Mùa thu ở huyện Q thường mưa dầm liên miên, nhưng trời nổi giông bão quái dị như vậy, ngay cả thời tiết ngày hè bất chợt thay đổi cũng không thấy nhiều. Đặc biệt là cơn giông như đâm thủng trời kia lại càng trăm năm khó gặp. Là trung tâm trong trận mưa giông đó, người trong thôn họ Hứa lại càng kinh hãi, đặc biệt một số người có tuổi đều không hẹn mà nghĩ có phải có ai đã gây ra chuyện trời đất không dung hay không.
Trận mưa to kéo dài đến sau nửa đêm mới dần ngớt.
Việc cày cuốc trong thôn họ Hứa rất phát đạt, trước kia sau khi thu hoạch lúa nước, mọi người đều gieo giống cải dầu, lúa mì làm vụ đông, tất cả những loài cây đó đều không cần nhiều nước, vì vậy ngay khi vừa ngớt mưa, các thôn dân không ngủ nổi nữa, nhốn nháo cầm cuốc xẻng đi kiểm tra thửa ruộng từng nhà.
Trận mưa này quá lớn, đúng như các thôn dân lo lắng, ngoài ruộng tích không ít nước, nếu không sớm rút hết đi, chỉ sợ mầm cải dầu lẫn lúa mì đều sẽ bị úng. Cuối cùng phần lớn tình trạng đồng đều còn ổn, chỉ có một số đường dẫn nước ra ao đều bị bịt kín. Chủ các thửa ruộng vừa mắng vừa đi tới gần hồ, muốn xem thử có cách nào xây lại cửa ao không.
Chỉ tiếc cái ao này vốn đã sâu, sau một trận mưa to, nước xung quanh đều chảy vào ao. Nước trong ao cao gần ngang với mặt đất, dòng nước xiết đánh vào cửa dẫn nước xiêu vẹo, người ta dù biết bơi cũng không dám đi xuống, càng đừng nhắc đến việc tìm cách xây lại.
Vậy phải làm sao đây?
Các thôn dân tụ lại bên cạnh ao nước không khỏi sốt ruột, nhưng có sốt ruột cũng vô dụng, dân trên thượng nguồn rút nước ra ngoài, nước tràn qua các con mương bên cạnh, rót vào cửa dẫn nước đã bị phá hủy, phần lớn nước chảy vào đường dẫn, lượng nước không những giảm mà còn tăng, chỉ sợ không thể hết ngay được.
Dòng nước chảy xiết cuốn trôi tất cả những thứ nằm trong ao ra.
“Ê, ông xem, có phải bên kia có cái vali không?” Mặt trời dần hửng sáng, có một thôn dân tinh mắt nhìn thấy hình như có một món đồ lớn trôi cách đó không xa, nhìn như một cái vali du lịch.
Các thôn dân nghe vậy cũng đua nhau nhìn qua, mọi người đều nói hình như là vali, ở nông thôn, vali du lịch không có nhiều. Người trên bờ đứng đông, mọi người cũng nhàn rồi không có việc gì làm, vì thế lập tức có kẻ hiểu chuyện tìm một cây gậy trúc thật dài tới, từ từ chọc chiếc vali tới gần.
“Úi chà ngon đấy, nặng nữa.” Một thôn dân dùng hết sức mình mới kéo được vali lên bờ.
“Mở ra coi mở ra coi, xem có đồ gì tốt không.” Mọi người không khỏi tò mò.
“Đi đi đi, vừa rồi bảo các người giúp một tay mà không ai chịu, có đồ ngon cũng phải là của tôi.” Thôn dân vừa vớt rương là một tên khét tiếng lười nhác trong thôn, cả ngày chỉ mơ không làm mà đòi có ăn, gã vốc mấy nắm nước trong rửa tay, sau đó thong thả kéo khóa vali. Khóa vali hơi bị rỉ sét, gã kéo mãi kéo mãi, cuối cùng bực mình xé toạc toàn bộ phéc-mơ-tuya, đột ngột để lộ bên trong vali.
