Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 42

“Chúng tôi đã tìm thấy ba chiếc xe ngày đó tấn công Hạ Mạc, một trong số đó là xe bị trộm, theo chúng tôi điều tra thì chủ xe không liên quan gì tới sự kiện lần này. Hai chiếc xe còn lại… khi chúng tôi tìm thấy, chủ xe đều đã chết.”

“Chết như thế nào?” Bà Mạc nghe vậy không khỏi hoảng sợ, việc này vậy mà lại liên quan tới hai mạng người, may thay Hạ Mạc tài giỏi, bằng không chỉ sợ chết như thế nào cũng không ai biết.

“Chết cháy, khi thi thể được phát hiện thì đã bị thiêu đến mức hoàn toàn biến dạng, bọn tôi phải xét nghiệm DNA mới xác định được thân phận người chết.” Vương Trấn nghiêm nghị nói: “Dựa theo những gì đã điều tra, hai tài xế này có hoàn cảnh gia đình bình thường, quan hệ xã hội khá đơn giản, không giống người chuyên đi giết người thuê. Bọn tôi cũng đã điều tra điều kiện kinh tế của họ, không phát hiện bất cứ đầu dây bất thường nào.”

“Đang yên đang lành như vậy, sao bọn họ lại muốn giết Hạ Mạc?” Bà Mạc cau mày: “Chẳng lẽ bọn họ có quan hệ với người phá hỏng buổi thi đêm đó?”

“Chúng tôi cũng đoán vậy, nhưng tạm thời chưa có chứng cứ xác thực, điều duy nhất làm được lúc này là xác định hai người chết kia chỉ là người bình thường.” Vương Trấn hơi dừng lại, nói: “Cho nên bọn tôi nghi ngờ có thể hai người kia bị người huyền môn điều khiển bằng tà pháp.”

“Tà pháp huyền môn? Vậy mà dám dùng tà pháp huyền môn điều khiển người thường đi giết người.” Khuôn mặt bà Mạc lộ vẻ hung dữ: “Ông Vương, chúng ta phải tìm ra người đứng phía sau, bằng không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”

Thử nghĩ xem, người một giây trước còn nói chuyện rôm rả với bạn, giây sau đã cầm dao đâm bạn một cái, có sợ không? Thậm chí người bị giết còn là lãnh đạo máu mặt của nhà nước thì sao? Toàn bộ đất nước sẽ chấn động theo! Đáng sợ nhất là bạn còn không biết hung thủ là ai.

Tạm thời Hạ Mạc bị tấn công còn chưa tính, đáng sợ hơn là các chi nhánh của Đặc Điều Xử ở tỉnh khác cũng bị tập kích gây ra tổn thất trầm trọng, có thể thấy kẻ sau màn có quyền lực rất lớn, tài nguyên không nhỏ. Một khối u ác tính như thế, nếu không loại bỏ chắc chắn sẽ không thể yên ổn nổi.

Còn nữa, đêm đó trong số những người tham gia chung với Hạ Mạc chỉ có mình Hạ Mạc bị tấn công, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ đối phương hiểu rất rõ sức của Hạ Mạc đến đâu, lão quỷ đã chết, lúc ấy trên núi chỉ có mình Đặc Điều Xử, tin tức truyền ra từ đâu?

Đáp án không cần nói cũng biết.

Chỉ sợ đối phương đã xâm nhập vào đến Đặc Điều Xử.

Vương Trấn tỏ ra khổ sở: “Quả là như thế. Bên trên đã lên tiếng, dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải quét sạch những kẻ rác rưởi trong giới huyền môn.”

“Nên vậy, nếu có điều gì tôi giúp được thì các ông cứ nói.” Bà Mạc hào sảng nói. Tuy bà không có tài năng cao siêu gì, nhưng con bà lại giỏi, với sự hiểu biết của bà với Hạ Mạc, người khác đều bị lừa cho một vố, chuyện này dù bà không chịu để cậu nhúng tay cậu cũng sẽ không nghe, còn không bằng bán quách cho xong.

Quả nhiên khi nghe vậy, Vương Trấn nở một nụ cười thật tươi, không tiếc lời khen ngợi: “Tiên cô rộng lượng, cũng nhờ người rộng lượng hiểu nhiều như tiên cô mới dạy ra được một đứa trẻ tốt như Hạ Mạc.”

Có lẽ cha mẹ nào cũng đều thích nghe người khác khen con mình, bà Mạc cũng không ngoại lệ, bà cười thỏa mãn: “Nó mới con nít con nôi, không nhận nổi lời khen của ông Vương đâu.”

