Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 76

Hạ Mạc giấu hết suy nghĩ trong lòng, nói thẳng với Dương Phàm: “Anh còn chưa chết.” Cậu quay lại nói với Vương Quân: “Tôi liệt kê một danh sách, anh tìm cách mua đồ trên đó về giúp tôi, tôi phải dùng mấy thứ này đưa anh ta hoàn dương.”

Dương Phàm không ngờ bản thân chưa chết, sau một hồi ngạc nhiên, gã từ chối ý tốt của Hạ Mạc: “Không cần, tôi như bây giờ càng tiện.” Với gã mà nói, sống cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa. Ngược lại tồn tại trong trạng thái quỷ hồn như bây giờ càng tiện cho gã điều tra chân tướng sự việc hơn.

Hạ Mạc vẫn không trả lời anh ta, lấy di động ra đánh một danh sách dài các món đồ cần dùng gửi cho Vương Quân. Vương Quân nhìn thoáng qua, hơn nửa trong số đó đừng nói là hình dáng, đến cả tên anh ta còn chưa từng nghe, đi đâu mua bây giờ?

Hạ Mạc nói: “Đại Hắc, mày đi với Vương Quân đi, ra ngoài mua được cái nào thì cố mà mua, nếu không mua được thì qua Đặc Điều Xử xin.”

Trong Đặc Điều Xử có chỗ chuyên buôn bán, cung cấp các vật phẩm huyền môn, nhưng tài khoản của nhân viên ngoài biên chế không vào được, nếu nhân viên ngoài biên chế có đồ cần dùng nhưng không thể mua được ở bên ngoài thì phải nộp đơn xin, sau khi được phê duyệt mới có thể vào mua.

Bởi vì quá trình rất rườm rà, cho nên nhân viên làm việc ở Đặc Điều Xử lẫn nhân viên ngoài biên chế đều rất bất mãn, trước đây khi bà Mạc vừa gia nhập Đặc Điều Xử thì mọi người đã bàn tán về chuyện này, mãi cho tới năm nay, rốt cuộc Đặc Điều Xử mới đồng ý mở cửa cho nhân viên ngoài biên chế vào mua bán. Nhân viên ngoài biên chế nhập khẩu lệnh vào diễn đàn, bên cạnh bảng nhiệm vụ có thêm khu chuyên mua bán, thế nhưng tạm thời chưa mở, vật phẩm nhân viên ngoài biên chế cần mua vẫn phải đi xin theo trình tự.

Ý định của Hạ Mạc là sai Vương Quân đi, những món đồ cậu liệt kê trong danh sách đều có thể mua được bên ngoài, chỉ có mấy món đặc biệt khá khó mua, cần tốn chút thời gian mà thôi.

Chuột Con ôm ngón tay Hạ Mạc làm nũng: “Đại ca, em cũng muốn đi.”

Hạ Mạc chọc chọc cái bụng phình lên của nó: “Đi thì được, nhưng không được đòi anh Vương mua đồ ăn vặt cho mày, xem mày ăn thành dạng gì rồi.”

Con ngươi Chuột Con đảo một vòng, giọng nói non nớt đồng ý: “Vâng ạ.” Nếu là hamburger hay cánh gà nướng thì không tính là đồ ăn vặt nhỉ?

Hạ Mạc nhìn liếc qua là nhìn thấu suy nghĩ của nó, nhéo cái tai nhỏ nói: “Trừ bữa chính ra thì không được ăn gì cả. Anh Vương, anh đừng chiều hư chúng nó.”

Vương Quân tốt tính đồng ý, dẫn Đại Hắc và Chuột Con ra ngoài.

Chờ nhóm Vương Quân rồi đi, Hạ Mạc đến trước mặt Dương Phàm, nói một cách đầy ẩn ý: “Anh biết Lý Phỉ Phỉ chết thế nào không?”

Nhìn bóng người màu đỏ ngơ ngác đứng giữa phòng khách, lòng Dương Phàm đau đớn phát điên: “Chắc chắn em ấy bị quỷ con Đinh Hoằng Nhất và Cung Tố Tâm nuôi hại chết.”

“Quả thật chị ấy bị quỷ con hại chết, nhưng anh biết vì sao chị ấy lại biến thành như vậy không? Chỉ còn một sợi tàn hồn hóa thành địa phược linh, mượn âm khí đại thịnh trong trời đất của lễ Vũ Lan mới có thể hiện hồn về nhân gian, hết lần này lượt khác lặp lại tình huống lúc chết của mình.”

“Vì sao?” Dương Phàm không khỏi căng thẳng.

