Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 48

Sao lại mơ như vậy, chắc chắn do mình điên rồi. Khổng Lâm nghĩ.

Cô nằm trên giường nhìn trần nhà, đầu óc không khống chế nổi mà nhớ lại từng hình ảnh trong giấc mơ.

Quá chân thật, giấc mơ này quá chân thật.

Liệu thế giới này có yêu quái và linh hồn tồn tại thật không?

Nhớ đến khuôn mặt hồng hào, vẻ ngoài khí khái của ông nội trong mơ, cô không nhịn được đỏ cả mắt. Mọi người bao gồm bố mẹ cô, dì của cô đều cảm thấy ông là một người già khó chiều, chỉ có cô biết ông nội là người rất tốt. Từ khi còn nhỏ, bố mẹ bận đi làm, cô gần như được ông bà nội nuôi lớn. Người khác đều sợ sự nghiêm khắc của ông, nhưng cô không hề sợ. Khi còn nhỏ, chuyện cô thích nhất là giật râu ông nội, đòi ông nội dẫn mình đi công viên, đòi ông mua quà vặt cho cô, kể đi kể lại bộ “Tây Du Ký”…

Cô thích ăn kẹo, nhưng bà nội nói ăn nhiều kẹo không tốt cho răng, không chịu mua cho cô, hai ông cháu bèn trộm lấy tiền riêng, lén lút cùng mua kẹo ăn.

Cô thích chó mèo, không biết ông nhặt được một con chó nhỏ từ đâu, còn đặt tên cho nó là Khổng Tô.

Cô thích vẽ tranh, ông lấy bút cầm tay dạy cô. Trừ bà nội và cô, không ai biết ông có hoa tay đẹp đến vậy, dù vẽ gì cũng có thể vẽ rất sinh động.

Cô thích làm đẹp, ông nội trộm tết bím tóc xinh xắn cho cô, kỹ năng tết còn đẹp hơn cả bà. Ông nội sĩ diện còn dặn đi dặn lại cô đừng nói cho bà, nói dối là bà Ngô tầng dưới tết giúp, báo hại bà nội ghen tị cả hồi lâu.

Cô thích… Những điều cô thích khi còn nhỏ quá nhiều, nhưng cô thích nhất là ông nội.

Chỉ tiếc sau khi bà nội qua đời, bố mẹ đã đón cô về nhà. Nhoáng cái đã mười mấy năm, cô bận học hành, bận thi cử, bây giờ lại bận thi lên thạc sĩ. Không biết bắt đầu từ lúc nào, mối liên kết giữa cô và ông nội chỉ còn lại những cuộc điện thoại, thậm chí điện thoại càng ngày càng ít, mỗi năm chỉ gặp nhau vài lần vào dịp Tết âm lịch. Cho dù có gặp thì cô vẫn luôn ôm di động, nói chuyện với bạn bè đầu bên kia điện thoại, đọc đủ loại tin tức nhảm nhí, chơi trò chơi không ngưng tay, cô không bao giờ quấn lấy ông nội như khi còn nhỏ, đòi ông kể chuyện cho cô, nói chuyện với cô. Dù ông có ở ngay trước mặt, cô lại muốn nói chuyện trên trời dưới đất với những người không quen biết khắp mọi nơi cách màn hình di động.

Cho đến lúc cô nhìn thấy ông nội nằm im trên giường không tỉnh lại, cô mới hiểu ra mình đã bỏ lỡ điều gì.

Con muốn báo hiếu mà cha mẹ chẳng còn.

Nghĩ một lát, nước mắt Khổng Lâm lại chảy ra.

Khổng Lâm cho rằng mình chỉ đang mơ, nhưng mấy ngày tiếp theo, cứ mỗi khi vừa vào giấc sẽ mơ thấy ông nội. Ông nội luôn lo âu, không chê phiền nói chân tướng cho cô biết, theo thời gian trôi đi, nỗi lo của ông càng lúc càng đậm.

Khổng Lâm không nhịn được hỏi ông trong mơ: “Ông ơi, sao lúc nào trông ông cũng rầu rĩ vậy?”

