Đứa Ngốc Mới Yêu Ngươi

Chương 10

Hiếm khi Kiều Thủ Nghiệp tranh thủ được thời gian xuất môn dạo đường cái, vừa ra khỏi cửa, giống như chim nhỏ bay khỏi lồng.

Trước tiên đi đến Nhạn lâu một vòng, ăn hết đại tiệc mỹ thực, sau đó dạo đến thành Tây dự định mua chút lễ vật cho mẫu thân, bởi vì mười ngày nữa, là đại thọ của mẫu thân ruột thịt của hắn, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hôm nay hắn nhân cơ hội chuồn ra cửa.

Mẫu thân yêu thích bảo ngọc, vì thế hắn đi vào “Mỹ Ngọc trai” đầu tiên, dự định mua một khối ngọc thượng đẳng đưa cho mẫu thân.

“Thì ra là Kiều tiểu thiếu gia, thật vinh hạnh, vinh hạnh!” Lão bản Mỹ Ngọc trai vừa thấy Kiều Thủ Nghiệp, liền thân thiện tiến lên tiếp đón, cũng phân phó sai vặt dâng trà.”Muốn chọn ngọc sao?”

“Ừm, lão bản, có hàng mới gì không?” Kiều Thủ Nghiệp tiếp nhận nước trà gã sai vặt đưa lên, “Cám ơn.”

“Có có có, hôm qua có một nhóm ngọc thạch từ Tây Vực đưa đến, trong đó có một khối cực kì đặc biệt, tiểu nhân lập tức đưa cho ngài xem thử, ngài đợi chút.” Lão bản hưng phấn nói, đi vào nội thất, giây lát, cầm tới một cái hộp gỗ màu đen đặc chế.

Kiều Thủ Nghiệp cầm lấy hộp, mở ra vừa thấy, ánh mắt lập tức sáng ngời.

“Là khối này!” Hắn yêu thích cực kỳ, vừa thấy cũng biết là ngọc thạch thượng đẳng. Hắn lấy ra bản vẽ chính mình thiết kế giao cho lão bản.”Lão bản, vậy phiền ngươi chế tác theo bản vẽ này.”

“Đương nhiên, đương nhiên.” Lão bản tay run run tiếp nhận bản vẽ, hôm nay thật sự may mắn, mới mở hàng đã có một sinh ý lớn như vậy rồi.

“Lão bản, mười ngày sau ta tới lấy đồ, có thể chứ?”

“Chỉ có mười ngày sao!” Lão bản khó xử nhìn bản vẽ.”Kiều tiểu thiếu gia, có lẽ có chút khó khăn, nhưng mà không sao, ta sẽ kêu sư phó ngày đêm đẩy nhanh tốc độ.”

“Đừng bởi vì đẩy nhanh tốc độ mà mất tiêu chuẩn, biết không?” Kiều Thủ Nghiệp dặn dò.

“Đây là đương nhiên, Mỹ Ngọc trai chúng ta tiếng lành đồn xa đó.”

Kiều Thủ Nghiệp đứng dậy, chuẩn bị rời đi.”Vậy làm phiền lão bản . . . . . .” Mắt nhíu lại, nhìn một đôi nam nữ bên phố đối diện.”Lão bản, ngươi có biết nam nhân kia không?” Hắn hỏi lão bản bên cạnh đang tính tiễn người.

Lão bản híp mắt, cẩn thận nhìn, khi nhìn rõ hai người kia, lập tức thật cẩn thận quan sát phản ứng của Kiều Thủ Nghiệp một chút.

“Nam nhân kia, là tân đương gia của Ngọc lâu Hà Chi Công.” Hắn thấp giọng trả lời, phát hiện hai người kia trước khi vào cửa nhìn chung quanh. Vội vàng lôi kéo Kiều Thủ Nghiệp trốn sau cửa.

“Lão bản ông tại sao kéo ta ẩn nấp?”

“Để bọn họ thấy tiểu thiếu gia không tốt lắm mà? Nữ nhân kia không phải. . . . . . Tứ di thái nhà tiểu thiếu gia sao?”

Kiều Thủ Nghiệp gật đầu, người nọ đúng thật là Tứ di nương Hà Như Song.

“Lão bản, khối ngọc kia nhờ ngươi vậy.” Hắn dặn dò một tiếng, liền vội vàng rời đi.