“Á!!!”
Tiếng hét thảm thiết vang thấu trời xanh, phá vỡ sự yên bình bấy lâu nay trong thôn.
Không bao lâu sau, tiếng còi cảnh sát hú lên ầm ĩ, đánh thức tất cả mọi người trong thôn bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cùng lúc đó, có người vẫn đang chìm vào giấc mơ.
Đỗ Mỹ Ngọc mơ thấy một giấc mộng. Giấc mơ này khá kỳ lạ, ban đầu cô còn có ý thức, biết mình đang mơ, nhưng dần dần, cô đã hoàn toàn nhập vào nó.
Mở đầu giấc mơ, cô sinh một đứa bé. Chỉ trong chớp mắt, đứa bé đã lớn đến tầm bốn năm tuổi, vừa hoạt bát vừa đáng yêu, tuy hơi chậm so với các đứa trẻ cùng lứa nhưng lại rất ngoan, vừa hiểu chuyện vừa thân thiết, giống một chiếc áo bông của cô. Trong mơ, có người nói con cô đi lạc rồi, nhưng cô nhanh chóng tìm được con mình về.
Cũng như kết cục của tất cả các câu chuyện cổ tích khác, con và cô sống hạnh phúc cùng nhau. Cô cố gắng kiếm tiền, số lương có được không nhiều cũng không ít nhưng đủ để hai mẹ con trang trải cuộc sống. Con trai nghiêm túc học hành, thành tích nằm mức trung bình, thi đậu một trường phổ thông, học một ngành phổ thông, sau khi tốt nghiệp thì quay về huyện, thi đậu công chức, công việc yên ổn không chút áp lực.
Công việc bận rộn, con trai đi học bằng lái, lúc rảnh rỗi sẽ lái xe dẫn cô đi du lịch hoặc đi chơi. Rất nhanh đã tới tuổi cô về hưu, con cũng có bạn gái mình thích, không lâu sau, con trai kết hôn với tình yêu của mình, lại về sau, con trai cô cũng sinh được mụn con.
Cô vui vẻ ăn kẹo đầy tháng của cháu, an hưởng tuổi già. Ngày tháng yên bình không chút gợn sóng, ngay khi cô cho rằng cuộc sống sẽ vẫn mãi bình an mà hạnh phúc tới tận những giây phút cuối cuộc đời, cô bỗng phát hiện mình đang mơ.
Đúng vậy, đây là một giấc mơ rất đẹp.
Nhưng cô vẫn luôn nhớ tới chân tướng ngoài giấc mơ.
Sau khi con trai mất tích thì không quay về nữa. Giấc mơ và những suy nghĩ tốt đẹp từ từ rạn nứt như một tấm gương, biến thành thế giới đen tối, một đứa bé từ sâu trong bóng tối đi ra, quyến luyến ôm lấy cô.
“Mẹ, con yêu mẹ.”
“Mẹ, con phải đi rồi, tạm biệt.”
Nói xong, trên da đứa bé lộ ra từng vết nứt, không đợi cô nhìn kỹ đã hóa thành ánh sáng biến mất trong giấc mơ của cô.
Đỗ Mỹ Ngọc ngồi bật dậy khỏi giường, ngẩn ngơ một lát, nước mắt bỗng chảy đầy mặt.
“Reng reng reng…” Trong phòng khách có tiếng điện thoại vang lên, Đỗ Mỹ Ngọc vẫn luôn nhớ tới chuyện trong mơ, tiếng chuông reo lên hồi lâu, cô mới đi ra ngoài nhận điện thoại.
“Xin chào, xin hỏi cô là Đỗ Mỹ Ngọc đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Bọn tôi là sở cảnh sát huyện Q, nhận được báo án của thôn dân, bọn tôi phát hiện trong thôn họ Hứa có một…”
Đỗ Mỹ Ngọc cũng không biết mình đã đến sở cảnh sát như thế nào, dưới sự dẫn dắt của nhân viên, cô nhìn thấy một nhúm xương tàn. Vào lúc này cô đã hiểu vì sao trên mặt, trên người con trai cô lại có những vết nứt đó.
