Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 70

Đối với Thẩm Nặc mà nói, khoai tây gà rán Hạ Mạc biến ra không những ngon mà còn khiến hắn cảm nhận được cơn chắc bụng xa lạ đã lâu không thấy, thậm chí hắn còn cảm giác mình không cần Mộng Hồn Châu cũng có thể chống lại hư vô. Thẩm Nặc nói suy nghĩ của mình cho Hạ Mạc, Hạ Mạc cũng không ngờ những món mình biến ra lại có tác dụng với Thẩm Nặc lớn như vậy.

Hạ Mạc luôn hào phóng, dù là đám Chuột Con Đại Hắc thì cậu cũng không tiếc tiền tiêu vặt, cho nên ngày thường hai con thú kia quấn lấy cậu đòi mua này mua kia không ít lần, đối với Thẩm Nặc cậu lại càng hào phóng. Hạ Mạc dứt khoát biến ra một balo leo núi thật lớn, bên trong có đủ loại đồ ăn mà cậu cho là ngon.

Hạ Mạc giao balo leo núi cho Thẩm Nặc, nói: “Anh đeo đi, muốn ăn gì cứ lấy, nếu muốn ăn thêm món gì khác thì nói cho tôi, tôi biến ra cho anh.”

Đang ở trong mơ nhưng Thẩm Nặc thấy còn đẹp hơn cả mơ, hắn nâng niu balo leo núi đeo trên lưng, sau đó nói với Hạ Mạc: “Tôi muốn ăn khoai tây chiên Mao Mi được không?” Không biết vì sao, khi Hạ Mạc hỏi hắn muốn ăn gì, thứ đầu tiên hắn nghĩ đến là khoai tây chiên Mao Mi. Hắn cũng đã từng biến ra khoai tây chiên Mao Mi cho Hạ Mạc, tiếc là những thứ hắn biến ra từ Mộng Hồn Châu khiến hắn không nếm được mùi vị.

“Chẳng biết vòi gì cả.” Hạ Mạc lẩm bẩm, biến ra hai túi khoai tây chiên Mao Mi thật lớn, một túi cho Thẩm Nặc, một túi cậu cầm, xé túi bốc ăn.

Thẩm Nặc vê một sợi khoai bỏ vào miệng, sợi khoai làm từ bột mì chiên lên vừa xốp vừa giòn, vừa đậm vừa thơm, cuối cùng Thẩm Nặc đã biết vì sao Hạ Mạc lại thích món ăn vặt này như vậy: “Ngon quá.” Thẩm Nặc tán thưởng từ tận đáy lòng.

Hạ Mạc vốc một nắm nhét vào miệng, nói: “Cũng tạm, về sau anh muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi biến ra cho anh.”

“Được.” Thẩm Nặc cười tít mắt.

Trong lúc ăn vặt trò chuyện, cả hai đã đi ra ngoài tòa vương phủ. Bởi vì vừa rồi bị rung chuyển, cảnh mơ đã thay đổi, bọn họ vừa ra khỏi vương phủ, cả tòa vương phủ sau lưng lập tức biến mất, thay vào đó là một trường quay phim. Người trong trường quay rất giống những người trên đường ban nãy, hoặc là mặt mũi mờ ảo hoặc là không có mặt, trường quay phim ồn ào, nghe thì như náo nhiệt, nhưng cẩn thận nghe thử lại không thể nhận ra bọn họ đang nói gì.

Giấc mơ biến thành như vậy có lẽ có liên quan tới Lý Phỉ Phỉ đã chết mười mấy năm trước, cũng có thể là vì cây tử đằng.

Hạ Mạc nhanh chóng phát hiện ra Lý Phỉ Phỉ hòa trong đám người, có lẽ là vì cô dung hợp với cây tử đằng đã lâu, cơ thể lẫn tay chân đều được tạo thành từ các nhánh cây quấn vào nhau, nhưng phần đầu lại là gương mặt cực kỳ xinh đẹp. Khác với những người khác, gương mặt này có thể thấy rõ mặt mũi, phần tóc còn điểm những bông hoa tử đằng, trông cực kỳ quỷ dị. Lý Phỉ Phỉ là chủ giấc mơ, dù kỳ quái như vậy nhưng những người trong mơ khác lại không thấy lạ.

Tuy Hạ Mạc lúc rảnh rỗi cũng thích tìm phim xem, nhưng quả thật cậu chưa từng thấy một bộ phim được quay như thế nào. Cậu dẫn Thẩm Nặc đi vào một góc không người vắng vẻ, biến ra hai cái ghế con, bảo Thẩm Nặc ngồi xuống xem với cậu. Hạ Mạc hứng thú nhìn trường quay bộ “Hiệp Đảm Cầm Tâm” năm đó, Thẩm Nặc lại không hề hứng thú, tầm mắt hắn luôn trộm đảo qua Hạ Mạc.