Chuyện này thật cổ quái, trước đó vài ngày mới nghe nói Hà Chi Công đại náo Nhạn lâu tìm tỷ tỷ gây phiền toái, nay hắn lại cùng Tứ di nương chung một chỗ, hành vi lén lút, hắn phải lập tức trở lại đem chuyện này nói cho tỷ tỷ mới được.

Quẹo vào ngõ nhỏ, tính đi tắt chạy về nhà, không ngờ cái gáy một trận đau nhức, hắn vô lực té trên mặt đất.

“Ta đã nói hình như thấy tiểu thiếu gia nhà ngươi ngươi cũng không tin, nhìn đi!” Hà Chi Công bỏ côn gỗ trên tay xuống, đá Kiều Thủ Nghiệp đang hôn mê.

“Hắn đã thấy chúng ta, đúng hay không?” Trong ánh mắt có một chút kinh hoàng, lại còn có càng nhiều sự liều lĩnh.

“Việc này còn phải hỏi sao, không phát hiện chúng ta cần gì trốn đi?” Hà Chi Công liếc xéo nàng.”Sao đây, ngươi có tính toán gì không?

Trong đầu bà ta đã có chủ ý, đúng lúc lại có thể từ kế hoạch lúc trước mà triển khai thành kế liên hoàn.

“Không thể để cho hắn trở về, tạm thời. . . . . . nhốt hắn lại đi.”

Hà Chi Công khiêng Kiều Thủ Nghiệp đang hôn mê, tránh tai mắt của người khác khiêng đến trang viện Hà gia, Hà Như Song đi theo phía sau cũng bước vào.

“Nhốt hắn vào sài phòng đi.” Bà ta dặn.

“Đừng vênh mặt hất hàm sai khiến ta, đường tỷ!” Hà Chi Công trừng bà, dù vậy vẫn nhốt Kiều Thủ Nghiệp vào sài phòng, còn trói lại, miệng đút vải rách vào, tránh cho hắn sau khi tỉnh lại cầu cứu.

“Đến phòng ta!” Hết thảy xử trí thỏa đáng, hắn lôi kéo Hà Như Song đến phòng mình.

“Công, ta không thể nán lại lâu.”

“Sẽ không quá lâu!” Hà Chi Công đóng cửa lại, lập tức bắt đầu cởi y phục của nàng ta.

“Công, ta không có thời gian. . . . . . Đừng cởi phá hư xiêm y của ta.”

Hắn miễn cưỡng chậm dần thế công.”Lâu như vậy không gặp, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không nghĩ muốn sao? Ta nhớ được trước kia ngươi tân quả (mới thành góa phụ) bị đuổi về nhà mẹ đẻ có bao nhiêu đói khát, ta không tin Kiều lão nhân có thể thỏa mãn được ngươi!”

“Không cần nhắc đến hắn. Yếu ớt nằm úp sấp lại trườn ra đấy, một chút cũng không có tí sức lực nào!” Hà Như Song chán ghét nói, chủ động cởi xiêm y của mình nằm dài trên giường.”Nhanh chút, ta thật không có bao nhiêu thời gian.”

Hà Chi Công khẩn cấp cởi xiêm y của mình gia nhập nàng.

“Nữ nhân dâm đãng này, ta rất thích!”

Kiều Thủ Nghiệp mất tích làm cho Kiều gia lâm vào một mảnh bối rối, huy động tất cả nhân mã nơi nơi tìm kiếm, cũng làm cho kế hoạch vào cung của Kiều Thủ Ngân tạm thời gác xuống.

Mắt thấy Trung thu sắp đến, sau khi cùng Lý Mộ Tỉnh thảo luận, quyết định hắn tiến cung thương thảo với hoàng thượng trước, dù sao việc này liên quan đến “long chủng”, không thể không cẩn thận.

“Đây là bức họa Trần Dung Dung, chuyện này làm phiền chàng.” Đưa hắn tới Phong nhạc phường và An Nhân phường ở giữa cổng phố Chu Tước, Kiều Thủ Ngân giao bức họa Trần Dung Dung cho Lý Mộ Tỉnh, nhảy xuống ngựa.

“Ngân nhi, ta đã phái thêm nhân thủ gia nhập tìm kiếm lệnh đệ, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức.” Hắn khom người cầm tay nàng, an ủi nàng.

“Cám ơn chàng.” Kiều Thủ Ngân ngửa đầu nhìn tư thế oai hừng của người ngồi trên lưng ngựa cao ngất, “Mau đi đi! Ta chờ tin tức của chàng.”

