Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 120

Thấy đạo sĩ trẻ thức thời như thế, Mộng ăn kẹo hồ lô xong cũng hết giận. Có vẻ đạo sĩ cũng vừa vào đời không lâu, khả năng nhận thức với nhân gian thậm chí còn kém hơn con Mộng Mô lần đầu tới đây như Mộng. Chẳng qua trên người đạo sĩ mang theo không ít tiền, Mộng đi trước thỏa sức ăn uống, hắn nhận mệnh theo sau trả tiền.

Tuy Thiên Đạo ngầm đồng ý cho yêu vương xuất hiện nhưng trên người Mộng nghèo đến mức không có lấy một cắc bạc, đương nhiên với pháp lực cao thâm của cô, biến ra ngân lượng chỉ mất một giây, bây giờ có người theo sau mông trả tiền thay, cô càng mừng vì bớt việc.

Đạo sĩ trẻ thầm nghĩ, hắn chỉ không muốn dân thường bá tánh bỗng dưng bị yêu nữ đè đầu cưỡi cổ. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao đạo sĩ cứ thấy chột dạ. Hơn nữa thấy ánh mắt mấy người đàn ông xung quanh nhìn Mộng, rất nhiều lần hắn đã suýt không nhịn nổi muốn rút kiếm. Quay đầu nhìn yêu nữ ăn tới mức miệng lem đầy dầu, đạo sĩ bỗng thấy rất mệt mỏi, mệt hơn lúc hắn luyện kiếm cả ngày hồi trước.

Thân là một con thần thú thượng cổ bản thể khổng lồ, sức ăn của Mộng còn lớn hơn Hạ Mạc, đây lại là lần đầu cô tới nhân gian ăn uống, cho nên ăn không dừng lại nổi. Toàn bộ sự chú ý của cô đều nằm trên đồ ăn ngon của trần gian, không thèm để ý tới ánh mắt si mê của những người xung quanh.

Sắc đẹp là mầm mống của tai họa.

Mộng nhanh chóng bị mấy nha nội nổi tiếng trong thành cản đường, tên cầm đầu nhìn tới mức sắp rớt cả tròng mắt, ngang nhiên đứng trước mặt người ta chòng ghẹo: “Người đẹp, đi với tiểu gia đi, tiểu gia cho nàng ăn sung mặc sướng!”

Mộng còn chưa kịp tỏ thái độ, đạo sĩ đã biến sắc, nổi giận mắng: “Mồm mép bậy bạ, không biết sống chết!” Không sợ bị yêu tinh ăn tươi nuốt sống à!

Lúc này nha nội mới thấy đạo sĩ trẻ đứng bên cạnh Mộng, gã thấy quần áo đạo sĩ bình thường, trông như đám thư sinh èo uột nên xem nhẹ thanh kiếm bên cạnh người hắn, mất hứng nói: “Ranh con, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ở đây có chỗ cho ngươi chen mồm à? Thức thời thì cút thật xa cho tiểu gia, bằng không đừng trách tiểu gia không nương tay.”

Đây là lần thứ hai trong ngày có người đuổi hắn cút.

Mấy thổ phỉ trước đó thì thôi đi, còn người này oan hồn quấn thân, mặt mũi dâm tà, vừa nhìn đã biết không phải loại gì tốt.

Đạo sĩ vẫn luôn tu luyện trong môn phái, chưa từng vào đời, hắn có thiên phú trác tuyệt những vẫn luôn vùi đầu khổ tu, có chút khiếm khuyết về tình cảm con người, tính tình không tốt cho lắm. Bây giờ tu vi đạt ngưỡng, lúc này mới bị thầy tống cổ xuống núi, vào đời rèn luyện. Hồng trần ba ngàn trượng, hắn vừa đi được vài bước, gai góc trên người vẫn còn rất nhọn.