“Là ai? Là ai mà ác độc như vậy? Là Tôn Đại Ni hay Hứa Ninh? Là chúng, chắc chắn là chúng!” Đỗ Mỹ Ngọc gào khóc thảm thiết, hoàn toàn mất khống chế, không thể nào kiềm lại được.
Vất vả lắm cô mới bình tĩnh lại, một nữ cảnh sát tỏ vẻ đồng cảm nói cho cô hay tạm thời vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, nhưng theo bước đầu phán đoán, người bị tình nghi hàng đầu hẳn là Tôn Đại Ni, khi bọn họ tới mời về làm chứng triển khai điều tra, Tôn Đại Ni vì sợ tội nên thắt cổ tự sát.
Tôn Đại Ni vốn chưa từng đi học, không biết chữ, trước khi tự sát không để lại di ngôn, cứ như dùng im lặng để ngầm thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
Nhưng Đỗ Mỹ Ngọc linh cảm mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Thế Hứa Ninh thì sao? Khi Tôn Đại Ni chết, hắn đã ở đâu? Rốt cuộc hắn có biết chuyện con tôi chết không? Có tham gia hay không?” Đỗ Mỹ Ngọc kích động nói.
“Tạm thời cảnh sát vẫn đang điều tra.”
Lần chờ này kéo dài nửa tháng, cuối cùng cảnh sát nói cho Đỗ Mỹ Ngọc biết không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh Hứa Ninh có liên quan đến vụ án này.
Không có bất cứ bằng chứng nào.
Lâu như vậy rồi, dù trước đó Hứa Ninh có làm gì thật cũng chỉ sợ đã sớm tiêu hủy bằng chứng. Đỗ Mỹ Ngọc chỉ hận trước kia mình quá tin tưởng Hứa Ninh, con trai mất tích hai ngày sau mới báo, nhưng cô cùng lắm chỉ nghi hai mẹ con bọn chúng bắt tay nhau cố ý vứt bỏ Giai Duệ chứ chưa bao giờ nghĩ rằng Giai Duệ lại bị chính bà nội ruột mình giết hại.
Chuyện đã tới nước này, nói gì cũng muộn rồi.
Ngày chôn cất con trai cũng là ngày Đỗ Mỹ Ngọc làm đơn ly hôn với Hứa Ninh, kết thúc cuộc hôn nhân sớm đã đi vào ngõ cụt. Tuy cuộc hôn nhân kết thúc, Đỗ Mỹ Ngọc vẫn không chịu buông tha Hứa Ninh, cô luôn cho rằng nhất định Hứa Ninh có góp mặt trong vụ án này, thậm chí cô còn không nhịn được mà đoán rằng, có khi Hứa Ninh mượn tay Tôn Đại Ni làm thì sao? Còn có khi là Hứa Ninh tự mình ra tay, Tôn Đại Ni chịu tội thay? Hoặc dù không phải Hứa Ninh làm thật, nhưng gã vẫn luôn biết chân tướng, cho nên đã sớm ép cô bỏ cuộc, đồng thời mấy năm nay vẫn luôn đòi ly hôn với cô?
Dù là suy đoán nào, Hứa Ninh đều không thể thoát tội, nhưng những suy đoán đó đều không có bằng chứng.
Không có bằng chứng, vậy thì tìm. Dù phải trả bất cứ giá nào, cô cũng phải báo thù cho con.
Đỗ Mỹ Ngọc vay nhà mẹ đẻ một khoản tiền, lặn lội lên tới tỉnh mời rất nhiều thám tử nổi tiếng đi điều tra cho cô, dù để lại bất cứ dấu vết nào cũng không buông tha.
