triển như thế nào, ngươi cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ là yêu cầu về số lượng là khá lớn và cần phải hoàn thành ít nhất tám vạn thế giới đạt tiêu chuẩn hoặc bốn vạn thế giới đạt loại tốt hay là hai vạn thế giới đạt loại xuất sắc để thực hiện nguyện vọng của mình. Mà cấp bậc của thế giới dựa vào số lượng vòng hào quang mà bạn đã đưa.Một là đạt, hai là tốt và ba là xuất sắc trở lên.

Trước đây, để tiết kiệm thời gian, Bạch Hi Vũ lập tức rời đi sau khi đưa vòng hào quang cuối cùng, mà ở thế giới này nếu không phải vì Vu Sơ Hồng, rất có thể cậu sẽ tự sát ngay khi biết rằng cốt truyện đã sụp đổ, lăn về tổng bộ và bắt đầu làm nhiệm vụ tiếp theo.

Nhưng cuối cùng cậu đã không làm như vậy, giờ thì ngay cả nữ chính cũng bị đuổi đi, cậu thực sự không còn ý nghĩa gì đối với thế giới này nữa. Tuy cậu có một sự chấp nhất khó nói đối với việc hoàn thành nhiệm vụ, nhưng giờ cậu quyết định ở lại đây, gắn bó với Vu Sơ Hồng trong nhiều thập niên nữa.

Vu Sơ Hồng cầm thuốc mỡ đi đến bên giường, thấy Bạch Hi Vũ vẫn đang lay ngón tay, hắn cúi xuống nhấc chăn bông của cậu ra, lấy ra một mẩu thuốc mỡ nhỏ, vừa thoa thuốc cho Bạch Hi Vũ vừa nói với: “Phụ hoàng vài ngày nữa sẽ thoái vị, nhường ngôi cho Văn Uyên, sau đó sẽ dẫn ngươi đi khắp nơi.”

Cảm giác phía sau bị chọc vẫn có chút kỳ quái, nhất là đóa yếu ớt ngày hôm qua chịu thử thách của mưa bão. Cậu rêи ɾỉ một tiếng, quay đầu lại hỏi Vu Sơ Hồng: “Phụ hoàng không hối hận sao?”

Ngón tay Vu Sơ Hồng khuấy động bên trong hai lần, hắn bật cười, nói: “Tại sao lại hối hận? Nó vốn dĩ không phải là thứ ta mưu cầu. ”

_________________________________________

Mùa xuân Thiên Thuận năm thứ mười chín, Cảnh Đế Vu Sơ Hồng băng hà, để lại di chiếu truyền ngôi cho nhị hoàng tử Vu Văn Uyên, nhưng lúc này Đại hoàng tử Vu Khê Bạch không rõ tung tích, trong triều có người đồn rằng Vu Văn Uyên giả di chiếu, hại chết Vu Khê Bạch.

Rất nhiều rất nhiều năm về sau, Vu Sơ Hồng đã không còn là vị hoàng đế tràn đầy hăng hái, phong lưu hào hoa của ngày xưa. Hắn giờ đây đã là một ông cụ lưng gù, đầu tóc hoa râm, răng rụng, song sắc mặt của hắn hồng hào, trông rất khỏe mạnh. Nhưng Vu Sơ Hồng biết bản thân mình không còn sống được bao lâu nữa.

Một buổi sáng nọ, hắn đào hũ rượu được chôn vào nhiều năm về trước từ dưới gốc đào trong sân lên, rót vào hai cái ly trên bàn.

Bạch Hi Vũ quay lại, mang theo hai con gà, vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi rượu, cậu hít một hơi, đặt con gà quay trên tay xuống rồi hét lên với Vu Sơ Hồng đang bận rộn trong bếp. “Lão Vu này, rượu này ta nếm một ngụm trước nhé!”

“Uống đi.” Vu Sơ Hồng đáp.

"Vậy ta sẽ không đợi ngươi."

Bạch Hi Vũ cầm ly rượu trên bàn lên, lắc lắc trước mũi hai cái, mật táo tàu trong ly rượu này có vẻ đặc biệt nồng, nhưng hắn lại rất thích, vì vậy cậu ngẩng đầu uống cạn rượu bên trong.

Vừa uống cạn ly rượu, cảm thấy mình có một chút nong nóng, lúc này Vu Sơ Hồng đã từ trong bếp đi ra, nhưng kỳ lạ là trên tay hắn không mang theo thứ gì. Bạch Hi Vũ nằm trên bàn cố gắng điều chỉnh ánh mắt, nói với Chu Hồng: "Lão Vu, ta nghĩ ta hơi say ..."

Vu Sơ Hồng đi tới bên cạnh cậu rồi ngồi xuống, bình tĩnh nói : "Say đi, ta sẽ ở bên ngươi. ”

Ngay khi giọng nói của hắn rơi xuống, Bạch Hi Vũ đã nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như đang rơi vào mộng đẹp vậy.

Vu Sơ Hồng ngồi cứng đờ ở đó thật lâu, từ sáng sớm đến giữa trưa, khi thân thể người bên cạnh dần dần nguội lạnh, nhịp tim và hô hấp cũng ngừng lại, cuối cùng cũng đứng dậy dời Bạch Hi Vũ đến bên giường. Hắn ngồi ở bên cạnh nhìn người trên giường, một lúc sau, Vu Sơ Hồng vươn tay sờ đầu Bạch Hi Vũ, sau đó hôn lên khóe miệng của cậu.

Và trên cánh tay trần của hắn là một dấu răng rất sâu, đó là do mỗi ngày được Bạch Hi Vũ cắn thêm vào đó.

Bên ngoài đang là tiết tháng ba, cảnh xuân tươi đẹp, thảo trưởng oanh phi (cỏ mọc chim oanh bay lượn), tơ liễu theo gió tung bay đầy trời, tựa như tuyết rơi dày đặc.

Hắn nằm xuống bên anh, ôm cậu vào lòng, nhắm mắt và ra đi thanh thản.

Bạch Hi Vũ mang vẻ mặt sững sờ trở lại tổng bộ, cậu nhớ rõ vừa rồi cậu vẫn còn đang mơ, mơ thấy mình hoàn thành tất cả nhiệm vụ, chuẩn bị trở về thời điểm ban đầu, vì sao cậu vừa mở mắt ra đã thấy mình trở lại tổng bộ.

Không ngờ uống rượu mà cũng có thể tự gϊếŧ chính mình, không biết Vu Sơ Hồng sẽ phải khóc thành dạng gì khi biết chuyện này. Hắn già rồi lại không có người bên cạnh chăm sóc, làm sao Bạch Hi Vũ có thể cảm thấy yên tâm, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác.

Bạch Hi Vũ che ngực, cảm thấy ở nơi này hơi đau, tuy rằng không phải rất đau nhưng không có cách nào không chú ý, có lẽ thật sự cần tìm bộ trưởng để xóa ký ức.

Sau khi anh ta chậm rãi đi tới, buông tay phải đang che trên ngực, nhìn thoáng qua bảng đánh giá của thế giới này, Bạch Hi Vũ lại sững sờ, trên đó hiện lên chữ "xuất sắc".

Lời của editor: mừng gớt nước mắt, vậy là xong thế giới cung đình rồi, chuẩn bị đến với thế giới tiếp theo.

Bình Luận (0)
Comment