Đũa Lệch Dễ Thương

Chương 19

Cảnh thứ ba quay rất thành công, Diệp Trữ Vi cùng Bối Nhĩ Đóa đánh răng, ăn sáng trước ngôi nhà gỗ nhỏ màu trắng.

Lúc cắt bánh mì, Diệp Trữ Vi rất tự nhiên đút cho Bối Nhĩ Đóa một miếng.

Nhà gỗ màu trắng, hoa dâm bụt đỏ, bàn sắt hoa nghệ thuật, rổ mây đựng bánh mì và sữa... Tất cả đều rất tốt đẹp, chỉ có hai tai Bối Nhĩ Đóa từ đầu đến cuối vẫn như hai quả cà chua sắp chín rụng, không nỡ nhìn thẳng.

Diệp Trữ Vi lại không cảm thấy có bất cứ điều gì không ổn, tao nhã ăn bánh, uống trà, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Toàn bộ nhiệm vụ ghi hình kết thúc, sắc trời đã tối. Úc Thăng đặt bàn ở khách sạn năm sao trong làng nghỉ mát để khao các nhân viên công tác.

Lúc tháo trang sức, Bối Nhĩ Đóa nhìn hai tai mình trong gương, vẫn rất đỏ.

Nhớ tới hành động của Diệp Trữ Vi vừa rồi, trong đầu cô vẫn thoáng xuất hiện một sự trống rỗng ngắn ngủi. Lúc anh ta hôn cô, cô hoàn toàn không có bất cứ suy nghĩ nào, bây giờ cũng không thể nhớ nổi cảm giác khi anh ta hôn là gì, nóng hay là lạnh, nhu hay là cương?

Cái hôn đó thật sự tồn tại sao?

Anh ta đã hôn cô thật?

Chuyên gia trang điểm sắp xếp hộp trang điểm bên cạnh, giọng nói hơi mỉa mai: “Hôm nay đúng là ngày làm việc nhẹ nhàng nhất của tôi, cơ bản không phải làm gì cả, tiền công vẫn nhận đủ. Cũng tốt, vốn cũng chẳng muốn làm”.

Bối Nhĩ Đóa tỉnh táo lại nhìn chuyên gia trang điểm, cười miễn cưỡng, trong lòng biết chuyên gia trang điểm bất mãn với tất cả mọi việc hôm nay.

Cô ta họ Doãn, là một chuyên gia trang điểm có tiếng trong nghề, từng lọt vào top 10 chuyên gia trang điểm toàn quốc, không ít người phải gọi cô ta là chị Doãn, giọng điệu lúc nào cũng kính trọng, thái độ của thế hệ đi sau đối với cô ta cũng tương đối kính nể. Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải khách hàng không chịu nghe ý kiến chuyên môn mà cứ tự quyết theo ý mình như Diệp Trữ Vi, sau khi bị phản đối đương nhiên tâm tình sẽ khó chịu.

Có điều cuối cùng hiệu quả ghi hình cũng tốt, đạo diễn và Úc Thăng đều rất hài lòng nên người ngoài cũng không dám nói gì thêm.

Sự thật chứng minh, trong lĩnh vực gọi là Bối Nhĩ Đóa này, không có ai chuyên nghiệp hơn Diệp Trữ Vi được.

Chị Doãn xách hộp trang điểm, liếc Bối Nhĩ Đóa một cái đầy chán ghét rồi đi thẳng không chào hỏi gì.

Chị Doãn đi được một lát, Diệp Trữ Vi mở cửa đi vào.

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi”.

Bối Nhĩ Đóa quay lại, tay cầm cục bông thấm cồn nhân viên đưa cho: “Nhưng mà tai còn chưa hết đỏ”.

Diệp Trữ Vi đến gần cúi xuống xem xét tai cô: “Thế này cũng không tồi”.

Đó là kiệt tác của anh ta.

“Thế này xấu lắm”.

“Buông tóc che đi là được”.

“Đành vậy”.

“Bối Nhĩ Đóa, tôi không ngờ cô lại yếu đuối như vậy, khẽ chạm một chút đã có phản ứng”.

Bối Nhĩ Đóa ho khan: “Thế nên đừng tùy tiện chạm vào tôi”.

Diệp Trữ Vi chăm chú nhìn cô: “Nếu không ngại thì nói với tôi, cô còn có những chỗ nào dễ xuất hiện phản ứng đặc thù?”

Không ngờ họ lại nói đến chuyện này, thật là kỳ lạ. Bối Nhĩ Đóa chuyển đề tài không được tự nhiên lắm: “Sau này có cơ hội sẽ nói với anh, bây giờ chờ tôi sửa soạn lại một lát rồi chúng ta đi ăn tối”.

