Đứa Nhỏ Của Frisco (Frisco's Kid)

Chương 13

Natasha đẩy mở cánh cửa lưới ngôi nhà nhỏ, rồi dừng lại, nhìn Frisco, đang ngập trong lớp xà phòng rửa bát đến tận khuỷu tay. “Cháu ra ngoài chơi nhé?”

Anh gật đầu. “Ừ, nhưng ở hành lang thôi. Trời đang tối đấy.” Con bé lao ra cửa nhanh như chớp, và anh kêu sau lưng nó. “Này, Tash?”

Con bé áp mũi vào cửa lưới, ngó anh.

“Nhớ phải hỏi là ngoan đấy,” anh nói.

Nó rạng rỡ cười với anh rồi biến mất.

Anh nhìn lên thấy Mia đang quan sát mình. Cô đang ngồi trên trường kỷ, cuốn sách nằm trên lòng, nụ cười khẽ mở nơi góc miệng.

“Nhớ khen ngợi cô bé là ngoan đấy,” cô bảo anh.

“Con bé đang bắt đầu biết nghe lời.”

“Có chắc là anh không muốn em giúp đằng đó chứ?” cô hỏi.

Frisco lắc đầu. “Em nấu, anh rửa. Thế là công bằng.”

Họ đến căn nhà nhỏ của Lucky ngay trước giờ ăn tối. Gần sáu năm rồi từ khi Frisco đến đây, nhưng nơi này trông chẳng khác gì.

Căn nhà gỗ không lớn lắm theo bất cứ tiêu chuẩn nào – chỉ có một phòng khách với lò sưởi cùng khu vực bếp riêng biệt, hai phòng ngủ nhỏ – một ở phía sau, một cạnh phòng khách, với phòng tắm bé vừa đủ chức năng và chỉ có nước lạnh.

Lucky dự trữ đồ hộp lẫn đồ khô – với đủ bia cùng uýt-ky để tàu nổi được. Mia không nói một lời về chuyện ấy, nhưng Frisco biết cô đang tự hỏi về sự cám dỗ. Cô vẫn không hoàn toàn tin rằng chất cồn không thành vấn đề với anh. Nhưng anh đã ở đây cả tá lần với Lucky cùng vài anh bạn trong Alpha Squad, và anh uống cola trong khi họ nốc nguyên chai uýt-ky với cả đống bia.

Tuy nhiên, anh biết cô tin anh.

Chiều nay, cô đã theo chỉ dẫn của anh mà không có nhiều ánh nhìn thắc mắc khi anh bảo cô rời con đường hẹp và đưa xe vào đường mòn bụi đất. Họ đã rời đường quốc lộ để vào một nơi tưởng như vô tận, con đường bụi đất kéo dài năm dặm mà không có một dấu hiệu văn minh trước khi họ đến được con đường còn nhỏ hơn dẫn vào ngôi nhà của Lucky.

Nó, dứt khoát là, nằm giữa một nơi không xác định.

Điều đó khiến nó hoàn hảo cho những bài tập luyện của SEAL. Có một hồ nước cách cửa trước chưa tới năm trăm thước, và khu vực mênh mông những bụi cây cùng tự nhiên hoang dã bao quanh nơi này.

Nó cũng là nơi tuyệt hảo để ẩn trốn. Không cách nào Dwayne Bell có thể tìm được họ ở đây.

“Đầu gối anh sao rồi?”

Frisco ngước lên, thấy Mia đã tới dựa người vào thùng đá, ngắm nhìn anh kết thúc việc cọ rửa đáy nồi nấu món mỳ. Anh tráng xà phòng bằng cách nhúng nó vào bồn nước sạch ấm nóng, vừa gật đầu trả lời. “Nó… tốt hơn,” anh bảo. “Đã khoảng tám tiếng từ lúc anh dùng thuốc giảm đau, và…” Anh lại liếc cô. “Anh không bắt đầu chạy đua, nhưng cũng không quá đau đớn.”

Mia gật đầu. “Tốt.” Cô hơi ngập ngừng, và anh biết chuyện gì đang tới.

“Khi anh nói chuyện với Lucky…”

Anh cần thận đặt cân bằng cái nồi lên chạn đĩa, phía trên những cái khác. Anh hiểu cô muốn biết gì. “Tối mai anh sẽ gặp cậu ấy,” anh lặng lẽ nói. “Cùng với vài người từ Alpha Squad. Kế hoạch là để Thomas đến chiều mai và cho anh đi nhờ về San Felipe. Em cùng Tash sẽ ở đây.”