Tuy “Hiệp Đảm Cầm Tâm” là bộ phim Hạ Mạc từng xem khi còn nhỏ, nhưng sau khi nhìn thấy trường quay, quần áo, đạo cụ hóa trang, Hạ Mạc đã nhanh chóng đối chiếu diễn viên ở trường quay với nhân vật trong trí nhớ, chỉ là những người này hoặc là không có mặt mũi, hoặc là mờ mờ ảo ảo, khiến cậu vô cùng khó chịu.

Hạ Mạc cũng không làm khó bản thân, cậu búng tay một cái, toàn bộ diễn viên đang quay phim hiện ra khuôn mặt theo trí nhớ của cậu.

“Anh xem, vậy có thoải mái hơn không?” Hạ Mạc nói với Thẩm Nặc.

Thẩm Nặc tiếc nuối dời mắt khỏi Hạ Mạc, quay đầu về phía những người trước mặt. Hắn chỉ định tùy tiện xem, nhưng khi tầm mắt hắn dừng lại trên người phụ nữ đang đối diễn với Lý Phỉ Phỉ thì dừng lại.

Người phụ nữ quỳ rạp trên đất như đang cầu xin gì đó với vai diễn của Lý Phỉ Phỉ. Cô ta đẹp không thua gì Lý Phỉ Phỉ, chỉ là so với Lý Phỉ Phỉ quyến rũ diễm lệ, người phụ nữ này lại dịu dàng nhu mì hơn, bây giờ cô đang khóc lóc than trách, thoạt trông còn vô hại hơn con thỏ trắng nhất.

Nhưng không biết vì sao, Thẩm Nặc lại sinh ra cơn chán ghét không thể đè xuống đối với người phụ nữ ấy.

Giết chết ả.

Sát khí Thẩm Nặc dâng lên, hư vô thoáng cái ập tới, Mộng Chủng Hạ Mạc dùng để ổn định giấc mơ thoáng cái sụp đổ, ngoài studio, tiếng sấm nổ vang, cuồng phong nổi lên, thế giới trong mơ không ngừng chấn động như động đất, biên giới hư vô thổi qua cắn nuốt toàn bộ giấc mơ với tốc độ cực nhanh.

“Mạc, điều tra ả đàn bà kia giúp tôi, tôi nghĩ trước kia tôi biết bà ta.”

Trước khi giấc mơ hoàn toàn sụp đổ, Thẩm Nặc chỉ vào nữ chính “Hiệp Đảm Cầm Tâm” mà cầu xin Hạ Mạc.

Hắn vừa dứt lời, giấc mơ tan thành từng mảnh nhỏ. Thẩm Nặc đứng trong hư vô xám trắng vô tận, tâm trạng vô cùng suy sụp, nếu không phải cảm xúc của hắn đột nhiên mất khống chế thì bây giờ hắn vẫn còn đang hẹn hò với Mạc. Thẩm Nặc bỗng càng thêm ghét người phụ nữ kia.

Thẩm Nặc đứng ngẩn ra hồi lâu, hắn nhấc chân định đi tìm giấc mơ mới. Vừa đi được vài bước, Thẩm Nặc lập tức phát hiện ra điều bất thường.

Balo leo núi.

Balo leo núi Hạ Mạc biến ra cho hắn vẫn còn!

Thẩm Nặc không khỏi ngạc nhiên, nhanh tay tháo balo xuống mở ra, đồ ăn Hạ Mạc biến ra cho hắn chất đầy bên trong. Thẩm Nặc tức khắc vui phát ngốc, hắn lấy ít đồ ăn ra khỏi balo, ngồi trong hư vô nhấm nháp một cách ngon lành. Đồ ăn Hạ Mạc biến ra cho hắn đều rất thơm ngon, Thẩm Nặc ăn quên thời gian, chờ đến lúc hắn bừng tỉnh, Mộng Hồn Châu trong túi đã sớm tiêu hao hết.

Mộng Hồn Châu khi ở trong hư vô tiêu tán rất nhanh, một khi Mộng Hồn Châu hao hết, hắn phải dựa vào những viên Mộng Hồn Châu đã từng ăn để chống lại hư vô. Nhưng hắn không thể sử dụng toàn bộ năng lượng của của Mộng Hồn Châu giống Hạ Mạc, tuy những viên Mộng Hồn Châu bị hắn nuốt có thể giúp hắn cản lại sự cắn nuốt của hư vô ở mức nào đó, nhưng đồng thời cũng khiến hắn phải chịu nỗi đau cắn nuốt mang đến, nỗi đau này như bị ngàn vạn thanh đao cùng tước da tước thịt, là nỗi đau mà hàng vạn con kiến cắn nuốt trái tim cũng không bắt kịp, không thể hình dung bằng lời.