“Cũng được. Dù sao chúng ta cũng mới bắt đầu chẳng bao lâu, tôi cũng không cần phải biết ngay bây giờ”. Anh ta bổ sung: “Dù sao sau này cũng nhất định sẽ có cơ hội”.

“...”

Trong lúc hai người nói chuyện, một đôi mắt ngoài khe cửa nheo lại đầy kinh ngạc.

Là chị Doãn để quên đồ. Cô ta đi ra ngoài mới phát hiện để quên một hộp dụng cụ vẽ mắt trong phòng nghỉ nên vội vã quay lại. Đi tới cửa lại nghe thấy tiếng Diệp Trữ Vi, cô ta dừng chân, vốn định đợi hai người này ra ngoài rồi vào phòng lấy đồ sau, không ngờ lại nghe thấy đoạn đối thoại kỳ lạ này.

Mới bắt đầu chẳng bao lâu? Bọn họ không phải đã qua lại hơn nửa năm sao?

Trong thời đại tình yêu cũng như đồ ăn nhanh này, yêu nhau hơn nửa năm thì những chuyện gì nên làm chắc chắn đều đã làm rồi, tại sao lại không rõ những điểm đặc thù của đối phương nữa? Hai người này nói chuyện như thể mới tiếp xúc thân mật lần đầu tiên. Chị Doãn càng nghĩ càng thấy lạ.

Vài phút sau Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi ra khỏi phòng, hai người một trước một sau đi đến khách sạn ăn cơm. Chị Doãn nấp ở chỗ rẽ hành lang đi ra, đến cửa phòng mở chốt cửa đi vào lấy đồ, thầm nghĩ thôi kệ, hai người đó kỳ lạ thì cũng có quan hệ gì với mình? Chỉ cần nhận đủ tiền là tốt rồi.

Chị Doãn đi ra khỏi tòa nhà hội nghị, đi thẳng đến bãi đỗ xe. Cô ta không thích ăn ở khách sạn năm sao vì đã ăn nhiều đến phát ngán. Vừa rồi mấy nhân viên quay phim vừa nghe thấy có cua đế vương, tôm mẫu đơn và cầu gai đã sung sướng hoan hô. Đúng là mấy gã nhà quê chưa từng thấy việc đời, cô ta không khỏi cười lạnh.

Cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực bước nhanh đến bãi đỗ xe, trên đường gặp một đoàn khách từ sân golf đi ra. Tình cờ là cô ta lại biết người đẹp có hai lúm đồng tiền trong đoàn khách đó, Trương Dật Lộ ở đài phát thanh thành phố. Hai người đã hợp tác ba lần, hai bên đều cảm giác vui vẻ, Trương Dật Lộ cứ mở miệng là chị Doãn chị Doãn rất ngọt, còn tặng cô ta một chiếc khăn lụa hàng hiệu và một chai Lafite 82, là một biên tập viên mới nổi rất biết đối nhân xử thế. (Rượu vang Bốteau Lafite Rothschild năm 1982 của Pháp, giá một chai hiện nay khoảng 40 đến 50 ngàn USD, tác giả chém kinh quá).

“Chị Doãn?” Nhìn thấy người quen, Trương Dật Lộ chào hỏi thân thiết: “Hay quá, đến đây lại gặp được chị”.

Chị Doãn cười nói: “Tình cờ thật. Hôm nay nhận một ca bực mình, đến giờ vẫn còn chưa hết bực”.

Trương Dật Lộ quay sang nói vài câu với mấy người bạn nước ngoài, bọn họ gật đầu đi đến khách sạn ăn trước.

Trương Dật Lộ nói nhẹ nhàng: “Sao thế? Ai dám làm chị bực mình?”

“Đoàn quay phim tuyên truyền cho chương trình trò chơi thực tế của mạng youguo, có một đôi tình nhân chiều cao chênh lệch rất nhiều, đã không biết gì mà lại còn dám chê chị trang điểm không tốt, từ đầu đến cuối không coi chị ra gì. Bực mình nhất là lão tổng giám đốc Úc Thăng của bọn họ, lúc mời chị đến thì rõ là khách khí, luôn mồm chị Doãn là chuyên nghiệp nhất, nhưng đến hiện trường lại để mặc cho đôi kia làm loạn, coi chị không khác gì không khí”. Chị Doãn vốn chỉ định than vãn vài câu, nhưng nói một hồi lại thật sự nổi giận: “Chị làm trong nghề đã mười hai năm mà chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, bực mình không ăn nổi cơm nữa”.

