Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 112

Nếu ban đầu khi Thẩm Bằng Phi mắc bệnh nan y, ông ta có thể thản nhiên đón nhận cái chết sẽ không xảy ra những chuyện về sau. Sinh mệnh trộm được còn chưa kịp hưởng thụ đã sắp đi tới cuối, sao Thẩm Bằng Phi có thể cam lòng?

Ở trong giấc mơ, Hạ Mạc thấy người kiêu ngạo tự phụ như Thẩm Bằng Phi đã từ bỏ hết mặt mũi để quỳ gối cầu xin Ngô Hưng vì mạng sống. Sau một hồi làm bộ làm tịch, cuối cùng Ngô Hưng cũng chịu mở đường cho Thẩm Bằng Phi: “Tu vi của tôi có hạn, thật sự không giúp được ông, nhưng có lẽ đàn anh của tôi sẽ có cách.”

Dưới sự tiến cử của Ngô Hưng, Thẩm Bằng Phi gặp được Mẫn Ngạn.

Thẩm Bằng Phi còn chưa biết mình đã bước một chân vào cái bẫy người khác giăng ra cho mình, Hạ Mạc lại thấy rất rõ.

Mẫn Ngạn cũng làm trò yêu hóa trước mặt Thẩm Bằng Phi giống cái cách gã đã dụ dỗ nhóm Từ Bình, gã nói với Thẩm Bằng Phi rằng chúng có phòng thí nghiệm gen đứng đầu thế giới, hiện đang dùng khoa học kỹ thuật kết hợp với bí thuật huyền môn để phá giải bí mật trường sinh bất tử. Đồng thời chúng còn có được kỹ thuật chữa bệnh đi đầu toàn cầu, muốn trị khỏi bệnh cho ông ta cũng không phải việc khó. Nhưng tiền đề là ông ta phải tham gia tổ chức Song Loa Hoàn của bọn chúng.

Thẩm Bằng Phi chỉ lo nghĩ tới mạng sống, đồng ý ngay tắp lự. Giờ phút này ông ta như một đứa học trò sắp chết, chỉ cần có thể sống sót thì dù có phải đắp hết nhà họ Thẩm vào cũng không tiếc. Với Thẩm Bằng Phi mà nói, dù sao gia sản to như thế đều do ông ta gầy dựng từ hai bàn tay trắng, so với việc để lại cho đám con cháu bất hiếu đó, còn không bằng mang ra đổi mạng cho ông ta.

Nhưng Mẫn Ngạn lại nói tiêu chuẩn của tổ chức rất cao, không phải ông ta muốn gia nhập là có thể gia nhập, cần phải có thành viên bên trong dẫn vào mới được.

“Tôi có thể dẫn ông tham gia Song Loa Hoàn, nhưng ông phải tặng tôi một món quà nho nhỏ.” Mẫn Ngạn bình thản nói.

“Cậu muốn thứ gì?”

“Thẩm Nặc.”

“Vì sao?” Thẩm Bằng Phi không ngờ yêu cầu Mẫn Ngạn đưa ra lại như vậy, từ Ngô Hưng đoán đâu trúng đó, về sau lại xảy ra chuyện Lưu Tình, Thẩm Bằng Phi đã hoàn toàn lạnh nhạt với đứa cháu từng gửi gắm hi vọng, nhưng bây giờ Mẫn Ngạn đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, Thẩm Bằng Phi cũng nhạy bén phát hiện mọi chuyện có vẻ không thích hợp, nhưng cụ thể ra sao ông ta không thể nói được. Ông ta có cảm giác mọi chuyện đều quá trùng hợp.

“Ông không cần biết vì sao.” Mẫn Ngạn đưa một lọ sứ cho Thẩm Bằng Phi: “Thuốc viên này có thể cho ông sống thêm một tháng. Ông cứ từ từ nghĩ cho thật kỹ xem nên tiếp tục để Thẩm Nặc ở lại nhà họ Thẩm hay dùng nó đổi lấy cơ hội sống lâu trăm tuổi, thậm chí là trường sinh bất tử. Ông là người thông minh, cũng là một thương nhân thành đạt, ông hẳn nên biết cái nào mới có lợi cho ông.”

