Đũa Lệch Dễ Thương

Chương 51

Từ Trinh Phân thông qua Bối Hành An gửi tặng Bối Nhĩ Đóa một kiện quà, cô mang về nhà mở ra xem, bên trong có một ít quần áo mới, kim cương đắt tiền cùng với trang sức, không có lời nhắn, khiến cô ngoài ý muốn phát sinh phiền muộn.

Gọi ba cú điện thoại cho Từ Trinh Phân, Từ Trinh Phân cũng không nhận.

Kỳ thực Bối Nhĩ Đóa cũng không biết nói gì với bà, cô đã dám cùng Diệp Trữ Vi lén lút đăng ký kết hôn, còn chuyện kinh thiên động địa nào nữa mà cô không dám làm, theo lý mà nói, cô đang dùng hành động để chứng minh bản thân đã thoát khỏi sự kiểm soát của Từ Trinh Phân, về sau cô có quyền quyết định mọi việc.

Đây là điều mà Từ Trinh Phân khó chấp nhận, Bối Nhĩ Đóa hiểu rõ, cũng có lẽ vào một ngày nào đó, khoảng cách giữa cô và bà sẽ gần lại, quan hệ hòa giải, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.

“Đây là cái gì?”

Bối Nhĩ Đóa từ trong trầm tư lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Trữ Vi không biết đã đi tới khi nào, anh cúi người, đưa tay cầm lấy một vài món đồ lên tay, thích thú nghiên cứu.

“Em cũng không biết.” Bối Nhĩ Đóa nghi hoặc, đống đồ này trông quá kỳ lạ.

Diệp Trữ Vi chậm rãi mở mảnh vải lụa trong tay, sau khi nhìn kỹ, trên trán Bối Nhĩ Đóa liền xuất hiện ba vạch đen, một bộ đồ lót hiện ra trước mắt, phía sau lưng chạm rỗng, trước ngực cơ hồ trong suốt. Diệp Trữ Vi lẳng lặng cân nhắc nhìn chiếc váy ngủ, sau một lúc lâu ánh mắt anh thâm sâu nhìn về phía cô: “Anh thích món quà này.”

. . . . . .

Giữa tháng, tour lưu diễn của Bùi Thụ Dã kết thúc, cô ta tặng hai vé ca nhạc cho Diệp Trữ Vi, mời vợ chồng bọn họ xem cô ta biểu diễn lần cuối.

Concert bắt đầu lúc 7 giờ 30, Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa quên mất thời gian, chờ đến khi bọn họ đi đến địa điểm thì buổi hòa nhạc đã mở màn được một nửa, bọn họ tìm thấy vị trí ở hàng ghế cuối cùng trong góc, ngồi xuống miễn cưỡng nhìn lên khán đài.

Mộc Đê đứng trên khán đài, anh ta đệm đàn guitar cho Bùi Thụ Dã, bài hát nói về mối tình đầu của hai người.

Nhờ các hiệu ứng ánh sáng sân khấu, khán giả dưới khán đài như hòa mình vào đại dương xanh, mái vòm nhà hát tỏa sáng, càng khiến người ta nhập tâm.

“Hay thật.” Bối Nhĩ Đóa không khỏi tán thưởng.

“Không bằng giọng của em.” Người bên cạnh nói tiếp.

“Ý anh là giọng của em độc đáo hơn chị ấy sao?”

“Ừ, còn có thời khắc em kêu tên anh đặc biệt quyến rũ.”

“. . . . . .”

Anh đưa tay nắm lấy tay cô, an ổn đặt trên chân mình, thừa dịp mọi người lắng nghe cũng là lúc anh đưa ra một yêu cầu: “Không bằng bây giờ em gọi tên anh.”

“Ở đây nhiều người lắm, thu hồi ý nghĩ xấu xa của anh đi.”

“Em có thể nói nhỏ thôi, một mình anh nghe là được.”

“Anh đứng đắn một chút được không, chúng ta không phải tới đây nghe ca nhạc sao?”

“Anh chỉ đơn giản tới đây ủng hộ người nhà, còn nghe nhạc anh chưa bao giờ hứng thú.” Diệp Trữ Vi bình tĩnh nói.

Nếu như bị Bùi Thụ Dã nghe được, trăm phần trăm anh khiến cho chị ấy phẫn nộ. Bối Nhĩ Đóa nhẹ nhàng ho khan, cô tới gần anh, gọi: “Trữ Vi.”

Diệp Trữ Vi mặt không biến sắc: “Em đổi lại cách xưng hô.”