Cô ta hoàn toàn không phát hiện vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt Trương Dật Lộ.

“Thôi, coi như một lần đen đủi, chị về tắm một cái giải đen đây”. Chị Doãn nói rồi chuẩn bị cáo từ Trương Dật Lộ.

“Chờ đã”. Trương Dật Lộ giữ tay chị Doãn, cười thân thiết: “Chị Doãn, có bực mình hơn nữa cũng không thể ngược đãi cái bụng được. Nhân tiện mấy hôm nay em phải ở đây tiếp mấy người bạn nước ngoài nên đã đặt phòng, có thể tắm suối nước nóng, mở cửa sổ còn có thể nhìn thấy cảnh hồ. Em mời chị lên phòng ăn một bữa ngon, khui một chai rượu, hai chị em mình trò chuyện giải sầu được không?”

Chị Doãn không ngừng từ chối khéo nhưng Trương Dật Lộ mời quá nhiệt tình nên cuối cùng cũng đồng ý.

***

Bên kia, Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa ăn tối xong ra khỏi khách sạn đi dạo trên đường mòn.

“Hôm nay mệt không?” Diệp Trữ Vi hỏi.

“Cũng không đến nỗi”. Bối Nhĩ Đóa nói: “Đúng rồi, sau khi video tuyên truyền được tung ra sẽ có nhiều người biết chúng ta hơn”.

Diệp Trữ Vi nhìn mặt hồ lăn tăn sóng gợn, ờ một tiếng.

Bối Nhĩ Đóa không nói nữa.

“Đã nhận lời thì không được nghĩ đến chuyện khác”. Diệp Trữ Vi nói: “Cái nhìn của người khác không bằng suy nghĩ trong lòng mình”.

Màn đêm đậm dần, nước hồ cũng đã ngủ say như một tấm rèm sẫm màu che kín những ồn ào ban ngày. Những bông hoa rủ xuống hồ thấm ướt tỏa hương thơm dịu, sương lạnh đọng trên lá cây, khung cảnh mang một vẻ hoang sơ.

Suy nghĩ trong lòng? Ý anh ta là gì? Bối Nhĩ Đóa ngẫm nghĩ.

Diệp Trữ Vi lẳng lặng nhìn Bối Nhĩ Đóa, Bối Nhĩ Đóa mãi không trả lời.

Đến tận lúc một đóa hoa rơi xuống nước phát ra tiếng động, Bối Nhĩ Đóa mời bừng tỉnh lại, chớp chớp mắt: “Món sườn nướng hành hoa vừa rồi ngon thật”.

Diệp Trữ Vi cau mày: “Cô vẫn thèm ăn à?”

“Bởi vì rất lâu rồi tôi không ăn sườn”.

“Đã ăn cơm om xương sườn thơm nức chưa?” Anh ta hỏi.

“Nghe có vẻ rất ngon”. Bối Nhĩ Đóa sáng mắt lên: “Anh biết làm à?”

“Chuyện nhỏ”. Anh ta quan sát sự thay đổi tâm tình trong mắt cô, thuận thế thăm dò: “Muốn ăn không?”

“Muốn, anh nói với tôi cách làm, tôi về nhà sẽ thử làm xem”.

“Đối với cô thì các bước hơi phức tạp một chút, lửa to nhỏ thế nào cũng rất khó khống chế”.

“Vừa rồi anh nói là chuyện nhỏ cơ mà?”

“Đó là đối với tôi”. Anh ta nói: “Còn đối với cô thì ăn mới là chuyện nhỏ”.

“Tôi cũng biết nấu ăn đấy nhé! Mặc dù không được ngon lắm nhưng cũng có thể ăn tạm”.

“Không cần phiền phức như vậy, có muốn tôi nấu cho cô ăn không?”

“Có điều kiện gì?” Nghe giọng điệu cố ý dụ dỗ của anh ta đã biết không phải là chuyện tốt gì.

“Để tôi nghĩ”. Anh ta nhìn hồ đêm, bắt đầu suy nghĩ, một hồi sau đưa ra điều kiện: “Hát cho tôi một bài”.

“Bây giờ?”

“Hôm nay muộn rồi, để hôm khác”.

“Ờ, vậy thì không thành vấn đề, chốt thế nhé!” Không ngờ lại là một điều kiện kỳ quái như vậy.

Có điều một bài hát đổi một bữa cơm cũng rất đáng giá.

***

Kết thúc một ngày làm việc, Bối Nhĩ Đóa về nhà lên mạng xem weibo. Đã mấy ngày cô không đăng nhập, bình luận của cộng đồng mạng vẫn nóng như cũ.