“Sao lại không nhận nổi? Nếu tối đó không có nhóc Hạ, chỉ sợ thí sinh của Đặc Điều Xử chúng tôi không sống được, bây giờ nhóc Hạ thành ra như vậy, phân nửa cũng là do chuyện này, Đặc Điều Xử nợ nhóc Hạ một lời giải thích. Vì để tránh xảy ra chuyện tương tự, Đặc Điều Xử tỉnh chúng ta quyết định mở cuộc họp, phái một cảnh sát tinh anh âm thầm bảo vệ và hợp tác với nhóc Hạ, lúc trước tôi đã định gọi cho bà bàn về vấn đề này. Còn về nhân viên, người được chọn sẽ do nhóc Hạ tự quyết định.”

Bà Mạc không ngờ còn có mối ngon như vậy, bà hơi do dự: “Việc này tôi còn phải bàn bạc lại với Hạ Mạc mới quyết định được.”

“Tất nhiên rồi. Đương nhiên nếu nhóc Mạc thấy không tiện, không muốn như thế, vậy thì xem như chúng ta chưa từng nhắc tới chuyện này.”

“Được.”

Vương Trấn thấy đã đạt được mục đích, nói vài lời lảm nhảm với bà Mạc, sau đó cầm ít trà bà Mạc gói cho rồi cười ha ha rời đi.

Ông ta vừa đi, bà Mạc đã tìm Hạ Mạc bàn bạc: “Con định tính chuyện này ra sao?”

Hạ Mạc tiếp tục tìm phim, không thèm ngẩng đầu lên mà nói: “Bọn họ đã bằng lòng tặng con một đàn em chạy vặt miễn phí thì cứ nhận lấy, còn gì mà phải tính với toán?”

“Thế con định chọn ai?”

“Chọn người tham gia thi lần này đi, hừm, hình như tên là Vương Quân, chọn anh ta đi.” Hạ Mạc thuận miệng nói ra một cái tên. Trên thực tế trong số mấy thí sinh ngày đó, cậu cũng chỉ biết mình tên Vương Quân. Với cậu mà nói thì ai cũng không quan trọng, quan trọng là có tác dụng với cậu. Đương nhiên cậu cũng không sợ nội gián, nếu bị cậu phát hiện, cậu đảm bảo có rất nhiều cách để nội gián hối hận vì đã sinh ra trên đời.

“Được, nếu con đã quyết định, mẹ sẽ đi báo với ông Vương.”

Khi Vương Quân nhận được thông báo nhiệm vụ của Đặc Điều Xử thì không khỏi ngẩn ra. Anh ta vốn tưởng lần này mình thi trượt, không ngờ quanh co một hồi lại được Đặc Điều Xử tuyển dụng. Anh ta lén hỏi dò một chút, mấy thí sinh khác cũng được Đặc Điều Xử đặc cách tuyển vào, nhưng trừ anh ta ra, một số người khác đều phải vượt qua huấn luyện đặc biệt mới được đi làm, mà anh ta lại được Đặc Điều Xử báo tin thứ hai tuần sau đến thẳng đó làm việc.

Đến thứ hai, Vương Quân thấp thỏm đi vào Đặc Điều Xử, người của Đặc Điều Xử bảo anh ta điền một số thông tin cơ bản, sau khi làm một số thủ tục nhận chức thì dẫn tới phòng phó trưởng phòng.

Vừa mới vào cửa, anh ta đã chú ý tới thiếu niên ngồi nghịch di động trên sofa.

Hạ Mạc.

Vương Quân không khỏi nhớ tới tư thế tay không xé quỷ đầy hiên ngang trong đêm đó của Hạ Mạc, nếu không nhờ Hạ Mạc, chỉ sợ anh ta đã sớm bị mấy con quỷ kia xé thành từng mảnh. Chỉ tiếc đêm đó sau khi bọn họ chạy ra khỏi núi hoang, anh ta không còn gặp lại Hạ Mạc nữa, anh ta vẫn còn nợ Hạ Mạc một lời cảm ơn, không, nói đúng ra là nợ một mạng.

“Tôi nghĩ cả hai không cần tôi phải giới thiệu cho nhau nữa,” Ông Vương đi thẳng vào vấn đề: “Từ hôm nay trở đi, hai người chính là thành viên ngoài biên chế của Đặc Điều Xử, sẽ có chuyên gia đến nói một số quy định liên quan tới nhân viên ngoài biên chế, cái tôi muốn nói bây giờ là… Vương Quân.”

“Có!”

“Từ nay trở đi cậu sẽ theo Hạ Mạc, cố gắng hết sức đảm bảo an toàn cho Hạ Mạc, đồng thời nghe theo lệnh của Hạ Mạc, nghe theo sự sắp xếp của nhóc ấy, cậu làm được không?”