Nhưng lúc này, cơn đau trong tưởng tượng không kéo tới, đồ ăn Hạ Mạc biến ra cho hắn như ẩn chứa một nguồn năng lượng kỳ lạ, trước đây khi ở trong giấc mơ, hắn phát hiện năng lượng đó có thể chống lại hư vô, năng lượng trong giấc mơ giữa hư vô rất nhỏ, không ngờ ra khỏi hư vô kéo dài tận cùng mà vẫn còn tác dụng.

Thậm chí hiệu quả còn vượt qua Mộng Hồn Châu hắn mang theo, nguồn năng lượng dịu êm xa lạ này cản hư vô bên ngoài, khiến hắn không thấy đau chút nào.

Dựa vào năng lượng xa lạ đó, Thẩm Nặc nhanh chóng tìm thấy một giấc mơ giữa hư vô vô tận.

Đứng từ hư vô nhìn vào, giấc mơ cao nửa người được một lớp màng mỏng manh trong suốt bọc lấy, lơ lửng trong không gian xám trắng như bọt bóng xà phòng khổng lồ. Lớp màng mỏng trông như chọc cái là vỡ thật ra rất khó chọc thủng, hồi trước Thẩm Nặc sẽ không ra tay với giấc mơ như vậy, hắn sẽ chọn một số giấc mơ bị đục thủng, xé rách lỗ hổng yếu ớt để đi vào.

Trong hư vô có vô số giấc mơ, nhưng giấc mơ bị hổng rất khó tìm, nhiều khi phải dựa vào may mắn.

Ỷ vào nguồn năng lượng xa lạ trong cơ thể, Thẩm Nặc muốn thử làm gì đó khác trước xem sao.

Hắn cẩn thận bọc nguồn năng lượng ấy quanh cơ thể, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên lớp màng mỏng bao phủ giấc mơ, kỳ tích đã xảy ra, tay hắn nhẹ nhàng vươn vào trong giấc mơ, Thẩm Nặc nhanh chóng đi được hẳn vào bên trong.

Vừa mới bước vào, Thẩm Nặc lập tức cảm nhận được luồng hơi thở cực kỳ nồng.

Hơi thở của người sống.

Gần như theo bản năng, Thẩm Nặc có thể nhận ra luồng sinh khí, không chút do dự hấp thụ vào, sức sống cuồn cuộn không ngừng đẩy vào cơ thể hắn, rốt cuộc khuôn mặt trắng bệch của hắn cũng hồng hào lên một chút.

Mà theo sức sống dần rút khỏi giấc mơ, khung cảnh rực rỡ sắc màu dần biến mất, hư vô lại xuất hiện, chỉ trong chớp mắt đã thổi quét nuốt sạch toàn bộ giấc mơ. Thẩm Nặc đứng trong hư vô kéo dài, ngơ ngác nhìn tay mình, sức sống hắn vừa hấp thụ lại biến mất.

Đúng vậy, lại.

Phần lớn các giấc mơ bị hổng đều không có sức sống, dù có thì cũng rất ít, cũng như lần trước trong giấc mơ của Trương Tư Niên, Thẩm Nặc đã hấp thụ một ít sức sống, nhưng lần nào cũng giống lần này, vừa ra khỏi giấc mơ, số sức sống ấy lập tức biến mất tăm.

Chẳng lẽ vì hắn đang ở trong hư vô ư?

Bên ngoài hư vô, có người đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mơ, y không nhớ nổi mình mơ gì, chỉ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, sâu trong cơ thể có cảm giác như bị khoét rỗng.

“Chắc do dạo này tăng ca hơi nhiều.” Người đàn ông lẩm bẩm, trở mình ngủ tiếp, y không biết trên đầu mình đã mọc thêm mấy sợi tóc bạc.

Cùng lúc đó, trong phòng thí nghiệm ngầm không thấy ánh mặt trời, chuông cảnh báo đột ngột vang vọng ra khắp căn cứ: “Thể thí nghiệm số một biến mất rồi, mau phong tỏa căn cứ, lập tức phong tỏa căn cứ!” Một người mặc áo blouse trắng hô hoán, còn chưa dứt lời, gã đã thấy tim như bị thứ gì xuyên thủng, gã ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt đỏ tươi rồi hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Thần hồn toàn diệt.

Người đàn ông trần truồng đạp lên cơ thể áo blouse trắng đi ra ngoài. Hắn không biết mình phải đi đâu, nhưng hắn nhớ mình phải tìm một người.

Nhưng mà… hắn muốn tìm ai?

