Ánh trăng bao phủ con đường lát đá ở khu phố cổ, người đi đường bốn phía thưa thớt, bóng đêm tĩnh mịch, thích hợp để người ta tìm kiếm không gian yên tĩnh.
Bối Nhĩ Đóa phát hiện trước giờ mình luôn bị Diệp Trữ Vi lừa gạt, gương mặt cô chán nản.
“Em mất hứng?” Diệp Trữ Vi dứt khoát hỏi.
“Đúng vậy, bởi vì anh lừa gạt tình cảm người khác.” Bối Nhĩ Đóa nghiêm mặt, “Rõ ràng phim tuyên truyền không cần thiết phải học lời thoại, anh lại bắt em lặp đi lặp lại rất nhiều lần.”
“Những lời này sớm muộn em cũng phải nói, luyện tập một chút cũng chẳng sao.” Anh ta giải thích.
“. . . . . . Sớm hay muộn cũng phải nói? Anh cho là trong trường hợp nào?”
“Trong hôn lễ.”
“Hôn lễ? Em còn chưa nghĩ tới.”
Diệp Trữ Vi dừng bước, đối diện cô nói: “Bối Nhĩ Đóa, anh năm nay hai mươi bảy tuổi, đồng nghiệp nhỏ nhất ở cơ quan anh đều đã kết hôn sinh con, kết hôn đối với anh mà nói không còn xa vời nữa.”
Bối Nhĩ Đóa có chút ngạc nhiên: “Anh còn chưa tuyên bố chính thức, đã nghĩ đến việc kết hôn?”
“Làm chuyện gì anh đều sẽ lên kế hoạch.” Anh ta nói, “Đối với em, đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
“Vậy anh định an bài thế nào với em?”
“Dùng một năm thời gian yêu đương, bồi dưỡng tình cảm, một năm sau kết hôn, trong ba năm đầu sẽ chính thức có con, về phần giới tính, anh hi vọng là con gái, nếu con trai cũng không sao cả, tiếp đó sẽ lên kế hoạch sinh con trong ba năm nữa.”
Bối Nhĩ Đóa ngẩn ngơ, sau đó biểu cảm nhiệt tình: “Anh rất kiêu ngạo, làm thế nào mọi chuyện đều phải do anh định đoạt?”
“Nó chỉ là kế hoạch ban đầu, nếu em cảm thấy không hài lòng em cũng có quyền đề xuất, thỏa thuận có thể sửa đổi.”
“. . . . . .”
“Em không thích có em bé?”
“Không, không phải, em thật sự rất thích trẻ con.”
“Vậy, em không thích có con cùng anh?” Đôi mắt anh ta sâu thẳm.
“Không, không phải. . . . . . Anh hiểu sai rồi.” Bối Nhĩ Đóa cảm thấy bất lực, quả nhiên giao tiếp cùng anh ta thường có nhiều trở ngại, vì thế cô nhẫn nại giải thích, “Ý em là, cách làm của anh khiến em áp lực.”
“Kết hôn anh có thể ra tiền, sinh con anh góp một phần, em chỉ cần phối hợp kiêm hưởng thụ, không có gì là áp lực cả.”
“. . . . . .”
Bối Nhĩ Đóa hoàn toàn im lặng, sau đó cô gắng gượng thoát khỏi tay anh ta, bước nhanh về phía trước như một nhu cầu cấp bách điều chỉnh cảm xúc. Cô đi thẳng đến một tiệm đồ cổ thì xoay người lại, đối mặt với Diệp Trữ Vi từ xa đi tới, cô ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Chuyện đó, có thể đừng gấp gáp như vậy không? Chúng ta nên tận hưởng khoảnh khắc yêu đương trước có được không? Em thật sự không muốn trở thành bản lộ trình đường đời mà anh lập sẵn.”
Diệp Trữ Vi dừng bước, bóng anh ta cao to hắt dưới ánh đèn hòa cùng ánh trăng tinh khiết, tay anh ta xoa xoa đầu Bối Nhĩ Đóa: “Không thành vấn đề.”
Anh ta sảng khoái đáp ứng điều kiện của cô, thật lạ, cô còn tưởng rằng anh ta sẽ có kiến nghị khác.