“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi anh tìm được Dwayne?”

Anh tháo nước từ bồn rồi làm khô tay bằng khăn lau, sau đó quay sang nhìn xuống cô. “Anh sẽ đưa cho hắn một ngàn đô và cho hắn biết bốn ngàn Sharon nợ hắn là để trừ vào những thiệt hại hắn đã gây ra ở căn hộ của anh. Anh sẽ cho hắn biết không có lượng tiền nào trên đời đủ để trừng phạt cái cách hắn đã đánh Natasha trước khi mẹ con Sharon chuyển đi, và hắn quá là may mắn khi anh không khiến hắn bằng một nửa như thế. Anh cũng sẽ thuyết phục hắn rằng nếu hắn đến gần Tash hay Sharon hoặc bất cứ ai anh quan tâm, anh sẽ săn đuổi hắn và khiến hắn tệ hơn cái chết.”

Mắt Mia mở lớn. “Thật lòng anh nghĩ việc ấy sẽ có tác dụng?”

Frisco không thể chối từ đưa tay chạm vào mặt cô. Da cô mềm mại tuyệt diệu bên dưới tay anh. “Ừ,” anh nói. “Anh nghĩ sẽ được. Bằng cách đưa tiền cho Dwayne – một lượng đáng kể, cho dù thực tế nó chỉ bằng một phần năm số Sharon đã lấy – gã sẽ không bỏ đi nếu không có gì. Gã sẽ giữ thể diện.” Anh khựng lại. Trừ khi tình huống còn phức tạp hơn thế. Trừ khi có điều gì đấy Sharon không kể cho anh, điều gì đấy chị không hoàn toàn chân thật. Nhưng Mia chắc chắn không cần biết những nghi ngờ ấy.

Không may, cô đọc được chính xác sự do dự của anh. “Sao?” cô hỏi, ánh mắt dò tìm trên khuôn mặt anh. “Anh định nói gì nữa phải không?”

Anh muốn kéo cô lại gần, để hít thở mùi hương dìu dịu nơi mái tóc và đắm mình vào thân thể mềm mại của cô. Anh muốn thế, nhưng không thể mạo hiểm đụng vào cô nữa. Thậm chí cảm giác gò má trơn nhẵn dưới ngón tay anh cũng đủ đốt cháy ham muốn luôn xuất hiện bất cứ khi nào gần cô – đáng ghét, bất cứ khi nào anh nghĩ về cô. Nếu anh kéo cô vào lòng, anh sẽ hôn cô. Và nếu anh hôn cô, anh sẽ không muốn dừng lại.

“Anh có cảm giác Sharon không thành thật tuyệt đối với anh,” cuối cùng anh thừa nhận. Mia vẫn luôn thẳng thắn với anh, đôi khi đến đau đớn. Anh tôn trọng cô đủ để hồi đáp. “Anh không biết – có khi chỉ là hoang tưởng thôi, nhưng khi anh tìm được Dwayne, anh sẽ sẵn sàng cho bất kỳ chuyện gì.”

Ánh mắt Mia thả lên ngực anh, trên nơi ẩn giấu gần tay trái, khẩu súng nằm gọn gàng trong bao. Frisco biết chính xác cô đang nghĩ gì. Anh sẽ đi gặp Dwayne với khẩu súng Mia cực kỳ không thích đeo dưới cánh tay. Và khẩu súng đó sẽ giúp anh sẵn sàng cho bất kỳ chuyện gì.

Cô ngước nhìn anh. “Anh sẽ bỏ nó ra khi chúng ta làm tình đêm nay chứ?”

Khi chúng ta làm tình đêm nay. Không phải ‘nếu’. Khi. Frisco cảm thấy sự náo nức tăng dần đến nóng bức. Trời, anh hi vọng, nhưng anh không muốn thừa nhận. Mặc dầu, nó thật ổn với anh, nếu cô muốn rằng đêm nay họ sẽ chia sẻ giường lần nữa. Thế còn hơn là ổn.

“Ừ,” anh nói, khản giọng. “Anh sẽ bỏ ra.”

“Tốt.” cô khóa chặt ánh mắt anh và không khí dường như kêu lách tách quanh họ.

Anh muốn chạm vào cô, ôm cô, hôn cô. Anh có thể cảm thấy phản ứng của cơ thể anh với sự gần gụi của thân thể cô, với đường cong mềm nơi môi cô, với hiểu biết trong mắt cô.

