Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 105

Chip vô dụng, pháp khí vô dụng, như thế cách có thể sử dụng còn lại là điều tra bình thường.

Sau khi biết cặp song sinh bị bắt cóc, Ngô Hưng đã nhanh chóng lợi dụng mạng lưới quan hệ trong tay để lấy video từ các camera theo dõi quanh bệnh viện, manh mối duy nhất là con mèo yêu vàng trắng lẫn lộn kia. Nhưng sau khi con mèo dẫn cặp song sinh đi thì đã biến mất không thấy tăm hơi.

Buổi chiều Mẫn Ngạn quay về, gã đã dùng mạng lưới của Song Loa Hoàn nhanh chóng thu gọn phạm vi nghi vấn, càng có số liệu theo dõi tường tận hơn. Gã còn tìm nhân viên chuyên nghiệp tới, sau khi đối chiếu rất nhiều tin tức, qua một đêm, rốt cuộc bọn chúng đã xác định được mục tiêu là một chiếc xe thương vụ màu đen. Chỉ tiếc khả năng trinh sát của đám bắt cóc rất mạnh, đó chỉ là một chiếc xe thương vụ, sau khi đi vào một quãng đường không có camera thì biến mất không thấy tăm hơi.

Bọn bắt cóc ý đồ không rõ, không liên lạc với Cung Tố Tâm, càng không để lại vài lời thông báo.

Dù Mẫn Ngạn tìm tới chuyên gia trong lĩnh vực trinh sát cũng không tìm thêm được manh mối, không tra thêm được nữa.

Nhưng cũng như Hạ Mạc đã đoán, cặp song sinh là vật thí nghiệm thành công nhờ may mắn, rất có ý nghĩa đối với thí nghiệm nào đó ở Song Loa Hoàn, chỉ cần chúng chưa chết thì dù phải đào ba tấc đất lên, Mẫn Ngạn cũng phải tìm ra bọn chúng. Vì thế Mẫn Ngạn không thể không vận dụng thêm các mối quan hệ.

Vì có Cung Tố Tâm mật báo nên Long Viêm vẫn luôn âm thầm bám sát hướng đi của Mẫn Ngạn, những người mở rộng cánh cửa giúp đỡ Mẫn Ngạn đều được ông nhớ rõ mặt. Sự thật chứng minh gốc rễ và mối nguy đến từ Song Loa Hoàn đã vượt qua đánh giá của ông.

Nước đã hoàn toàn bị Hạ Mạc khuấy đục.

Hạ Mạc thân cô thế cô, không thể đứng trên cao quan sát vũng nước đục này giống Long Viêm, nhưng cậu có thể thông qua giấc mơ của Cung Tố Tâm để xem đám tôm cá nhảy ra khỏi vũng.

Trong hình ảnh Mộng Chủng tái hiện lại hình ảnh qua giấc mơ của Cung Tố Tâm, khuôn mặt Mẫn Ngạn bị làm mờ, nhưng thân hình, giọng nói và chuỗi vòng gỗ trinh nam cùng một ít thói quen vụn vặt đều rất giống đại sư họ Mẫn không thấy rõ mặt trước đó, cũng là ông Mẫn đã lừa Lại Tam và mẹ Trương Tư Niên.

Ngô Hưng xưng gã là đàn anh Mẫn Ngạn, cung kính lấy lòng gã, hiển nhiên địa vị của Mẫn Ngạn trong Song Loa Hoàn cao hơn Ngô Hưng rất nhiều. Từ giấc mơ của mẹ Trương Tư Niên, có thể thấy trình độ yêu hóa của Mẫn Ngạn vượt xa lão quỷ và nam trung niên, thực lực hẳn cũng mạnh hơn chúng.

Cặp song sinh là thể thí nghiệm cực kỳ quan trọng của Song Loa Hoàn, vì để tránh cho Đặc Điều Xử phát hiện bất thường, từ đó đến nay chúng vẫn không báo cảnh sát. Chẳng qua quyền lực của Song Loa Hoàn rất lớn, Mẫn Ngạn nhờ mạng lưới quan hệ khổng lồ này thu được đủ loại thông tin trong khoảng thời gian ngắn, các nhân viên chuyên nghiệp đến giúp đỡ điều tra hoàn toàn không thua gì cảnh sát toàn lực xuất kích.

