Bối Nhĩ Đóa ngại không chịu đi ăn, chỉ nhận lời đi hát. Sau khi ăn tối xong cô đến siêu thị gần nhà mua một cặp nến tinh dầu thơm làm quà cho Hà Dương, cô nghĩ nếu đi tay không thì quá mức vô duyên.
Bối Nhĩ Đóa đi đến nơi gọi điện thoại cho Diệp Trữ Vi, Diệp Trữ Vi đi ra đón cô, sau đó hai người cùng vào phòng hát. Bối Nhĩ Đóa thấy trong phòng có Hà Dương, Chân Chí Linh, Cao Hiển Âm, Hoắc Tiểu Đồng, còn có hai đồng nghiệp nam nhìn quen mặt nhưng không thể nhớ tên ngay được.
Bối Nhĩ Đóa cười chào hỏi bọn họ, sau đó lấy gói quà từ trong túi xách ra tự tay tặng Hà Dương.
Hà Dương rất vui vẻ: “Khách sáo quá, đi hát có gì mà phải tặng quà”.
“Không đắt đâu, chút quà tỏ thành ý thôi ạ. Chúc anh sinh nhật vui vẻ”.
Hà Dương cảm ơn, còn không quên chế nhạo Diệp Trữ Vi: “Bạn gái cậu biết nghĩ hơn cậu quá nhiều”.
Diệp Trữ Vi uống nước khoáng, không nói gì.
Bối Nhĩ Đóa im lặng nhìn anh ta một cái, vừa lúc anh ta cũng ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt cô, mang theo một nghi vấn rõ ràng: “Vì sao phải tốn tiền mua quà cho anh ấy?”. Bối Nhĩ Đóa trịnh trọng gật đầu, biểu thị đây là việc làm không thể thiếu được.
Mọi người bắt đầu lần lượt hát, Chân Chí Linh hỏi Bối Nhĩ Đóa thích bài gì, Bối Nhĩ Đóa nói hát bài nào của Trần Dịch Tấn cũng được.
Bối Nhĩ Đóa vừa cất giọng mọi người đã choáng ngợp, tới tấp vỗ tay. Cô hát liền mấy bài trong sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người.
“Vạn sự khởi đầu nan, như đóa hoa cuối đất. Thật may không quá mức cô đơn trên con đường gian khổ dẫn đến hạnh phúc ngọt ngào. Tuổi xuân như thứ đồ ăn nhanh, chỉ cần nhanh là đủ, đâu có thời gian suy ngẫm để thưởng thức tinh tế thanh nhã...” (ND: Bài hát gì mà chuối quá thể).
Đến tận lúc hát khô miệng phải dừng lại uống nước ngọt, Bối Nhĩ Đóa mới nhớ ra Diệp Trữ Vi còn chưa chọn bài nào.
“Sao anh không gọi bài?”
“Không muốn hát”. Anh ta nói.
“Bởi vì hát không hay à?” Bối Nhĩ Đóa cười nói: “Đừng tự ti, cứ hát thử xem”.
Anh ta cúi đầu chơi game trên điện thoại di động, vẻ mặt rất nhạt nhẽo: “Không thích”.
Bối Nhĩ Đóa thấy thế lẩm bẩm: “Khó tính”.
Uống được nửa chaii nước ngọt đã cảm thấy ngán, Bối Nhĩ Đóa đứng dậy đến chiếc bàn ở góc phòng lấy chai nước khoáng. Lúc cô đang uống nước thì một người lặng lẽ đi tới.
“Bối Nhĩ Đóa, vừa rồi hát đến khản giọng, bây giờ khát nước lắm đúng không?” Hoắc Tiểu Đồng cười tít mắt.
Sau buổi liên hoan lần trước, Bối Nhĩ Đóa rõ ràng không có cảm tình với Hoắc Tiểu Đồng lắm, vừa rồi lúc vào cũng không nói chuyện với Hoắc Tiểu Đồng, không ngờ bây giờ cô ta lại chủ động đến bắt chuyện.
