Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 86

Cung Liệt vì để ổn định hình tượng, ngay trong ngày đã hạ mình đi vào ký túc xá trường để ở. Ba người bạn cùng phòng của cậu ta đều là tân sinh viên ngành nghệ thuật. Đã muốn lăn lộn trong giới giải trí, tất nhiên EQ không thể quá thấp. Tuy rằng cả ba không đến mức quá nịnh bợ Cung Liệt, nhưng cũng sẽ không ngu đến mức cố tình gây sự với cậu ta.

Dưới sự sắp xếp của người đại diện Cung Liệt, mời đám bạn cùng phòng ăn bữa cơm, đăng mấy tấm ảnh anh em tốt, nhanh chóng kết thúc công việc.

Từ nhỏ đến lớn Cung Liệt gần như không phải chịu khổ, dù trước kia khi Cung Tố Tâm chưa được gả vào nhà họ Thẩm, cậu ta vẫn là lợi thế quan trọng nhất của cô ta, cả Cung Tố Tâm lẫn bố mẹ cô ta không dám đối xử tệ với cậu ta chút nào. Về sau Cung Tố Tâm gả vào nhà họ Thẩm hằng mong ước, tuy cậu ta thân là con trai của Thẩm Tòng Lễ nhưng lại không được cụ Thẩm chấp nhận, cậu ta chỉ có thể lúng túng tiếp tục làm em trai Cung Tố Tâm. Dù là Cung Tố Tâm hay Thẩm Tòng Lễ đều cảm thấy cậu ta thiệt thòi, thái độ với cậu ta xem như là cần gì cứ lấy.

Từ trước tới nay Cung Liệt chưa bao giờ ngủ trên chiếc giường nhỏ hẹp như thế, càng chưa bao giờ ngủ chung một căn phòng nhỏ hẹp với người xa lạ, từng đợt ngáy ồn ào vang lên khiến lòng cậu ta rối bời, mãi tới nửa đêm về sáng, cậu ta mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Hoàn cảnh thay đổi, gần đây lại gặp không ít chuyện bực bội khiến Cung Liệt ngủ không được yên, trong lúc hốt hoảng, dường như cậu ta lại nhìn thấy con ma ốm đáng ghét kia.

Đó là năm cậu ta lên bốn, chị, à không, mẹ dẫn cậu ta tham dự một bữa tiệc. Đó là bữa tiệc mừng thọ cụ Thẩm, chúc mừng lão già kia đến tuổi sáu mươi…

Ở nơi Cung Liệt không nhìn thấy, một con thú non hình thù kỳ lạ âm thầm xuất hiện trong giấc mơ.

Sau khi có thể hóa thân thành Mộng Mô trong mơ, Hạ Mạc có thêm khả năng ẩn thân. Sau khi đi vào giấc mơ, cậu giấu thân mình đi, tiến vào biệt thự nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm tuy giàu nhưng lại rất khiêm tốn, kết hợp những thông tin trên mạng và Mạc Hữu Phi giúp cậu điều tra được, nhà họ Thẩm phất lên từ triều đại phong kiến cuối cùng, trong tộc từng có quan lớn, từng có thương gia giàu có, là danh gia vọng tộc nổi tiếng thời ấy. Về sau nước Z rơi vào chiến tranh loạn lạc, người nhà họ Thẩm thi nhau bán của cải lấy tiền đi ra nước ngoài tránh nạn.

Lúc ấy cha của Thẩm Bằng Trình là con vợ lẽ của gia chủ nhà họ Thẩm, không được coi trọng, ôm một thân nhiệt huyết gia nhập cách mạng, kiến công lập nghiệp, làm một chức quan vừa phải. Nhưng đến mười năm loạn lạc sau đó, xuất thân của ông, mối quan hệ của bà con bạn bè từ nước ngoài dần trở thành lá bùa đòi mạng, mắt thấy thời cuộc sai lệch, ông đã không tiếc mọi giá, dùng đủ mọi quan hệ đưa Thẩm Bằng Trình đi HongKong. 

Thẩm Bằng Trình rời đi thông qua nhập cư trái phép, sau khi tới bên kia, vất vả lắm mới có thể liên lạc với những người khác trong nhà họ Thẩm. Cha của Thẩm Bằng Trình vốn chỉ là con vợ lẽ dòng phụ, lại thêm lúc ấy là thời kỳ căng thẳng, đại lục bị phong tỏa, cha Thẩm đã lâu không liên lạc với người nhà họ Thẩm, Thẩm Bằng Trình được trợ giúp rất ít. Nhưng Thẩm Bằng Trình quả là người có bản lĩnh, dựa vào sự trợ giúp có hạn của nhà họ Thẩm, ông nhanh chóng đứng vững gót ở thành phố cảng, giành lấy của cải vô hạn.