Mẫn Ngạn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, toàn quyền phụ trách việc này, về sau gã vẫn luôn ở trong biệt thự của Cung Tố Tâm để chỉ huy, cậu tốn nhiều sức mới dẫn được con cá lớn ra, cũng không thể không biết gã trông thế nào được?

Chẳng qua tu vi Mẫn Ngạn cao thâm, nếu phái Lâm Nam đến, chỉ sợ sẽ có đi mà không có về.

Hạ Mạc chỉ có thể tự mình chạy tới đây một chuyến.

Đến đêm, cậu đi vào biệt thự cao cấp trong tiểu khu của Cung Tố Tâm, chỉ vừa nhìn đã thôi miên bảo vệ, trà trộn đi vào. Sau đó cậu lại đứng trong góc chết camera, dùng phép thuật thôi miên bảo vệ đi tuần, thay quần áo đối phương, nghênh ngang đi bộ tới gần biệt thự Cung Tố Tâm. Vận may của Hạ Mạc không tồi, không bao lâu sau, cậu đã thấy Ngô Hưng đi theo một gã đàn ông trẻ tuổi ra khỏi biệt thự cao cấp của Cung Tố Tâm. Vì đứng hơi xa nên Hạ Mạc không nghe rõ tiếng người đó, nhưng từ cơ thể, động tác và chuỗi vòng trên tay gã, có thể đoán người này chính là Mẫn Ngạn.

Bóng đêm cũng không thể ngăn cản tầm mắt Hạ Mạc, từ xa nhìn lại, Mẫn Ngạn trông trẻ ngoài sức tưởng tượng, nếu chỉ nhìn sơ qua bên ngoài thì hẳn là chưa tới ba mươi tuổi, nhưng ở trong giấc mơ, giọng nói cậu nghe được giống của một người trung niên hơn. Mặt mũi Mẫn Ngạn bình thường, vóc người tầm trung, duy chỉ có đôi mắt phượng vừa hẹp dài vừa sắc bén, vô cùng khí thế.

Ngô Hưng dạ dạ vâng vâng đi theo cạnh gã, không biết Mẫn Ngạn nói gì mà ông ta liên tục gật đầu. Một chiếc xe việt dã sang trọng nhanh chóng chạy tới đón Mẫn Ngạn, Ngô Hưng nhìn xe rời đi mới sầm mặt xoay người quay vào biệt thự.

Cơ hội tới.

Ngô Hưng vẫn luôn rút đầu co cổ không ra, vất vả lắm mới tóm được lúc ông ta hành động một mình, Hạ Mạc nhân lúc ông ta xoay đi chỗ khác, nhanh chân tiến lên, tiện tay hái một cái lá xuống, ngưng tụ Mộng Chủng đặt trên đầu lá, sau đó tung lá ra.

Ngô Hưng đi tới, bỗng cảm thấy có gì đó quẹt lên cổ, ông ta theo phản xạ vươn

tay bắt lấy, nhìn lại thì thấy là một chiếc lá cây khô vàng. Thời tiết lúc này ở thành phố B có rất nhiều lá cây khô héo rơi rụng, Ngô Hưng vứt lá cây đi, thuận thế quay đầu nhìn, phía sau chỉ có lá cây lả tả rụng xuống, không có lấy một bóng người.

Từ sau khi phế bỏ tu vi, tiễn quỷ con đã nuôi lâu năm, Ngô Hưng như người đột nhiên bị mất hết ngũ cảm, phản ứng không bằng trước, hơn nữa ông ta lo Đặc Điều Xử đang theo dõi mình, mà bây giờ lại nhiều chuyện xấu như vậy, Ngô Hưng hơi nghi thần nghi quỷ.

Đứng lặng một lát, Ngô Hưng sờ vào chỗ ngưa ngứa trên cổ, lập tức đi vào biệt thự.