Đạo sĩ không do dự rút kiếm ra, thế nhưng Mộng đã có tính toán trước, cũng có chút bình thản. Người nọ nhìn là biết có quan hệ với quan phủ nơi này, cô tai thính mắt tinh, từ những người xung quanh xì xào bàn tán nghe được người đó là con trai độc nhất của huyện lệnh, bình thường hoành hành ngang ngược, làm rất nhiều chuyện đè đầu người khác, hành động độc đoán. Mộng còn chưa kịp ăn hết đồ ăn trong thành, không muốn đang yên đang lành lại chọc phải phiền phức. Cô khẽ đè tay cầm kiếm của đạo sĩ lại, lắc đầu với hắn, sau đó nhìn nha nội nói: “Công tử đừng vội tức giận, được công tử xem trọng là phước phần của thiếp, nô gia đi theo công tử là được.”

Sự chú ý của đạo sĩ đều nằm trên bàn tay dài nhỏ trắng nõn kia, vốn không để ý Mộng nói gì. Chờ hắn sực tỉnh lại, hắn đã nhìn thấy một người phụ nữ giống Mộng như đúc đi theo nha nội, còn Mộng thật sự đang đứng bên cạnh hắn, mà người khác lại như không thấy cô.

Tu vi của yêu nữ này cao hơn hắn nghĩ nhiều!

Chờ người hóng hớt tản đi, Mộng mới hỏi đạo sĩ: “Chàng không sợ ta ra tay với người kia à?”

Đạo sĩ không phải người chính trực tới mức quá cổ hủ, hắn nói: “Tên kia nghiệt nợ quấn thân, chết cũng không tiếc. Chẳng qua yêu tinh các ngươi tu hành không dễ, chung quy dính máu người phàm cũng không tốt.”

Mộng không ngờ đạo sĩ lại nói như vậy, không khỏi xem trọng hắn hơn hẳn, cô cười nói: “Ta sẽ không để mình bẩn tay vì loại cặn bã ấy đâu.”

Đạo sĩ bị nụ cười của cô làm cho choáng váng, cơn nóng trên mặt mãi mà không giảm nổi. Sang hôm sau khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi huyện thành, đạo sĩ nghe người trên phố đua nhau bàn tán, nói con trai nhà huyện lệnh điên rồi, bỗng dưng chạy tới công đường đập đầu tự thú, nói hết toàn bộ mấy năm nay gã làm nhục nha hoàn, cưỡng đoạt phụ nữ nhà lành, ép người ta tan cửa nát nhà như thế nào… Toàn bộ huyện thành đều rúng động. Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, những việc này các bá tánh đều từng nghe phong thanh, chỉ là ngại quyền thế của huyện lệnh nên không dám nói gì, không ngờ công tử nhà huyện lệnh lại tự mình khai sạch những lời đồn đoán kia.

Nửa tháng sau, chờ bọn họ tới phủ thành thì đã nghe nói cả nhà huyện lệnh phạm phải rất nhiều tội, bị tịch thu xử trảm.

Đạo sĩ không biết yêu nữ kia đã giở trò gì, nhưng hắn rất hài lòng với kết quả ấy, hôm đó yêu nữ muốn ăn gì, hắn đều hào phóng trả rất nhiều tiền.

Đạo sĩ tự giác quan sát yêu nữ, Mộng cảm thấy đạo sĩ kỳ lạ thú vị, vì thế cả hai vẫn luôn kết bạn đồng hành. Khi đạo sĩ xuống núi mang theo không ít tiền bạc, nhưng rốt cuộc không chịu nổi sức ăn của Mộng, không bao lâu sau, túi tiền của đạo sĩ đã cạn tới đáy. Đạo sĩ bất đắc dĩ đành phải đi làm kiếm ăn. Mộng đi theo hắn, khi thì giúp đỡ, khi thì làm loạn, chớp mắt đã mấy năm trôi qua, một người một yêu đi hơn nửa đất nước.

Trong thời gian đó bọn họ gặp phải phiền toái khó giải quyết, cũng gặp rất nhiều người nhiều chuyện thú vị. Chung quy đạo sĩ vẫn không thể khắc chế bản năng, nảy lòng yêu thích yêu nữ. Mộng cũng dần có hảo cảm với đạo sĩ. Chỉ là đạo sĩ vẫn luôn giấu trong lòng, Mộng cũng có băn khoăn của mình, một người một yêu không có ai chọc thủng lớp giấy mỏng ấy.