Lý Mộ Tỉnh buông nàng ra, giục ngựa đi tới hai bước, lại ngừng lại, quay đầu nhìn nàng.”Nếu ta thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn, nàng có thể cho là ta cậy vào quyền thế đoạt thê tử người khác hay không?”

Nàng cười khẽ không nói, trong nụ cười có chút chua xót.

Lý Mộ Tỉnh ôn nhu cười, vẫn hiểu sự khó xử của nàng dù không nói gì, vẫy vẫy tay, khẽ quát một tiếng giục ngựa đi tới, không quay đầu lại.

Hai tay Kiều Thủ Ngân giao nhau, đưa mắt nhìn hắn, cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất ở Chu Tước môn, nhìn không thấy rồi, mới xoay người rời đi.

Vừa bước vào cửa lớn Kiều phủ, tổng quản liền vội vàng đi đến, nói nhỏ bên tai nàng.

“Tam tiểu thư, Ngô lão bản của Mỹ Ngọc trai cầu kiến, nghe nói là có tin tức tiểu thiếu gia muốn báo cho tiểu thư, tiểu nhân đã để hắn chờ ở thư phòng.”

“Ở thư phòng?” Kiều Thủ Ngân nhíu mi, thư phòng cũng không phải là chỗ người không có phận sự có thể tùy tiện đi vào chờ, tổng quản không khỏi rất không biết nặng nhẹ.

“Tiểu nhân biết thư phòng là trong địa Kiều gia, nhưng Ngô lão bản phi cực kì khẩn trương, nói thẳng không thể để những người khác trong Kiều phủ nhìn thấy hắn, tiểu nhân cảm thấy chuyện có ẩn tình, cho nên liền lặng lẽ đưa hắn đến thư phòng.”

Kiều Thủ Ngân trầm ngâm, lập tức gật gật đầu, bước nhanh đến thư phòng.

Sau khi tổng quản thuật lại hành tung của Ngô lão bản, trong lòng nàng đã có chút ngọn nguồn, Kiều Thủ Nghiệp mất tích, sợ là có liên quan đến người nào đó trong nhà.

Đẩy cửa thư phòng, chỉ thấy Ngô lão bản ban đầu ngồi ở ghế chờ lập tức kinh hách đứng lên, vừa thấy được là nàng, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

“Tổng quản, ra lệnh mọi người lui khỏi sân, ngươi đến cửa viện gia nhân trông chừng, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận.” Kiều Thủ Ngân phân phó, cũng đóng cửa thư phòng thật kín.

“Tiểu nhân gặp qua Tam tiểu thư.” Ngô lão bản nơm nớp lo sợ, đáy mắt có chút kinh hoàng.

“Ngô lão bản khách khí, mời ngồi.” Kiều Thủ Ngân tiếp đón.”Nghe nói Ngô lão bản có tin tức lệnh đệ?”

“Phải . . . . . Đúng vậy.” Ngô lão bản cực kì khẩn trương.”Ba ngày trước Kiều tiểu thiếu gia mất tích, đúng lúc đến Mỹ Ngọc trai của tiểu nhân chọn một khối ngọc thạch, sau đó nhìn thấy chuyện không nên thấy. . . ” Hắn đem chuyện ngày ấy thuật lại tất cả cho Kiều Thủ Ngân.

Ánh mắt Kiều Thủ Ngân lạnh như băng, Hà Như Song và Hà Chi Công?!

“Kỳ thật hôm sau tiểu nhân chợt nghe tin tức Kiều tiểu thiếu gia mất tích, tuy nhiên không dám đến bẩm báo, bởi vì Hà Chi Công kia thỉnh thoảng xuất hiện ở xung quanh Mỹ Ngọc trai, giống như đang giám thị tiểu nhân, là vì hôm nay là ngày nghĩ thường lệ của Mỹ Ngọc trai, cho nên tiểu nhân liền vụng trộm từ cửa sau chạy ra ngoài.”

“Vất vả Ngô lão bản rồi, Thủ Ngân xin ở đây tạ ơn.”

“Khách sáo, khách sáo rồi, hi vọng Kiều tiểu thiếu gia có thể bình an vô sự, khối ngọc thạch kia đã bắt đầu vào điêu khắc, tiểu nhân hy vọng có thể tự tay đem ngọc bội đã hoàn thành giao tận tay tiểu thiếu gia.”