Hạ Mạc vốn chỉ muốn nhìn mặt mũi của Mẫn Ngạn, không ngờ lại gặp được Ngô Hưng đi một mình, sau khi nhân cơ hội gieo Mộng Chủng, Hạ Mạc không ở lại nữa mà đi tìm bảo vệ bị cậu giấu trong góc, thay quần áo nghênh ngang rời đi.

Bảo vệ bị Hạ Mạc thôi miên được cấy một đoạn ký ức giả vào, anh ta cho rằng mình vẫn đang đi tuần như bình thường, hoàn toàn không nhớ mình đã bị đánh ngất.

Xách theo đồ ăn khuya quay về chung cư, Hạ Mạc cũng không vội điều động Mộng Chủng gieo trên người Ngô Hưng. Từ tình huống của quỷ con và nam trung niên, có thể đoán có lẽ Ngô Hưng cũng bị hạ nô chú, Mộng Chủng muốn xuyên thủng nô chú thu hoạch ký ức của Ngô Hưng cũng phải cần thời gian nhất định. Nếu tùy tiện điều động sẽ không có được thông tin cậu muốn, ngược lại còn rút dây động rừng, lãng phí cơ hội.

Không động đến Ngô Hưng nhưng có thể động tay động chân với Cung Tố Tâm.

Quả thật hai ngày nay Cung Tố Tâm đã nhận đủ loại dày vò, Mẫn Ngạn vì muốn mau chóng tìm cặp song sinh về mà không chịu buông tha bất cứ dấu vết nào. Trước khi Mẫn Ngạn đến, Ngô Hưng cũng đã nói chuyện Cung Tố Tâm bị người ta hạ chú và những chuyện Cung Liệt gặp phải qua điện thoại cho gã biết. Nhưng ngày đó khi nói chuyện cặp song sinh mất tích cho Ngô Hưng, Cung Tố Tâm sinh lòng phản bội nên đã cẩn thận hơn, cô ta chỉ nói Cung Liệt cắt cổ tay tự sát nằm viện mà không đề cập đến việc hồn phách Cung Liệt biến mất.

Sau khi Mẫn Ngạn hiểu hết tình huống đã đặc biệt gọi điện cho Thongchai đang bế quan dưỡng thương xác nhận tình hình. Thongchai khẳng định với gã là quỷ con đã bị người ta dùng thiên lôi tru sát, hồn bay phách tán, Đinh Hoằng Nhất bị quỷ con cắn nuốt chắc chắn không thể tồn tại.

Ông ta nghĩ có người đang mượn Đinh Hoằng Nhất giả thần giả quỷ, rất có thể đối phương là người bắt cóc cặp song sinh. Trước khi Mẫn Ngạn tới đã suy nghĩ kỹ, muốn thông qua chú thuật hạ trên người Cung Tố Tâm để truy ngược người hạ chú, nhưng không ngờ người hạ chú cực kỳ ranh mãnh, dường như còn nắm rõ hành động của chúng trong lòng bàn tay, không chờ gã điều tra đã phá hủy chú thuật trước.

Vì thế Mẫn Ngạn đưa ra yêu cầu muốn gặp Cung Liệt, cái thứ gọi là Đinh Hoằng Nhất đã ám cậu ta lâu như vậy, phải xem có thể tìm thấy dấu vết gì trên người cậu ta không.

Cung Tố Tâm đã ôm quyết tâm hẳn phải chết, phản bội tổ chức là vì để bảo vệ Cung Liệt và bố mẹ. Long Viêm đã đưa bọn họ tới nơi tuyệt đối an toàn để bảo vệ, sao Cung Tố Tâm có thể mang bọn họ về lại hang hổ?

Cung Tố Tâm cũng chỉ đành trợn mắt nói dối, nói bố mẹ cô ta đưa Cung Liệt ra nước M chữa bệnh. Cũng may Long Viêm lo xa, ông nghĩ rất có thể Mẫn Ngạn sẽ ra tay với Cung Liệt, sau khi đưa đám Cung Liệt đi đã thuận tay tạo ghi chép xuất cảnh giả, đồng thời cho mấy cấp dưới đáng tin cải trang thành bố mẹ Cung Tố Tâm để đăng ký xuất cảnh.