“Ờ, cũng hơi khát”. Bối Nhĩ Đóa nói.
Hoắc Tiểu Đồng gật đầu, hỏi: “Đúng rồi, cô và Diệp Trữ Vi phát triển đến đâu rồi, đã gặp bố mẹ anh ấy chưa?”
Lúc này Chân Chí Linh đang hát một bài của Thái Y Lâm, âm thanh rất lớn, gần như át mất câu hỏi của Hoắc Tiểu Đồng. Bối Nhĩ Đóa nhân cơ hội này làm bộ như không nghe thấy.
Hoắc Tiểu Đồng cho rằng Bối Nhĩ Đóa không nghe thấy thật nên sáp lại gần, ghé miệng vào tai cô nói to: “Cô đã ra mắt bố mẹ Diệp Trữ Vi chưa?”
Bối Nhĩ Đóa cảm thấy màng nhĩ như bị vật nhọn đâm vào, cô tránh ra một chút: “Cô nói to quá”.
“Sợ cô không nghe thấy mà, tôi hỏi cô đã gặp bố mẹ Diệp Trữ Vi chưa?” Hoắc Tiểu Đồng cười rất giả tạo.
“Chưa, chúng tôi không quan tâm quá mức đến tình hình gia đình hai bên”.
“Còn chưa à? Vậy tôi tiết lộ cho cô một chút. Mẹ Diệp Trữ Vi là một hoạ sĩ, một tác phẩm ít nhất cũng có giá sáu con số. Bà ấy không chỉ tài hoa mà tầm mắt cũng cao, nếu lần đầu tiên cô tới nhà mà tặng thứ tương đối tầm thường, sợ rằng bà ấy sẽ khinh thường”. Hoắc Tiểu Đồng phân tích: “Còn cả chuyện ăn mặc, chẳng hạn ăn mặc như cô hôm nay, chắc chắn bà ấy sẽ cảm thấy không hợp”.
“Sao cô lại biết rõ thế?”
“Là Hiển Âm nói với tôi. Đại đa số người trong Viện nghiên cứu đều biết rõ bố mẹ Diệp Trữ Vi làm gì”. Đôi mắt đeo kính áp tròng của Hoắc Tiểu Đồng tỏ ra hết sức sắc bén dưới ánh sáng: “Tôi lại thấy rất lạ, tại sao chuyện này mà cô cũng không biết?”
Bối Nhĩ Đóa không lên tiếng.
“Như khi mới qua lại với Hiển Âm, tôi đã nắm rõ tình hình gia đình anh ấy, xác định giữa chúng tôi không có chênh lệch mới tiếp tục. Nói thực tế một chút thì bây giờ yêu nhau càng phải chú ý môn đăng hộ đối, chẳng lẽ cô còn tin vào chuyện cổ tích cô bé lọ lem?”
Bối Nhĩ Đóa vẫn không nói.
“Bố của Diệp Trữ Vi cũng không phải một người bình thường, nếu không với tính cách lạnh nhạt của mình, Diệp Trữ Vi có xuất sắc đến mấy cũng không có được những cơ hội tốt nhất đó. Giống như Hiển Âm, rất nhiều cơ hội tốt căn bản không đến lượt anh ấy, đúng là đáng tiếc”. Hoắc Tiểu Đồng vừa nói vừa khẽ vuốt ngọn tóc mình, giọng nói ngày càng sỗ sàng: “Tôi nghe nói bố mẹ cô đã li dị, bố cô chỉ là một thợ mộc?”
Ánh mắt Bối Nhĩ Đóa chợt trở nên lạnh lẽo: “Cô uống say rồi à? Sao lắm lời thế?”
“Tôi chỉ tâm sự với cô thôi, cô làm gì mà hùng hổ như vậy?” Hoắc Tiểu Đồng kinh ngạc.
“Xin lỗi, tôi và cô không thân quen, không thích hợp nói chuyện riêng tư”.
