Đũa Lệch Dễ Thương

Chương 5

Diệp Trữ Vi từ chối yêu cầu chụp kiểu ảnh khác của Bối Nhĩ Đóa, theo lời anh ta thì bức ảnh này rất tả thực, cơ bản không khác gì cô ở bên ngoài.

Bối Nhĩ Đóa đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức đăng bức ảnh này lên, cô định lặng lẽ xóa đi, nhưng trong chớp mắt sắp ấn phím xóa cô lại chần chừ, sau vài giây đấu tranh tư tưởng cuối cùng vẫn quyết định để lại.

Nhỡ đâu sau này cần dùng đến thì sao? Cứ tạm giữ lại đã, còn chuyện của cộng đồng mạng cứ chậm một thời gian cũng đâu có sao.

“Vốn tối nay có thể đăng ảnh nhưng lại chưa chụp được”. Bối Nhĩ Đóa nhắn xong lại chèn một mặt cười xấu xa rồi gửi cho Đường Lật.

Mãi không thấy Đường Lật trả lời, Bối Nhĩ Đóa ngồi trước máy tính chỉnh sửa các bức ảnh trong thư mục ảnh chụp, đến gần rạng sáng mới nhận được tin nhắn trả lời của Đường Lật.

“Một tiếng trước tớ mới xong việc, sau đó cùng sếp Úc và mọi người đi ăn khuya, vừa về đến nhà, bây giờ mới thấy tin của cậu. Không sao, lần này không chụp được thì để lần sau”.

“Hôm nào cũng phải thức khuya à? Chú ý giữ sức khỏe!”

“Ừ, nhưng mà tớ vui lắm”.

“Sao thế?” Bối Nhĩ Đóa đã ngửi thấy mùi vấn đề.

Quả nhiên tin nhắn tiếp theo của Đường Lật như toàn màu hồng: “Nhĩ Đóa, sếp Úc đúng là siêu hoàn mỹ”.

“À”. Bối Nhĩ Đóa hứng thú: “Thảo nào cậu luôn cúc cung tận tụy làm việc cho anh ta”.

“Thực ra tớ hay hậu đậu lắm, nhưng anh ấy không bao giờ công khai phê bình tớ mà chỉ nhắc nhở tớ lúc riêng tư”.

“Anh ta bảo vệ cậu như vậy là có ý khác đúng không?”

“Đừng nói bậy, anh ấy lúc nào cũng phong độ, đối với cô gái nào cũng thế cả”.

“Vậy cậu hi vọng anh ta chỉ đối xử với một mình cậu như vậy à?” Bối Nhĩ Đóa tiện tay lấy một chiếc kẹo trái cây trong ngăn kéo ra, bóc vỏ cho vào miệng, ngọt thật.

“Anh ấy... hoàn toàn không có ý gì với tớ”.

“Cậu có khẳng định không?”

“Có. Anh ấy đối xử với tớ và với những người khác không có bất cứ khác biệt gì, lúc riêng tư không nói nhiều với tớ, cũng không nhìn tớ nhiều hơn một lần nào”.

“Tớ phải nhắc nhở cậu, yêu đơn phương khổ lắm”. Bối Nhĩ Đóa bổ sung một câu: “Hơn nữa tình cảm của cậu đối với anh ta có lẽ chỉ đơn thuần là sùng bái”.

“Nếu là sùng bái đơn thuần thì đã tốt. Biết không, mấy hôm trước tớ và anh ấy cùng đi khảo sát địa điểm ghi hình. Đó là một ngọn núi hoang vắng, lúc trèo lên đỉnh núi anh ấy không cẩn thận giẫm phải một bãi cứt chó, cả giầy và ống quần đều gặp nạn, nhưng tớ lại cảm thấy khi đó anh ấy đẹp trai quên chết”.

“Ớ, thật à?” Xem ra Đường Lật đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

“Thật chứ. Khi đó tớ cực kỳ muốn... lao vào anh ấy, nói với anh ấy là tớ đã thích anh ấy hơn nửa năm rồi, mỗi ngày làm việc với anh ấy, đường huyết của tớ cũng tăng vọt”.

