Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang

Chương 95

Uy danh của Lars trong lòng dân chúng rất cao, thế nên khi quản gia dán thông cáo, hơn một trăm người xếp hàng ở bên ngoài.

Chả trách quốc vương không yên tâm về Lars, nếu cậu có tâm tư phản loạn, hơn nữa lại còn có quân đội của riêng mình, quốc vương sợ là không thể khống chế cậu.

Không chỉ có những người dân thường báo danh, mà còn có những học sinh trong học viện đế quốc. Sau khi họ thấy những thông báo của quản gia, dồn dập trở lại trường học xin nghỉ, giáo viên thấy có nhiều học sinh xin nghỉ như vậy thì hỏi nguyên nhân. Sau khi những học viên nói ra lý do, giáo viên bèn thảo luận cùng với viện trưởng, cuối cùng họ cũng vui vẻ đồng ý đơn xin nghỉ, nói rằng chỉ cần có thể đi cùng Lars công tước thì điểm số của tất cả các môn học trong kỳ này đều được 70 điểm.

Sau khi thấy thái độ của học viện, các học viên tích cực đăng ký hơn, chỉ còn lại một số nữ học viên trong học viện quân sự là vì trong thông cáo công tước đã tuyên bố chỉ cần nam sinh.

Cuối cùng, số người báo danh đã vượt qua số người Lars yêu cầu. Cậu tỉ mỉ xem từ đầu đến cuối danh sách do người quản gia đã trình lên, trong số đó có tổng cộng 727 sinh viên đến từ học viện đế quốc. Hằng năm học viện tuyển sinh chỉ hơn một nghìn người, nhưng nhiều học viên chạy ra đây, học viện không sợ sẽ đóng cửa hay sao???

Nhưng những sinh viên này so với dân thường tốt hơn rất nhiều. Đầu tiên, thân phận của những người có thể vào học viện đế quốc đều không có vấn đề gì. Thứ hai, họ dễ quản lý hơn những người khác nhiều.

Lars đưa lại danh sách cho quản gia, nói: "Lưu những học viên của học viện đế quốc lại đi, ngày mai ném những khác đến sân tập phía tây tòa nhà đi, ta sẽ chọn lựa lại một lần nữa."

"Vâng thưa đại nhân"

Sân luyện binh đã bị bỏ hoang mười mấy năm, trước mắt thì chiếc đài quang sát làm bằng gỗ bị mưa gió phá hủy hơn phân nửa, không có công cụ luyện binh, nhưng mà không sao, dù gì Lars cũng không muốn huấn luyện binh sĩ lên chiến trường. Ưu điểm lớn nhất của sân tập bỏ hoang này là trống trải, đủ cho hơn một ngàn người thoải mái hoạt động tay chân.

Khi Lars đến nơi, những người này đã ngoan ngoãn xếp thành từng hàng, nhưng đội hình tốt cũng không có nghĩa là họ sẽ duy trì kỷ luật nhưng những binh sĩ trong quân đội, suy cho cùng thì những người này không hiểu rõ kỷ luật quan đội. Họ thì thầm to nhỏ bàn luận, trái lôi phải kéo đôi khi còn phát ra tiếng cười to, tư thế đứng khá tùy ý, dáng nào cũng có, thậm chí có người chờ đợi mệt mỏi nên dứt khoát buông thỏng hai tay vàngồi xổm trên nền đất.

Lars đi tới phía trước đội ngũ, ánh mắt quét qua mặt những người này, cuối cùng nói: "Yên lặng."

Thanh âm của cậu không lớn, cũng không có bất kỳ sự tức giận nào, chỉ là những người ở đây nghe thấy cũng không khỏi chấn động. Trong nháy mắt, họ không phát ra tiếng, một đám đứng thẳng tấp tại vị trí của mình, ánh mắt nhìn xung quanh, không ai dám nhìn thẳng vào mắt Lars.

Lars nhếch môi, cậu đi từ đầu đến cuối đội ngũ, từng bước thong thả, tỉ mỉ đánh giá từng người, cuối cùng cũng thấy Oledo ở phía sau, lại còn đứng cùng với mấy tên nô ɭệ khác.

Có thể là nghĩ đến người thanh niên trước mặt từng ở dưới trướng của cậu, tuy rằng sau này vi phạm quân luật nên phải rời đi, nhưng khi nhìn thấy hắn, Lars vẫn rất nhớ những tháng năm đầy chông gai trong quân ngũ. Hắn gật đầu, nói: "Không tồi."

