Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang

Chương 92

Nam chính của thế giới này từng bước tiến lên trên con đường chinh phục nhân sinh, hơn nữa còn có chút........ ngựa đực.

Vì vai trò của nhân vật công tước Lars chỉ tồn tại ở nửa đầu câu truyện nên Bạch Hi Vũ không có nhiều tình tiết.

Nhân vật nam chính tên là Oledo, trước mắt vẫn chưa xác định thân phận của hắn, chỉ biết hắn là một đứa trẻ mồ côi. Năm 8 tuổi, tình cờ hắn trở thành một thiên tài về cả phép tu và võ tu. Sau đó, lại không biết hắn đã luyện tập chăm chỉ ở đâu, khi hắn trở lại đã trở thành Thánh Kiếm Sĩ, hơn nữa còn là một Ma Pháp Sư ẩn danh.

Trên đời này, có ma pháp cũng như võ lực, mà trở thành một kiếm sĩ dễ hơn học ma pháp, chỉ cần qua được những yêu cầu về thể chất thì có thể luyện kiếm, nhưng phần lớn những kiếm sĩ cả đời này chỉ dừng lại ở vị trí sơ cấp, không thể tiến thêm một bậc. Đối với việc học ma pháp, đầu tiên phải có thiên phú khiến cho các nguyên tố gần gũi với mình, sau đó dựa vào loại nguyên tố bị thu hút, phán đoán hệ ma pháp thích hợp để học, cuối cùng thì mới được phép gia nhập học viện pháp thuật của khu vực.

Ma pháp sư muốn thăng cấp sẽ không đơn giản như kiếm sĩ, mà Oledo lại là một bậc thầy về ma pháp toàn hệ. Nghe có vẻ buồn cười lắm phải không? Nên biết rằng hầu hết mọi người muốn từ một ma pháp sư thực tập trở thành một bậc thầy pháp sư thì có luyện một đời cũng không thành. Càng buồn cười hơn là Oledo lại biết một chút về dược tể, một chút về thuần thú, một chút về quân sự, vân vân....... nhưng thông thạo nhất là tán gái.

Là một nam chính trong dòng truyện thăng cấp lưu và ngựa đực, Oledo chắc chắn là một thiên hạ đệ nhất thẳng nam, hắn "làm" từ nữ giáo sư xinh đẹp quyến rũ đến công chúa thuần khiết của tộc tinh linh, cả thánh nữ thánh khiết của giáo đình và hai nàng công chúa song sinh của đế quốc Tử Kinh Hoa, còn một đống mỹ nữ mà Bạch Hi Vũ nhớ không rõ, chỉ cần là có chút nhan sắc đều thuần phục dưới háng của hắn.

Chúng ta phải biết rằng cốt truyện chính của thế giới này tuyệt đối không thể dung thứ cho sự tồn tại của một vai phụ hấp dẫn hơn cả nam chính, nếu dung túng cho sự tồn tại ấy, thì đa số là một kẻ giả nhân giả nghĩa, là vai ác đứng sau màn. Lars không phải là một nhân vật phản diện, nhưng số phận của anh cũng không khá hơn là bao so với nhân vật phản diện.

Có lẽ là để làm nổi bật sức hút của nam chính Oledo, Oledo đã đồng ý với yêu cầu của hai nàng công chúa sinh đôi của đế quốc Tử Kinh Hoa mà đi đến Yaao để trộm bản đồ quân sự. Hắn ngụy trang thành một người nô ɭệ, trà trộn vào dinh thự của Lars, đợi hơn một năm, đến khi hoàn toàn được Lars tin tưởng. Tuy nhiên. lúc này công tước Lars vẫn không nói cho hắn biết nơi đặt bản đồ quân sự của Yaao, Lars tuy không nói cho hắn biết bản đồ quân sự ở đâu nhưng lại mang đến cho hắn một tin tức đáng kinh ngạc hơn nữa, Lars tỏ tình với hắn.

Đây quả thực là một chuyện cười! Có một người đồng tính trong một câu chuyện ngựa đực, nó gần giống như một con ruồi vây quanh miếng bánh cần phải bị gϊếŧ.

Vì vậy, Oledo đã trực tiếp tố giác Lars trước giáo đình. Lars đứng trong tòa xét xử công khai trong trang phục lộng lẫy trông rất lạnh lùng và thờ ơ, cũng không phản bác lại lời cáo buộc của Oledo.

Cuối cùng, Công tước Lars phải chịu hỏa hình.

Lars không còn nữa, bất kể bản đồ quân sự có tồn tại hay không đều không còn quan trọng nữa. Không lâu sau, vương quốc Yaao bị đế quốc Tử Kinh Hoa nuốt chửng.

Bai Xiyu rất rõ khả năng của Oledo, rõ ràng có thể giải quyết Lars mà thần không biết quỷ không hay. Tại sao hắn lại phải giả làm một tên nô ɭệ khom lưng trong dinh thự của Lars hơn một năm? Hắn không sợ trong khoảng thời gian này, đôi công chúa song sinh kia đội nón xanh cho hắn sao?

