Tuy Hạ Mạc biết Đặc Điều Xử đã được điều vào bộ Quốc phòng, nhưng cậu chỉ là thành viên ngoài biên chế, cảm xúc không nhiều, lâu nay Đặc Điều Xử nằm vào vị trí khá bị động, không ngờ lần này lại sấm rền gió cuốn như thế, không chỉ tóm gọn đám Lục Kiến Nguyên mà còn tiêu diệt các vị trí cấp cao của hiệp hội Thiên Sư.
Nếu chỉ động vào đám Lục Kiến Nguyên, có lẽ Mẫn Ngạn sẽ xuất hiện, nhưng bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ e Mẫn Ngạn trốn không kịp dừng, làm gì có ai ngốc đến độ đâm đầu vào họng súng? Cứ tiếp tục như vậy, dù gã về nước thật thì chỉ e cũng không thấy nổi bóng người, vậy cậu đi đâu tìm người đây?
Cậu ngàn tính vạn tính cũng không tính được Đặc Điều Xử lần này lại hành động lớn như vậy.
Làm sao bây giờ?
Hoàng Đại Tiên!
Sao cậu có thể quên mất lão già Hoàng Đại Tiên khốn kiếp kia nhỉ! Rõ ràng lão già kia biết không ít chuyện, lần trước hứa chờ cậu hóa thành Mộng Mô sẽ nói hết chân tướng, bây giờ cậu đã có thể hóa thân thành Mộng Mô trong mơ, cơ thể trong hiện thực cũng xuất hiện vằn Mộng Mô, nói ngắn gọn thì chẳng khác nào có thể hóa thân, dù sao đi nữa lần này cậu cũng phải cạy miệng lão già khốn kiếp kia ra.
Hạ Mạc nhanh chóng đưa ra quyết định, mua vé máy bay chạy về quê.
Nhìn đứa con trai đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, bà Mạc còn tưởng mình hoa mắt: “Sao con lại về thế Mạc?”
Hạ Mạc đi vội, chỉ đeo theo một cái balo bỏ quần áo thay, những đồ khác không mang về. Cậu nhảy xuống khỏi taxi, giao balo cho bà Mạc rồi nói: “Mẹ, con có việc muốn hỏi Hoàng Đại Tiên, con lên núi một chuyến trước, lát nữa sẽ quay về nói với mẹ.”
Bà Mạc vội gọi cậu lại: “Sao con không gọi điện báo trước, tối qua Hoàng Đại Tiên vừa đi rồi.”
Hạ Mạc nghe vậy dừng bước, hỏi: “Đi? Ông ta đi đâu thế?” Cậu không gọi điện về là vì sợ Hoàng Đại Tiên bỏ chạy, không ngờ cậu vẫn chậm một bước. Chuyện này cũng quá trùng hợp, sợ là Hoàng Đại Tiên nhìn thấy hiện tượng thiên văn ngày ấy, đoán được gì đó nên đã chạy trước đúng không?
Bà Mạc nói: “Nó nói có linh cảm mình sắp hóa hình, muốn đi tìm cơ duyên của nó.” Hoàng Đại Tiên hay nói phét, không được mấy câu nói thật, bà Mạc không tin chuyện này cho lắm.
Trừ truyền thừa nhà họ Mạc và những món đồ gia truyền của tổ tiên họ Mạc ra thì còn có con Hoàng Đại Tiên này. Bà Mạc vốn là người phương Bắc, khi còn nhỏ bà từng nghe ông nội nói nhà họ Mạc bọn họ đã từng nhà cao cửa rộng, tổ phụ ông nội bà có pháp lực cao thâm, vô số quan to quý nhân đội vàng bạc đến chỉ để xin một câu chỉ điểm của ông. Tiếc rằng về sau ông nội của ông nội đắc tội phải người không nên đắc tội, bị người ta đuổi giết, nhà họ Mạc suy tàn từ đây. Ít nhiều gì Hoàng Đại Tiên được tổ tiên bọn họ cung phụng vẫn luôn bảo vệ bọn họ, lúc này mới khiến bọn họ thoát được một kiếp, thừa dịp chiến loạn đã trốn vào khe suối nơi thôn họ Hạ này.
Ông nội của bà Mạc đã qua đời khi bà còn rất nhỏ, ấn tượng của bà về ông cực kỳ mơ hồ, chỉ nhớ đó là một ông cụ rất giỏi. Đáng tiếc bố bà không học được chút bản lĩnh nào, hơn nữa chỉ sinh được một người con gái là bà, đừng nói là kế thừa ngón nghề, ngay cả kế thừa hương khói cũng không làm được. Bà còn chưa kịp lớn, bố mẹ đã lần lượt qua đời, nhà họ Mạc bọn họ là người xứ khác, ở nông thôn bài xích người ngoài, nhóm tổ tiên phải bỏ chút sức mới đứng vững gót chân ở thôn họ Hạ.
Sau khi bố mẹ ra đi, nhà họ Mạc chỉ còn lại mình bà.