Hạ Mạc đặt tay lên đầu Dương Phàm, lạnh lùng nói: “Anh tự xem đi.”

Ngay sau đó, Dương Phàm nhìn thấy hình ảnh trước kia tử đằng cho Hạ Mạc xem, gã trơ mắt nhìn Lý Phỉ Phỉ bị quỷ con đuổi giết, cùng đường rơi từ tầng thượng xuống, sau khi chết lại bị quỷ con cắn nuốt hơn nửa hồn phách. Một sợi tàn hồn được tử đằng cứu giúp nên mới có đường sống.

Dương Phàm chỉ biết Lý Phỉ Phỉ đã chết, lại không biết người hại chết cô không tha cho cả hồn phách cô. Chỉ trong chớp mắt, Dương Phàm hận đến đỏ mắt, oán khí quanh thân khiến nhiệt độ trong phòng tụt dốc không phanh, xung quanh bám một tầng sương mỏng. Hạ Mạc búng tay một cái, nhiệt độ trong phòng lập tức trở về bình thường, cậu lạnh giọng hỏi: “Hận không?”

“Hận.”

“Muốn báo thù không?”

“Muốn, dù thịt nát xương tan, tôi cũng phải nghiền những kẻ hại chết Phỉ Phỉ thành tro!”

“Tốt, anh nhớ những lời hôm nay đã nói cho kỹ.” Hạ Mạc nói: “Tôi có thể tìm cách báo thù giúp anh, nhưng anh phải giúp tôi một việc.”

“Việc gì?”

“Gia nhập hiệp hội Thiên Sư.” Hạ Mạc lạnh lùng nói.

“Tôi ư?” Bởi vì sư phụ Ngô đại sư của Đinh Hoằng Nhất là người của hiệp hội Thiên Sư, cho nên Dương Phàm cũng từng nghe tới danh tiếng của hiệp hội Thiên Sư.

“Đúng, là anh. Anh rất có thiên phú.” Ít nhất Dương Phàm vẫn có thiên phú hơn những đại sư có tiếng mà không có miếng kia, bằng không cũng sẽ không mày mò đến mức xuất hồn khỏi xác chỉ với mấy quyển sách đọc trộm. Hơn nữa gã vừa xuất hồn đã kéo dài nửa năm, oán khí quanh người không thua gì lệ quỷ, cơ thể vẫn không ngừng chết đi, chỉ e ông già điên Dương Phàm nhắc đến không phải là đạo nhân bình thường. Với những chiêu thức Dương Phàm học được từ ông ta, lại nhờ thiên phú của gã, muốn trà trộn vào hiệp hội Thiên Sư tuyệt đối không phải chuyện khó.

Dương Phàm hỏi: “Thế sau khi gia nhập hiệp hội Thiên Sư rồi thì sao? Tôi cần phải làm gì?”

Hạ Mạc lạnh lùng nói: “Tìm cách tiếp cận đệ tử dòng chính của Từ Mẫn Đạo Nhân, tìm hiểu chi tiết về bọn chúng.”

“Vì sao?” Dương Phàm không hiểu mục đích của Hạ Mạc.

“Tôi có một người bạn mất tích, nghi do hiệp hội Thiên Sư nhúng tay.” Hạ Mạc nói: “Hiệp hội Thiên Sư không đơn giản như vẻ bề ngoài, có thể sau khi đi vào sẽ gặp phải nguy hiểm không tưởng. Vì để tránh anh tiết lộ bí mật của tôi trong tình thế nguy cấp, tôi sẽ hạ nô chú lên người anh, một khi anh sinh lòng làm phản, nô chú sẽ lập tức giết chết anh, nếu không muốn thì xem như tôi chưa từng nói gì.”

“Không muốn? Vì sao tôi lại không muốn, chỉ cần cậu báo thù giúp tôi, cậu muốn tôi làm gì cũng được!” Dương Phàm chém đinh chặt sắt nói. Cứ nhớ tới tình trạng thê thảm của bạn gái khi bị quỷ con cắn nuốt hồn phách, Dương Phàm chỉ hận không thể lột sống những kẻ hại chết cô.

“Tốt lắm, nhớ kỹ những lời bây giờ của anh.”

“Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy!” Dương Phàm có thâm thù đại hận, đừng nói là hạ nô chú cho gã, chỉ cần có người chịu đồng ý báo thù giúp mình, dù bảo gã hồn bay phách tán ngay lập tức gã cũng sẽ không oán hận.