“Nếu thế không bằng chủ động một chút xem sao”.

“Không được. Người thích anh ấy quá nhiều, áp lực cạnh tranh quá lớn, chẳng thà một mình tơ tưởng còn thú vị hơn”.

Bối Nhĩ Đóa cười chán nản. Đây chính là Đường Lật, một người không có sự cố chấp quá sâu đối với những gì mình thích. Nhận được dĩ nhiên là tốt, không nhận được cũng không cố theo đuổi, tư tưởng khoáng đạt mẫu mực đáng để rất nhiều người học tập.

“Cậu cứ xem xem, nếu có cơ hội thì tội gì không nắm lấy, dù sao anh ta cũng còn độc thân, cậu có tư cách để theo đuổi”.

“Ha ha, vậy để tớ xem xem”.

Bối Nhĩ Đóa nhớ lại một mối tình đơn phương của Đường Lật thời học cấp ba. Khi đó Đường Lật thầm mến một nam sinh ngồi ở bàn trên, bởi vì đối phương là một con mọt sách, Đường Lật cho rằng mình không có hi vọng nên mãi không dám biểu lộ. Việc duy nhất Đường Lật làm là mua một cây sáp nẻ giống hệt của cậu ta, ngày ngày bôi môi cho đến khi còn ngắn như cây sáp cậu ta đựng trong hộp bút. Một hôm đến tiết thể dục buổi chiều, Đường Lật lén trốn về lớp mở hộp bút của đối phương đánh tráo cây sáp nẻ với cậu ta.

Mỗi lần nhớ lại chuyện này, Bối Nhĩ Đóa đều cảm thấy hành vi của Đường Lật rất biến thái.

“Đúng rồi, quan hệ giữa sếp Úc và Diệp Trữ Vi rất thân thiết đấy”. Đường Lật lại nhắn tin đến.

“Nghĩa là sao?” Nhắc tới Diệp Trữ Vi, Bối Nhĩ Đóa lập tức có tinh thần.

“Quan hệ đó hình như là... Diệp Trữ Vi là em trai cùng bố khác mẹ nhỏ nhất của mẹ sếp Úc”.

“Thế chẳng phải là cậu sao?” Bối Nhĩ Đóa đưa ra đáp án chính xác.

“Ơ, hình như đúng thế thật”. Đường Lật luôn luôn chậm nửa nhịp cuối cùng cũng hình dung được.

“Sếp Úc hai mươi sáu, Diệp Trữ Vi chỉ hơn sếp Úc một tuổi mà là cậu của sếp Úc? Cậu không nhầm chứ?”

“Là sếp Phương nói thế, tin tức của anh ta luôn luôn chính xác”.

“Nếu chuyện này là đúng thì khó trách Diệp Trữ Vi lại có vẻ già dặn như vậy, thì ra đã có cháu trai lớn như vậy rồi”.

“Cậu nói thế không công bằng đâu. Nếu Diệp Trữ Vi mặc đồng phục học sinh đi ra phố, tám mươi phần trăm số người nhìn thấy đều sẽ cho rằng anh ta là học sinh cấp ba”.

“Anh ta? Anh ta... non đến thế sao?”

“Cậu không tin thì bảo anh ta mặc cho cậu xem”.

“Tớ có phải gì của anh ta đâu, anh ta làm sao lại nghe lời tớ?”

“Đừng khiêm nhường quá, bây giờ hai người đang là tình nhân mà, một chút quyền lợi này đã là gì? Anh ta nhất định phải đáp ứng cậu, hê hê”.

Khóe miệng Bối Nhĩ Đóa giật giật, không muốn để ý tới lời châm chọc của Đường Lật.

“Thôi tớ đi ngủ đây, bảo bối đừng quên đăng ảnh nhé. Chúc ngủ ngon”.

Nhắc tới chuyện ảnh ọt, Bối Nhĩ Đóa lại đau đầu. Vì sao Diệp Trữ Vi chụp cô xấu như vậy? Không phải là anh ta cố ý đấy chứ...