Anh muốn Mia bây giờ, nhưng không có cơ hội – với Tasha đang ngồi đu đưa, nhún nhảy và hát líu lo trên hành lang. Anh cố gắng tính toán xem cách nào có thể đặt Tash lên giường ngủ sớm nhất, gắng nghĩ xem mất bao lâu con bé mới ngủ say. Màn đêm đang xuống, và ngôi nhà gỗ nhỏ đã chìm trong bóng tối. Thậm chí không có điện, không đèn sáng lẫn TV để làm đứa nhỏ xao lãng, anh đoán ít nhất phải một tiếng nữa con bé mới đồng ý lên giường, và nửa giờ nữa để nó ngủ.

Anh lén lút liếc đồng hồ, nhưng Mia trông thấy và mỉm cười. Cô không nói gì, nhưng anh biết cô nhận thức mọi điều anh đang nghĩ.

“Anh biết Lucky giữ nến ở đâu không?” cô hỏi, bước xa khỏi anh. “Trời đang tối.”

Anh ra hiệu bằng đầu trong khi giữ đôi nạng dưới cánh tay. “Trong ngăn tủ cạnh lò sưởi. Và có một cái đèn dầu đâu đó quanh đây.”

“Nến là tốt rồi,” Mia nói, đi sang ngăn tủ. Cô ném cho anh một nụ cười rất gợi tình qua vai. “Em thích nến, còn anh?”

“Ừ,” Frisco đồng ý, ráng không để những ý nghĩ của mình trôi theo hướng ngọn nến và chiếc giường đôi lớn trong phòng kia. Một tiếng rưỡi tiếp theo sẽ là một tiếng rưỡi dài nhất trong đời anh nếu anh bắt đầu nghĩ về Mia, với mái tóc sẫm dài cùng đôi mắt sáng lấp lánh tuyệt đẹp, lộn nhào lên cái giường ấy, ánh nến lung linh trên làn da láng mướt của cô.

Mia tìm thấy một hộp diêm trên mặt lò sưởi, ngoài tầm với của Tasha, cô thắp cây nọ nối cây kia, để chúng quanh phòng. Trông cô thật kỳ ảo với ánh nến bập bùng đổ bóng và ánh sáng nhảy múa qua gò má cao, bờ môi duyên dáng đầy đặn, đôi mắt lai đẹp kỳ lạ. Quần cộc của cô là vải chéo đã cũ, và nó ôm quanh mông cô khít khao đến tội lỗi. Mái tóc tết gọn sau lưng. Frisco tiến lại gần cô, ngứa ngáy muốn cởi nó ra, để chạy ngón tay qua những lọn tóc dài mượt như lụa, để thấy cô mỉm cười, để nghe tiếng cười của cô, để chôn mình vào sự ngọt ngào nơi cô và giữ chặt cô trong tay suốt cả đêm. Anh đã không có cơ hội làm thế sau khi họ làm tình sáng sớm nay, và giờ đây anh thấy mình muốn đến khó tin.

Cô lại liếc nhìn anh, nhưng rồi không thể rời đi, mắc kẹt một lát bởi nhu cầu anh biết trong đôi mắt mình.

“Có lẽ nến không phải là ý hay,” cô thầm thì. “Bởi vì nếu anh tiếp tục nhìn em như thế, em sẽ…”

* * *

Frisco ép mình phản ứng thái quá khi anh vào phòng ngủ của Tash lần thứ ba trong chưa đến nửa giờ. Phải, anh đã thấy Tasha hành động ra sao trong cái đêm tình cờ anh tắt TV. Rõ ràng con bé phụ thuộc vào thứ chết dẫm đó để cung ứng nền âm thanh và ánh sáng dịu nhẹ. Con bé thấy nó như niềm an ủi, đáng tin và chắc chắn. Bất cứ nơi nào con bé đã từng ở trước đây hẳn là luôn có tivi.

Nhưng con bé năm tuổi. Sớm muộn gì, sự kiệt sức cũng sẽ thắng và nó sẽ ngủ. Thực lòng, anh hi vọng là sớm, nhưng đây là thực tế. Anh sẽ phải chờ vài giờ nữa trước khi có Mia trong tay. Không vấn đề.

Ít nhất đấy là điều anh gắng thuyết phục mình.

Khi anh ngồi lên rìa chiếc giường hẹp trong căn buồng ngủ nhỏ xíu, Tasha ngước nhìn với đôi mắt mở lớn không vui. Anh hôn trán nó. “Ráng ngủ đi, nhé?”

Con bé không nói năng gì. Nó chỉ nhìn anh khi anh rời phòng trên đôi nạng.