Thẩm Bằng Phi không đồng ý ngay không phải vì ông ta còn chút tình cảm với Thẩm Nặc, ông ta muốn biết rõ rốt cuộc vì sao Mẫn Ngạn lại muốn Thẩm Nặc. Chỉ tiếc thần long Mẫn Ngạn thấy đầu không thấy đuôi, từ sau lần gặp mặt kia thì chưa từng lộ diện. Về phía Ngô Hưng, dù Thẩm Bằng Phi hỏi thăm như thế nào ông ta đều chối bay chối biến, không nói thật nửa câu.

Số thuốc Mẫn Ngạn đưa đã khống chế tình trạng bệnh của ông ta một cách thần kỳ, nhưng ông ta có thể cảm nhận rõ cơ thể của mình đang không ngừng suy kiệt, thậm chí trong đêm khuya vắng lặng, ông ta còn có thể nghe thấy con ma bệnh đang cắn nuốt chính mình.

Không muốn chết, ông ta không muốn chết.

Chung quy Thẩm Bằng Phi vẫn thỏa hiệp.

Ngô Hưng thông báo cho Mẫn Ngạn tới mang Thẩm Nặc đi.

Thẩm Bằng Phi lừa Thẩm Tòng Lễ, nói mình đưa Thẩm Nặc ra nước ngoài chữa bệnh, Thẩm Nặc đẩy mẹ giết em không biết ăn năn hối lỗi, nhà họ Thẩm quả quyết không dung tha cho con cháu như vậy. Lúc đó Thẩm Tòng Lễ tận mắt thấy Thẩm Nặc ra tay nên đang trong cơn nóng giận, nếu không phải Thẩm Bằng Phi khuyên can, nói việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, gã chỉ hận không thể đưa Thẩm Nặc tới đồn công an. Thẩm Tòng Lễ không hề phản đối quyết định của Thẩm Bằng Phi, sau khi Thẩm Nặc bị đưa đi, thậm chí gã còn đích thân xử lý tất cả thủ tục cho Thẩm Nặc “bệnh chết”.

Sau khi Mẫn Ngạn đưa Thẩm Nặc đi đã nhanh chóng thực hiện lời hứa.

Thẩm Bằng Phi được đưa đến nước M, tiến hành điều trị ba tháng trong một phòng thí nghiệm vô danh. Trong quá trình điều trị, Thẩm Bằng Phi vẫn luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, giấc mơ chỉ chiếu được một ít hình ảnh vụn vặt. Từ những hình ảnh đó có thể thấy Thẩm Bằng Phi phải chịu cơn đau cực kỳ kinh khủng, cuối cùng tế bào ung thư trong cơ thể ông ta hoàn toàn bị tiêu diệt, cơ thể khỏe mạnh trở lại.

Nhưng sự thật có đúng vậy không?

Ông ta cho rằng mình đã lấy được mạng sống về bằng mọi giá, cuối cùng lại đổi lấy thứ gọi là kéo dài hơi tàn.

Quả thật tế bào ung thư của ông ta đã được diệt sạch, nhưng trong quá trình chữa trị, phần lớn tế bào bình thường trong cơ thể ông ta cũng bị tiêu diệt theo, ông ta cần phải dùng thuốc Song Loa Hoàn cung cấp kéo dài mới có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống bình thường. Song Loa Hoàn không phải tổ chức từ thiện, không cung cấp thuốc miễn phí cho ông ta, toàn bộ thuốc đều phải đổi bằng điểm cống hiến.

Tập đoàn trăm tỷ ông ta luôn tự hào biến thành cây ATM cho Song Loa Hoàn, vì để đạt được càng nhiều điểm cống hiến đổi lấy thuốc, ông ta không thể không sử dụng tiếng thơm của toàn bộ gia sản để cung cấp dịch vụ cần thiết cho Song Loa Hoàn, dùng mạng lưới ông ta kết giao để cung cấp lợi ích cho tổ chức.

Từ ông ta đến toàn bộ nhà họ Thẩm đều hoàn toàn trở thành nanh vuốt và vật sở hữu của Song Loa Hoàn.

Cho tới tận lúc này, nếu Thẩm Bằng Phi còn không biết mình bị người ta chơi khăm thì đúng là đồ ngốc. Thế lực của Song Loa Hoàn rất lớn, dù ông ta muốn làm gì cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi, thay vì va chạm vỡ đầu chảy máu, còn không bằng biến bị động thành chủ động, nếu thí nghiệm của Song Loa Hoàn thành công, ông ta cũng sẽ là người được lợi.