Vừa lúc bài hát của Thái Y Lâm kết thúc, âm nhạc dừng lại, câu nói của Bối Nhĩ Đóa bị mọi người nghe thấy.
Cao Hiển Âm phản ứng lại đầu tiên, nhẹ nhàng hỏi: “Hai người nói chuyện gì trong góc thế?”
Bối Nhĩ Đóa và Hoắc Tiểu Đồng đều không nói, lạnh lùng đối mặt duy trì yên lặng.
Diệp Trữ Vi đột nhiên lên tiếng nói với Bối Nhĩ Đóa: “Em đứng đó lâu lắm rồi, về chỗ ngồi đi”.
Bối Nhĩ Đóa đi về, Hoắc Tiểu Đồng thì đứng yên tại chỗ, ánh mắt đưa sang nhìn bạn trai, ngoài ý muốn lại phát hiện Cao Hiển Âm đang cau mày, dường như trách cô ta nói linh tinh mất mặt. Cô ta đoán động tác tiếp theo của Cao Hiển Âm nhất định là quay sang cười làm lành với Diệp Trữ Vi, sự khó chịu trong lòng tăng vùn vụt, nói bỗ bã không giữ mồm giữ miệng: “Em có nói gì đâu, chẳng qua chỉ hỏi bố cô ta làm gì, nhưng cô ta tự ti không chịu thừa nhận”.
Nghe thấy Hoắc Tiểu Đồng chĩa mũi nhọn về phía mình, Bối Nhĩ Đóa vừa ngồi xuống liền bình thản trả lời: “Tôi không tự ti, bất kể bố tôi làm việc gì. Tôi không nói nhiều với cô là bởi vì tôi và cô không thân quen”.
“Xem đi, Hiển Âm! Em muốn làm quen với cô ta nhưng cô ta cứ làm cao, như thể em nợ tiền cô ta không bằng. Vì sao? Vì chức danh của Diệp Trữ Vi cao hơn anh à? Anh phải nhìn sắc mặt anh ta, cả em cũng phải nhìn sắc mặt bạn gái anh ta hay sao?” Hoắc Tiểu Đồng càng nói càng khó nghe.
Cao Hiển Âm đột nhiên đứng lên, gương mặt thư sinh trở nên đỏ tía, ánh mắt lạnh như băng: “Hoắc Tiểu Đồng, vừa rồi anh thật sự không nên để em uống rượu”.
Hà Dương là khổ chủ lập tức lên tiếng giảng hòa: “Chức danh gì ở đây chứ? Tiểu Đồng, em đừng mẫn cảm quá”.
Hoắc Tiểu Đồng đỏ mắt lên, đi nhanh về sofa, va mạnh vào Cao Hiển Âm, cầm lấy túi xách của mình rồi bước giày cao gót đi ra khỏi phòng.
“Mau đuổi theo gọi cô ấy về!” Chân Chí Linh nhắc nhở.
“Không sao đâu”. Cao Hiển Âm nói khẽ: “Cô ấy cùng lắm chỉ đi một vòng ngoài cửa quán, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho tôi, về mặt này tôi có kinh nghiệm rồi”.
“Sao để thế được”. Hà Dương không nghe được nữa: “Đừng làm cho quan hệ căng thẳng như vậy, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật anh, cậu mau đi làm lành với Hoắc Tiểu Đồng, cứ coi như nể mặt anh đi!”
Cao Hiển Âm vẫn không chịu đi.
Đến tận lúc Diệp Trữ Vi lên tiếng: “Nhân lúc cô ấy còn chưa đi xa, mau đi tìm cô ấy đi. Sau khi tìm được lập tức đưa cô ấy về nhà”.
Ý là đừng quay lại đây nữa.
Cao Hiển Âm vặn vẹo đầu mất tự nhiên, xin lỗi một tiếng rồi đuổi theo ra ngoài.
Chân Chí Linh quay lại vỗ đùi Bối Nhĩ Đóa: “Cùng đi vào phòng vệ sinh với chị nhé!”