Mia đang ngồi cuối chiếc trường kỷ đặt trước lò sưởi, chân cô cuộn lại dưới mình. Dưới ánh nến lập lòe, trông cô gợi tình vô cùng. Cẩn thận đỡ đầu gối bị thương, anh ngồi xuống, ở đầu kia.

“Anh rất kiên nhẫn với cô bé,” cô nói dịu dàng.

Anh mỉm cười phiền muộn. “Em rất kiên nhẫn với cả hai bọn anh.”

“Em không tới đây chỉ để có tình dục dữ dội,” cô bảo, gắng ẩn giấu nụ cười. Nhưng không thành công, và nó xuất hiện.

“Sáng nay anh ngủ tổng cộng được khoảng hai tiếng,” anh nói, hạ giọng, “lẽ ra anh phải mệt mỏi, nhưng anh không thấy thế. Anh tỉnh như sáo vì anh biết đứa bé sẽ ngủ, và anh biết khi nó ngủ, anh sẽ đưa em vào phòng, cởi quần áo của em và làm tình với em, điều anh muốn làm lại đến chết đi được từ lúc em rời phòng ngủ của anh sáng nay.”

Anh giữ chặt ánh nhìn của cô. Ánh mắt anh kiên quyết và nóng bỏng, nụ cười của cô nhạt dần.

“Có lẽ chúng ta nên nói về chuyện khác,” cô nín thở gợi ý, và anh bắt mình rời mắt đi.

Cô yên lặng một lúc sau. Frisco có thể nghe thấy kim phút chiếc đồng hồ của cô đang tích tắc trên đường di chuyển. Anh có thể nghe thấy cơn gió đêm mát mẻ khi nó quét qua hàng cây. Anh nghe thấy tiếng kẹt rất khẽ hầu như không thể nhận ra của ngôi nhà gỗ khi nó mất dần nhiệt đã lấy từ trời hè nóng rực.

“Em xin lỗi đã để cái huân chương Tasha làm cho anh ở nhà,” sau đó Mia nói, rõ ràng là thay đổi chủ đề. “Chúng ta đã rất vội nên em quên khuấy. Cô bé đã dành nhiều thời gian làm nó. Cô bé kể cho em những gì đã diễn ra khi anh làm rơi hộp sữa.”

Frisco không thể không nghĩ đến cái danh sách mới Mia đã dán lên tủ lạnh – danh sách những việc anh vẫn có thể làm, kể cả với cái đầu gối. Anh thấy nó lần đầu tiên khi dọn bình sữa đổ. Nó đã xóa nhòa ranh giới của giận dữ, biến nỗi thất vọng thành tiếng cười và sự hứng khởi dễ chịu. Vài điều cô đã viết là những gợi ý đến mê hoặc. Và cô đúng chết đi được. Anh có thể làm tất cả những việc ấy. Và anh định làm, ngay khi có cơ hội…

Anh bắt mình tập trung vào cuộc hội thoại của họ. Tasha. Cái huân chương con bé đã làm cho anh. Nhưng đứa nhỏ đã nói nó không chỉ dành cho ngôn ngữ sạch-sẽ gần đây của anh. “Anh không nghĩ con bé nhận thấy rằng anh không uống nữa,” anh thú nhận. “Đối với anh, anh không thấy nó là vấn đề to tát gì. Anh đoán nó chỉ là… tỉnh táo, một cách chơi chữ, mà con bé đã nhận thấy.”

Mia gật đầu, đôi mắt dịu dàng. “Cô bé không nói gì với em về chuyện ấy.”

Anh hạ giọng hơn nữa, để nếu Tasha vẫn thức, nó sẽ không nghe thấy. “Anh đã đặt hàng cái trường kỷ.”

Trông Mia lúng túng, rồi hiểu biết nhá qua mắt cô, và cô chặn tay qua miệng để khỏi cười lớn. “Ý anh là…?”

“Cái màu hồng,” Frisco nói nốt. Anh cảm thấy nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt mình. “Ờ. Cái kia đã bị hỏng rồi, và anh phải làm gì nữa? Đứa nhỏ muốn nó kinh khủng. Anh chắc rằng con bé sẽ mang theo nó khi nào đi.”