“Anh thật sự bằng lòng?” Cô xác nhận nói.
“Miễn là em chịu trách nhiệm cả đời với anh.”
“Yên tâm, sẽ không trì hoãn tuổi xuân của anh, cũng không khiến anh cô đơn lẻ loi về già.” Cô mỉm cười đảm bảo.
Anh ta không nói gì, giơ tay xoa nhẹ đầu cô lần nữa.
Cô đột nhiên lấy lại tinh thần, chủ động quàng qua cánh tay anh ta, tán gẫu về một vấn đề thú vị: “Trước đây em từng nhìn thấy rái cá biển ở trên internet, em nhận ra rằng những con rái cá biển thường xuyên nắm chặt tay nhau khi ngủ, vì chúng nó sợ sẽ bị sóng biển cuốn trôi. Cảnh tượng này rất đẹp.”
“Em thích xem những thứ đó?”
“Vâng, ấm áp đáng yêu, nhìn rất bình dị.”
“Ở các vùng biển băng giá của Alaska, rái cá thường chen chúc bơi lội, tiện bề cho chúng giữ ấm. Rái cá sơ sinh vì sức sống yếu nên được đặt trên bụng mẹ, người mẹ ôm nó ở tư thế bơi ngửa.”
“Thú vị quá, anh có hình không?”
“Về nhà anh sẽ tìm lại rồi gửi cho em.” Anh ta nói xong lại hỏi, “Thế em có biết loài chim cánh cụt tán tỉnh kiểu nào không?”
“Không biết, anh nói thử xem.”
“Chim cánh cụt là loài động vật trung thành, một khi chim cánh cụt đực đã nhận thức nó thích đối tượng đó, nó sẽ thường cất công đi khắp bãi biển để tìm ra viên sỏi đẹp nhất làm sính lễ cầu hôn. Công việc tiếp theo của nó là dùng mỏ cắp viên sỏi đi xung quanh 'mục tiêu'“
“Nếu đối phương không đồng ý?”
“Nó sẽ di chuyển liên tục, chờ đến khi 'mục tiêu' đồng ý mới thôi, con đực sẽ xây dựng tổ thật đẹp và chờ đợi động phòng, sau đó chúng sống cùng nhau, bắt đầu đẻ trứng chăm sóc con, hạnh phúc cả đời.”
“Chế độ một vợ một chồng?” Cô tò mò hỏi.
“Ừ, chim cánh cụt một khi thành đôi sẽ an phận cả đời, với những thế hệ tương lai, các con đực sẽ đi kiếm ăn cho cả gia đình, con cái ở nhà chăm sóc các con, chờ đợi con đực trở về.”
“Ngoài loài chim cánh cụt, còn có loài động vật nào là chế độ một vợ một chồng không?”
“Thiên nga, chim cú mèo, chuột California, Hamster.”
“Em luôn nghĩ rằng động vật đều có chế độ đa thê, không nghĩ tới bọn nó cũng trung thành như vậy, nghe ra rất xúc động, nhưng chế độ một vợ một chồng ở động vật có gì tốt không?”
“Động vật đa thê thường tồn tại hành vi giết trẻ sơ sinh, con đực sẽ giết chết con của con cái, tạo điều kiện cho chúng giao phối. Khoa học chứng minh chế độ một vợ một chồng hữu ích cho sự phát triển lành mạnh của đời sau, đại não của thú con sẽ tiến hóa tốt hơn, khả năng sinh tồn cũng được cải thiện.”
“Ra là như thế, lần đầu tiên em nghe.” Bối Nhĩ Đóa lấy lại tinh thần, “Anh là vì hứng thú với động vật học nên mới nghiên cứu cái này?”
Diệp Trữ Vi liếc cô một cái: “Không, nói điều này ra bởi vì em quan tâm.”
Bối Nhĩ Đóa nở nụ cười: “Anh đoán đúng rồi, em muốn nghe những giai thoại tuổi thơ như vậy, chỉ cần bố kể chuyện xưa cho em nghe, em có thể không khóc không náo nghe suốt cả ngày.”
“Nếu em thích nghe như vậy, về sau anh sẽ kể em nghe.”