Vương Quân quả quyết trả lời: “Không thành vấn đề.”

“Cậu nghe tôi nói hết đã, sau này Hạ Mạc phải đi học ở thành phố B, đến lúc đó cậu cũng phải theo nhóc ấy đến ở thành phố B, cậu đồng ý không?”

Vương Quân là người tỉnh S, chẳng qua bây giờ anh ta vẫn là chó FA, không cần suy nghĩ cho bạn gái, còn về bố mẹ, trước đây anh ta đã đi làm ở một nơi cách quê vài huyện, bình thường làm việc bận rộn, một năm về quê chưa tới hai lần, với anh ta mà nói, đến thành phố B hay ở lại Đặc Điều Xử cũng không có gì khác nhau. Anh ta đã từng được tận mắt thấy bản lĩnh của Hạ Mạc, mà cũng từ đêm hôm đó anh ta mới được tận mắt nhìn thấy sự thật bị thế giới này cố ý che giấu, anh ta muốn theo Hạ Mạc nhìn ngắm việc đời.

Vương Quân là người rất quyết đoán, anh ta lập tức trả lời: “Tôi đồng ý.”

Mãi tới lúc này, Hạ Mạc mới cất tiếng: “Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Người mới nhậm chức chí lớn hừng hực, Vương Quân cũng muốn làm tốt công việc của mình, nhưng khi vừa nhận chức, anh ta lập tức phát hiện mình hoàn toàn không có đất dụng võ. Hạ Mạc ở trong nhà cả ngày không ra ngoài, nhưng dù anh ta mặt dày theo Hạ Mạc vào trong nhà vẫn không có tác dụng gì.

Vì sao?

Vì Hạ Mạc cực kỳ thích ngủ, từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy ai đam mê ngủ như Hạ Mạc, một ngày có 24 tiếng thì cậu có thể ngủ liền mười mấy hai mươi tiếng. Trừ ngủ ra còn có ăn, mấy hôm nay anh ta ở lỳ trong nhà Hạ Mạc, chuyện làm nhiều nhất là nhận cơm hộp cho cậu. Huyện Q rất nhỏ, thỉnh thoảng có tiệm cơm không giao hàng nên anh ta còn phải tự mình đi mua về. Hạ Mạc hận không thể ăn ngày tám bữa, ăn ngán toàn bộ đồ ăn ngon trong huyện Q mới thôi. Mấu chốt là Hạ Mạc ăn nhiều như vậy mà không hề có chút thịt thừa, anh ta đi theo Hạ Mạc non nửa tháng, người đã béo lên hai vòng, sáu múi cơ bụng trước kia luyện được trong đội cảnh sát sắp hòa vào làm một, trên mặt trề ra từng miếng thịt to.

Vương Quân nhìn cơ thể sắp phình ra như bánh bao chay trong gương, lại nhìn bà Mạc phốp pháp, Đại Hắc béo đến mức cằm sắp thụng xuống, cùng với Chuột Con tròn vo lông xù, không khỏi sinh lòng cảnh giác: “Không được ăn nữa, nếu ăn nữa sẽ chỉ có thể làm chó FA mất.”

Vừa mới dứt lời, anh ta lập tức thấy ảnh ngược của Đại Hắc đang nằm trên cửa sổ phơi nắng trong gương trợn trắng mắt, phe phẩy cái đuôi trọc lóc, miệng nói tiếng người, trào phúng mỉa: “Nói như kiểu cậu không phải chó FA ấy.”

Đúng vậy, Đại Hắc đã sớm luyện hóa hoành cốt, có thể nói được tiếng người. Năm đó khi nó dẫn Hạ Mạc đi hái đóa hoa kia, Hạ Mạc bị sét đánh hôn mê, nó cũng không tốt hơn là bao, cái đuôi bị sét đánh trúng đến giờ vẫn còn trọc, Hạ Mạc dùng rất nhiều cách vẫn không thể chữa khỏi. Tuy Hạ Mạc không chữa được đuôi cho nó, nhưng trong quá trình thử nghiệm, không biết phân đoạn nào có vấn đề mà khiến nó luyện hóa hoành cốt thành công.

Đối với loài yêu nhỏ không có huyết thống bẩm sinh như Đại Hắc, luyện hóa hoành cốt không khác gì thoát xác đổi cốt. Trước đây khai mở linh trí không thể xưng là yêu, luyện hóa hoành cốt mới được xem là tiêu chuẩn thấp nhất để thành yêu. Mà thời nay tàn lụi, linh khí gần như về không, con người điên cuồng phá vỡ môi trường tự nhiên, khai hoang núi rừng, nuôi dưỡng động vật, cho nên bây giờ thú vật muốn mở linh trí đã càng ngày càng khó, tiêu chuẩn thành yêu mới theo đó hạ thấp.