Cụ Khổng nhăn cái trán đồi mồi, thở dài: “Con không thèm tin lời ông, ông không yên tâm về con, đi cũng không yên tâm được.”

“Con tin mà, ông, con tin ông mà!” Khổng Lâm ôm lấy ông cụ gầy guộc, nức nở nói: “Ông ơi, ông yên tâm, con tin, con tin thật mà.”

“Vậy con không trách Khổng Tô à?”

“Không trách, chuyện không liên quan tới nó, là do người ta tâm địa xấu xa.”

“Có thể phân biệt đúng sai, không hổ là cháu gái của Khổng Kiến Quốc.”

“Ông, những tài khoản trước kia ông gửi tiền con đều nhớ, về sau con sẽ định kỳ gửi tiền cho bọn họ, cố gắng giúp những người có thể giúp.”

“Đừng cố gắng quá, cũng không cần gửi tiền quá nhiều cho bọn họ, cứ giúp trong khả năng cho phép là được. Không phải con có nhiều người hâm mộ lắm à? Con vẽ thêm tranh đi, rảnh rỗi cứ đăng những thứ tích cực lên cho bớt mấy tên anh hùng ngu dốt kia.”

“Anh hùng bàn phím.”

“Đúng đúng đúng.” Tuy cụ Khổng rộng rãi nhưng cũng có những lúc lòng dạ hẹp hòi, ông còn nhớ những người kia chửi ông xối xả. Bây giờ ông lười cãi nhau với mấy thằng ranh kia, bằng không với tính thích chơi đến cùng như hồi còn trẻ, ông sẽ lần theo đường mạng đến nhà từng người cãi lý cho bằng được.

Hai ông cháu huyên thuyên hồi lâu, linh hồn cụ Khổng mất đi tia oán khí cuối cùng, dần trở nên trong suốt. Vào thời khắc trước khi biến mất, ông quay về dáng vẻ khi còn trẻ, phất tay với Khổng Lâm: “Được rồi, không lảm nhảm với đứa nhóc nhà con nữa, ông còn không đi, bà nội con sẽ mất kiên nhẫn mất. Cũng không biết cái thằng cha cứ nhớ thương bà con cả đời có nẫng tay trên của ông không nữa…”

Nói xong, cụ Khổng biến thành vô số tia sáng, biến mất trước mặt Khổng Lâm.

Khổng Lâm vừa khóc vừa cười tỉnh lại, trưa đó khi cô tới nhà ông nội lau chùi di vật đã tìm thấy một cuốn sách cũ lạ mắt trong đáy hòm dưới gầm giường. Trong album phần lớn đều là ảnh chụp hồi nhỏ của bố và dì cô, cũng có ảnh chụp của cô và em họ khi còn nhỏ. Không biết từ lúc nào, lật tới tờ cuối cùng của album, Khổng Lâm phát hiện giữa hai bức ảnh còn dính thêm một tấm, cô cẩn thận rút ra.

Đó là một tấm ảnh đen trắng ố vàng, trên tấm ảnh nho nhỏ là một đôi nam nữ mặc quân trang thịnh hành nhất thời ấy ngồi song song với nhau, cho dù đã qua bao nhiêu năm, cô gái ấy vẫn rất dịu dàng, lúm đồng tiền như hoa, người đàn ông bình thường, không tính là cao lớn đẹp trai cười đến mức chỉ hận không thể lộ hết mười hai cái răng, rất giống một tên ngốc nhặt được bảo bối.

Tô Tình, Khổng Kiến Quốc.

Chữ sau ảnh đã mờ, chỉ còn loáng thoáng hai cái tên lộ ra.

Bà nội khi còn trẻ đẹp quá, chẳng trách ông cụ lại vội như thế.

Nhìn người đàn ông trên ảnh giống hệt người trong mơ, nước mắt Khổng Lâm không ngừng tràn ra.

Giấc mơ là thật, tốt quá.

Cuối cùng Khổng Lâm đã bình thường trở lại, nhưng Khổng Tô vẫn luôn hằn sâu trong lòng.