Sau khi Mộng rời khỏi núi, đám đại yêu do rắn khổng lồ cầm đầu sắp bị chọc phát điên. Tuy đám đại yêu kia tu luyện trong núi sâu rừng già, nhưng chúng vẫn rất có tiếng nói trong yêu tộc, sau khi Mộng xuống núi, chúng nó lập  tức huy động yêu quái dưới trướng tìm kiếm tung tích của yêu vương. Tuy Mộng đã giấu đi yêu khí của bản thân, sau đó còn giấu gương mặt thật, nhưng thỉnh thoảng khi đạo sĩ không đối phó được với nguy hiểm thì cô cũng ra tay, mấy năm trôi qua, chung quy vẫn bị các yêu quái phát hiện hành tung.

Đạo sĩ vẫn luôn dùng gương mặt thật hành tẩu, trong lúc qua lại rèn luyện, hắn tiếp xúc không ít người trong giới huyền môn, còn có cả đồng môn. Khi đó địa vị môn phái của hắn trong huyền môn cực cao, tuy không tính là người đứng đầu môn phái nhưng cũng không khác là mấy. Đạo sĩ là con nuôi kiêm học trò của chưởng môn, nếu không có gì bất ngờ, môn phái sẽ được truyền lại cho hắn. Việc này khiến không ít người đỏ mắt, muốn thay thế, thậm chí muốn cho môn phái tiến thêm một bước, vì thế những người này không ngừng tìm cách gây khó dễ.

Bọn chúng không gió cũng có thể gây ra sóng lớn, vì để giành vị trí của họ, chúng đã nhiều lần giăng bẫy đạo sĩ, nếu không có Mộng tương trợ, chỉ sợ đạo sĩ đã sớm chết trong tay chúng. Đạo sĩ có cao nhân giúp đỡ khiến mưu kế của chúng thất bại, sau khi những người này thăm dò được người giúp hắn luôn là cô gái trẻ tuổi đi cùng, chúng bắt đầu tìm cách ra tay với cô.

Tu vi của Mộng cao thâm, đến cả Thiên Đạo cũng không làm gì được, với thực lực như vậy, mưu ma chước quỷ của đám người kia chắc chắn sẽ thất bại. Nhưng không biết vì sao lại có tin đồn đạo sĩ bị yêu nữ dụ dỗ, làm bạn với yêu tộc, thậm chí là giết hại người thường chỉ vì yêu nữ.

Đạo sĩ được thầy gọi về môn phái, qua nhiều năm sống chung, hắn biết tu vi của Mộng sâu không lường được, hắn cũng biết chỉ e chuyến này quay về lành ít dữ nhiều. Xuất phát từ đủ loại suy tính, đạo sĩ chỉ đành nói với Mộng rằng môn phái có chút chuyện khó giải quyết, thầy bảo hắn quay về một chuyến, chờ giải quyết mọi chuyện đâu ra đó sẽ ở lại môn phái bế quan tu luyện một thời gian, có duyên sẽ gặp lại.

Trùng hợp phía bên yêu tộc cũng đến đưa tin khẩn cho Mộng, nói có mấy đại yêu bị người đánh trọng thương, còn có rất nhiều tiểu yêu tu vi không cao lần lượt mất tích, yêu tộc sắp phải đối mặt với tai ương hủy diệt, hy vọng cô có thể quay về chủ trì đại cục.

Tuy Mộng không hứng thú với vị trí yêu vương, nhưng thân là một thành viên trong yêu tộc, trong tộc xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không thể không quay về xem, quả thật có những chuyện không thể cứ nói là được. Quan trọng hơn là trong yêu tộc có đại yêu mượn danh cô hành sự, thường xuyên tấn công loài người, muốn điên đảo càn khôn. Thiên Đạo không làm gì được nó, nhưng không có nghĩa Thiên Đạo sẽ để mặc yêu tộc tàn sát loài người, một khi mọi chuyện đi quá sự dung tha của Thiên Đạo, cái kết hủy diệt của yêu tộc sẽ không còn xa. Chung quy những việc này đều do cô mà ra, dù thế nào đi nữa cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Vì thế một người một yêu chia tay từ đây.

Bọn họ ở chung sớm chiều đã mấy năm, đột nhiên chia ly như thế, trong lòng không khỏi hụt hẫng, những tình cảm mờ ám chôn giấu dưới đáy lòng mất khống chế lan ra bừa bãi.