“Ông xã.”

Anh một bên nghe một bên chậm rãi ngoạm ngón tay cô, khéo léo dùng kế đùa giỡn cô.

Ca khúc vừa vặn kết thúc, Bùi Thụ Dã dịu dàng nhìn về phía Mộc Đê, kéo tay anh ta, Mộc Đê nhìn vợ, anh ta buông đàn ghi-ta trong tay xuống, bị cô kéo đến trước khán đài, sau đó cô nói chuyện trong micro.

“Luôn có người hỏi tôi cảm hứng sáng tác là gì, thật ra tôi muốn nói cho mọi người biết, anh ấy là nguồn cảm hứng của tôi. Chắc mọi người đều biết, âm nhạc xuất phát từ trái tim, ở một trạng thái ưu buồn bạn có thể viết ra thứ chân thật nhất, ngược lại khi bạn hạnh phúc bạn cũng có thể viết ra một ca khúc vui tươi, những tác phẩm của tôi đều không mang hơi thở đau thương, bởi vì chính anh ấy đã mang đến bình yên cho tôi.”

Bùi Thụ Dã nói xong nở nụ cười: “Một số người hâm mộ phàn nàn tôi kết hôn quá sớm, trước kia tôi cũng từng nghĩ liệu có sớm quá không, nhưng bây giờ tôi cảm thấy đó chính là thời điểm vừa vặn. Nói đến cùng, cuộc sống khi nào thì mới là thích hợp nhất? Ai cũng không có đáp án chuẩn nhất, tôi gặp được anh ấy, chuyện kết hôn liền muốn xúc tiến thật nhanh, ý tưởng bất chợt như vậy, chắc chắn sẽ có tổn thất, nhưng cũng có thu hoạch, đối với tôi mà nói, thu hoạch nhiều hơn là tổn thất.”

Nói xong, cô dịu dàng nhìn qua người bên cạnh: “Anh có muốn nói điều gì không?”

“Ở trước mặt công chúng, nói với em những lời ngọt ngào sao?” Mộc Đê ra vẻ kinh ngạc.

“Không, họ không phải là công chúng, dưới khán đài bây giờ đều là bạn bè của chúng ta.”

Mộc Đê chuyển hướng qua khán giả, anh ta thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Tôi muốn nói với mọi người một điều, sau ngày hôm nay mọi người sẽ có một khoảng thời gian không được nhìn thấy cô ấy, bởi vì cô ấy muốn được ở nhà an tâm sáng tác, đợi chút, mọi người đừng nóng vội vỗ tay, tôi nói sáng tác chính là đời này cô ấy sẽ sáng tác một tác phẩm ưu tú nhất, một đứa con dành cho tôi.”

Tiếng nói của anh ta vừa ngừng, dưới đài yên tĩnh một mực.

“Tôi không nói đùa, đây là sự thật.” Mộc Đê thành khẩn bổ sung, “Chẳng lẽ mọi người không nghĩ rằng một đứa bé so với âm nhạc quan trọng hơn?”

Dưới đài vang lên tiếng cười, lục tục vỗ tay, cuối cùng tiếng hoan hô càng ngày càng lớn, thanh âm vỗ tay duy trì cổ vũ bọn họ.

Bùi Thụ Dã tức giận, đưa tay đấm đấm ngực Mộc Đê: “Anh có thể đi khỏi đây rồi đó, em còn muốn tiếp tục hát cơ.”

“Vi thần cáo lui.” Mộc Đê nghe lời lui ra.

Ánh sáng trên đài rọi vào người Bùi Thụ Dã, cô dùng tư thế tao nhã bắt đầu hát ca khúc mới.

Bối Nhĩ Đóa càng nghe càng thấy cảm động.

Cuộc sống không phải là một câu chuyện, không quá tinh tế, nó sẽ phức tạp và tầm thường, thất vọng, buồn bã, và như vậy…

Bùi Thụ Dã và Mộc Đê cũng từng có mâu thuẫn về cuộc sống riêng tư, thời gian đó cô cố đè nén tâm trạng cho qua, thân thể cô tồi tệ đi rất nhiều, thường xuyên gặp ác mộng, tỉnh lại trên mặt đều là nước mắt, Mộc Đê cũng chịu nhiều áp lực từ người nhà, anh ta trở nên trầm mặc, đi ra ngoài một thời gian dài để xóa bỏ chuyện không vui.