“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu…” Đại nhân, tôi muốn đi theo anh, tôi muốn báo thù cho chủ nhân.

“Kẻ hại Khổng Kiến Quốc chết rồi.” Hạ Mạc nằm trên sofa, đôi mắt híp lại, trông như đang ngủ mà không phải ngủ.

Trong mắt Khổng Tô bùng lên cơn hận dữ dội, nó gần như rít gào: “Gâu gâu gâu.” Còn chưa đủ.

Hạ Mạc bỗng mở mắt nhìn nó, nghiêm túc nói: “Đừng để thù hận che mất mắt mày.”

“Gâu gâu gâu…” Không phải, tôi chỉ không muốn chúng bắt thêm yêu quái khác, không muốn bọn chúng tạo ra thảm kịch nào nữa. Chủ của tôi đã bị chúng hại chết, tôi không thể để chúng tiếp tục hại người.

“Nếu mày đã nghĩ thế,” Hạ Mạc lại nhắm mắt tiếp, đổi sang tư thế thoải mái hơn nằm trên sofa, nói: “Mấy ngày nữa đi với tao về thành phố B, về sau mày theo Vương Quân đi.”

“Gâu, gâu gâu.” Vâng thưa đại ca.

Khổng Tô cho rằng Hạ Mạc sẽ nói thêm gì đó với nó, không ngờ trên sofa lại có tiếng hít thở đều đặn vọng đến. Có lẽ Hạ Mạc ngủ ngon quá, Khổng Tô loáng thoáng ngửi thấy mùi hoa. Khi ngửi thứ mùi như có như không này, Khổng Tô dần quỳ rạp trên đất, đánh một giấc ngon nhất trong mấy ngày nay.

Hạ Mạc đặt vé tàu quay về thành phố B, lúc sắp rời đi, điều cậu không yên tâm nhất chính là bà Mạc. Trải qua việc lần này, cậu đã đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Không phải cậu chưa từng nghĩ tới việc đưa mẹ đến thành phố B, nhưng thứ nhất là mẹ cậu già rồi không muốn đi nhiều, thứ hai dù đưa bà đi cùng, cậu cũng không thể bảo vệ mẹ mọi lúc mọi nơi. So với thành phố B lạ nước lạ cái, ở lại huyện Q còn an toàn hơn.

Trong nhà của cậu ở thôn họ Hạ có bày trận pháp, nếu gặp chuyện gì cũng có thể cản được một ít. Cho dù không có tác dụng vẫn còn lão già khốn kiếp Hoàng Đại Tiên, còn nếu không được nữa cứ trốn vào núi, trận pháp trên núi có thể bảo vệ được mẹ, tốt hơn đi theo cậu nhiều.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hạ Mạc quyết định để bà Mạc ở lại nhà cũ trong huyện Q. Nhưng cậu vẫn không yên tâm, vì thế bảo bà Mạc tuyên bố bế quan với người ngoài, dọn về quê ở nông thôn sống. Cậu tranh thủ trước khi rời đi đã gia cố lại trận pháp trong nhà và trên núi, mặt khác còn sai Chuột Con chỉ huy đội quân chuột của nó đào một con đường bí mật nối thẳng xuống dưới chân núi.

Sau khi sắp đặt đâu ra đấy, Hạ Mạc mới yên tâm hơn.

Mà thời gian đi thành phố B cũng đã tới.

Cũng giống với các bà mẹ lo lắng cho con khác, bà Mạc sợ Hạ Mạc đến thành phố B sống không quen, chỉ hận không thể nhét tất cả những gì bà thấy có ích vào vali của cậu. Vì thế qua một hồi sắp xếp, những đồ bà bỏ vào đã nhét đầy mười mấy cái thùng.

Hạ Mạc cảm thấy mình vốn không cần nhiều thứ như vậy, cùng lắm chỉ lấy vài bộ quần áo đi đường là được. Nhưng vừa mở ra, thấy phân nửa trong vali đều là những món cậu thích ăn, đặc sản huyện Q như tương ớt, thịt khô hong gió, lạp xưởng nhiều vị, nước cốt do đích thân chủ tiệm lẩu cậu thích ăn nhất hầm lên, thêm nước là có thể cho đồ ăn vào nhúng, chao, đồ chua, thịt khô, ruốc bông mẹ làm v…v… Chẳng trách có thể nhét nhiều thùng như vậy.