Hạ Mạc bỗng nở nụ cười, vỗ vai gã nói: “Anh cũng đừng lo quá, tuy nô chú này để đề phòng anh tiết lộ bí mật, nhưng thật ra cũng để bảo vệ anh. Nếu tương lai anh có cơ hội thâm nhập vào hiệp hội Thiên Sư, rất có thể bọn họ cũng sẽ hạ cùng một loại chú cho anh, chỉ cần người thi chú không mạnh hơn tôi quá nhiều, chú ngữ cùng loại sẽ không có hiệu lực với anh.”

Giải thích của Hạ Mạc khiến trái tim Dương Phàm bỗng cảm thấy ấm áp.

“Ngoài ra tôi sẽ cố gắng tìm cách chữa trị hồn phách Lý Phỉ Phỉ cho anh, giúp chị ấy có cơ hội đầu thai.”

Dương Phàm vừa mừng vừa sợ, lạc giọng hẳn đi: “Thật ư?”

“Thật, nhưng việc này không thể một lần xong ngay, đầu tiên phải bắt được con quỷ đã cắn nuốt Lý Phỉ Phỉ mới được.” Nếu không phải từng thấy Thẩm Nặc tay không tách lìa quỷ vật, biến bọn họ trở về quỷ hồn nguyên bản, Hạ Mạc cũng không dám dễ dàng hứa hẹn như thế. Bản chất cắn nuốt hồn phách của quỷ con cũng giống quỷ vật cắn nuốt linh hồn, chỉ là đã nhiều năm trôi qua, không biết tách được bao nhiêu hồn phách Lý Phỉ Phỉ từ trên người quỷ con, nếu tàn khuyết quá nhiều, thời gian chữa trị và những vật phẩm quý giá càng lớn, nhưng điều này không thể ngăn cản lời hứa hẹn bấy giờ của Hạ Mạc.

Dương Phàm đã từng đọc trộm mấy quyển sách của lão đạo, biết hồn phách yếu ớt tới mức nào, chỉ sót nửa hồn đã khó chữa, càng đừng nói Lý Phỉ Phỉ chỉ còn một sợi tàn hồn. Gã cho rằng Lý Phỉ Phỉ chỉ còn nước hồn bay phách tán, không ngờ Hạ Mạc lại hứa chữa hồn Lý Phỉ Phỉ giúp gã, vào khoảnh khắc ấy, kích động và nỗi biết ơn trong lòng Dương Phàm quả khó nói thành lời, nếu Hạ Mạc có thể hoàn thành lời hứa thật, đừng nói là bảo gã đi nằm vùng, dù máu chảy đầu rơi gã cũng không tiếc.

Hai người đã bàn với nhau xong, Hạ Mạc kể hết những chuyện mình biết cho Dương Phàm, bao gồm việc có thể trong hiệp hội Thiên Sư sẽ có những người biết yêu hóa, còn cả chuyện sau lưng hiệp hội Thiên Sư có một tổ chức tà ác đáng sợ khổng lồ, cho nên rất có thể tổ chức đang tiến hành một ít thí nghiệm kinh khủng.

Dương Phàm nghe xong cũng không khỏi nghi ngờ: “Đặc Điều Xử có biết những điều cậu nói không? Vì sao lại không quản?”

Hạ Mạc nói: “Tôi chỉ là nhân viên ngoài biên chế của Đặc Điều Xử, cụ thể bên đó có biết chuyện này hay không, biết bao nhiêu thì tôi không rõ lắm, nhưng tôi có thể xác định bên Đặc Điều Xử có nội gián.” Nội gián này không những xuất phát từ mạng lưới phức tạp của nhân viên ngoài biên chế, từ vụ họ Mẫn kia kịp thời chạy thoát, không khó để thấy nội bộ Đặc Điều Xử, thậm chí là cán bộ cấp cao cũng không sạch sẽ.

Cho nên Hạ Mạc không dám dễ dàng tin người Đặc Điều Xử người quỷ lẫn lộn, cậu thà tốn thêm chút sức điều tra chuyện mình muốn biết qua con đường khác còn hơn. Mà con đường tốt nhất để điều tra chính là chui đầu vào hang cọp. Sau khi đoán vụ mất tích của Thẩm Nặc có dây mơ rễ má tới hiệp hội Thiên Sư, cậu cũng từng suy xét có nên tự gia nhập hiệp hội Thiên Sư hay không, nhưng nếu như vậy cũng đồng nghĩa với việc đánh mất tài nguyên Đặc Điều Xử.