Khi nào con bé đi. Ý nghĩ ấy thật không dễ chịu. Thực lòng, nó thật sự đáng buồn. Quả là lạ. Khi lần đầu Tash đến, anh không thể nghĩ gì ngoài việc sống sót, về việc làm hết sức trong tình huống tồi tệ này cho tới lúc con bé đi. Không mất nhiều thời gian để điều đó thay đổi. Sự thật là có một đứa con nít loanh quanh khiến cuộc sống rắc rối hơn – thí dụ ngay bây giờ, anh hết sức muốn nó ngủ – nhưng lần đầu tiên trong nhiều năm anh bắt buộc phải nghĩ về điều gì khác ngoài vết thương của mình. Anh bắt buộc phải thôi chờ đợi cơ hội để lại sống, và thay vì vậy anh đang thật sự sống.

Sự thật là, anh tha thiết yêu thương Tasha từ khoảnh khắc con bé ra đời.

“Anh đã giúp đỡ đẻ con bé. Em biết không?” anh hỏi Mia.

“Natasha?” cô nói. “Em không biết.”

“Lucky đi cùng anh và cậu ấy lái xe đến Arizona với anh để gặp Sharon. Chị ấy sắp có con, và bọn anh có đáp tàu đến Trung Đông cũng chẳng biết được là lúc nào. Chị ấy đang sống trong một toa xe móc cách Tucson bốn mươi dặm phía đông. Hai mươi phút sau khi bọn anh đến, chị ấy bắt đầu ca lâm bồn khó khăn. Bệnh viện gần nhất ở Tucson, nên bọn anh đưa chị vào xe tải của anh và lái đi như điên.”

Anh mỉm cười. “Nhưng Sharon chưa bao giờ làm điều gì dễ dàng cả. Chị ấy phải là ca sinh đẻ ngắn nhất trong lịch sử. Bọn anh phải dừng lại bên vệ đường bởi vì Tasha không thể chờ được.”

Khi Mia nhìn anh, Frisco im lặng một lát. Cô biết anh đang sống lại những giây phút ấy.

“Thật là tuyệt diệu,” anh nói khẽ. “Khi đứa bé ra đời, nó thật… Nó là một trong những giờ khắc đẹp nhất trong đời anh.”

Anh lắc đầu, vẻ mặt anh kinh ngạc và sững sờ, cho dù sau chừng ấy thời gian. “Anh chưa từng gặp điều kỳ diệu trước đó, nhưng anh đã gặp nó ngày hôm ấy. Và khi Lucky đặt đứa bé nhỏ xíu vào tay anh… Con bé đỏ hỏn và nhăn nheo, nhưng quá sống động – một sinh linh mới, chỉ mới vài giây tuổi.”

Anh ngước nhìn cô, nụ cười đượm chút ngượng ngùng. “Nghe cũ rích, nhỉ?”

Mia lắc đầu, không thể trả lời, không thể nói. Nó không cũ rích. Nó ngọt ngào vô bờ và rung động con tim.

“Anh đã ôm Tasha trên cả chặng đường đến viện,” anh nói tiếp. “Sharon có vẻ lạc lõng – rất nhiều so với điều kiện tiêu chuẩn của chị ấy. Nên anh quấn đứa bé trong áo phông của anh rồi ôm nó tưởng như mãi mãi bởi vì nó đang khóc, Sharon đang khóc và điều thật ngu ngốc là tất cả những gì anh có thể làm là cũng khóc.” Anh im lặng một lát. “Nhưng cuối cùng anh cũng khiến Tasha dịu dần. Anh hát cho con bé và chuyện trò với nó, hứa hẹn với nó rằng phần khó khăn nhất trong cuộc đời nó đã qua rồi. Con bé đã sinh ra, và nó luôn luôn nhọc nhằn, nhưng nếu anh có điều gì để nói, từ đây trở đi sẽ dễ dàng như cơn gió. Anh đã bảo con bé là anh sẽ chăm sóc nó, và anh cũng sẽ chăm sóc mẹ nó nữa.”

“Khi bọn anh đến viện, mấy bà y tá tới mang con bé đi, anh đã không muốn để nó đi.” Anh cười khó nhọc, và nó khiến anh trông buồn vô hạn. “Nhưng anh đã làm thế.”

Anh nhìn xuống đầu gối thương tổn của mình. “Ba giờ sau đó, chỉ huy gọi tất cả thành viên Đội Mười SEAL, và Alpha Squad được gửi đi làm nhiệm vụ giải cứu khẩn cấp.”

“Đó là lúc anh bị thương,” Mia nói.