Bây giờ máy bay còn đang ở trên trời, dù Mẫn Ngạn có bản lĩnh hơn nữa cũng phải chờ đến lúc máy bay đáp xuống đất mới tính tiếp được.

Bên này Hạ Mạc vừa quay về, máy bay đã đáp xuống nước M, Cung Tố Tâm làm trò trước mặt Ngô Hưng, gọi liên tục mười mấy cuộc điện thoại, giọng nói trong di động vẫn luôn báo tắt máy. Người Mẫn Ngạn sắp xếp bên nước M đến đón gọi điện tới bảo không tìm được nhóm Cung Liệt.

Cung Tố Tâm dùng kỹ thuật diễn của bậc ảnh hậu, ra vẻ thê thảm bất vô cùng thành thạo, khóc lóc thảm thiết, dứt khoát chụp nồi lên đầu đám bắt cóc: “Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Anh Hưng, có phải đám bắt cóc cũng bắt cóc bố mẹ tôi không? Anh Hưng, tôi phải làm sao đây….” Vừa mới nói xong, cô ta trợn trắng mắt ngất xỉu.

Cung Tố Tâm vốn định giả bộ ngất, không ngờ lại ngất thật. Ngô Hưng đa nghi, vốn đang nghi ngờ Cung Tố Tâm diễn trò, ông ta biết chút y thuật, tay đặt lên cổ tay Cung Tố Tâm, ngất thật hay ngất giả cũng không thể lừa được ông ta.

Xem mạch đập, quả thật Cung Tố Tâm đang sợ hãi quá độ, thở không nổi nên ngất đi, không phải diễn trò.

Nhưng dù kỹ thuật diễn của Cung Tố Tâm có thành thạo đến đâu cũng không thể làm giả mạch đập được. Sở dĩ cô ta sợ hãi quá độ là vì cô ta nhìn thấy Đinh Hoằng Nhất.

“Không phải anh đã hồn bay phách tán rồi ư? Sao anh lại ở đây?” Cung Tố Tâm ngoài mạnh trong yếu chất vấn.

Đinh Hoằng Nhất mặt dính đầy máu, cơ thể quỳ rạp trên đất như không có xương, đầu vặn ngược ra sau lưng nhìn Cung Tố Tâm nói: “Chậc chậc chậc, bị cô hại thảm như vậy, còn chưa tận mắt thấy cô xuống địa ngục, sao tôi có thể chết thế được?”

“Có phải anh đã mang sinh hồn của Cung Liệt và cả Đại Bảo, Tiểu Bảo đi không?”

Đinh Hoằng Nhất nở nụ cười dữ tợn: “Nếu tôi có bản lĩnh như thế thì còn rơi vào kết cục này ư? Cô có biết cảm giác bị quỷ con cắn nuốt, lại bị người ta tách ra khỏi con quỷ là như thế nào không? Tôi đau quá, tôi đau quá…” Đinh Hoằng Nhất bỗng rên lên, phần thịt trên người rụng từng mảng xuống đất, rất nhanh, đống thịt nát đó như bị một cây kim khâu trở lại, toàn bộ cơ thể của Đinh Hoằng Nhất như chó gặm nham nhở, máu thịt lẫn lộn lồi lõm, Cung Tố Tâm ghê tởm tới mức không nhịn được nôn khan mấy lần.

“Cung Liệt và cặp quái vật con kia đều nằm trong tay chủ nhân của tôi, chủ nhân có thể thả cặp song sinh ra cho cô, hóa giải thế cục nước sôi lửa bỏng này cho cô.”

“Còn Cung Liệt thì sao?” Cung Tố Tâm sốt ruột hỏi, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.

“Cậu ta à, vậy cô phải giúp chủ của tôi một việc.”

“Việc gì?”
Bình Luận (0)
Comment