Tuy Đặc Điều Xử lương thấp, phúc lợi cũng không tính là tốt, nhưng nếu có thân phận ở đây, việc qua lại sẽ dễ dàng hơn nhiều. Vả lại dù Đặc Điều Xử người quỷ lẫn lộn thì chung quy vẫn có “người”, vào thời khắc mấu chốt có thể vận dụng tài nguyên quốc gia, hơn hẳn việc cậu chiến đấu một thân một mình. Cuối cùng, mẹ, Hạ Thần và Trương Đằng đều được Đặc Điều Xử âm thầm bảo vệ, nếu cậu gia nhập hiệp hội Thiên Sư, cậu đâu thể trông chờ vào việc hiệp hội Thiên Sư bảo vệ bạn bè người thân của mình được? Cho nên tùy tiện ra khỏi Đặc Điều Xử là điều không sáng suốt.

Sự xuất hiện của Dương Phàm vừa hay đã giải cứu ngọn lửa cháy sém lông mày cậu.

Chờ Vương Quân chạy vòng quanh hơn nửa thành phố B, mua các vật phẩm trên danh sách quay về, Hạ Mạc đã hạ xong nô chú lên Dương Phàm, cũng cấy Mộng Chủng vào, tương lai chỉ cần thông qua Mộng Chủng, cậu đã có thể thần không biết quỷ không hay liên lạc với Dương Phàm.

Đêm đó Hạ Mạc bày trận hoàn hồn trên nóc sân thượng, đưa hồn phách Dương Phàm quay về xác mình.

Khi trời hửng sáng, Dương Phàm tỉnh lại trên giường trong miếu đạo quán tàn tạ, gã cố hết sức nâng tay lên, hồn phách của gã phiêu bạt bên ngoài nửa năm có lẻ, đôi tay khô gầy chỉ còn lại một lớp da nhăn dúm dó, Dương Phàm có thể cảm nhận rõ trong cơ thể có thêm một nguồn năng lượng vừa xa lạ vừa quen thuộc dưới vân da.

Hạ Mạc không lừa gã, sức mạnh khi còn là quỷ hồn vẫn còn đây.

Suy nghĩ vừa lóe lên, Dương Phàm niệm một câu ngự vật gã học được trong sách lão đạo, mới niệm chú xong, đồ vật trong phòng đã không ngừng vang lên leng keng. Âm thanh trong phòng đánh động lão đạo đang ăn sáng bên ngoài, chỉ thấy lão đạo râu tóc bạc phơ, miệng ngậm nửa cái bánh bao vội vàng chạy vọt vào, cảm nhận âm khí sát khí đầy phòng, lão đạo móc một thanh kiếm gỗ đào cũ mục ra khỏi đạo bào, giận dữ nói: “Yêu nghiệt phương nào mà dám nhập vào cơ thể học trò của lão, còn không mau cút ra, bằng không đừng trách lão già này không khách sáo.”

Dương Phàm chống người ngồi dậy khỏi giường, nói: “Cuối cùng thầy cũng chịu nhận con là học trò của người rồi ư?”

Lão đạo nghe vậy, khuôn mặt biến sắc mấy lần, cuối cùng lạnh lùng nói: “Dương Phàm, cậu vì báo thù mà lại rơi vào tà đạo. Lão đạo vốn muốn nhận cậu làm truyền nhân của lão, bây giờ xem ra đã nhìn nhầm. Cậu đã tỉnh lại, vậy lập tức thu dọn đồ đạc cút ra khỏi đạo quán của lão ngay.”

Dương Phàm đứng xuống giường, quỳ thẳng trên đất dập mạnh đầu mấy cái với lão đạo: “Tuy thầy không chịu nhận người học trò này, nhưng con không thể quên ân lớn của thầy. Nếu ngày nào đó con còn sống quay về, chắc chắn con sẽ thay thầy hoàn thành tâm nguyện, phục hưng đạo quán.”

“Cút!”

Dương Phàm đứng dậy rời khỏi đạo quán, lão đạo nhìn bóng lưng gã dần biến mất trên núi, thở dài thườn thượt vài hơi, sau đó lại trở về dáng vẻ điên điên khùng khùng của ngày xưa.

Không lâu sau, huyện thành dưới chân núi có thêm một Dương đại sư vô cùng bản lĩnh. Sau khi Dương đại sư giúp một tên nhà giàu địa phương giải quyết nữ quỷ ám đã lâu, danh tiếng dần lên cao, từ từ gã đã có tiếng tăm trong tỉnh. Danh tiếng của Dương đại sư ngày càng tăng, có người mở ra cơ hội cho gã, nói muốn giới thiệu gã vào hiệp hội Thiên Sư…
Bình Luận (0)
Comment