Bối Nhĩ Đóa theo Chân Chí Linh ra khỏi phòng. Trên đường đi, Chân Chí Linh khéo léo dỗ dành Bối Nhĩ Đóa, dặn cô đừng để ý tới lời nói của Hoắc Tiểu Đồng. Hoắc Tiểu Đồng tâm tính không xấu, chỉ là nói chuyện ít khi chịu suy nghĩ. Hôm khác Chân Chí Linh sẽ làm cầu nối hẹn hai người đi uống trà chiều, mọi hiểu lầm đều sẽ tiêu tan.
Bối Nhĩ Đóa thầm nghĩ, tâm không xấu thì có thể không giữ mồm giữ miệng à? Dù sao cô cũng sẽ không chơi với người như Hoắc Tiểu Đồng.
Lúc vào nhà vệ sinh, Chân Chí Linh có điện thoại nên bảo Bối Nhĩ Đóa về phòng trước, cô ta nghe điện thoại xong sẽ về sau.
Bối Nhĩ Đóa đi một mình về phòng, đúng lúc đi qua một cánh cửa thì cánh cửa này mở ra, có người ra ngoài hút thuốc lá, tiếng oanh oanh yến yến từ trong phòng truyền ra ngoài.
Người đó tiện tay đóng cửa lại, lấy bật lửa ra đang định châm thuốc chợt nhìn thấy người đi qua, lập tức gọi một tiếng thân thiết: “Bối Nhĩ Đóa!”
Bối Nhĩ Đóa dừng lại ngẩng đầu lên xem, không ngờ người đó lại là Vương Hách Xuyên.
Vương Hách Xuyên cất thuốc và bật lửa, vẻ mặt đầy vui mừng: “Đúng là duyên phận, nếu không sao lại gặp em ở đây? Em đi với bạn à?”
“Đúng, tôi có một người bạn sinh nhật hôm nay, chúng tôi đến dự sinh nhật anh ấy”. Bối Nhĩ Đóa vội vàng đối phó: “Tôi đi trước, hôm khác nói chuyện”.
“Chờ một chút”. Vương Hách Xuyên tiến lên một bước chặn Bối Nhĩ Đóa lại, đặt tay lên vai cô: “Người bạn nào? Giới thiệu cho anh làm quen một chút”.
Bối Nhĩ Đóa vội vã né tránh không cho anh ta chạm vào người: “Không cần, anh cứ chơi đi, đừng để ý đến tôi”.
Vương Hách Xuyên cười: “Em đừng hiểu lầm, anh không quen cô gái nào trong phòng cả, cũng là bạn anh mời tới cho không khí náo nhiệt một chút. Bọn anh không làm gì cả, chỉ hát hò đàng hoàng”.
Bối Nhĩ Đóa không nói gì, không biết Vương Hách Xuyên hiểu thế nào mà lại tiếp tục giải thích với cô.
“Lần trước anh thật sự không nên nói với em về chuyện của anh lúc trẻ, nhất định em hiểu lầm anh là một người rất lăng nhăng đúng không? Thực ra không phải vậy, mặc dù anh từng yêu mười một lần nhưng lần nào cũng rất nghiêm túc, đại đa số đều là người bị đá”. Lúc nói chuyện, mắt Vương Hách Xuyên không hề rời khỏi mặt Bối Nhĩ Đóa, tỏ ra hết sức thành khẩn: “Thật đó, anh cực kỳ coi trọng chuyện tình cảm, trong một thời điểm không bao giờ yêu hơn một người, mỗi một lần đều lấy kết hôn làm mục đích cuối cùng, chỉ tiếc là duyên phận vẫn không tới. Đúng rồi, anh từng nghe mẹ em nói bóng gió về cách nhìn của em đối với anh, anh đoán có lẽ em có chút thành kiến với anh cho nên mới tránh không gặp anh, anh gửi tin nhắn cũng không trả lời”.