“Kể chuyện ru ngủ?” Cô thốt ra.
“Điều kiện đầu tiên là em phải ngủ ở bên cạnh anh.”
“. . . . . .”
Hẹn hò kết thúc, Bối Nhĩ Đóa trở về nhà với mặt đỏ tai hồng, trước khi tạm biệt, Diệp Trữ Vi còn hôn cô thật lâu, trình độ hôn của anh ta càng ngày càng điêu luyện. . . . . .
Đường Lật gọi điện thoại tới hỏi Bối Nhĩ Đóa, thuận tiện hàn huyên một hồi.
Bối Nhĩ Đóa một bên cắn quả táo một bên hỏi về lai lịch của Hình Chân.
“Cô ta hả, gia cảnh giàu có, bố là doanh nhân, chú thì đầu tư nông nghiệp, quan hệ rộng, bao gồm cả sếp Úc lẫn mọi người, ai ai cũng đều đối xử tốt với cô ta, cô ta từ hồi chuyển đến đây việc bẩn cũng chưa làm qua. Sếp Úc cũng chuyên chọn công việc nhẹ để phân công cho cô ta, cũng không để cô ta phải tăng ca, luôn luôn hưởng thụ đãi ngộ. Như ngày hôm nay, chụp hình phim tuyên truyền, cô ta vốn không phải nằm trong nhóm ê-kip, cũng không phụ trách hạng mục, nhưng lại đến đây để vui chơi, chắc là do sếp Úc mời cô ta đến rồi.”
“Sếp Úc như vậy là nuông chiều, do nể mặt chú của cô ta sao?”
Đường Lật trầm mặc một hồi, nở nụ cười: “Ai biết được? Thôi, cũng không quan hệ đến tớ, không nói nữa, tiếp tục nói chuyện của cậu và mối tình đầu đi.”
“Không phải đã khai báo rõ ràng với cậu rồi sao?”
“Gì chứ, cậu cứ giấu giấu diếm diếm, còn chưa kể với tớ hai người đã tiến triển đến bước nào.”
“Chuyện này, tớ phải giữ bí mật.”
“Hôn nhau rồi hả?”
Bối Nhĩ Đóa cam chịu.
“Chậc chậc, không ngờ lần đầu tiên yêu đương, hôn môi đã xấu hổ không dám thừa nhận.” Đường Lật không khỏi chế nhạo vài câu, cuối cùng trịnh trọng nhắc nhở, “Khi phim tuyên truyền lần thứ hai trình chiếu, phản ứng trên mạng sẽ càng dữ hơn, nếu có bình luận tiêu cực thì trước tiên cậu đừng đáp lại, hãy gọi điện thoại thương lượng với tớ.”
“Ừm.”
Đường Lật lo lắng không phải là không có lý do, chỉ hai ngày trước khi phim tuyên truyền trình chiếu tiếp, Bối Nhĩ Đóa bị lời đồn thổi đánh úp, chuyện xưa thời trung học liên tục bị nhắc lại, rõ ràng là lời bịa đặt không có điểm dừng.
Lúc ban đầu người đơm đặt lời đồn về Bối Nhĩ Đóa chính là “Tiểu Huyên nhí nhảnh”, cô ta giả vờ lựa chọn im lặng, không chủ động đề cập đến vấn đề của Bối Nhĩ Đóa nữa, nhưng khi người khác hỏi có phải sự thật hay không, cô ta chỉ ghi ra một câu: “Vô cùng chính xác, tin hay không thì tùy.”
Cô ta trả lời rất dứt khoát, càng tạo thêm mối nghi ngờ để mọi người khẳng định, đây chính là sự thật.
Ngày càng có nhiều bình luận khó nghe về Bối Nhĩ Đóa, trong đó đề cập khá nhiều tình tiết Bối Nhĩ Đóa đã chia rẽ cặp đôi ở trường trung học số 13.
“Kể từ khi học trung học, cô ta đã là người thứ ba, thiệt tình cảm thấy Diệp Trữ Vi có mắt như mù, tạm biệt.”