Tiễn bước Ngô lão bản, Kiều Thủ Ngân suy tư một hồi lâu, mới đi đến sân viện của cha và nương.

“Thủ Ngân? Có phải có tin tức Thủ Nghiệp hay không?” Chính thất Cô Mộc Thấm khóc đến đỏ cả mắt vừa thấy được nữ nhi, lập tức đứng lên, vội vàng bắt lấy tay nàng, lo lắng hỏi.

“Thủ Ngân?” Kiều lão gia cũng tiến lên, mong được nhìn nữ nhi.

“Cha, nương, Thủ Ngân có việc muốn thương lượng với hai người.” Kiều Thủ Ngân kéo hai người vào trong phòng, mời bọn họ ngồi xuống, uyển chuyển nói ra những gì Ngô lão bản chứng kiến.”Sau đó, Thủ Nghiệp lập tức rời đi, cũng từ đó trở đi không có tin tức.”

Cô Mộc Thấm đau lòng khóc, không dám tin.

“Ta lập tức gọi người đem tiện nhân kia tới!” Kiều lão gia cực kỳ tức giận.

“Cha, trước mắt chúng ta vẫn chưa có chứng cớ, Tứ di nương có thể phủ nhận toàn bộ.” Kiều Thủ Ngân lập tức giữ chặt phụ thân đang tức giận.”Thủ Ngân là muốn, việc này liên quan đến việc xấu trong nhà, phụ thân phải có chuẩn bị tâm lý, nữ nhi mới có biện pháp tốt đi thăm dò rõ ràng chân tướng.”

“Con sai người đi thăm dò đi! Không chỉ là tiện nhân Hà Như Song kia, ngay cả Nhị nương, Tam nương con cũng nhất định tra rõ ràng, xem các nàng ta có dính líu gì bên trong không, nếu có, ta sẽ hưu hết tất cả, đưa lên quan xử lý nghiêm khắc!”

“Vậy thì xin cha mẹ bình tĩnh chớ nóng, miễn cho đả thảo kinh xà, được không?”

“Chúng ta biết, con yên tâm đi.”

Đêm khuya, Kiều Thủ Ngân tự mình lẻn vào trang viện Hà gia theo lời Ngô lão bản, có thể thấy được trang viện hoa lệ lúc trước, nhưng hôm nay dĩ nhiên đã xuống dốc.

Tra xét từng chỗ một, rốt cục tìm được Hà Chi Công đang ngủ say ở sân viện phía Bắc. Sự hỗn độn trên giường và thân hình trần tụi của hắn và nữ tử bên cạnh, có thể biết trước khi ngủ hắn làm chuyện tốt gì rồi.

Thử động vào tay chân hai người họ, xác định bọn họ có thể ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, nàng rời khỏi phòng ngủ tiếp tục tìm kiếm. Thủ Nghiệp thật sự ở chỗ này sao? Nàng không muốn suy nghĩ khả năng Thủ Nghiệp có lẽ đã bị giết.

Trong bóng đêm, dường như có thanh âm kỳ quái gì. . . . . .

Kiều Thủ Ngân nghiêng tai lắng nghe, tiếng “ cộc cộc” “ cộc cộc” có quy luật, là từ. . . . . . phía Tây truyền đến.

Nàng phi thân nhanh chóng, men theo tiếng vang thân hình cấp tốc lướt đến phía Tây, khoảng cách, nàng đứng trước một gian phòng gỗ nhỏ ở góc khuất Tây viện hẻo lánh nhất trang viện Hà gia, tiếng gõ kia, chính là từ trong phòng nhỏ truyền ra.

Nàng âm thầm quan sát qua khe cửa hở, xuyên thấu ánh trăng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy có người, hình như bị cột lại, mà tiếng gõ liên tục kia, đó là do người nọ dùng chân gõ vách tường tạo ra.

“Thủ Nghiệp?” Nàng thấp giọng gọi.

Tiếng gõ thoáng chốc ngừng lại, nàng nín thở chờ đợi, giây lát, thanh âm kia tiếp tục vang lên.

Không phải Thủ Nghiệp sao?

“Thủ Nghiệp, là đệ sao?” Nàng lại hỏi.

Tiếng gõ lại ngừng bặt, lập tức từng tiếng ưm ưm phát ra.