Đấy không phải là câu hỏi, nhưng anh liếc cô và gật đầu. “Ừ. Đó là lúc anh bị thương.” Anh siết chặt răng và cơ hàm căng lại, “anh không giữ một lời hứa nào với đứa bé. Tuy là anh có gửi tiền cho Sharon, nhưng…” Anh lắc đầu và nặn ra nụ cười khác. “Nên anh mua cho con bé cái trường kỷ màu hồng, hi vọng rằng nó sẽ bù đắp cho những năm tháng anh không ở quanh con bé.” Nụ cười của anh trở nên thật lòng hơn. “Lucky đã qua cùng với vài anh bạn nữa để dọn sạch căn hộ. Cậu ấy sẽ ở đó khi hàng mang tới. Anh đã kể cho cậu ấy nghe về cái trường kỷ, nhưng anh không chắc ông mãnh ấy tin anh.” Anh cười. “Cậu ta sẽ tin khi nhìn thấy nó nhỉ?”

Mia không biết cười hay khóc. Mỗi xúc cảm nhấp nháy trên khuôn mặt Frisco, mỗi tia lóe lên của đau đớn hay nỗi buồn hay sự thích thú trong đôi mắt anh, mỗi từ anh nói, mỗi lời anh chia sẻ làm trái tim cô ngập tràn tình cảm khát khao mãnh liệt, khiến cô khó thở.

Cô yêu anh.

Anh là tất cả những gì cô không cần. Những vết thương của anh sâu sắc và kinh khủng. Cô có thể lo giới hạn thể xác của anh. Với chính mình, cô không thèm bận tâm anh cần ba toong hay nạng hoặc kể cả xe lăn hay không. Trong tâm trí cô, những giới hạn tinh thần của anh mới là khiếm khuyết. Hành lý tinh thần – sự cay đắng và giận dữ anh mang theo mình – có kích thước và sức nặng vừa nhấn chìm vừa kéo cô xuống.

Tuy nhiên, bất chấp tất thảy, cô yêu anh.

Mia cảm giác đôi mắt ngập tràn nước, và cô quay đi, không muốn anh thấy. Nhưng anh đã thấy, anh nghiêng người, ánh mắt đầy ắp quan tâm.

“Mia…?”

Cô câm lặng nguyền rủa cảm xúc nhẹ dạ của mình khi lau mắt. “Em xin lỗi. Em… ngốc quá.”

Anh cố gắng khiến nó hài hước. “Thật là ngốc khi khóc về một cái trường kỷ màu hồng.”

“Em không khóc về cái trường kỷ. Em khóc…” Mia sai lầm khi liếc nhìn anh, và giờ cô mắc bẫy, không thể nhìn đi, bị giữ chặt bởi sự quan tâm dịu dàng cũng như ngọn lửa và sự dữ dội trong ánh mắt anh. “Vì anh đang làm cuộc đời em phức tạp không tin được,” cô thầm thì.

Anh biết ý cô. Anh hiểu lời nhắn gởi chưa nói. Mia thấy sự thấu hiểu trong mắt anh, nên cô nói thành lời. “Em yêu anh rồi, Alan.”

Trái tim Frisco nảy lên ngang họng. Anh đã ngờ vực rằng Mia quan tâm, nhưng có sự khác biệt lớn giữa nghi ngờ mơ hồ và nghe những lời đó từ miệng cô. Yêu. Với anh.

Lạy Chúa, cô mờ mắt chăng? Làm sao cô có thể yêu cái vỏ khô khốc của người đàn ông anh đã trở thành? Làm sao Mia xinh đẹp, giàu tình cảm, đầy nhiệt huyết có thể yêu một người không hoàn thiện?

Những từ cô nói lẽ ra phải khiến anh hoan hỉ tự hào. Thay vì thế, anh chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Làm sao cô có thể yêu anh?

Anh nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tay Mia, kim giây của nó đã du hành trọn vòng này đến vòng khác.

Cuối cùng cô đứng dậy rồi băng qua cánh cửa chặn, đăm đăm nhìn vào màn đêm như thể cô biết sự thành thật êm ái của mình đã ném anh lên.

Anh phải nói gì đấy. Anh biết từ bờ lưng căng thẳng của cô là cô muốn anh nói gì đấy, bất cứ điều gì, nhưng anh không thể nghĩ ra một phản ứng đơn giản. “Em điên rồi,” có vẻ không thích đáng, cũng như “Em nhầm rồi.”

“Cậu Frisco?”

Anh quay sang nhìn Natasha đang đứng nơi hành lang. Áo ngủ của con bé rộng tới vài cỡ, và nó đang lướt thướt dưới sàn. Con bé đang nắm chú gấu bông trên một cánh tay tả tơi của nó. Tóc con bé rối tung quanh khuôn mặt, mắt nó ầng ậng nước.