Nói tới đây, nụ cười của Vương Hách Xuyên lại dịu dàng hơn: “Không cần phải thế, anh có phải bọ cạp đâu”.
Bối Nhĩ Đóa thật sự không muốn nghe nữa.
“Chúng ta đều còn độc thân, cũng không cần phải chơi trò văn tự làm gì”. Vương Hách Xuyên nhân cơ hội nói: “Nhĩ Đóa, anh rất thích em, lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy em rất đáng yêu, anh muốn tiếp tục qua lại với em”.
“Nhưng tôi đã có bạn trai rồi”. Bối Nhĩ Đóa buột miệng nói.
Vương Hách Xuyên không hề nhíu mày: “Thật à? Tại sao không thấy mẹ em nói nhỉ?”
“Bởi vì tôi không nói với mẹ. Anh cũng biết đấy, một khi mẹ tôi biết sẽ cực kỳ lắm chuyện, lo nghĩ không đâu. Nếu có thể, mong anh cũng giấu mẹ tôi giúp tôi, tôi cảm ơn anh trước”.
“Em còn chưa nói với anh bạn trai em là ai...” Vương Hách Xuyên nhún vai: “Thì anh che giấu giúp em kiểu gì?”
“Nhĩ Đóa, bạn em à?”
Nghe thấy tiếng Chân Chí Linh, Bối Nhĩ Đóa nhìn qua vai Vương Hách Xuyên, gật đầu với Chân Chí Linh.
Đợi Chân Chí Linh đi tới, Vương Hách Xuyên nhiệt tình chào hỏi cô ta. Sau khi trao đổi danh thiếp, trò chuyện vài câu, Chân Chí Linh khách sáo mời anh ta đến phòng hát của mình: “Đúng rồi, bạn trai của Nhĩ Đóa cũng ở đây, anh biết anh ấy không?”
Vương Hách Xuyên nhướng mày: “Còn chưa may mắn được gặp, nhân tiện qua làm quen một chút”.
Nói xong lại nhìn Bối Nhĩ Đóa.
Bối Nhĩ Đóa yên lặng một lát rồi cười nói: “Vậy tôi sẽ giới thiệu cho anh”.
Sau Vương Hách Xuyên đi vào phòng, Bối Nhĩ Đóa giới thiệu cho mọi người: “Đây là Vương Hách Xuyên, một người bạn của em. Vừa rồi tình cờ gặp, nghe nói có người sinh nhật nên muốn qua chúc mừng một câu”.
Lúc nói cô vẫn cảm thấy ánh mắt của Diệp Trữ Vi như khóa chết trên mặt mình đầy áp lực.
Vương Hách Xuyên rất tự nhiên đến gần Bối Nhĩ Đóa, đứng cạnh cô thân mật, sau đó lộ ra nụ cười kiểu xã giao với mọi người.
Bối Nhĩ Đóa hít sâu một hơi, quay đầu sang: “Vương Hách Xuyên, anh ấy là Diệp Trữ Vi, là...”
Cô chợt nghẹn lời không nói được nữa.
Diệp Trữ Vi đột nhiên đứng dậy, việc đầu tiên đã ngoài dự liệu của mọi người. Anh ta nói nhỏ một câu “Lại đây” rồi đưa tay kéo Bối Nhĩ Đóa đến bên cạnh mình, không hề nhiều lời, trực tiếp cho thấy thân phận.
“Anh là bạn trai của Bối Nhĩ Đóa à?” Ánh mắt Vương Hách Xuyên sáng rực nhìn Diệp Trữ Vi chằm chằm dường như đang xác nhận thật giả.
Bên kia, ánh mắt Diệp Trữ Vi nhìn Vương Hách Xuyên lại nhạt hơn nhiều. Diệp Trữ Vi gật đầu cho thấy đáp án, lại nhìn sang Bối Nhĩ Đóa, ánh mắt như nước suối mát lạnh, bình tĩnh lên tiếng: “Em bảo đảm chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần với anh ta? Không có gì khác?”