Do trước đó Đường Lật đã cảnh báo nên Bối Nhĩ Đóa không muốn thanh minh nữa. Cô hơi bất ngờ khi Diệp Trữ Vi biết được việc này cũng dặn dò cô tạm thời không cần lên tiếng.
Cứ như vậy, cô hoàn toàn không lên mạng, bỏ rơi bão đạn chiến trường, Bối Nhĩ Đóa bình tĩnh sau một vài ngày.
Thẳng đến năm ngày sau, trên weibo có một bài viết.
Người đăng bài viết dĩ nhiên là anh Chu ở lớp trên trong lời đồn.
Anh Chu viết không nhiều lắm, đầu tiên chỉ ra những tin đồn tràn lan gần đây hoàn toàn là bịa đặt, năm đó anh chia tay người yêu bởi vì áp lực học hành. Sự nghiệp, tình cảm và tương lai không cân bằng, thế cho nên sinh ra bất đồng. Sau đó anh nói tiếp về hiện tại, anh đã kết hôn một năm trước, vợ vẫn là Hứa Vũ Hoa, trước đêm bọn họ thi tốt nghiệp đại học có tái hợp, bây giờ tình trạng hôn nhân vô cùng hạnh phúc, cuối cùng anh nói một đoạn: “Tôi cũng không tiếc nuối năm đó chia tay với cô ấy, nếu như không có giai đoạn đó thì ngày hôm nay chúng tôi không thể vượt qua được nhiều sóng gió trong cuộc sống, nếu muốn cảm ơn thì nên cảm ơn chính bản thân chúng ta, từ đầu đến cuối đều do hai bên.”
Rồi sau đó, chị Hứa viết trên weibo của Diệp Trữ Vi, chị viết một câu: “Lời đồn thật sự buồn cười, thay vì lãng phí thời gian, không bằng đi ra ngoài cùng với người yêu dạo mát.”
Lập tức mọi người nhao nhao bình luận trên weibo của anh ta, hỏi anh ta có còn nhớ Bối Nhĩ Đóa không, anh ta liền trả lời: “Thành thật mà nói, thậm chí tôi còn không nhớ rõ trước đây cô ấy trông như thế nào.”
Người hiểu chuyện thì khéo léo hỏi: “Anh thật sự không có bắt cá hai tay?”
Anh Chu miễn cưỡng đùa: “Tôi không đủ bản lĩnh.”
Mọi chuyện dừng lại ở đây, tin đồn kia rõ ràng là giả, không cần thiết phải phỏng đoán rườm rà.
Buổi tối, Bối Nhĩ Đóa còn nhận được một tin nhắn từ chị Hứa.
“Chị luôn nợ em một lời xin lỗi. Năm đó chị biết rõ em và anh ấy không có gì nhưng lại không đứng ra nói giúp một câu, căn bản là khi đó anh ấy chủ động chia tay nên chị dẫn đến tuyệt vọng, chị hận anh ấy không giữ đúng lời hứa, chính vì hận thù nên chị vẫn giữ im lặng, tùy ý để mọi người chỉ trích anh ấy, bây giờ nghĩ lại chị cảm thấy mình thật hổ thẹn. . . . . . Sau đó chị đi học ở nơi xa lạ, cũng bị bạn học phỉ báng sau lưng, mới muộn màng cảm nhận được nỗi đau năm đó của em. . . . . May mắn ông trời luôn đối xử công bằng, chị và anh ấy lần nữa gặp lại, bọn chị bây giờ rất hạnh phúc, tình yêu đích thực là cần sự tôn trọng, bao dung và nỗ lực, bất kể về sau bão táp mưa giông thế nào, bọn chị cũng phải cố gắng. Chị chúc em mọi chuyện thuận lợi, lời cuối cùng chị muốn nói, Bối Nhĩ Đóa, chị xin lỗi.”
Bối Nhĩ Đóa hồi âm: “Em có một vấn đề muốn hỏi, vợ chồng chị là trùng hợp nhìn thấy lời đồn này trên internet, sau đó quyết định làm sáng tỏ?”
Chị Hứa trả lời “Không hẳn, chị và chồng chị căn bản không thường xuyên lướt weibo, cũng không phải người thích lang thang internet, chuyện này là do bạn trai của em tìm được bọn chị mà báo.”