Nghe được lời khen của Lars, Oledo hai mắt sáng lên, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, thắt lưng càng thẳng hơn.

Nhưng lúc này Lars đã quay đầu rời đi, cậu bước nhanh đến trước mặt của đội và nói với những người phía trước: "Ta vẫn cần chọn 237 người trong số các ngươi, bởi vì hành trình quá dài, sẽ mất ít nhất ba tháng mới có thể quay về. Nếu ai trong số các ngươi có vướng bận gì ở nhà, có thể rời đi ngay bây giờ".

Lars vừa nói xong, những người trước mặt cậu nhìn nhau, cuối cùng có một ít người thật sự rời đi. Lars cũng hiểu rất rõ điều này, sinh nhật của Giáo hoàng là vào đầu tháng 10, đi đi về về cũng mất hơn ba tháng, nếu có tai nạn gì xảy ra thì có lẽ thời gian sẽ kéo dài lâu hơn.

Lars không vội chọn trong số những người này, lúc này đã là đầu tháng bảy, thời gian vẫn còn quá sớm, cậu có thể huấn luyện những người này một chút trước khi lựa chọn.

Vì vậy, trong một tháng tiếp theo, Lars sẽ đến sân tập mỗi ngày, có người cảm thấy quá cực khổ liền rút lui, nhưng hầu hết họ đều ở lại.

Oledo trong tay cầm trường thương cùng mọi người tập luyện, nhưng tâm trí hắn không có ở đó, đôi mắt hắn trộm nhìn Lars, bây giờ đang là mùa hè ôi bức, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Lars vận một bộ trang phục kỵ sĩ bó sát màu đen, bên trên là hoa văn màu vàng kim tinh xảo, chiếc cúc áo trên cùng luôn được cài chặt, cậu tuần tra trên sân, đôi ủng dài giẫm lên nền đất phát ra từng tiếng lộc cộc, tiếng bước chân của cậu ngày càng gần, Oledo thu hồi tầm mắt, lập tức giả bộ chuyên tâm luyện tập, nhưng trong lòng có đủ loại tâm tư không thể nói ra.

Vào giữa tháng 8, Lars có lẽ đã chọn được hơn hai trăm người, và tất nhiên là có cả Oledo.

Khi xuất phát, quốc vương đích thân đến tiễn biệt Công tước Lars, lại vờ như rất quyến luyến không nỡ xa rời, hắn cầm tay Lars nói rất nhiều lời buồn nôn.

Lars lạnh lùng cảm ơn, như thể cậu hoàn toàn không nghe thấy lời của quốc vương.

Vị vua đứng trên đài nhìn đội quân bảo hộ quà sinh nhật cho giáo hoàng của Lars dần biến mất khỏi tầm mắt, cúi đầu chạm vào thanh kiếm đang ghim trên eo, quay người lại nhìn tòa kiến trúc đồ sộ ở phía cuối đế đô, khẽ hừ một tiếng: "Lars thật lợi hại."

Hắn không ngờ rằng Lars có thể sử dụng chiêu này để tập hợp đủ binh đoàn hộ vệ, nhưng như vậy thì nguy cơ quá lớn, nếu không phải những học sinh trong học viện của đế quốc gia nhập để đủ số lượng, chỉ đơn giản tuyển 1 đoàn người trong đám dân chúng, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì với họ đây?

Căn cốt của Lars đã bị phế, cậu không còn là một Đại kiếm sĩ nữa, nếu có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn cậu cũng không chống đỡ nỗi.

Quốc vương đảo mắt hai lần, bí mật cử một đội người đi theo, những người này không chỉ có thể tìm ra Lars có bao nhiêu bí mật mà hắn không biết mà còn có thể bảo hộ cho quà sinh nhật đến Vigissa thành công.

Quà sinh nhật của Giáo hoàng được bảo hộ ở trung tâm quân đoàn, Lars không cưỡi ngựa vì thân thể của mình mà vẫn luôn ngồi trong xe ngựa.

Khi họ cắm trại và nghỉ ngơi vào buổi tối, các sinh viên của trường Đại học Hoàng gia thành lập một nhóm của riêng họ. những thiếu sót.