Người đàn ông cố gắng suy nghĩ, đi đến trước một cánh cửa kim loại vừa khép lại, tay hắn hóa thành vuốt nhọn bọc tầng tầng lớp lớp vảy rắn, cánh cửa kim loại lửa đạn chưa chắc đã phá nổi qua tay hắn lại như miếng đậu phụ, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng cắm vào, bàn tay lập tức xuyên qua kim loại dày nặng, rạch thêm một đường, cánh cửa bị hắn bâng quơ lột mất miếng to.

Mắt thấy cánh cửa không thể ngăn cản người đàn ông, vách tường trống trong căn cứ xuất hiện phù văn huyền ảo, phần lớn phù văn hóa thành xiềng xích muốn khóa chặt tay chân hắn, một số phù văn còn biến thành lồng giam thật lớn, vây chặt người đàn ông trong nhà giam.

Trên cơ thể người đàn ông nhanh chóng xuất hiện vết thương, đau đớn kích thích hắn phát tiếng gầm giận dữ như hung thú, ngay sau đó, toàn bộ cơ thể hắn mọc ra lớp vảy đen nhánh, cơ thể phình lên, phía sau là một cái đuôi to dài kín vảy, cái đầu được vảy bao phủ hơi phồng, dường như có sừng muốn mọc ra lại không mọc nổi, nhìn thoáng qua hệt như hai cái nhọt.

Có người nhìn người đàn ông qua camera, trên mặt lộ vẻ vui mừng tột độ: “Tiến hóa rồi, thể thí nghiệm số một lại tiến hóa rồi.” Gã còn chưa dứt lời, quái vật hoàn toàn dị hóa trên màn hình chợt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ tươi vừa vặn tiếp xúc với gã. Giây tiếp theo, màn hình chợt tối sầm, màn ảnh biến mất, không lâu sau, quái vật bắt đầu phá hỏng từng chiếc camera, màn hình liên tục biến đen, qua một lúc, hình ảnh không có quái vật lại hiện lên.

Bên ngoài nhanh chóng vang lên từng đợt hét thảm thiết, có người gào to: “Thể thí nghiệm số một thả các thể thí nghiệm khác ra.”

“Không ngăn được, trận pháp không thể ngăn cản thể thí nghiệm số một.”

“Cứu tôi với!!”

“Đừng qua đây, qua đây bọn tao sẽ nổ súng!!”

Tiếng hét thảm thiết, tiếng súng đạn, tiếng quái vật gào rú, vô số âm thanh hỗn loạn hòa vào nhau xới tung căn cứ vốn yên ắng lâu nay.

Không biết qua bao lâu, cơ thể quái vật tắm đẫm trong máu, cuối cùng cũng đi lên mặt đất, nó thậm chí còn chưa kịp quan sát kỹ khung cảnh xung quanh, một tia sét tích tụ đã lâu đến mức chuyển đen giáng xuống, đánh trúng quái vật.

Quái vật bị tia sét đánh đến mức da thịt bong tróc, nhưng nó còn chưa kịp phát ra tiếng gầm thảm thiết, tia sét thứ hai đã đánh xuống, tia thứ ba, tia thứ tư… Ánh sét gần như chiếu sáng một mảng, căn cứ chôn sâu dưới nền đất cũng không ngừng chấn động, tất cả thiết bị điện tử đều bị phá hỏng, trận sét này kéo dài khoảng vài tiếng mới dần dừng lại, chờ đến lúc người trong căn cứ sửa xong các thiết bị điện tử, trên mặt đất đã trải dài các thể thí nghiệm được thể thí nghiệm số một thả ra, các thể thí nghiệm đó bị sét đánh cháy đen, không có con nào may mắn sống sót.

“Mau tìm thể thí nghiệm số một!”

“Không có.”

“Xác này không phải.”

“Xác này cũng không phải.”

Rất nhanh, bọn chúng đã tìm thấy tất cả các thi thể có trong phòng thí nghiệm, duy chỉ không thấy số một.

“Có khi nào nó bị đánh thành tro rồi không?”

“Không thể nào.” Người đàn ông đeo mắt kính sợi vàng lộ vẻ điên cuồng: “Tìm tiếp, dù phải đào ba thước đất lên cũng phải tìm ra nó cho tôi.”

Rất nhanh, có người đã hô lên: “Các người mau xem đây là gì!”

Bên cạnh căn cứ, dưới tảng đá nham nhở, một con quái xà dài một thước đang hấp hối, da bong thịt tróc.

Người đàn ông đeo kính sợi vàng nhìn thấy quái xà trên đất thì không khỏi vui mừng như điên: “Thành công, thí nghiệm của chúng ta thành công rồi! Đi thông báo lập tức chuẩn bị thực hiện thí nghiệm giai đoạn ba!”

**************
Bình Luận (0)
Comment