Về sau ông nương theo cải cách để phát triển, lợi dụng chính sách ưu đãi, chi viện cho đất nước, đầu tư xây dựng đại lục. Ông nhắm vào việc phát triển ở đại lục, đánh vào cờ hiệu lá rụng về cội, di dời về đại lục định cư. Với ánh mắt tinh chuẩn, cuối cùng Thẩm Bằng Trình đã sáng lập ra một con quái vật khổng lồ, một gia tộc trăm tỷ.

Với tư liệu Mạc Hữu Phi tra được, mẹ Thẩm Nặc được Thẩm Tòng Lễ cưới về sau khi dời đến đại lục định cư, chỉ là một sinh viên bình thường, bối cảnh không có. Cũng đúng lúc ấy nhà họ Thẩm đã là một gia tộc giàu có tiếng, mà Thẩm Tòng Lễ lại là con trai cả, là người thừa kế định sẵn của nhà họ Thẩm. Mẹ Thẩm Nặc có thể gả cho gã không khác gì bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.

Chỉ là cái danh “phượng hoàng” này không dễ làm.

Khi Thẩm Nặc vừa lớn một chút đã bị bọn buôn người bắt cóc, suýt nữa còn bị hai vợ chồng ông sáu Hạ chôn sống, nếu nói không mờ ám thì ai tin?

Lại nhìn Cung Liệt xấp xỉ tuổi hắn, cùng lắm Thẩm Nặc chỉ hơn cậu ta nửa tuổi mà thôi, nói cách khác khi mẹ Thẩm Nặc còn mang thai, có lẽ Cung Tố Tâm cũng đã có mang.

Lại về sau hai mẹ con Thẩm Nặc lần lượt qua đời, Cung Tố Tâm thành công trèo lên, một lần này trôi qua mười mấy năm, Thẩm Tòng Lễ chưa bao giờ từ mặt với Cung Tố Tâm, mà sau Cung Tố Tâm còn có con giáp thứ mười bốn mười lăm mười sáu hay không thì không biết.

Năm đó sau khi Thẩm Nặc được cậu cứu ra, bố mẹ hắn nhận được tin tới nhà cậu đón Thẩm Nặc đi, cậu đã từng nhìn thấy mặt bố mẹ hắn một lần. Tuy khi đó đứng xa, nhưng Hạ Mạc chỉ cần thấy sẽ không quên được, rất nhanh đã nhận ra hai người họ giữa đám người.

Mẹ Thẩm Nặc là một người đẹp khó gặp, không thua kém gì so với ngôi sao lớn như Cung Tố Tâm, Thẩm Nặc hoàn toàn được thừa kế khuôn mặt xinh đẹp của bà, đặc biệt là Thẩm Nặc khi còn nhỏ gần như được đúc cùng một khuôn với mẹ, chẳng trách khi còn nhỏ cậu đã “thấy sắc nảy lòng tham”, ầm ĩ đòi Thẩm Nặc làm vợ mình. Chỉ tiếc có lẽ cuộc sống hôn nhân không như ý muốn khiến giữa mày bà có chút buồn bã, mặt không giấu nổi vẻ ảm đạm. Vào đại thọ sáu mươi tuổi của cụ Thẩm, Thẩm Tòng Lễ ngang nhiên dẫn theo con giáp thứ mười ba và đứa con riêng vào nhà, dù là ai cũng rất khó để vui vẻ.

Mẹ Thẩm Tòng Lễ mất sớm, từ sau khi vợ cả qua đời, cụ Thẩm cưới thêm hai người vợ. Người vợ thứ hai sinh cho ông hai đứa con trai, chết vì khó sinh. Người vợ thứ ba thoạt trông đã hơn ba mươi tuổi, bà sinh cho cụ Thẩm một đứa con gái, rất được lòng cụ Thẩm.

Người phụ nữ này cũng không phải dạng vừa, thấy Thẩm Tòng Lễ dẫn Cung Tố Tâm và Cung Liệt tới tham dự bữa tiệc, cho nên quở trách với giọng điệu của người lớn: “Tòng Lễ, hôm nay là tiệc gia đình, người tới đều là người nhà, sao con lại dẫn người ngoài đến?”

Thẩm Tòng Lễ cười nói: “Vì hôm nay là tiệc gia đình, nên con mới cố ý dẫn Tố Tâm và Liệt đến. Nào, Liệt, lại đây, gọi ông nội đi.”

Có lẽ không ai ngờ Thẩm Tòng Lễ sẽ làm như vậy, cả căn phòng khách to rộng chợt yên tĩnh, gần như ánh mắt của mọi người trong sảnh đều tập trung vào Cung Liệt. Cung Liệt mới chỉ bốn năm tuổi, sợ đến mức nấp phía sau Cung Tố Tâm, ấp úng không dám nói gì.