“Thủ Nghiệp?” Đệ ấy không có thể nói chuyện? “Đừng nóng vội, Thủ Nghiệp, hãy nghe tỷ nói, tỷ tỷ bây giờ chưa thể cứu đệ ra, sáng sớm mai ta sẽ lập tức lên nha môn báo quan, thừa dịp Hà Chi Công còn đang trong giấc mộng thì đến nhân chứng vật chứng đều lấy được, triệt để trừ bỏ hậu hoạn, đệ hiểu không?”

Không có trả lời.

“Hiểu được thì gõ một tiếng cho tỷ biết.” Kiều Thủ Ngân lại nói.

Một tiếng gõ vang lên.

“Tốt lắm, Thủ Nghiệp, đệ chịu ủy khuất một đêm nữa, tỷ tỷ cam đoan Hà Chi Công không có cơ hội làm vậy với đệ nữa, sáng mai đệ có thể tự do.”

Lại là gõ một tiếng.

“Tỷ tỷ ở đây với đệ một lát.” Nàng không đành lòng tránh ra, ngồi dưới cửa sổ.

Một hồi tiếng ma sát, nàng nghe thấy phía trên truyền đến tiếng kêu nhỏ, vội vàng đứng lên, thấy Kiều Thủ Nghiệp khó khăn dựa vào tường đứng ở cửa sổ.

“Thủ Nghiệp. . . . . .” Nàng duỗi tay qua lan can. Lấy vải rách ở miệng hắn xuống.

“Vù. . . . . . Cám ơn.” Kiều Thủ Nghiệp thở ra một hơi thật dài, suy yếu nói lời cảm tạ.

“Đệ có khỏe không, Hà Chi Công có thương tổn đệ hay không?”

“Ngoại trừ cái gáy bị đánh sưng đến bây giờ còn chưa tiêu, hơn nữa mấy ngày nay thân thể bốc mùi như rãnh nước nhỏ, cũng không có thương tổn gì.” Hắn thở phì phò.”Không được, dệ muốn ngồi xuống.” Tay chân bị trói, đứng như vậy thật sự quá khó khăn.

Kiều Thủ Ngân cực kỳ đau lòng, nhìn hắn dựa vào tường trơn ngồi dưới đất, nàng cũng ngồi xuống, hai người dựa vào tường, đưa lưng về phía nhau.

“Thủ Nghiệp, là Tứ di nương sao?” Nàng hỏi.

“Ừm.” Kiều Thủ Nghiệp nhỏ giọng trả lời.

Nàng thấp giọng thở dài, tuy rằng sớm biết, nhưng loại tình huống này vẫn là chuyện mà nàng không muốn nhìn thấy nhất.

“Tỷ tỷ, cám ơn tỷ tới cứu ta.” Kiều Thủ Nghiệp ở đầu kia than nhẹ, hắn vẫn nghĩ mình có lẽ chết chắc rồi.

“Chờ sau khi mọi chuyện chấm dứt, đệ cần phải nói lời cảm tạ thật tốt tới Ngô lão bản, nếu không nhờ ông ta bất chấp nguy hiểm đến mật báo, ta cũng không có khả năng tìm thấy đệ nhanh như vậy.”

“Ngô lão bản của Mỹ Ngọc trai?”

“Đúng vậy, Hà Chi Công còn giám thị làm vài ngày sau ông ta mới trốn được!”

“Ta sẽ đền đáp ông ta thật tốt.”

“Có lẽ đệ có thể đáp ứng Ngô lão bản giúp ông thiết kế bản vẽ mấy khoản ngọc bội, trước kia không phải ông ấy từng đề cập qua, bị đệ khéo léo từ chối sao?”

“Cũng đúng, ông ta nhất định sẽ thật hưng phấn.” Kiều Thủ Nghiệp bật cười, có thể tưởng tượng cảnh Ngô lão bản cao hứng quơ tay múa chân.”Tỷ tỷ. . . . . .”

“Hử?” Kiều Thủ Ngân khẽ nói.

“. . . . . . Hôm nay ánh trăng rất sáng, Trung thu sắp đến rồi.”

“Đúng vậy.”

“Tỷ tỷ. . . . . .”

“Thế nào?”

“. . . . . . Cám ơn tỷ đã cứu đệ.”

“Đứa ngốc!” Kiều Thủ Ngân mỉm cười, ngửa đầu nhìn trăng sáng, trăng đêm nay vừa sáng vừa tròn, chỉ còn ba ngày nữa là đến Trung thu, không biết chuyện Lý Mộ Tỉnh bên kia đã xử lý thế nào rồi?