***

“Hôm nay có thời gian ra ngoài chụp ảnh không?”

Sáng sớm mấy ngày sau đó, Bối Nhĩ Đóa chủ động gửi tin nhắn cho Diệp Trữ Vi.

Một lát sau Diệp Trữ Vi trả lời: “Hôm đó đã chụp được rồi mà”.

“Tấm đó bị tôi sơ ý xóa mất rồi”.

“Hôm nay tôi rất bận, chỉ có thời gian nghỉ trưa là rảnh”.

“Hay là tôi đến chỗ anh? Dù sao chụp ảnh cũng không cần tốn quá nhiều thời gian”.

“Tùy”.

“...” Bối Nhĩ Đóa thầm nói với chính mình hai tiếng: Cố nhịn!

Hơn mười hai giờ trưa, Bối Nhĩ Đóa đội nắng to đi tới Viện nghiên cứu dự phòng bệnh động vật, lúc đến cửa gọi điện thoại cho Diệp Trữ Vi nhưng anh ta tắt máy. Cô cực kỳ nóng nực, đi vào trong hóng mát một lát.

Hai bên hành lang mờ tối mát mẻ là một loạt cửa phòng đóng chặt, chắc là đang trong giờ nghỉ trưa, nhân viên đều nghỉ ngơi trong phòng, ngoài hành lang không có một bóng người.

Bối Nhĩ Đóa đang nhìn quanh thì một cánh cửa ở một phần ba hành lang phía trong mở ra, một nghiên cứu viên mặc blouse trắng cầm cốc nước đi ra, khi nhìn thấy cô liền lộ vẻ rất kinh ngạc: “Bối Nhĩ Đóa?”

Bối Nhĩ Đóa thấy có người gọi liền nhìn lại, bởi vì ngược sáng nên không thấy rõ là ai. Lúc đối phương đến gần cô mới nhận ra anh ta là Hà Dương.

“Em đến tìm Diệp Trữ Vi à?” Hà Dương dừng lại trước mặt cô, hỏi rất thân thiện.

“Vâng, em đến tìm anh ấy. Anh biết anh ấy ở đâu không?”

“Cậu ấy ở phòng thí nghiệm trên lầu, đã ở lì trong đó cả buổi sáng không ra ngoài, chắc là còn chưa ăn cơm”. Hà Dương chỉ lên tầng trên: “Anh dẫn em lên tìm cậu ấy nhé!”

Bối Nhĩ Đóa theo Hà Dương đi lên tầng hai, dọc theo hành lang về phía trước đến một căn phòng cửa rất to ở cuối hành lang. Hà Dương dừng chân, không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào.

Đang định bước vào phòng, Bối Nhĩ Đóa liếc thấy mấy chữ “Phòng thí nghiệm liên hợp nghiên cứu phát triển tân dược và mẫu động vật mắc bệnh”.

Cô không mặc đồng phục, cũng không biết trong phòng có yêu cầu vô trùng hay không nên không dám tùy tiện đi vào mà vẫn đứng ở bên ngoài.

“Diệp Trữ Vi, nghỉ một lát đi, bạn gái cậu đến rồi”. Hà Dương đi tới vỗ vai Diệp Trữ Vi.

Bối Nhĩ Đóa đứng ngoài cửa nhìn thấy Diệp Trữ Vi đứng lên quay người lại, ánh mắt nhìn ra bên ngoài. Cô lập tức vẫy tay, nở một nụ cười vô hại với anh ta.

Diệp Trữ Vi bỏ găng tay, tắt các thiết bị trên bục thao tác, cởi áo đồng phục blouse trắng rồi cùng Hà Dương một trước một sau đi ra ngoài.

“Đây là phòng thí nghiệm của bọn anh à? Trong phòng có những gì?” Bối Nhĩ Đóa tò mò hỏi.

“Cái gì cũng có cả”. Hà Dương cười: “Bàn phẫu thuật, nồi diệt khuẩn cao áp, thiết bị sinh hóa máu, máy gây tê hô hấp”.

“Có giải phẫu thỏ con không?” Bối Nhĩ Đóa lại hỏi.