Thảo luận nhiều nhất là sự chênh lệch chiều cao của họ. Có người bình luận kèm biểu tượng chảy máu mũi, có người nghi hoặc không biết bọn họ có thể tương tác như những cặp tình nhân bình thường hay không, cũng có người chê bọn họ căn bản không hợp nhau, rõ ràng là bố đi cạnh con gái, người lùn xông vào đất nước người khổng lồ.

Ngoài ra nội dung được yêu cầu nhiều nhất là muốn Bối Nhĩ Đóa đăng một bức ảnh Diệp Trữ Vi chụp một mình có độ phân giải cao. Đương nhiên Bối Nhĩ Đóa không muốn đáp ứng yêu cầu này lắm... Thôi được, cô quả thật hơi hẹp hòi, để hôm khác hỏi Diệp Trữ Vi xem anh ta có đồng ý không đã.

“Đổi nickname thành Tiểu Nhĩ Đóa của Trữ Vi đi, chẳng phải rất hợp sao?” Đây là một trong những bình luận được quan tâm nhiều nhất.

Bối Nhĩ Đóa nhìn nickname của mình “Đã tên là Nhĩ Đóa thì làm gì còn tâm tình lấy nickname”. Cô suy nghĩ một lát, để phối hợp với kế hoạch tuyên truyền và thỏa mãn sở thích quái ác của mọi người nên quyết định mở thông tin cá nhân, đổi nickname thành “Tiểu Nhĩ Đóa của Trữ Vi”.

Ơ, Tiểu Nhĩ Đóa của Trữ Vi đã có người đăng kí.

Cô giảm bớt một chữ thành Nhĩ Đóa của Trữ Vi.

Sau khi đổi xong cô mới phát hiện mình rất vô duyên, càng xem càng nóng mặt. Có điều đã đổi thì chắc chắn có người phát hiện, đổi lại như cũ sẽ tỏ ra quái gở. Thôi kệ, cô nói với chính mình, nhìn mãi rồi cũng sẽ quen thôi.

Quan trọng nhất là Diệp Trữ Vi không chơi weibo, anh ta không nhìn thấy là được rồi.

Bối Nhĩ Đóa yên tâm mở hộp tin nhắn cá nhân, rất nhiều tin nhắn tràn ra. Cô nhìn thấy “Cầm kiếm lên mặt trăng” gửi đến nhiều thông tin, đều là về Diệp Trữ Vi thời đại học.

Sau khi đọc xong, cô im lặng cúi đầu trả lời: “Anh ấy rất quý con mèo đó. Anh ấy có hay vuốt ve nó không?”

Khoảng hai mươi phút sau, đối phương trả lời: “Chào bạn! Bạn đang online chứ?”

Tiếp tục một tin nhắn khác: “Anh ấy thích vỗ đầu nó, hai ngón tay tóm tai trêu nó”.

Hình ảnh đó hiện lên trong đầu Bối Nhĩ Đóa, không biết vì sao hai tai cô lại nóng bỏng.

“Bây giờ anh ấy còn nuôi mèo không?” Đối phương hỏi.

Bối Nhĩ Đóa trả lời: “Không”.

“Cũng đúng, anh ấy đã có bạn gái, đương nhiên sẽ không nuôi mèo nữa, nếu không bạn sẽ ghen”.

“Tôi chưa đến mức ghen với một con mèo”.

“Nếu bạn đã thấy anh ấy đối xử với con mèo đó thế nào thì bạn sẽ hiểu. Mà con mèo đó cũng cực kỳ quấn anh ấy, hôm nào cũng phải nằm dưới chân anh ấy mới ngủ được, sau khi tỉnh dậy lại chui vào lòng anh ấy bắt bế, không phải anh ấy cho ăn còn giở trò tuyệt thực nữa”.

“Có cá tính như vậy cơ à?”

“Anh ấy chiều nó quá”.

Bối Nhĩ Đóa lập tức quyết định gạt bỏ ý nghĩ vừa xuất hiện, cô nhất định sẽ không mua một con mèo tặng anh ta nữa.

Nếu tặng anh ta, anh ta nhất định sẽ đối xử với nó rất tốt... Tốt hơn với một người qua đường như cô một vạn lần.

Trời ạ, mình thật là ấu trĩ... Cô không chấp nhận được việc mình lại đi so bì với một con mèo, lắc đầu tắt máy tính chuẩn bị làm vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ”.

Cô nằm trên giường suy nghĩ xem nên hát bài nào cho anh ta nghe.

***

Thời gian nghỉ trưa thứ sáu.