Mọi người: “...”
Cho dù có nghi ngờ cũng chỉ nên nghi ngờ trong lòng hoặc đợi hai người về nhà rồi đóng cửa hỏi lại cho rõ. Trong tự điển sống của gã Diệp Trữ Vi này không có hai chữ “phong độ” sao?
Mọi người đều bị phản ứng của Diệp Trữ Vi làm cho choáng váng một lát.
Bối Nhĩ Đóa hắng giọng, tim đập tăng tốc, lại có cảm giác ấm áp lạ lùng. Cô giải thích: “Đương nhiên không có gì khác. Kỳ thực, nói đúng ra thì anh ấy là bạn thân của mẹ em”.
Vương Hách Xuyên lộ vẻ khó xử, cố nặn ra một nụ cười: “Nói đến chuyện này, mẹ cô ấy còn chưa biết cô ấy có bạn trai nên vẫn một lòng muốn mai mối cho tôi và cô ấy”.
“Mai mối cho hai người?” Ánh mắt Diệp Trữ Vi lướt qua mặt Vương Hách Xuyên rồi nhanh chóng thu lại, cúi xuống nhìn cô gái đang bị khống chế bên cạnh mình: “Anh ta nói đúng không?”
“Đúng. Nhưng đó là ý của mẹ em, không liên quan gì đến em. Lần đầu tiên gặp mặt em đã từ chối anh ấy”.
Diệp Trữ Vi trầm ngâm, sau đó lại nhìn Vương Hách Xuyên: “Đây là chuyện đương nhiên, lần đầu tiên gặp tôi cô ấy đã ngưỡng mộ tôi rồi”.
Mọi người: “...”
Một tay Bối Nhĩ Đóa giấu sau lưng đưa sang véo lưng Diệp Trữ Vi, ra hiệu cho anh ta giữ ý một chút, không được nói những lời mặt dày như vậy.
“Thật sao?” Vương Hách Xuyên cau mày: “Nghe có vẻ hơi khó tin”.
Nói rồi nhìn về phía Bối Nhĩ Đóa, tiếp tục nói với giọng bất cần: “Anh còn tưởng mình vẫn có cơ hội”.
“Cơ hội?” Diệp Trữ Vi nghe vậy vỗ vỗ vai Bối Nhĩ Đóa rồi nhắc nhở: “Tôi nghĩ sau khi cô ấy từ chối một lần nữa, anh sẽ không còn hiểu lầm như vậy đâu”.
Mọi người đã hóa đá: “...”
Bối Nhĩ Đóa cũng trợn mắt há mồm. Hôm nay Diệp Trữ Vi có diễn trò quá mức không?”
“Hử?” Diệp Trữ Vi lại cúi xuống xác nhận thái độ của Bối Nhĩ Đóa.
Đương nhiên trong mắt những người khác, cách xác nhận của anh ta hoàn toàn là uy hiếp, như cảnh báo một cách rõ ràng “Em dám không từ chối, sau khi về nhà cứ gọi là xác định!”
Ánh mắt Vương Hách Xuyên lộ vẻ không cam lòng, lại không phải vì Bối Nhĩ Đóa mà là vì thể diện của chính mình. Anh ta nghĩ nếu còn ở đây có lẽ sẽ mất hết thể diện, đi sớm vẫn tốt hơn, vì thế lên tiếng: “Tôi còn có việc, không quấy rầy mọi người nữa”.
Nói xong đi ra khỏi phòng. Sau khi cửa phòng đóng lại, mọi người đã hóa đá đều nhìn Diệp Trữ Vi chằm chằm.
Diệp Trữ Vi bình thản ngồi xuống cầm điện thoại chơi game, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Hà Dương vẫn còn chưa hết sợ, than thở: “Diệp Trữ Vi, cậu đã đáng sợ đến mức biến thái rồi. Sau này anh không dám giành thẻ giảm giá siêu thị với vé ăn sáng ở nhà ăn với cậu nữa”.