Hà Dương sững sờ rồi lập tức cười to: “Em cho rằng đây là giờ sinh học trong trường à?”

Nhận ra mình vừa hỏi một câu không có hàm lượng kĩ thuật, Bối Nhĩ Đóa cười tự giễu: “Đối với em, giải phẫu thỏ là việc có độ khó rất cao”.

“Em ăn cơm chưa?” Diệp Trữ Vi đột nhiên hỏi một câu.

“Em ăn rồi”.

“Thế đi với anh xuống dưới lầu ăn cơm”.

“Ơ, vâng”. Bối Nhĩ Đóa gật đầu.

“Hai đứa sang quán ăn nhanh bên cạnh đi, dưới nhà ăn chỉ còn bánh bao với bánh mì thôi”. Hà Dương nói: “Anh về ngủ trưa đây, không tiễn”.

Bối Nhĩ Đóa theo Diệp Trữ Vi đi ra ngoài Viện nghiên cứu, vào một quán bán đồ ăn nhanh bên cạnh.

Diệp Trữ Vi chọn đại một suất, lúc trả tiền Bối Nhĩ Đóa hỏi: “Sao anh lại ăn uống không đúng giờ gì cả? Như thế không tốt cho sức khỏe”.

“Bao giờ chụp ảnh?” Anh ta hỏi thẳng.

“Đừng vội, đợi anh ăn xong đã”. Bối Nhĩ Đóa vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn thực đơn: “Có súp Sago à? Tôi muốn ăn”. (Một món súp đặc sản Indonesia).

Cô vừa nói vừa định lấy ví trong túi xách ra.

“Thêm một suất súp Sago nữa”. Diệp Trữ Vi nói với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ gõ phím lách cách.

“Anh mời à?” Bối Nhĩ Đóa kinh ngạc vì sự hào phóng của anh ta hôm nay.

“Lần trước cô đã mời tôi ăn sáng”.

Thôi được, anh ta vẫn tính toán rất rõ ràng.

Sau khi ngồi xuống đối diện Diệp Trữ Vi, Bối Nhĩ Đóa luôn luôn sợ không khí tẻ nhạt lập tức kích hoạt đài phát thanh.

“Anh ăn ít thế này à? Chẳng lẽ anh đang giảm béo? Nhưng mà anh có béo đâu, giảm béo cái gì? Mấy nam sinh cùng học đại học ngày trước còn ăn nhiều hơn anh. Mà anh có vẻ ăn nhạt nhỉ, không thích ăn thịt kho à? Bát canh đó là canh thịt gà đúng không? Sao chỉ thấy nấm hương chứ không thấy thịt gà? Hay là người ta quên cho thịt gà vào?”

Diệp Trữ Vi dừng đũa một lát, nhìn cô một cái không nói gì.

Bối Nhĩ Đóa biết mình làm phiền anh ta, lập tức ngậm miệng cúi đầu ăn súp.

Diệp Trữ Vi ăn tiếp.

Bối Nhĩ Đóa yên lặng được một lát rồi lại bắt đầu tọc mạch: “Đúng rồi, tôi nghe nói anh và ông chủ của Đường Lật có quan hệ rất gần. Anh là cậu của anh ta à?”

“Cô nghe ai nói?”

“Đường Lật”.

“Đây là chuyện riêng”. Diệp Trữ Vi nói: “Không tiện trả lời”.

Bối Nhĩ Đóa ho mấy tiếng: “Vậy nói chuyện không phải chuyện riêng đi. Bình thường tính anh vẫn thế à?”

“Thế nào?”

“Chậm nóng”. Cô cố gắng dùng từ nhẹ nhàng nhất.

“Không tồn tại vấn đề nhanh chậm. Tôi và một số người vĩnh viễn không thể nóng lên được”.

Bối Nhĩ Đóa nghẹn lời, trong lòng suy đoán xem mình có thuộc phạm vi “một số người” đó hay không.

“Vậy anh thấy tôi thế nào?” Ý Bối Nhĩ Đóa là anh và tôi có nóng lên được không?