Nhìn Thẩm Bằng Phi không ngừng thay đổi suy nghĩ, Hạ Mạc chỉ có thể cảm khái không hổ là người chuyên làm việc lớn.

Luận thức thời và thích nghi trong nghịch cảnh, trên dưới nhà họ Thẩm không ai có thể bì nổi người này.

Tiếc là Hạ Mạc không thể đồng tình với cách làm của ông ta. Vì mạng sống của mình, Thẩm Bằng Phi có thể biến cháu thành quà tặng, vì lợi ích của mình, ông ta có thể không màng tới sống chết của bất cứ ai, không từ thủ đoạn, máu lạnh độc ác.

Thẩm Bằng Phi muốn trường sinh bất tử, cậu càng không thể để ông ta mãn nguyện.

Số tuổi thọ đổi được từ Thẩm Nặc thì cứ để ông ta trả lại cho Thẩm Nặc là được.

Mộng Mô con âm thầm tránh khỏi tầm mắt Thẩm Bằng Phi, để lộ cơ thể, cái mũi dài lắc lư, mây trắng trên trời nhanh chóng tụ lại hóa thành một con chữ thật lớn. Sau một hồi rung động, Thẩm Nặc đã xuất hiện trong giấc mơ của Thẩm Bằng Phi. Vừa rồi hắn đã đứng trong hư vô thờ ơ quan sát toàn bộ giấc mơ, hành động của Thẩm Bằng Phi, thậm chí người nhà họ Thẩm đều lọt vào mắt hắn, không có hận, không có giận, thậm chí không hề dao động, cứ như bọn họ chỉ là đám râu ria. Cứ mỗi một khoảnh khắc, cậu có thể xuyên qua giấc mơ trong đôi mắt của Thẩm Nặc để cảm nhận xúc cảm của hắn.

Cô độc.

Loại cô độc này càng khắc sâu vào xương cốt hơn so với việc hắn lang thang một mình trong hư vô.

Ít nhất hắn còn có Hạ Mạc an ủi, Thẩm Nặc trong hiện thực mới thực sự trắng tay, không nơi nương tựa.

Mộng Mô con lo lắng nhìn Thẩm Nặc, cái mũi dài thân mật cọ vào mặt hắn, cẩn thận hỏi: “Anh không sao chứ?”

Thẩm Nặc cười nhạt: “Hơi khó chịu, nếu em hôn tôi mấy cái, có lẽ tôi sẽ dễ chịu hơn.”

Còn có tâm trạng ghẹo người ta, có vẻ không có vấn đề gì nhiều.

Mộng Mô con dùng cái mũi dài kéo căng gương mặt tuấn tú của Thẩm Nặc, hỏi: “Anh định làm sao đây?”

“Làm sao là làm sao?” Thẩm Nặc thuận tay nắm lấy cái mũi dài của Mộng Mô con xoa nắn.

Cơ thể mềm mại mập mạp của Mộng Mô con run bắn lên như điện giật, rút phắt cái mũi về, hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Thẩm Nặc: “Thẩm Bằng Phi bắt anh mang đi đổi mạng cho ông ta, chẳng lẽ anh không muốn báo thù?”

Báo thù? 

Nhìn Mộng Mô con tức đến mức xù lông, trong lòng Thẩm Nặc ngọt hơn uống mật, nhưng đồng thời không nhịn được chua xót, ánh mắt hắn sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì, một lát sau mới phun ra một chữ: “Muốn.”

Đôi mắt to tròn của Mộng Mô con đảo một vòng, trong đôi con ngươi màu vàng của thú lộ ra suy nghĩ xấu xa: “Không thể giết chết ông ta ngay được, như vậy thì hời cho ông ta quá, không phải ông ta muốn một cơ thể khỏe mạnh, trường sinh bất tử à? Vậy để ông ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết là được rồi.”

Thẩm Nặc rất thích dáng vẻ xấu xa ấy của Mộng Mô con, hắn gãi lớp lông trên cằm nó, thất thần nói: “Ồ? Thế phải làm sao?”

“Hút sinh khí của ông ta.”