“Cháu không ngủ được,” nó bảo anh. “Quá yên lặng. Không có cái gì hết. Cháu không thích thế. Cháu không nghe thấy gì cả.”

Frisco liếc nhìn Mia, đã quay người lại, nhưng không nhìn anh. Trời ạ, cô vừa bộc bạch tấm lòng cho anh, và anh đã không có phản ứng gì. Anh không nói gì, không làm gì. Tối thiểu anh phải bảo cho cô biết rằng lời tuyên bố của cô đã thổi bay anh.

“Tash, về lại giường đi,” anh nói. “Cậu sẽ gặp cháu ở đó trong một giây nữa, nhưng cậu cần nói chuyện với cô Mia trước – ”

Mia ngắt lời. “Không, không sao. Alan, chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Cô ráng mỉm cười, nhưng đôi mắt thật buồn. “Chỉ là… đối với em lúc này không ổn.”

Cô nhìn đi nơi khác, và im lặng ngự trị trong phòng. Frisco có thể nghe tiếng tim đập của chính mình, tiếng sụt sịt khe khẽ của Tasha lẫn tiếng tích tắc chết dẫm –

Ý tưởng đến với anh như ánh chớp.

Frisco đẩy mình dậy. “Đi nào.” Anh dẫn đường trở lại phòng ngủ của Tasha. Đứa nhỏ đi theo, nhưng Mia không di chuyển. Anh ló đầu khỏi cửa. “Em nữa,” anh bảo cô.

Anh có thể thấy sự không chắc chắn trong mắt cô. “Có lẽ em nên chờ ở ngoài này.”

“Không, bọn anh cần em. Đi nào.” Anh lại vào phòng ngủ. “Về giường đi, Tash.”

Mia đứng nơi ngưỡng cửa, để mắt quen với bóng tối. Cô đã ở trong này, giúp Tasha mặc đồ ngủ. Kể cả trong bóng tối, cô cũng nhận dạng được những hình thù đồ đạc khác nhau. Giường của Tasha nằm sát một bên tường. Một cái giường khác nằm đối diện. Có chiếc bàn nhỏ và rương quần áo, mấy khung cửa sổ dài mở toang đón làn gió mềm dịu đêm hè.

Frisco ngồi trên chiếc giường kia, lưng dựa tường. “Tới đây,” anh khẽ nói với Mia.

Một cách lưỡng lự cô bước vào phòng, và anh nhẹ nhàng nắm tay rồi kéo cô xuống phía trước anh trên giường, để cô ngồi giữa chân anh, lưng cô dựa vào ngực anh. Anh gài hai tay quanh eo cô, giữ cô kiên quyết.

Cô chống cự khoảng nửa giây trước khi chịu thua cảm giác sảng khoái thú vị của vòng tay anh quanh người cô. Cô để đầu ngả vào vai anh và cho phép mình sự xa xỉ là thưởng thức cảm giác cái cằm thô ráp của anh chạm vào thái dương.

Cô biết mình đã khiến anh ngạc nhiên với bày tỏ tình yêu. Ha, cô cũng ngạc nhiên về mình. Nhưng khi anh không phản ứng chi hết, cô đã nghĩ rằng trừ khi cô có thể giải thích cảm xúc của mình theo cách nào đấy, anh sẽ đẩy cô ra xa.

Nhưng ngay lúc này, anh không hề đẩy cô ra. Anh đang giữ cô thật gần.

Môi anh chải lên má cô và cô thấy thôi thúc đột ngột muốn khóc tiếp. Có lẽ sự thực là cô yêu anh không đe dọa anh nhiều như cô mường tượng. Có lẽ hiện giờ khi đã có vài phút quen với ý nghĩ đó, anh thật lòng thích nó. Có lẽ…

“Tasha nghĩ trong này hoàn toàn im lặng,” anh nói, giọng nghèn nghẹt và ấm áp trong bóng tối mát mẻ.

“Thật mà.” Con bé ngồi dậy trên giường.

“Nằm xuống,” Frisco bảo nó. “Điều này chỉ có tác dụng nếu cháu nằm xuống.”

Con bé vâng lời, nhưng rồi lại bật dậy. “Chúng ta đang làm gì ạ?”

“Cháu đang nằm trên giường,” anh bảo nó, chờ đợi nó làm thế, giọng anh đầy thích thú. “Bọn cậu ở đây để xem xét sự yên lặng kỳ lạ cháu đã khẳng định trong phòng này. Và kỳ lạ là bởi còn lâu mới im lặng từ đây ra phòng khách. Và chắc như bắp là không im lặng bên ngoài ngôi nhà này.”