“Cô?” Diệp Trữ Vi đánh giá đúng trọng điểm: “Nhiều lời”.

“Nhiều lời? Tôi...” Bối Nhĩ Đóa ngậm miệng, hoàn toàn từ bỏ ý định tán chuyện với anh ta.

Thế là anh ta ăn cơm. Thế là cô trợn tròn mắt nhìn anh ta. Thế là cả hai người không nói thêm câu nào nữa.

Nói thật, Bối Nhĩ Đóa vẫn cho rằng qua cách ăn của một người có thể thấy được một số nét tính cách của người đó. Như lúc ăn hai tay khua khoắng, miệng phát ra âm thanh tóp tép là người khiếm khuyết giáo dục, tư lợi ích kỉ. Lúc ăn mắt không ngừng chuyển qua chuyển lại giữa các món ăn là người tính tình nôn nóng, trọng công danh lợi lộc. Lúc gắp đồ ăn chậm rãi mà trật tự, thích cắt đồ ăn thành từng miếng nhỏ, nhai khẽ nuốt chậm là người rất cẩn thận, cũng rất kiên nhẫn. Lúc ăn không liếc ngang liếc dọc, nhai nuốt không có âm thanh, không ảnh hưởng đến những người xung quanh là người có tính tự kiềm chế rất cao, tuýp người lí trí điển hình.

Diệp Trữ Vi là loại cuối cùng này.

Dường như bị ánh mắt nóng rực đối diện thiêu đốt trong thời gian dài, Diệp Trữ Vi ăn hết một nửa đã đặt đũa xuống: “Đi thôi, chúng ta đi chụp ảnh”.

“Anh còn chưa ăn xong”. Bối Nhĩ Đóa nhắc nhở: “Không cần phải vội như vậy”.

“Chụp xong sớm cô cũng có thể về sớm”.

Ơ, tại sao nghe có vẻ như chán ghét sự tồn tại của mình vậy? Bối Nhĩ Đóa gạt bỏ ý nghĩ trong lòng đó, hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu chụp?”

“Gần đây thôi”.

Nghe thấy Diệp Trữ Vi nói như vậy, Bối Nhĩ Đóa cho rằng anh ta đã tìm được một địa điểm thần bí hay ho, thế là yên tâm đi theo anh ta ra ngoài. Ai ngờ đội nắng đi theo sau lưng anh ta một vòng lại quay về đến cửa quán ăn nhanh. Diệp Trữ Vi dừng lại nói: “Chụp luôn ở cửa quán đi”.

“Anh không tìm được nơi khác à?” Bối Nhĩ Đóa lau mồ hôi trên trán.

“Ngoài chỗ này chỉ có Viện nghiên cứu, cô muốn chụp ở đâu?”

“Vậy về viện đi, trong viện còn tương đối mát mẻ, ở đây nóng quá”. Bối Nhĩ Đóa nhìn đường phố trước mặt đông người lại qua, lẩm bẩm: “Còn rất đông người nữa”.

Hai người quay về Viện nghiên cứu, Bối Nhĩ Đóa theo Diệp Trữ Vi đi vào một phòng nghỉ ở tầng một, lúc đi vào lại phát hiện trong phòng không có người nào.

Hai chiếc bàn dài ghép lại thành một, trên bàn đặt một chiếc giá để cốc có bốn năm chiếc cốc. Bên cạnh giá để cốc là một bộ loa nhỏ, bên cạnh nữa là vô số đĩa nhạc, còn có cà phê hòa tan, hộp đựng trà, ống đựng bút, quạt điện, kẹo cao su bạc hà, hai thanh sô cô la xếp chồng lên nhau...

Ngoài chiếc bàn ghép còn có một tủ sách và một chiếc ghế sofa. Trong tủ sách là các loại sách và xương động vật, trên sofa có gối dựa và một chiếc chăn gấp lại gọn gàng.

“Chỗ này yên tĩnh thật”. Bối Nhĩ Đóa đứng cạnh cửa sổ kéo một góc rèm ra, nhìn thấy bên ngoài có hai cây to, ánh nắng len lỏi chiếu xuống qua cành lá, tiếng ve kêu nhẹ nhàng và mùi giấy trong phòng làm mọi người thấy tâm hồn thư thái.