Đứng trên khán đài rộng lớn này, Bùi Thụ Dã có thể nhớ được, những kỷ niệm quý giá như lượng mưa ùa về.

Không phải tận lực, là tự nhiên mà vậy.

Cô và Diệp Trữ Vi cũng không thể ngoại lệ, về sau nhất định sẽ tranh cãi, sẽ có xung đột xảy ra, nhưng nếu không có ngày đó, sẽ không còn là cuộc sống chân chính, không một cặp tình nhân nào chưa từng xảy ra mâu thuẫn.

Chỉ cần yêu thương lẫn nhau, tận lực gần nhau, như vậy về sau dù gặp phải loại chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không sợ.

Cô nghĩ như vậy, càng dùng sức nắm chặt tay anh.

Kết thúc buổi hòa nhạc, Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa ở lại đến cuối cùng mới đứng dậy, lúc Bối Nhĩ Đóa đứng lên thì nhìn thấy hàng ghế cách đó không xa là bóng dáng của một người quen, ngưng mắt nhìn thì thấy Úc Thăng.

Úc Thăng quay sang mỉm cười rồi đi tới chỗ bọn họ, mời bọn họ đến quán bar.

“Sếp Úc, anh là một người bận rộn như thế, làm thế nào lại có thời gian đi xem hòa nhạc?” Bối Nhĩ Đóa tò mò.

“Là Mộc Đê đưa vé, anh và anh ta quen nhau lâu rồi.” Úc Thăng giải thích.

“Thì ra là thế.”

Tại quán bar, dưới ngọn đèn u ám, Bối Nhĩ Đóa gặm khoai tây chiên nghe Diệp Trữ Vi và Úc Thăng tán gẫu về công việc.

Trong cuộc trò chuyện, Bối Nhĩ Đóa đột nhiên quay sang hỏi: “Đường Lật đi rồi, anh đã tuyển được người mới hay chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Đường Lật làm việc nghiêm túc, lại rất nhiệt tình, trợ lý giỏi giang khó tìm kiếm lắm.”

“Em nói không sai.”

“Vậy anh có hối hận không?”

Úc Thăng dùng ngón tay gõ gõ ly rượu trước mặt, lắc lắc đầu: “Bất kỳ một người nào muốn đi, anh sẽ không giữ lại, bởi vì bọn họ có lý do chính đáng, cảm thấy công việc rất vất vả, hoặc là không phù hợp với nền văn hóa công ty, hoặc là có một cơ hội tốt hơn, nếu đã có ý định này, thậm chí nếu thỏa hiệp tạm thời, cũng sẽ không thể ở lại dài lâu.”

“Anh cũng quá bình tĩnh rồi, rõ ràng biết Đường Lật đưa đơn từ chức không phải vì nguyên nhân này.” Bối Nhĩ Đóa nhịn không được nói chuyện thỏa đáng.

“Vậy em cảm thấy anh nên làm thế nào?” Úc Thăng mỉm cười nhìn Bối Nhĩ Đóa.

“Đó là chuyện của anh, vì sao lại muốn em đưa ra chủ ý?”

“Thái độ của em bây giờ là đang muốn giáo huấn anh?”

Diệp Trữ Vi nãy giờ chỉ chú tâm nhìn Bối Nhĩ Đóa ăn khoai tây chiên, anh vươn ngón trỏ xoa xoa sốt cà chua dính trên khóe miệng cô, lạnh nhạt bình tĩnh nói: “Là mợ của anh, cô ấy có quyền lợi này.”

Úc Thăng cười đến thâm ý, anh ta uống một ngụm rượu, trả lời: “Anh không có cách nào giữ cô ấy, bởi vì anh không làm được.”

“Em là mợ anh, em có quyền được biết suy nghĩ của anh.” Bối Nhĩ Đóa hỏi, “Nói thật đi, anh thích Đường Lật đúng không?”

“Thật ngại quá, đây là bí mật của anh, không nhất thiết phải báo cáo cho trưởng bối.” Vẻ mặt Úc Thăng hiền hoà, thái độ ngược lại bất đồng, “Chúng ta thay đổi chủ đề.”

Bối Nhĩ Đóa không nói chuyện nữa, cô tiếp tục nghe Úc Thăng nói chuyện công ty, mãi đến khi anh ta đề cập về Trương Dật Lộ, cô mới kinh ngạc mở miệng: “Hình ảnh trước đây của Trương Dật Lộ, là do tổ kỹ thuật của công ty anh tìm được?”

“Anh cho rằng Diệp Trữ Vi đã nói với em rồi chứ.”