Tới rồi buổi tối hạ trại nghỉ ngơi thời điểm, đế quốc học viện bọn học sinh tự thành nhất phái, chính mình tổ chức ở bên nhau đàm luận đàm luận quân sự gì đó, mà dư lại hai trăm nhiều người chính mình thấu bốn năm đôi, ở nơi đó lời nói chuyện nhà.

Đến tối, khi họ hạ trại nghỉ ngơi, các học viên của học viện đế quốc tự lập thành từng nhóm nhỏ bàn luận về quân sự, 200 người còn lại tụ thành 4 5 đám, nói về chuyện gia đình của họ.

Oledo thực sự không thể hòa nhập với những người này, mắt hắn dán chặt vào căn lều nơi Lars đang ở, mong đợi người bên trong bước ra.

Lars sau đó đã xuất hiện, nhưng do được các học viên gọi ra, những học viên này cũng coi như là đàn em của Lars nên đối với họ có một chút mềm lòng. Cậu được các học viên vây quanh, kể cho họ nghe về những gì đã xảy ra khi cậu ở trong quân đội, nhân tiện trò chuyện về kiến thức quân sự. Lars rất ít khi cười, nhưng đêm nay cậu đã cười rất nhiều, mi mắt cong cong, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, mỹ mạo khuynh thành.

Oledo ở một bên chăm chú nhìn, hắn ném xuống nhánh cây đang còn bắt lửa trên tay, đứng dậy đi về phía Lars.

Những người bên cạnh túm lấy hắn và hỏi: "Sao cậu lại đi?"

"Tôi qua đó xem một chút." Oledo trả lời.

Người nọ vừa nghe lời này của Oledo liền bật cười, thân phận của những người này và những học viên đó khác nhau một trời một vực, người trước mặt này có phải có vấn đề về não không? Hắn nói với Oledo: "Người ta đều là học viên của học viện đế quốc, thế còn ngươi? Ngươi có thân phận gì?"

Oledo cụp mắt và đáp: "Tôi là nô ɭệ của Công tước Lars."

Ngay khi lời nói của Oledo vừa thốt ra, những người xung quanh đã phá lên cười: "'Hahahahaha ... hóa ra là một tên nô ɭệ! Không biết xấu hổ!"

Oledo không hề phản ứng với những người này, hắn đi thẳng đến Lars, nơi có hơn 700 học sinh ngồi dưới đất thành thật lắng nghe Lars nói chuyện. Giọng của Lars rất hay, trầm thấp và có từ tính, nhưng may mắn thay không có cô gái nào ở đây, nếu không sẽ bị cậu mê hoặc mất.

May thay Giáo hoàng ở đây thiêu chết những người đồng tính, bằng không thì không biết có bao nhiêu đứa nhỏ bị hắn hấp dẫn, Oledo liếc mắt một cái, nghĩ bối cảnh ở thế giới này không phải quá tệ.

Oledo đi tới, hắn dừng ở trước mặt Lars, quỳ dưới chân cậu, thì thào gọi: "Chủ nhân."

"Oledo?" Lars trầm mặc nhìn thiếu niên dưới chân, có vẻ hơi kinh ngạc, cậu không hiểu Oledo tại sao lại tới đây vào lúc này.

"Vâng, chủ nhân." Nghe thấy Lars gọi tên mình, Oledo lập tức ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Lars hỏi: "Ngươi cũng muốn nghe ta nói sao?"

Oledo gật đầu.

Lars không bận tâm có thêm người đến, cậu nói với Oledo: "Vậy thì ngươi ở đây nghe đi."

Oledo trực tiếp leo lên sân trước mặt Lars và ngồi xuống, bởi vì tiếng chủ nhân vừa rồi của hắn, các học viên biết ngay thân phận nô ɭệ của hắn, thấy hắn ngồi đây thì khó chịu dịch sang một bên, muốn tránh xa hắn. Oledo vốn dĩ ngại chen chúc, bây giờ họ lại nhường chỗ trống cho hắn, hắn cầu còn không được, về phần những người khác, hắn mặc kệ.

Lars cũng biết rằng hầu hết những học sinh này đều coi thường nô ɭệ, nhưng điều này là bình thường và không đáng bị chê trách.

Lars tiếp tục nói chuyện, và khi cậu đang nói về điểm mấu chốt, đột nhiên dừng lại và nói với những học viên: "Có người đang đến."

Bình Luận (0)
Comment