CMN đúng là thiểu năng trí tuệ mà.

Khi Lars ngẩng đầu, tên nô ɭệ phìa dưới trường đấu đã không còn hơi thở, toàn thân hắn đẫm máu, tứ chi khiếm khuyết, mãnh thú ngửi trên người hắn hai cái tựa như không vừa lòng với bữa ăn này, cho nên lại chầm chậm đi về hướng khác, những quý tộc xung quanh một lần nữa hoan hô, họ tung mũ vàng và hoa lên trời để ăn mừng chiến thắng vĩ đại này của con mãnh thú.

Con sư tử đã sớm quen với tiếng hoan hô của đám quý tộc, nó quay tại chỗ 2 vòng, cảm thấy không còn gì thú vị thì đi xuống, tỉ mỉ liếʍ ɭáρ móng vuốt cũa mình, sau đó nhắm mắt ngủ.

Một vài binh sĩ mặc áo giáp sắt, tay cầm trường thương, tiến vào trong trường đấu. Bọn họ mang xác của tên nô lê kia ra khỏi sân.

Một lúc sau, một tên nô ɭệ khác được đưa lên. Hắn có làn da màu bánh mật, trên ngực lộ ra cơ bắp cuồn cuộn tràn đầy sức mạnh, đôi mắt màu xanh biếc đặc biệt hấp dẫn trên khuôn mặt đầy bụi bẩn, mơ hồ vẫn có thể nhìn ra được vẻ ảnh tuấn của hắn.

Trong sân, các phu nhân quý tộc lặng lẽ thảo luận với nhau, cảm thấy tên nô ɭệ này thực sự là quá đáng tiếc.

Đầu Lars hơi ngửa ra sau, ánh nắng vàng chiếu vào khuôn mặt trắng nõn, cậu nheo mắt, lông mi dài khẽ run lên tạo thành vệt bóng dưới hốc mắt.

Nô ɭệ bên dưới là Oledo, kẻ sẽ gϊếŧ cậu trong tương lai.

Quốc vương ở bên cạnh hỏi: "Công tước Lars nghĩ rằng tên này sẽ tồn tại được trong bao lâu?"

Lars lắc đầu và trả lời: "Thần không biết."

"Có điều gì mà công tước Lars không biết chứ?" Quốc vương nói, dường như có điều gì đó khác trong lời nói của anh ta, nhưng Lars thậm chí không cho hắn một biểu cảm dư thừa, quốc vương cũng ngừng dò hỏi vị công tước này, chuyên tâm xem cuộc chiến dưới sân.

Đôi mặt với con thú đang ngủ say, Oledo nhàn hạ thoải mái ngồi xuống, nhưng các quý tộc đang bắt đầu lo lắng. Bọn quý tộc xông lên quát mắng con quái thú, ném cổ tay áo vào người nó

Hắn ngẩng đầu nhìn quanh khán đài, cuối cùng thấy Lars đang ngồi ở trung tâm ở phía trên. Oledo thu hồi ánh mắt, cúi đầu, liếm khóe môi có chút khô.

Tiếng chửi của mọi người làm dã thú thức giấc, nó giật giật mí mắt và mở to mắt nhìn người nô ɭệ đối diện. Dã thú đứng lên, gầm nhẹ một tiếng về phía Oledo.

Oledo đứng lên nhưng trên mặt cũng không có chút khẩn trương nào, hắn cúi đầu, ngón tay hơi động sau đó nhanh chóng ra quyền, thân thủ nhanh nhẹn, ngay cả lũ quý tộc từ trước đến nay luôn khinh thường nô ɭệ đều không khỏi cảm thán.

Công tước Lars tuy đã chinh chiến nhiều năm nhưng vẫn không thích cảnh tượng đẫm máu này, cụp mắt xuống nhìn họa tiết tinh xảo trên quần áo, Lars cảm thấy bắp chân dường như lại đau.

Không lâu sau, liền nghe một tiếng ầm, vì đây không giống như âm thanh khi một tên nô ɭệ ngã xuống, Lars ngẩng đầu nhìn lại, thật không ngờ âm thanh đó xuất phát từ đầu của con sư tử.

Trên trường đấu chỉ còn một mảnh yên lặng.

Khóe miệng Lars gợi lên một vòng cung giễu cợt, thật là thú vị. Khi dã thú thắng, đám quý tộc này hận không thể chạy lên hát vài bài, nhưng khi nô ɭệ thắng, biểu cảm trên mặt họ lại đáng để suy nghĩ hơn nhiều.

"Đổi một con sư tử khác đi." Nhà vua dời mắt và nói với kỵ sĩ trưởng đứng bên cạnh: "Hãy tìm một con bị bỏ đói lâu hơn."