Tu hành thành yêu không hề dễ dàng.

Sau khi Đại Hắc luyện hóa hoành cốt, Hạ Mạc lập tức giải chú cho nó, nhưng Đại Hắc lại ăn vạ không chịu đi. So với Hoàng Đại Tiên, Đại Hắc lại càng “dai dẳng”, cho nên mấy năm nay nó thường xuyên đi theo bà Mạc “làm việc”, bà Mạc có được danh tiếng hiển hách như ngày hôm nay không thể không nhắc đến công của Đại Hắc.

Trừ làm việc giúp bà Mạc, Đại Hắc cũng âm thầm tìm kiếm giúp Hạ Mạc một ít tiểu yêu đã khai mở linh trí, giúp Hạ Mạc ký khế ước được mười mấy tiểu yêu. Phần lớn tiểu yêu đều là thú hoang, ít khi nuôi trong nhà, sau khi ký khế ước với Hạ Mạc, trừ vài con được nuôi trong nhà không muốn rời khỏi chủ, còn lại đều được đưa đến khu rừng già gần thôn họ Hạ, giao cho Hoàng Đại Tiên quản lý.

Hoàng Đại Tiên vừa lười vừa ranh mãnh, nhưng nó rất thích dạy dỗ mấy con yêu nhỏ như vậy, còn khuyến khích Hạ Mạc ký khế ước nhiều lên, có bao nhiêu nó nhận bấy nhiêu.

Việc khác thường tất có ẩn khuất, tuy Hoàng Đại Tiên chết cũng không thừa nhận, nhưng Hạ Mạc luôn cảm thấy nó hẳn là có việc gì quan trọng đang gạt cậu, chỉ tiếc dù cậu hỏi như thế nào thì Hoàng Đại Tiên cũng không chịu hé miệng, Hạ Mạc chỉ đành bỏ cuộc. Nhưng sâu trong lòng, Hạ Mạc lại sinh ra một tia nguy hiểm, cũng vì vậy nên cậu biến hang ổ của Hoàng Đại Tiên thành một khu phòng thủ kiên cố không tiếc bất cứ giá nào.

Vương Quân vừa tham gia Đặc Điều Xử đã bị tống cho Hạ Mạc, Hạ Mạc nghĩ phải dùng đến anh ta nên chưa bao giờ đề phòng. Vương Quân đến nhà Hạ Mạc chưa tới hai ngày, đã phát hiện mèo béo nhà Hạ Mạc biết nói chuyện, đúng rồi, trong nhà còn một con chuột béo biết nói nữa.

Vì vậy giọng shota đáng yêu của Đại Hắc còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng trẻ con còn hôi sữa đầy hoảng sợ của Chuột Con cất lên: “Chó? Chó đâu vậy?”

Đại Hắc lười biếng dùng đuôi chỉ vào Vương Quân.

“Anh ta? Anh ta là chó hả?” Chuột Con dùng móng vuốt ôm lấy mực khô, đề phòng lui về sau vài bước, khuôn mặt xù lông lộ ra vẻ sợ hãi của loài người.

Chuột Con sợ chó. Khi còn nhỏ tới thôn họ Hạ với Hạ Mạc, nó đã suýt bị con chó đất chen ngang nuốt sống, chuyện này để lại một bóng ma tâm lý thật lớn cho nó, vì thế bây giờ mới sợ chó không chịu nổi. Ngược lại vì đã sống với Đại Hắc từ nhỏ, bình thường cũng không ít lần bắt tay với Đại Hắc trộm đồ ăn vặt của Hạ Mạc, trong những lần bị Hạ Mạc “hãm hại”, Chuột Con và Đại Hắc đã thành lập liên minh cách mạng.

Chẳng qua mối quan hệ thiên địch như thuyền trong cơn mưa rền gió dữ, lúc nào cũng có thể lật úp.

Chuột Con vừa dứt lời, Vương Quân còn chưa kịp giải thích chó và chó FA khác nhau chỗ nào đã nghe thấy tiếng cho ẳng đau đớn vang lên bên ngoài.

Giây tiếp theo, Vương Quân lập tức nhìn thấy con chuột vắt giò lên cổ chạy thật.

Đại Hắc nghe tiếng chó kêu bên ngoài, khuôn mặt chợt thay đổi, bóng đen lóe lên nhảy đến trước mặt Chuột Con, giơ móng vuốt chụp qua: “Câm ngay, xảy ra chuyện rồi, mau gọi Hạ Mạc dậy đi.” Nó quay lại nói với Vương Quân: “Cậu đi mở cửa.”
Bình Luận (0)
Comment