Mặt cụ Thẩm trầm như nước, không nhìn ra vui buồn hay giận, ông nghiêng đầu nhìn qua đứa cháu im lặng ngồi bên cạnh, sâu kín nói: “Nặc, con nói xem ông có nên nhận tiếng ông nội này không?”

Trong trí nhớ của Hạ Mạc, Thẩm Nặc khi còn nhỏ nhẹ nhàng ngoan ngoãn, thỉnh thoảng còn hơi thẹn thùng, dường như là hai người khác nhau so với thiếu niên cao quý lạnh lùng như vương tử trước mắt. Chỉ nghe hắn lạnh lùng nói, tích chữ như vàng: “Dạ ông, thân phận không đúng ạ.”

“Nặc…” Thẩm Tòng Lễ hơi sốt ruột, nhưng gã còn chưa dứt lời đã bị cụ Thẩm cắt ngang.

Cụ Thẩm đập mạnh chén trà xuống bàn, lạnh lùng nói: “Tòng Lễ, tao thấy mày sống mấy chục năm đều cho chó ăn rồi, còn không hiểu biết bằng một đứa trẻ. Cô Cung đây là bạn mày, sao em cô ta có thể gọi tao là ông nội?”

Vành mắt Cung Tố Tâm đỏ lên trông như sắp khóc, Thẩm Tòng Lễ thấy thế thì không khỏi đau lòng, còn muốn cãi lại: “Nhưng mà Liệt…”

Cụ Thẩm thấy đứa con cả của mình không biết điều, trong lòng càng thêm tức, lại cắt lời gã lần nữa: “Không có nhưng nhị gì hết, tao chỉ có mình Nặc là cháu.”

Bà Thẩm thấy bầu không khí căng thẳng bèn cười hòa giải, nói: “Chẳng qua Tòng Lễ đang mơ hồ nên nhầm thân phận thôi, ông cần gì phải tức thế, nó cũng chỉ có lòng tốt, mang một ả đào về trợ hứng cho mọi người, nếu ông không thích thì cứ đuổi đi là được. Tòng Lễ, con nói có đúng không?”

Thẩm Tòng Lễ thấy mặt cụ Thẩm tức phát đen, làm gì dám cãi tiếp nữa? Dì Thẩm đã bắc cho gã cái thang, gã lập tức bò xuống không do dự: “Vâng vâng vâng, Tố Tâm hát hay lắm, con chỉ muốn dẫn cô ấy đến hát ít bài chúc thọ cho náo nhiệt thêm thôi.”

Đứa em gái út của Thẩm Tòng Lễ ngây thơ nói: “Em còn tưởng cô Cung đây chỉ biết đóng phim, không ngờ còn biết hát cơ đấy. Em thích nghe hát lắm, hôm nay là sinh nhật của bố, cô Cung hát “Happy birthday” cho chúng tôi nghe đi.” Nói xong, cô quay về phía cụ Thẩm nở nụ cười với má lúm đồng tiền như hoa: “Con gái mượn hoa hiến phật, chúc bố phúc tựa Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

“Tốt.” Mặt cụ Thẩm khá lên được chút.

Cung Tố Tâm vốn định nhân bữa tiệc mừng thọ sáu mươi của cụ Thẩm để dẫn con tới nhận tổ quy tông, nào ngờ thành công cốc, còn bị người ta chế nhạo trước mặt mọi người, đổi lại là người khác, chỉ sợ sẽ bật khóc ngay lập tức. Nhưng sau khi Cung Tố Tâm đi dặm lại phấn ra thì vành mắt cũng không đỏ, cứ như không có việc gì, hát vài bài hát, làm như cô ta thật sự chỉ là một ngôi sao được mời đến trợ hứng.

Chỉ cần chút lòng dạ này đã đá được mẹ Thẩm Nặc xuống.

Cung Liệt còn nhỏ tuổi, được Cung Tố Tâm chiều chuộng, không hiểu rốt cuộc chuyện đêm nay có ý nghĩa gì với mình. Cậu ta dính chặt bên người Tòng Lễ, tầm mắt lại không nhịn được đảo quanh Thẩm Nặc, trong mắt không giấu nổi vẻ ghen ghét.

Giấc mơ nhanh chóng thay đổi.

Vào ngày Cung Liệt học tiểu học, Cung Tố Tâm vui vẻ nói với bố mẹ cô ta rằng Thẩm Nặc đã gặp chuyện trong trường. Cụ thể là chuyện gì thì Cung Tố Tâm không nói, cô ta chỉ nói bảo bố mẹ nghiêm khắc hơn với Cung Liệt, nếu Thẩm Nặc có bất cứ mệnh hệ gì, cơ hội của hai mẹ con cô ta sẽ tới.