Tuy thôn họ Hạ chất phác nhưng cũng không phải không có đám người tham lam xấu xa. Tuy bà Mạc khi còn trẻ không xinh đẹp lắm, nhưng dù sao cũng là thiếu nữ trẻ tuổi, bố mẹ bà bệnh tật qua đời, gia sản tiêu tán thì nhà vẫn còn đó. Khi nhà họ Mạc vừa tới thôn họ Hạ vẫn còn chút của, mua không ít ruộng đồng trong thôn, nhà cũng là loại gạch xanh mái ngói hiếm thấy ở nông thôn thời đó, tuy qua nhiều năm đã cũ đi, nhưng còn tốt hơn những ngôi nhà gạch đất lợp cỏ trong thôn. Sau khi nước Z mới được thành lập, quốc gia thống nhất thu hồi ruộng đất thì nhà vẫn còn đó.
Vì thế có người đã để mắt tới bà Mạc.
Cũng may trưởng thôn họ Hạ công chính liêm minh, luôn che chở cho bà Mạc mới giúp bà không bị người khác ức hiếp. Nhưng lúc này lại có người nhảy ra tố cáo xuất thân nhà họ Mạc, lấy danh nghĩa phá tứ cựu(1) để liên mồm đòi tịch thu nhà bà.
Tất cả mọi món đồ đáng giá trong nhà đều đi cầm để chữa bệnh cho bố mẹ, thứ còn sót lại là truyền thừa nhà họ Mạc tới chết bố mẹ cũng không chịu chạm vào. Nhưng mấy thứ này quả là có vấn đề, khi thấy không bảo vệ được chúng, bà Mạc còn trẻ lúc ấy đã khóc òa lên.
Lúc này Hoàng Đại Tiên thương tích đầy mình xuất hiện trước mặt bà. Hoàng Đại Tiên nói với bà bằng tiếng người rằng tổ tiên bọn họ vẫn luôn cung phụng đại tiên, nó bảo bà đừng lo, nó vẫn sẽ luôn phù hộ lớp sau của nhà họ Mạc. Bà Mạc chưa bao giờ gặp con chồn thần dị như thế, chẳng qua khi còn nhỏ bố đã từng nói với bà nhà họ Mạc bọn họ nhờ có đại tiên phù hộ mới có thể sống sót, nhưng đại tiên vì dẫn kẻ địch rời đi nên không rõ sống chết. Vì để báo đáp công ơn của đại tiên, mấy năm nay nhà họ Mạc vẫn luôn thờ tượng đại tiên.
Hiểu biết của Hoàng Đại Tiên về truyền thừa nhà họ Mạc còn nhiều hơn bà, nó nhanh chóng dùng các món đồ trong truyền thừa trị hết vết thương, sau đó trả thù tất cả những người để mắt tới bà giúp bà.
Tuy từ lúc xây dựng đất nước tới nay, trong nước vẫn luôn lên án mê tín cổ hủ, nhưng người nông thôn dù sao vẫn khá tin tưởng vào chúng. Có người tận mắt nhìn thấy một con chồn to hơn con chó đi vào nhà họ Mạc, loài động vật như chồn hiếm khi xuất hiện ở thôn họ Hạ, hơn nữa trông nó quá thần kỳ, lại có bà Mạc cố tình đánh tiếng, thôn họ Hạ nhanh chóng lan tiếng đồn khắp nơi, nói nhà họ Mạc cung phụng Hoàng Đại Tiên thành tinh.
Đúng lúc này có người bị quỷ dữ bám lấy, châm cứu thuốc thang không cứu nổi, cuối cùng chạy đến vái lạy bà Mạc. Lúc ấy Hoàng Đại Tiên vẫn còn bị thương chưa lành, nhưng vì để bà Mạc có chỗ đứng, rõ ràng nó cực kỳ sợ quỷ vẫn cố gắng giải quyết con quỷ kia. Xong việc, tiếng tăm của bà Mạc lan xa, dần dần bắt đầu có người lặng lẽ tới cửa cầu xin.
Bà Mạc không có thiên phú, chữ không biết mấy con, nhưng nhờ có một số thủ thuật hành y trong truyền thừa nhà họ Mạc và linh dược Hoàng Đại Tiên tìm được từ núi sâu đưa tới, bà đã cứu được mấy người này, dần dần có chút tiếng thơm. Bà cứ êm xuôi gả cho chồng, còn thành công bảo vệ truyền thừa nhà họ Mạc.
Bà Mạc không có thiên phú, con trai bà cũng không khác gì mẹ, tuy rằng con bà đi học biết đọc chữ, nhưng cứ hễ động đến mấy cuốn sách tổ tiên để lại là lại díu cả mắt, chỉ cần nhắm lại là có thể ngủ tới chảy nước miếng.
Thấy thế, sau khi lành vết thương, Hoàng Đại Tiên thường xuyên rời khỏi thôn họ Hạ, khi thì nói là tìm cơ duyên của nó, có khi lại nói không thể để truyền thừa nhà họ Mạc phủ bụi, tìm người thừa kế thích hợp cho bà. Cụ thể nó đi đâu hay làm gì thì bà Mạc không rõ.