Diệp Trữ Vi đi tới, tiện tay kéo rèm cửa sổ ra một nửa: “Đây là khu đất trống phía sau viện, không có người”.

“Vậy chúng ta chụp ở đây đi”. Bối Nhĩ Đóa nói xong liền nhìn quanh, kéo chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng đến bên cửa sổ, ngồi xuống ghế rồi kéo Diệp Trữ Vi tới gần: “Chúng ta quay mặt về phía ánh sáng, hiệu quả sẽ rất tốt”.

Thế mới gọi là ánh dương rực rỡ.

“Cô ngồi, tôi đứng?” Diệp Trữ Vi đột nhiên hỏi.

“Ơ, có vẻ hơi khó khăn”. Bối Nhĩ Đóa lại đứng lên: “Vậy chúng ta cùng đứng. Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ? Có phải quá giả tạo không?”

“Rất giả tạo, không có đôi tình nhân bình thường nào lại tạo dáng như chụp ảnh chân dung như thế”.

“Thế bình thường tình nhân người ta làm thế nào?” Bối Nhĩ Đóa hỏi ngược lại, nghĩ bụng nghe có vẻ anh nhiều kinh nghiệm nhỉ?

Diệp Trữ Vi suy nghĩ một lát, đi tới chỗ chiếc sofa: “Chúng ta chụp ngồi”.

Bối Nhĩ Đóa đi tới, đặt túi xách ngồi xuống.

“Cô dựa vào vai tôi”.

Bối Nhĩ Đóa nửa tin nửa ngờ dựa đầu vào, lấy điện thoại di động, mở máy ảnh.

“Đưa điện thoại của cô cho tôi, sau đó nhắm mắt lại”. Diệp Trữ Vi đột nhiên nói.

Cô ngước mắt lên: “Vì sao?”

“Để đạt được hiệu quả tự nhiên nhất”.

Cô đưa điện thoại cho Diệp Trữ Vi rồi dựa vào vai anh ta: “Anh đừng hòng chụp tôi xấu như lần trước”.

“Tôi chỉ có sao chụp vậy”.

Cô buồn bực nhắm mắt lại.

“Hạ thấp đầu xuống một chút”.

Cô làm theo.

“Gạt tóc bên trái ra sau tai”.

Cô làm theo.

“Nâng cằm lên một chút”.

Cô làm theo.

“Cánh mũi không được phập phồng rõ ràng như vậy”.

Cô làm theo.

“Quay mặt sang bên phải một chút”.

Cô làm theo.

Cơn buồn ngủ từ từ kéo đến, cuối cùng ngoẹo đầu sang một phương hướng không thể khống chế.

Rất lâu sau cô mới tỉnh lại, bởi vì ngủ rất say nên khi mở mắt ra còn chưa phản ứng lại mình đang ở đâu.

Cô đang nằm ngay ngắn trên sofa, đầu gối lên chiếc gối dựa mềm mại, dưới chân còn đắp chăn mỏng.

Diệp Trữ Vi chân dài đang đứng bên bàn lấy nước pha trà, hơi nóng lượn lờ nhanh chóng tan biến trong ánh mặt trời vàng rực rỡ.

“Diệp Trữ Vi?” Cô gọi anh ta một tiếng.

“Hai mươi ba phút”. Anh ta vẫn quay lưng về phía cô: “Thời gian cô ngủ gật”.

Cô chợt bừng tỉnh, ngồi dậy chỉnh lại đầu tóc: “Xin lỗi, tôi buồn ngủ quá. Đúng rồi, vừa rồi chúng ta đang làm gì nhỉ? À, đang chụp ảnh, bây giờ tiếp tục”.

“Chụp xong rồi”. Anh ta cầm cốc uống một ngụm trà: “Trong điện thoại của cô”.

Bối Nhĩ Đóa nghi hoặc cầm chiếc điện thoại bên cạnh lên mở ra xem, trong điện thoại có ba bức ảnh mới chụp.