Nhưng đã bốn năm trôi qua, nhân vật mấu chốt sợ tội tự sát, không để lại bất cứ di ngôn nào, án kiện tới tận bây giờ không tìm ra nhân chứng khác, cho dù thám tử có tài giỏi thế nào đi chăng nữa cũng khó tìm ra bằng chứng có lợi.
Chuyện năm xưa khó tìm bằng chứng, thám tử cũng chỉ có thể tạm thời âm thầm theo dõi Hứa Ninh, thử xem có tìm được manh mối nào không. Vì để tiện cho việc điều tra gã, thám tử thuê một căn phòng ở đối diện Hứa Ninh, anh ta không chỉ một lần nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của gã thông qua kính viễn vọng mà thậm chí càng ngày càng bạo lực.
Trong phòng này còn có một người phụ nữ khác, theo điều tra của thám tử, người phụ nữ này là y tá trong bệnh viện bọn họ, hai năm trước cũng đã ly hôn, trong mối hôn nhân trước, người phụ nữ này vẫn luôn duy trì mối quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu với Hứa Ninh. Bây giờ Hứa Ninh đã ly hôn, cô ta lập tức gấp gáp chuyển đến, ngang nhiên sống chung cùng gã.
Án giết người chặt xác của Tôn Đại Ni tuy không bị truyền thông đưa tin, nhưng dù sao chuyện cũng không nhỏ, những người hay hóng hớt đều nghe thấy, ngay cả bệnh viện Hứa Ninh cũng có rất nhiều người bàn tán chuyện này sau lưng. Người phụ nữ bây giờ vẫn còn đi làm ở bệnh viện, lại duy trì mối quan hệ với Hứa Ninh, tất nhiên không thể không biết.
Biết rồi còn bằng lòng sống chung cùng gã, đây chắc là tình yêu đích thực.
Khi thám tử báo cáo lại cho Đỗ Mỹ Ngọc đã không nhịn nổi mỉa mai vài câu, lại không ngờ tình yêu đích thực này quá ngắn. Người phụ nữ nhanh chóng không chịu nổi cơn thần kinh của Hứa Ninh, sau một trần ầm ĩ, cô ta nổi giận đùng đùng rời đi.
Người phụ nữ vừa đi, trong phòng chỉ còn lại mình Hứa Ninh.
Trong căn phòng trống rỗng, gã có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui cười, nửa đêm có tiếng ngọc rơi và bóng cao su nảy lên, chén sứ hay cốc thủy tinh đặt trên bàn đột nhiên bị rơi vỡ, cái bóng phản chiếu trong gương của hắn nở nụ cười giả tạo, TV đã tắt phát bộ phim võ hiệp Hứa Giai Duệ thích nhất lúc còn sống, tiếng chuông điện thoại đúng giờ vang lên trong đêm khuya, tiếp đó là tiếng khóc như có như không của trẻ con…
Lẽ ra vì theo dõi Hứa Ninh mọi lúc mọi nơi nên nếu nhà gã có chuyện quỷ dị gì, thám tử sẽ là người biết đầu tiên, nhưng anh ta không thấy điều gì bất thường cả, chỉ thấy Hứa Ninh càng ngày càng điên, trở nên nghi thần nghi quỷ.
Đúng vậy, tất cả những gì Hứa Ninh gặp phải đều không thật sự xảy ra mà chỉ như một cơn ác mộng chân thật đối với hắn. Giấc mơ này quá thật, sợ hãi trong mơ quá thật, thật đến mức Hứa Ninh dần dần không biết là mơ hay thực, thật đến mức Hứa Ninh không dám đi vào giấc ngủ nữa.
Mà rất nhanh, Hứa Ninh phát hiện thời gian ngủ của mình càng ngày càng ngắn, giấc mơ cũng càng lúc càng mơ hồ.
Đây chắc là một chuyện tốt… nhỉ?
Nhưng không bao lâu sau, Hứa Ninh phát hiện dường như mình đã hoàn toàn mất đi khả năng ngủ.
**************