Diệp Trữ Vi ra khỏi Viện nghiên cứu, chuẩn bị đến cửa hàng tạp hoá gần đó mua băng dính.

“Diệp Trữ Vi”.

Anh ta bước ra cổng, nhìn thấy Trương Dật Lộ phía trước.

Trương Dật Lộ trang điểm và ăn mặc đều nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều. Cô ta đi đến gần Diệp Trữ Vi, vẻ mặt không khỏi có chút căng thẳng.

“Anh còn nhớ em không?”

Diệp Trữ Vi liếc cô ta một cái rồi đi qua bên cạnh cô ta.

Trương Dật Lộ chạy theo sau, giọng nói hơi nóng vội: “Mẹ em là Trương Minh Thục, trước kia giúp việc cho nhà anh. Khi đó anh còn đang học cấp ba, biệt thự nhà anh rất to, rất đẹp. Có lúc anh ra ngoài sân đọc sách, khi đó gần như ngày nào em cũng đứng ngoài cổng đợi mẹ, có mấy lần anh ngẩng đầu lên nhìn thấy em ngoài cổng sắt”.

Diệp Trữ Vi vẫn vừa đi vừa hơi cúi đầu, đến cửa hàng tạp hoá liền bước vào mua đồ.

Trương Dật Lộ dừng lại ngoài cửa, thở dài, sắc mặt trở lại dửng dưng như thường.

Phải biết hôm nay cô ta phải rất dũng cảm mới dám nói với anh ta những lời này. Cô ta không bao giờ nói với người khác chuyện quá khứ, cô ta không muốn hồi tưởng lại chính mình vừa đen vừa xấu trước kia, nhưng hôm nay đã phá lệ vì anh ta.

Anh ta không có một chút phản ứng nào khiến Trương Dật Lộ không thể xác định được rốt cuộc anh ta có nghe thấy những gì mình nói hay không.

Anh ta thật sự hoàn toàn không có ấn tượng? Hay là thực ra anh ta cũng nhớ loáng thoáng, bề ngoài không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại đang kinh ngạc vì mình đã hoàn toàn khác lúc đó?

Năm đó cô ta rất tự ti, mỗi lần soi gương đều oán hận, chỉ dám đứng ngoài cổng nhìn trộm anh ta. Bây giờ cô ta đã là người đẹp chuẩn mực, không có lý do gì phải tiếp tục né tránh. Đứng thẳng trước mặt anh ta, rất nhiều người đi qua mà không ai cảm thấy cảnh tượng này có gì kỳ lạ.

Trước khi từ tòa nhà của đài phát thanh đi ra, cô ta còn cố ý thay một bộ quần áo, soi gương chỉnh lại dung nhan một thời gian rất lâu. Nghĩ đến việc sẽ nhanh chóng nhìn thấy anh ta, Trương Dật Lộ vừa hưng phấn khó diễn tả lại vừa có chút thấp thỏm.

Diệp Trữ Vi từ cửa hàng tạp hoá đi ra, xách một chiếc túi.

Trương Dật Lộ chặn trước mặt anh ta: “Diệp Trữ Vi, anh có nghe thấy những gì em nói vừa rồi không?”

Diệp Trữ Vi đưa mắt lên.

Chỉ một cái nhìn đã làm cho tim Trương Dật Lộ suýt nữa ngừng đập. Mắt anh ta thật sự quá đẹp, sát thương quá lớn.

Quan trọng nhất, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn mình ở cự li gần.

“Anh... biết tôi là ai chứ?” Trương Dật Lộ rụt rè xác nhận.

“À...” Diệp Trữ Vi nói miễn cưỡng như đang rất mệt, hơi sốt ruột muốn về nhà ngủ: “Hình như cô là một người qua đường mà bạn gái tôi biết”.

Trương Dật Lộ kinh ngạc, lập tức lại cười châm chọc: “Bối Nhĩ Đóa... làm sao có thể là bạn gái của anh? Đừng vờ vịt nữa, em đã biết rồi, hai người căn bản không phải tình nhân. Chị Doãn đứng ngoài cửa phòng nghỉ đã nghe thấy hết rồi, hai người chỉ vừa mới biết nhau sau đó cùng diễn một vở kịch, tất cả chỉ là để phối hợp tuyên truyền cho chương trình của youguo đúng là quá hoang đường, em nghĩ kiểu gì cũng không tin được anh lại sẵn sàng chấp nhận một kế hoạch như vậy”.

Diệp Trữ Vi không có biểu cảm gì: “Cô nói nhiều quá làm tôi đau đầu, cho nên một chữ cũng không nghe rõ”.
Bình Luận (0)
Comment