"Vâng, thưa bệ hạ"

Không lâu sau khi kỵ sĩ trưởng đi xuống, xác của con sư tử được nhấc xuống, và sau đó một cái lồng sắt khổng lồ được nâng lên, con sư tử trong lồng trông giống như đã bị đói từ lâu, nó nhìn Oledo với đôi mắt khát máu, dữ tợn.

Còn Oledo thì đứng nguyên tại chỗ từ đầu đến cuối, trên người không thấy chút nhếch nhác nà , cũng không tỏ ra bất mãn vì lúc này lại có thêm một con sư tử, chỉ là tầm mắt của hắn thỉnh thoảng lại hướng về phía nhà vua.

Lồng sắt được mở ra, những người khác vội vã đi xuống, để lại Oledo một mình trong sân đấu. Tuy nhiên, con sư tử được cho là đã đói năm ngày vẫn không thể đe dọa nam chính, thậm chí nó còn không thể trụ lâu hơn.

Các quý tộc dường như đang khiếp sợ và chưa hồi thần được. Toàn bộ đấu trường tĩnh lặng, Lars nhìn thoáng qua Oledo và nói với nhà vua bên cạnh: "Bệ hạ, ngài nên đặc xá cho tên nô ɭệ này."

Quốc vương nhìn con sư tử đã chết phía dưới, rốt cuộc cũng xua tay, ý bảo kỵ sĩ trưởng buông tha tên nô ɭệ kia.

Vì vậy, sau đó một nhóm người chạy ra từ cánh cổng bên cạnh, ôm lấy Oledo và đưa hắn đi để rửa sạch máu trên người hắn ta.

Quốc vương đứng lên, nói với Lars vẫn còn đang ngồi đó: "Đi thôi công tước Lars, ta nên xuống dưới để đặc xá cho tên nô ɭệ này."

Những người đó nâng Oledo đi qua Khải Hoàn Môn, trên người Oledo có vô số bông hoa rơi xuống, trên mặt không lộ ra nửa phần vui mừng, nhưng khuôn mặt lạnh lùng này lại càng khiến các cô gái ném hoa về phía mình.

Nhà vua đứng ở phía trên, ánh mặt trời chiếu sáng chiếc vương miện trên đầu hắn càng thêm chói mắt. Hắn ta cầm một thanh kiếm dài trong tay và chỉ nó vào ngực Oledo, đầu tiên đọc một tràng những lý do thoái thác của chính phủ (nguyên văn là先是整了一大套官方的说辞), cuối cùng mới nói với Oledo "Ta sẽ đặc xá cho thân phận nô ɭệ của ngươi."

Tên nô ɭệ đó ngẩng đầu trộm nhìn Lars, mím môi nói với vị vua: "Tôi muốn... Tôi muốn đi theo ngài công tước!"

Quốc vương sửng sốt, trong nhiều năm nay hắn ban ân đặc xá chưa đến mười hai người, đây là nô ɭệ đầu tiên từ chối. Hắn đặt thanh trường kiếm trong tay xuống, quay đầu nhìn Lars đang đứng bên cạnh, sắc mặt Lars vẫn lạnh lùng, như thể người mà tên nô ɭệ đang nhắc đến không phải là mình.

Nhưng trên lục địa Yaao chỉ có duy nhất một công tước Werther Lars.

Quốc vương thấy việc này rất thú vị, hắn tra thanh kiếm vào vỏ sau đó ném vào tay người thị vệ đứng bên cạnh, hắn hơi nghiêng người về phía trước hỏi: "Tại sao ngươi muốn đi theo công tước Lars?"

Oledo dùng gần 3000 từ trình bày, phân tích và biểu đạt lòng ngưỡng mộ của mình đối với Lars, cuồn cuộn, triền miên không dứt như nước sông.

Những lời này nói ra không mấy ai cho là thật, nghe chưa được một nửa thì quốc vương cảm thấy ngán ngẩm, đợi Oledo nói xong, bèn hỏi: "Ngươi phải biết rằng nếu đi theo công tước đại nhân, ta không thể đặc xá ngươi, tên nô ɭệ kia."

Oledo đáp: "Tôi biết, tôi nguyện ý."

Quốc vương cũng không hỏi ý nguyện của Lars. Hơn nữa, đây cũng chỉ là một tên nô ɭệ mà thôi. Sống hay chết là do chủ nhân của hắn ta định đoạt. Vị đế vương nói với Lars: "Công tước Lars, ta sẽ ban cho ngươi tên nô ɭệ này."

Lars rốt cuộc quay đầu lại, liếc mắt nhìn nô ɭệ vẫn quỳ trên mặt đất, trong mắt không có một chút dao động, chỉ là nói với hoàng đế: "Vậy tạ ơn bệ hạ."

Oledo nghe vậy thì ngay lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, bò đến dưới chân Lars, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ và kính trọng.

Anh cúi người xuống, nụ hôn khẽ rơi trên đôi giày của Lars, cực kỳ thành kính.

"Chủ nhân." Hắn gọi.

Bình Luận (0)
Comment