Mãi tới về sau này, Hoàng Đại Tiên ngậm Hạ Mạc vừa sinh giao cho bà nuôi nấng, sau đó nó vẫn luôn canh giữ trong núi sâu thôn họ Hạ, không hề ra ngoài hoạt động.
Nửa đêm hôm qua, đại tiên bất thình lình nói nó muốn đi tìm cơ duyên, bà Mạc thấy hơi bất ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều, kết quả hôm nay con trai đã vội vã quay về. Nhìn sắc mặt của con, e là có chuyện quan trọng gì đó muốn hỏi Hoàng Đại Tiên.
“Đúng rồi, nó đưa cho mẹ một món đồ, bảo chừng nào con quay về thì nhờ mẹ giao lại cho con. Còn nói chờ thời cơ tới, con sẽ tự biết thứ mình muốn biết.” Bà Mạc là người giàu kinh nghiệm, bà đoán chuyện mà Hạ Mạc muốn biết có lẽ liên quan tới thân thế của cậu.
Thật ra rất nhiều bố mẹ nuôi bài xích chuyện con nuôi tìm kiếm lai lịch thân phận của mình, tìm kiếm bố mẹ ruột, nhưng bà Mạc không ngại. Bà còn lạ gì tính nết của đứa con trai do mình một tay nuôi lớn nữa? Dù Hạ Mạc tìm thấy bố mẹ ruột mình thật, cậu có bỏ rơi bà không? Không đâu.
Trong lòng bà còn cực kỳ mong Hạ Mạc có thể tìm thấy người thân, dù sao bà đã già, không biết còn có thể đi cùng con được mấy năm, có người thân ruột thịt sống cùng cậu cũng không tệ.
Lão già chết tiệt, lẩn không ai nhanh bằng!
Hạ Mạc tức đến mức ngứa răng, hận không thể vặt lông Hoàng Đại Tiên, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ bà Mạc giao đồ cho cậu.
Món đồ Hoàng Đại Tiên để lại cho cậu là một cái tráp ngọc trắng cổ, khi mở ra, bên trong có chứa một miếng thẻ ngọc màu trắng. Trên thẻ khắc phù văn cổ xưa, còn có uy áp nhàn nhạt chạy quanh, để lộ hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hạ Mạc bỗng thấy tim mình đập thình thịch mấy lần, miếng thẻ ngọc trong tay chợt trở nên nóng bỏng.
Phúc đến tim đập, Hạ Mạc điều động sức mạnh trong cơ thể, rót yêu lực thuần khiết nhất vào đó, miếng thẻ ngọc phát ra âm thanh giòn vang rồi sáng lên. Một nguồn sức mạnh to lớn từ trong miếng thẻ truyền đến, Hạ Mạc chỉ nghe thấy một tiếng gọi đầy sợ hãi, trước mắt tối sầm ngã phịch xuống. Cùng lúc đó, miếng thẻ ngọc trong tay cậu nhanh chóng biến mất, hóa thành một cái ấn màu đen bên sườn trong cổ tay cậu, nhanh chóng khuất dưới lớp da cho tới lúc biến mất.
Biến cố bất ngờ khiến bà Mạc sợ phát run, suýt nữa cũng ngất xỉu theo. Bà rụng rời nâng Hạ Mạc dậy, gọi liên tục vài tiếng, còn ấn chặt nhân trung, con trai mãi vẫn chưa tỉnh, bà vội gọi người vào giúp đỡ. Thôn họ Hạ không lớn, sau khi Hạ Mạc đáp máy bay từ tỉnh rồi ngồi taxi về, vừa đi vào thôn đã có người thấy cậu, cậu đang đi học ở thành phố B xa xôi, không lễ không tết gì mà đột ngột chạy về làm gì? Mọi người không khỏi tò mò, có mấy cụ ông cụ bà rảnh rỗi tụ tập ngoài sân họ Hạ, vừa nghe thấy tiếng động đã lập tức chạy vào.
Thấy Hạ Mạc hôn mê trên đất, mấy cụ vội vàng nâng cậu lên giường.
Thằng bé này trông rất gầy nhưng cực kỳ nặng, suýt nữa khiến bọn họ trật cả hông.
Mấy người già cho là Hạ Mạc trúng bệnh cấp tính, sốt ruột hối thúc bà Mạc, có người bảo bà nhanh chóng gọi cấp cứu, có người bảo để chạy lên trấn mời bác sĩ xuống giúp bà. Lúc này bà Mạc mới bình tĩnh lại, chỉ sợ Hạ Mạc hôn mê do món đồ Hoàng Đại Tiên đưa cho, dù bác sĩ có tới cũng không giúp được gì.
Nhìn con trai nhắm chặt hai mắt, bà Mạc đau lòng tới cùng cực, trong lòng âm thầm khấn chư vị Bồ Tát phù hộ con bà bình an tỉnh lại, nếu con trai bà xảy ra chuyện gì, bà sẽ bán hết đống gà nuôi trong nhà, không để lại một sợi lông cho Hoàng Đại Tiên!
****************
Chú thích:
(1) Phá tứ cựu: Là tân khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa bên Trung Quốc, bao gồm bài trừ tư duy cũ, văn hóa cũ, thói quen cũ và phong tục cũ.