Tuy Hạ Mạc không biết nấu cơm, nhưng nấu lẩu thì phải dùng đủ loại gia vị, nấu ít lạp xưởng thịt khô gì đó hoàn toàn không thể làm khó cậu.

Chẳng lẽ mang hết đống này đi? Hạ Mạc không khỏi băn khoăn.

Bà Mạc thấy thế, lập tức “châm dầu vào lửa” bên tai: “Đến thành phố B rồi không mua được mấy thứ này đâu, nếu con không mang đi, về sau có thèm cũng đừng gọi điện về đòi mẹ.”

Lẩu nhà ông Vương, thịt kho nhà ông Lý, đủ loại quà vặt ăn từ nhỏ đến lớn của huyện Q, cơm nhà mẹ nấu…

Hạ Mạc đặt mông xuống sofa, ủ rũ không vui, nói: “Mẹ, con không muốn đi nữa.”

Bà Mạc ôm lấy vai con trai, cười nói: “Lớn tướng thế này rồi còn làm nũng với mẹ, nếu không cho con đi thật, không chừng con lại làm loạn lên. Mang hết đống này đi đi, về sau muốn ăn gì cứ gọi cho mẹ, mẹ chuyển phát nhanh qua cho con.”

Hạ Mạc “ngồi bật dậy trong cơn hấp hối”: “Đúng thế, mấy món này gửi được mà, mẹ, mẹ đúng là một câu đánh thức người trong mộng.”

Bà Mạc chọc trán Hạ Mạc, hận rèn sắt không thành thép nói: “Sao không lười chết con luôn đi?”

“Mẹ, mẹ đã gặp ai lười đến chết chưa? Mệt chết mới nhiều.” Hạ Mạc quay lại nhìn Vương Quân ngồi đối diện làm đồ trang trí: “Anh Vương, mấy việc này giao cho anh, tôi đi ngủ đây. Anh xem anh có muốn mang gì thì bỏ ký gửi đi, đến nơi tôi trả tiền cho anh. Chiều mai tàu chạy, nếu anh còn chuyện gì khác cứ đi xử lý đi, muộn quá thì không cần tới đây đâu, trưa mai gặp ở nhà tôi, ăn cơm xong đến ga tàu hỏa.”

“Được.”

Hạ Mạc thảnh thơi nằm ngủ, Vương Quân khệ nệ khiêng đồ đạc xuống lầu, chờ anh ta nhét cái thùng cuối cùng vào xe, bà Mạc lặng lẽ nhét thẻ cho anh ta: “Thằng nhãi Hạ Mạc kia tiêu tiền như nước, lại chết vì sĩ diện, dù có hết tiền chắc chắn cũng ngại hỏi bác. Cậu cầm cái thẻ này đi, mật mã là sáu con số sau thẻ, nếu ngày nào đó thằng nhóc kia tiêu hết tiền, cậu cứ lấy tiền trong thẻ ra cho nó mượn.”

“Mượn?”

“Đương nhiên rồi, bây giờ lương nó còn cao hơn cả bác, dù đến thành phố B phí chi tiêu cao chắc chắn vẫn đủ tiêu, nếu không đủ tiêu thì chỉ có thể là xài bậy thôi. Thằng nhóc ấy mà, từ bé đến lớn tiêu mãi không biết tích cóp, thể nào bác cũng phải trị cái tật này của nó mới được.”

“Bác à, bác bỏ bao nhiêu vào thẻ cho cậu ấy vậy?”

“Không nhiều lắm, chắc cũng chỉ một triệu thôi.”

Vương Quân: … Thảo nào ai cũng bảo phía sau một đứa trẻ hư chắc chắn sẽ có một người phụ huynh chiều con vô điều kiện.
Bình Luận (0)
Comment