Từ thông tin thu hoạch được thông qua giấc mơ, cơ thể Thẩm Bằng Phi đã sớm cạn kiệt, việc điều trị của Song Loa Hoàn quả thật đã tiêu diệt tế bào ung thư trong cơ thể ông ta, nhưng đồng thời cũng hoàn toàn chặt đứt sự phát triển trong cơ thể. Có lẽ Thẩm Bằng Phi còn không biết cơ thể mình chỉ hơn xác sống một chút, phải dựa vào sinh khí do mấy viên thuốc kia mang đến để cố gắng kéo dài hơi tàn.

Trong giấc mơ của Thẩm Bằng Phi, Hạ Mạc có thể cảm nhận nguồn sinh khí hỗn tạp không thuần túy của ông ta. Thẩm Nặc càng nhạy bén với sinh khí hơn, hắn có thể phân biệt được luồng sinh khí đó không chỉ thuộc về một hoặc vài người, nó được luyện thành từ rất rất nhiều nguồn sinh khí khác nhau, không đủ thuần khiết nhưng lại rất nồng. Đặc biệt trước khi đi vào giấc mơ, Thẩm Bằng Phi mới dùng mấy viên thuốc, sinh khí trong thuốc chưa kịp hấp thụ hết, nồng độ ấy vượt xa những thanh niên đang độ khỏe mạnh.

Thẩm Nặc khống chế sức lực, tránh không phá hư Mộng Chủng, không ngừng hút đi sinh khí của Thẩm Bằng Phi. Mãi cho tới lúc không còn lại bao nhiêu, chỉ đủ cho Thẩm Bằng Phi miễn cưỡng duy trì tính mạng, Thẩm Nặc mới no nê nấc lên, lưu luyến thả Mộng Mô con để quay về hư vô.

Thẩm Bằng Phi chợt bừng tỉnh, ông ta hoảng sợ phát hiện mình không tài nào thở nổi, tầm mắt dừng trên tay, hai tay ông ta gầy đét chỉ còn lại lớp da. Thẩm Bằng Phi theo phản xạ vươn tay xoa mặt mình, sờ thấy tầng tầng lớp lớp nếp gấp nhăn nheo.

Già cả.

Giờ phút này, Thẩm Bằng Phi đã cảm nhận rõ ràng bản thân như một người già sắp chết, thậm chí mỗi một hơi thở đều khiến ông ta mệt mỏi tới cùng cực, đau khổ tột cùng, dường như ông ta có thể nghe thấy hơi thở của Tử Thần phía sau.

“Sao lại như vậy?” Hoảng hốt phủ ngập đầu ông ta như triều dâng.

Đôi tay run bần bật, Thẩm Bằng Phi phải dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể mở ngăn kéo ra, run rẩy lấy một bình sứ từ bên trong, dốc hết thuốc bên trong ra nuốt xuống bụng.

Một lát sau, cơ thể ông ta như được bơm đầy hơi, nhanh chóng trở về trạng thái bình thường như trước, nhưng sợ hãi trong lòng ông ta như một bóng ma ám ảnh, vứt mãi không đi.

Sang đêm hôm sau, cơ thể Thẩm Bằng Phi lại già xuống, may mà ông ta kịp đổi thuốc, cũng kịp uống vào mới bảo vệ được tính mạng. Từ đó về sau, cứ cách mấy ngày, cơ thể Thẩm Bằng Phi sẽ đột ngột già đi, mỗi lần lưỡi hái Tử Thần đặt trên cổ, ông ta luôn nhặt được cái mạng về. Vì mạng sống, Thẩm Bằng Phi không thể không tốn nhiều tiền hơn để đổi lấy điểm cống hiến, dùng điểm cống hiến mua thuốc cứu mạng.

Thuốc duy trì mạng sống mà Thẩm Bằng Phi uống cực kỳ đắt, cần phải tốn rất nhiều điểm cống hiến, điểm đổi được từ tiền tài rất thấp, chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, Thẩm Bằng Phi đã tiêu hết hơn mấy trăm triệu nguồn vốn lưu động trong tài khoản. Long Viêm vẫn luôn âm thầm quan sát nhà họ Thẩm, nguồn tài chính nhà họ Thẩm hao hụt không thể qua nổi mắt ông, ông sai người âm thầm điều tra dòng chảy tài chính đó, rất nhanh đã tra thấy một ít dấu vết để lại.
Bình Luận (0)
Comment