Mộng lại quay về cấm địa, trong mấy năm cô vắng mặt, tin yêu vương xuất thế đã truyền ra khắp thiên hạ, ngay cả giới huyền môn cũng biết. Dưới sự chủ trì của đám đại yêu như rắn khổng lồ, trong cấm địa tụ tập một lượng yêu quái rất lớn. Các yêu quái có bản năng thần phục và hảo cảm với yêu vương, qua mấy chục ngàn năm nay, yêu tộc bị đè đầu quá tàn nhẫn, yêu vương ra đời khiến chúng nó nhìn thấy tia hy vọng, vô số yêu quái ngo ngoe rục rịch muốn gấp rút thay đổi tình trạng hiện giờ.

Phía huyền môn đã biết tin yêu vương xuất thế, có môn phái giỏi bói toán đã cho ra quẻ huyền môn sắp gặp phải tai ương cực lớn, kết hợp với dị động của yêu tộc, tất nhiên bọn họ cho rằng chắc chắn đại nạn là do yêu tộc gây ra, vì thế sau nhiều lần hội họp bàn luận, bọn họ quyết định đánh trước phủ đầu.

Giữa huyền môn và yêu tộc đã thành thế như nước với lửa, chạm vào sẽ nổ ngay.

Trong thế cục ấy, đạo sĩ bị người ta vu khống là bị yêu nữ quyến rũ, cấu kết với yêu tộc giết hại đồng bào. Mặc dù những người hắn giết đều tội không thể xá, nhưng trong mắt chúng thì hắn vẫn sai. Những kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm đứng trên bậc đạo đức lần lượt phơi bày hành vi phạm tội của đạo sĩ, đạo sĩ phát hiện không chỉ có vương triều lụn bại mà ngay cả trong huyền môn cũng không sạch sẽ như hắn tưởng.

Đạo sĩ khinh thường việc nói dối, hắn thừa nhận mình có qua lại với yêu tộc, cũng thừa nhận chính hắn giết những người đó, nhưng hắn không cho rằng mình làm sai, những kẻ hắn giết đều đáng chết, tất cả mọi việc hắn làm là thay trời hành đạo, hắn không hối hận, cũng không sợ người ta đàm tiếu.

Chết cũng không biết hối cải!

Thầy của đạo sĩ thấy thế thì tức giận không thôi, giận quá phát hỏa, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Trên lưng đạo sĩ bêu danh giết chết thầy kiêm cha nuôi, qua nhiều năm rèn luyện, đạo sĩ đã không còn là người không biết nhân tình ấm lạnh nữa, hắn biết mọi chuyện rất kỳ lạ, với tu vi và tính cách của thầy, sao có thể bị hắn chọc giận chết tức tưởi vậy được.

Chỉ tiếc hắn không thể điều tra ẩn tình trong đó nữa, hắn bị mấy cao thủ trong phái bao vây bắt sống. Sư thúc của tiểu đạo sĩ nói một cách ngang nhiên: “Nghiệt đồ Mạc Vũ của tiền chưởng môn, ngỗ nghịch bất hiếu, cấu kết với yêu tộc, lạm sát kẻ vô tội, phế bỏ tu vi, phá hủy đạo cốt, đoạn kinh mạch, trục khỏi Thiên Thịnh Môn.”

Hạ Mạc đứng một bên nhìn đôi mắt ngập tràn hận thù và không cam lòng của Mạc Vũ, cuối cùng cậu cũng nhớ tới một chuyện.

Tổ tiên để lại truyền thừa vừa chính vừa tà cho nhà họ Mạc hình như cũng tên là Mạc Vũ.

Chẳng lẽ bọn họ cùng là một người?

Khuôn mặt của Mạc Vũ, không, nói đúng ra khuôn mặt của cậu có nét khá giống Mạc Vũ, chẳng lẽ đạo sĩ này không chỉ là người cha rơi rớt của cậu mà còn là tổ tiên nhà họ Mạc?

Nếu như vậy thật, chẳng phải cậu sẽ thành… ừm, tiểu tổ tông nhà họ Mạc ư, hình như thân phận hơi loạn rồi đây.

***************
Bình Luận (0)
Comment