Đầu cô đặt trên ngực Diệp Trữ Vi, tóc tai hơi bừa bộn, ngủ rất say. Diệp Trữ Vi cúi đầu nhìn cô ngủ, một tay vòng qua khoác vai cô.

“Thế này chưa phải chụp chính diện”. Bối Nhĩ Đóa ngẫm nghĩ: “Có điều ít nhất anh cũng đã lộ mặt, chắc là mọi người cũng thỏa mãn”.

“Bối Nhĩ Đóa”.

“Cái gì?” Bối Nhĩ Đóa ngẩng đầu lên hỏi lại.

“Cô ngủ hay chảy dãi”. Diệp Trữ Vi xoay người dựa vào bàn, một tay cầm cốc trà.

“Vừa rồi tôi chảy dãi à?” Bối Nhĩ Đóa cúi xuống kiểm tra sofa theo bản năng.

Diệp Trữ Vi cúi đầu thoáng nhìn mảng ngực áo ướt, sau nửa giây quyết định che giấu, bình tĩnh chuyển ánh mắt đi: “Tôi đã chụp ba kiểu, cô cứ chọn kiểu nào cô thấy tương đối hài lòng là được. Hôm nay đến đây thôi, cô có thể về rồi”.

Bối Nhĩ Đóa cất điện thoại vào túi xách, gật đầu đứng lên.

Ra đến cửa phòng, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện: “Trong thời gian ngắn sắp tới chắc anh chưa nghĩ đến chuyện tìm bạn gái chứ?”

“Chưa”.

Bối Nhĩ Đóa cười: “Tôi chỉ đột nhiên nghĩ, nếu ngày mai anh thích cô gái nào đó thì nhớ nói với tôi ngay. Tôi sẽ bảo Đường Lật lập tức chấm dứt chuyện này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh”.

“Không đâu”. Diệp Trữ Vi đứng thẳng người trước cửa sổ đầy ánh nắng như cố định trong một khung ảnh, cảm giác hơn người cất giấu trong lòng lúc này lộ ra rất tự nhiên, dường như được phóng đại rất nhiều lần: “Không có chuyện ngày mai tôi gặp một cô gái tôi thích, xác suất này bằng không”.

“Biết đâu, không thể nói chắc được”.

“Nếu có thì tôi sẽ bỏ cô trước”.

Huyệt thái dương Bối Nhĩ Đóa chợt giật giật.

Đàn ông quả nhiên đều là động vật máu lạnh, tốt xấu bây giờ bọn họ cũng là một cặp tình nhân trong mắt người ngoài, có duyên mới là vứt bỏ tình cũ ngay...

Bối Nhĩ Đóa oán thầm, hoàn toàn quên mất vừa rồi ai đã nhắc tới chuyện này.

“Đúng rồi, đổi lại là cô”. Diệp Trữ Vi nhắc nhở Bối Nhĩ Đóa: “Cô cũng phải sớm nói với tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm chấm dứt quan hệ này”.

Bối Nhĩ Đóa gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Đến lúc ra khỏi Viện nghiên cứu, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ. Cái gì mà không thành vấn đề? Vừa rồi rõ ràng Diệp Trữ Vi nói là nếu đổi lại là cô gặp được người cô thích, cô phải sớm nói với anh ta, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chấm dứt... chịu trách nhiệm đá cô?

Tóm lại, bất luận là anh ta hay là cô có “duyên mới”, anh ta đều là người đá cô?

Quả thực là quá âm hiểm, quá toan tính!

Dưới ánh mặt trời, Bối Nhĩ Đóa vẫn nghĩ mãi một vấn đề: Dựa vào cái gì?

Cô không kiềm chế nổi tâm tình, gửi tin nhắn cho Diệp Trữ Vi: “Dựa vào cái gì mà đều là anh chủ động chấm dứt quan hệ của chúng ta?”

Diệp Trữ Vi trả lời: “Bởi vì tôi chưa bao giờ bị ai đá”.

“Anh cho rằng tôi thì đã từng bị đá à?”

“Chẳng lẽ lại không?”

“...”
Bình Luận (0)
Comment