Bối Nhĩ Đóa nhìn về phía Diệp Trữ Vi, anh nói: “Chuyện này em không cần thiết phải biết.”

“Đừng nghĩ em là trẻ con, vì sao anh lại giấu giếm em?”

“Ở trong mắt anh, có đôi khi em và trẻ con không khác nhau.”

Bối Nhĩ Đóa: “. . . . . .”

Úc Thăng bổ sung thêm: “Trương Dật Lộ quá nham hiểm, không chỉ lan truyền tin đồn nhắm vào em, còn gài bẫy để phóng viên nhiều lần thuận lợi chụp ảnh cô ta và Ngô Trần, trọng điểm là, cô ta muốn mọi người quan tâm đến chuyện tình của cô ta, rõ ràng là nhằm vào tiết mục của công ty anh, cho cô ta một bài học cũng không đủ.”

“Làm thế nào hai người tìm được ảnh chụp trước kia của cô ta?”

“Chính xác là phải mất một ít thời gian, căn cứ vào tài khoản của cô ta để phá giải mật mã, bọn anh phát hiện một bộ hồ sơ cũ trong email, trong đó ngoài hình chụp sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, còn có hai tấm hình chân dung cũ thời trung học, đoán chừng là quên xóa bỏ.”

Úc Thăng uống một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Trong ba năm qua cô ta phẫu thuật đến bốn lần, gần như không thể nhận ra, hình ảnh hiện tại mà mọi người nhìn thấy là do chưa qua chỉnh sửa.”

“Anh tính tung thêm hình ảnh còn lại hay sao?” Bối Nhĩ Đóa hỏi trọng điểm.

“Xem cô ta có ngoan ngoãn hay không đã.” Úc Thăng cười đến nguy hiểm, “Anh cũng không phải là người tuyệt tình, không lưu lại một con đường sống cho cô ta, nhưng nếu cô ta lại gây sóng gió, đó là do cô ta tự tìm cái chết.”

Sau khi về nhà, Bối Nhĩ Đóa hỏi Diệp Trữ Vi, chuyện của Trương Dật Lộ anh biết được bao nhiêu.

Diệp Trữ Vi không trực tiếp trả lời, ngược lại nói: “Ở một phương diện nào đó, anh là một người rất so đo.”

“Là phương diện gì?”

“Em.”

“. . . . . .”

Diệp Trữ Vi hơi cong eo, anh đưa tay xoa mặt cô, ánh mắt anh tĩnh lặng như hồ nước mùa thu nhìn vào đôi đồng tử của cô: “Anh không muốn cùng phụ nữ đối nghịch, nhưng nghĩ đến việc cô ấy tổn thương em, anh không thể ngồi yên.”

“Đúng vậy, cô ta luôn tìm nhiều cách hãm hại em, sau lưng em bịa đặt rất nhiều tin đồn, còn sai người đem một con ếch đã chết bỏ vào ngăn tủ của em, truyền tin em ngược đãi động vật, có một khoảng thời gian em chán nản im lặng, trong lòng đè nén, giống như vĩnh viễn không thể thoát khỏi cái bóng của cô ta, trừ bỏ đè nén còn có điểm sợ hãi. Bây giờ nhớ lại, khi đó lá gan em thật sự quá nhỏ, còn có một chút vô dụng.” Bối Nhĩ Đóa lần đầu tiên thừa nhận nội tâm.

Bàn tay Diệp Trữ Vi dừng ở trên mặt Bối Nhĩ Đóa.

Cô đưa tay ôm chồng lên mu bàn tay anh, tươi cười thoải mái, vẻ mặt lưu luyến: “Nếu khi ấy mà có anh bên cạnh, em nghĩ rằng sẽ không có ai dám bắt nạt em.”

Anh trầm ngâm mấy giây rồi nói: “Từ giờ trở đi, anh cam đoan sẽ không có ai dám bắt nạt em.”

Mắt anh gợn sóng nhoè đi có chút quyến rũ, cô nhìn anh thật lâu, đôi mắt cô ửng đỏ ẩn nhẫn hơi nước.

Cô không cần phải đợi đến nhiều năm sau, sẽ có người thay cô bù lại ủy khuất để cô cảm động, mà bởi vì anh mà cô mới cảm động.

Anh là chồng của cô, sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô, sự thật này đủ để cô bí mật nhẹ nhõm trong lòng.

Không hơn.

Đương nhiên như vậy đủ rồi.
Bình Luận (0)
Comment