Hôm sau vừa sáng tinh mơ, Kiều Thủ Ngân liền rời đi, sau nửa canh giờ, dẫn Bộ đầu phủ nha cùng ba gã bộ khoái đi vào trang viện Hà gia.

Hà Chi Công bị hạ nhân vội vàng gọi dậy tiếp khách, vẻ mặt mắt nhắm mắt mở nhập nhèm, hắn phẫn nộ giáng một cái tát cho hạ nhân, cho đến khi thấy Kiều Thủ Ngân cùng với bọn quan binh, tất cả buồn ngủ đều biến mất.

“Đây là có chuyện gì? Kiều Thủ Ngân, ngươi mới sáng tinh mơ quấy nhiễu mộng đẹpcủa người khác, còn mang theo quan binh đến trang viện của ta, là có ý gì? !” Áp chế hoảng hốt, hắn lớn tiếng doạ người.

“Hà Chi Công, có ý tứ gì ngươi lòng dạ biết rõ! Đệ đệ của ta đâu?”

“Thật mắc cười, tìm đệ đệ ở nơi này, Kiều Thủ Ngân, ngươi đi thanh lâu tửu quán tìm chưa? Có lẽ đệ đệ của ngươi đến thanh lâu nếm thức ăn tươi rồi!” Hà Chi Công cười nhạo.

Kiều Thủ Ngân mặc kệ hắn, chuyển hướng Bộ đầu.”Đại nhân, việc này phiền ngài xử lý.”

“Đương nhiên.” Bộ đầu gật đầu.”Hà Chi Công, chúng ta nhận được tin tức, ngươi bắt nhốt Kiều Thủ Nghiệp ở sài phòng, hiện tại lập tức mang bọn ta đến sài phòng đi!”

“Hồ đồ. . . . . . Nói bậy! Không có chuyện này, nhất định là đám tam cô lục bà nói xấu vu oan ta.”

“Có phải nói xấu hay không đi xem liền biết nói, đi thôi.” Bộ đầu vung tay lên, hai gã bộ khoái tiến lên áp Hà Chi Công.

Hà Chi Công biết tất cả lộ xong hết rồi, nhưng là vì sao?

“Là con tiện nhân kia cáo mật, đúng hay không? !” Hắn nghĩ đến Hà Như Song, ngoại trừ nàng ta, còn có ai biết chuyện này?! “Là con tiện nhân kia đúng hay không? Nàng ta nhất định biết ta hiện tại không xu dính túi rồi, cho nên luyến tiếc rời đi Kiều lão nhân, mới mật báo, đúng hay không!” Bị áp giải, làm hắn giận đỏ hai mắt, rít gào chất vấn Kiều Thủ Ngân.

Kiều Thủ Ngân không nói một lời, vội vã chộp một gã hạ nhân, muốn hắn dẫn đường.

“Đại nhân, ta rất lo lắng cho lệnh đệ, phiền đại nhân nhanh chút.” Nàng khách khí nói.

“Đi!” Bộ đầu ra lệnh một tiếng, áp giải Hà Chi Công đi đến sài phòng, không bao lâu liền cứu được Kiều Thủ Nghiệp toàn thân chật vật ra.”Người tới, đem Hà Chi Công áp tải nha môn thẩm án!”

Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Hà Chi Công muốn nói dối cũng nói dối không được.

Dù vậy, hắn không cam lòng gầm thét, cho dù hắn phải chết, cũng muốn kéo vài người làm đệm lưng.

“Chuyện này là chủ ý của con tiện nhân Hà Như Song kia, ả ta mới là chủ mưu, ả ta không những bày mưu gây bất lợi cho Kiều Thủ Ngân ngươi, mà Nhị nương và Tam nương của ngươi đều cùng phạm tội! Ta chỉ đáp ứng nhu cầu của các ả mà thôi.”

“Áp tải đi!” Bộ đầu thét ra lệnh, áp giải Hà Chi Công đi.

“Tỷ. . . . . .” Kiều Thủ Nghiệp một thân mỏi mệt, đáy mắt có nồng đậm đau thương.

“Ta biết, ta biết. . . . . .” Tài phú, quyền thế, thật có thể biến chất lương tâm một người hay là nàng làm sai rồi? Là nàng gây bất an cho bọn họ, thế nên mới ra hạ sách này sao?

Ảm đạm thở dài, tay tỷ đệ hay người nắm lại thật chặt.

“Về nhà đi!”
Bình Luận (0)
Comment