Cảnh ngắn này chỉ lóe lên trong mơ. Hạ Mạc lại chú ý thời gian Thẩm Nặc gặp chuyện trùng khớp với lúc hắn mất tích. Nhưng trong giấc mơ của Cung Liệt lại không biết lúc ấy rốt cuộc Thẩm Nặc xảy ra chuyện gì. Giấc mơ thay đổi, xưng hô của Cung Liệt với Thẩm Nặc biến thành ma ốm.

Từ thông tin rải rác trong giấc mơ, Hạ Mạc có thể miễn cưỡng đoán ra Thẩm Nặc bị bệnh nặng một thời gian, sau khi lành bệnh cơ thể vẫn luôn ốm yếu, không đi học mà ở ru rú trong nhà họ Thẩm, nhưng hắn vốn thông minh, cực kỳ có thiên phú làm ăn, được cụ Thẩm cực kỳ xem trọng, là đứa cháu được cụ Thẩm yêu thương nhất trong vô số con cháu đông đảo của ông.

Sau bữa tiệc mừng thọ mấy năm, Cung Liệt chưa bao giờ đặt chân lại vào nhà họ Thẩm. Cậu ta đi theo bố mẹ trên danh nghĩa, trong lúc này sự nghiệp của Cung Tố Tâm vượt lên rất nhiều, ít khi ở bên cạnh cậu ta. Từ trước tới nay Thẩm Tòng Lễ không phải một người cha tốt, so với đứa con rơi nhặt được Cung Liệt, gã càng xem trọng đứa con cả Thẩm Nặc có thể mang đến lợi ích thiết thực cho gã, cả năm dành vài ngày ở cạnh Cung Liệt đã không tệ rồi.

Dường như Cung Tố Tâm cũng không muốn để Cung Liệt bị cuốn vào những việc cô ta làm, vì vậy Cung Liệt không biết nhiều về Cung Tố Tâm và cả nhà họ Thẩm. Còn chuyện Cung Tố Tâm nuôi quỷ con, cụ thể là có qua lại với người giới huyền môn thì có vẻ Cung Liệt hoàn toàn không biết gì.

Giấc mơ đột nhiên rung lên, Hạ Mạc lắc lư cái mũi dài không quá quen thuộc, một luồng sức mạnh vô hình rót vào Mộng Chủng, giấc mơ dần ổn định lại. Giây tiếp theo, bốn chân cậu vì được người khác ôm lên mà rời xa mặt đất.

“Mạc.” Thẩm Nặc cẩn thận ôm thú non hình thù kỳ quái vào khuỷu tay, bàn tay trắng bệch vuốt lớp lông trên lưng thú non, lại vòng xuống dưới cằm nó, nhẹ nhàng gãi vào.

“Ưm~~” Mộng Mô con thoải mái tới mức híp đôi mắt to tròn xoe.

Đáng yêu quá.

Mắt Thẩm Nặc nhịn không được cong lên, tay không ngừng gãi, hắn nhẹ giọng hỏi: “Đây là giấc mơ của ai?” Hắn vừa lấy được một viên Mộng Hồn Châu từ giấc mơ bị thủng, sau khi cảm nhận Hạ Mạc đi vào giấc mơ nào đó, hắn liền chạy vào hư vô, tốn chút thời gian tìm được giấc mơ có Hạ Mạc, hắn lập tức đi vào, cũng không để ý tình hình trong mơ.

Mộng Mô con nói: “Cung Liệt, đứa em trai hời của anh.” Nói xong, nó lắc lắc cái mũi dài, chỉ vào chủ giấc mơ cách đó không xa.

Thẩm Nặc nhìn Cung Liệt đang đánh bóng rổ với bạn, trong đầu không hề có ấn tượng cũng không có cảm xúc gì quá kịch liệt, chỉ như thấy một người xa lạ râu ria.

Giấc mơ chợt lóe lên, từ sân thể dục biến thành một tiệm đồ cao cấp. Cung Liệt mười hai mười ba tuổi đi theo người mẹ trên danh nghĩa của mình mua quần áo, khi đi qua một cửa hàng mẹ và bé, một người phụ nữ bụng hơi phồng lên kéo tay Thẩm Tòng Lễ, vẻ mặt hạnh phúc đi từ trong ra.

Đó là… mẹ Thẩm Nặc.

Hạ Mạc cảm giác bàn tay ôm mình bỗng cứng đờ, giây tiếp theo, giấc mơ ầm ầm đổ sập.
Bình Luận (0)
Comment