“Không ạ?” Tasha lại ngồi dậy. Lần này nó tự nằm xuống lại trước khi Frisco la rầy.

“Không đâu. Suỵtt! Nằm thật yên và lắng nghe.”

Mia thấy mình nín thở khi Frisco và Tasha im tiếng.

“Trời ơi,” Frisco nói sau một lát. “Cháu nhầm rồi, Tash. Đây là một trong những căn phòng ầm ĩ nhất cậu từng ở.”

Con bé ngồi dậy. “Ầm ĩ…?”

“Nằm xuống,” anh ra lệnh. “Và lắng nghe lại đi.”

Lại yên tĩnh.

“Lắng nghe tiếng gió trên hàng cây,” Frisco nói một cách im ắng. Mia nhắm mắt, thoải mái hơn nữa trong vòng tay anh, yêu thích cảm giác tay anh quanh người cô và hơi thở anh chạm vào tai cô trong khi giọng anh bồng bềnh trôi qua bóng tối. “Lắng nghe cách những chiếc lá xì xào với nhau khi làn gió lướt qua. Và có một cành cây – chắc hẳn nó chết rồi. Nó đang va đụng vào những cành khác, ráng rung lắc để được tự do và rơi xuống mặt đất. Cháu nghe thấy không?”

“Có,” Tasha thở.

Mia cũng nghe thấy. Nhưng chỉ một phút trước, cô chưa bao giờ nhận thức được âm thanh đó. Một cơn gió mạnh ào qua, và cô nghe thấy âm thanh những chiếc lá trong gió. Xì xào, Frisco đã nói. Sự miêu tả của anh đầy thi vị và chính xác.

“Và những chú dế,” Frisco nói. “Nghe thấy không? Và hẳn phải có vài chú châu chấu ngoài đó, chơi thứ nhạc của chúng, trình diễn trong một chương trình. Nhưng chúng sẽ nín thinh nếu có người lạ tới. Câu chuyện lũ côn trùng kể cho nhau là ầm ĩ nhất khi âm nhạc của chúng ngừng.”

Anh lại im lặng.

“Ai đó hẳn là đang cắm trại phía bên kia hồ,” anh nói êm ả. “Cậu nghe thấy tiếng chó sủa – kêu rền rĩ, chắc bị trói ở đâu đấy. Và – suỵtttt! Lắng nghe tiếng ầm ầm xem. Hẳn là đường ray xe lửa không xa đây lắm. Tàu đang lao tới.”

Thế là đủ, từ khoảng cách này, Mia có thể nghe thấy âm thanh yếu ớt đơn côi của còi tàu.

Thật đáng ngạc nhiên. Mặc dù dạy môn lịch sử nước Mỹ, cô nghĩ rằng mình là nghệ sĩ, trưởng thành bên những nghệ sĩ, được bao quanh bởi sự nhạy cảm của người nghệ sĩ và cảm giác tinh tế về chi tiết. Cô chưa từng vẽ được như mẹ mình, nhưng cô không phải nhà nhiếp ảnh tồi, cô có thể nắm bắt nét đẹp cùng cá tính của mọi người lên phim. Và trên hết, cô nghĩ mình là người bênh vực quyền bình đẳng không thành kiến, sự hòa điệu với thế giới của cô, luôn sẵn lòng tình nguyện ở trung tâm vô gia cư địa phương, nhạy cảm với nhu cầu của người khác. Cô là một người phụ nữ hiện đại, nhạy cảm, có óc thẩm mỹ, sáng tạo – người chưa bao giờ thực sự dành thời gian dừng lại và lắng nghe âm điệu của màn đêm.

Không như anh chàng to-lớn, nghiêm-nghị, mang-súng, trầy-da-đổ-máu phiên bản của G.I Joe này, người đã bỏ qua nỗi đau thể xác như thể trái tim và tâm hồn anh ta làm bằng đá tảng – người đã kiên trì lắng nghe, và tinh tế nhận thấy giai điệu trong âm thanh của gió trên hàng cây.

Mia đã ngạc nhiên là mình lại ngã vào một quân nhân chuyên nghiệp cộc cằn, cứng rắn. Nhưng có quá nhiều điều nơi anh bên cạnh cộc cằn và cứng rắn. Quá nhiều điều.

“Đêm không bao giờ yên tĩnh,” Frisco nói. “Nó sống động, luôn luôn chuyển động, luôn luôn kể chuyện. Cháu chỉ cần học cách lắng nghe âm thanh của nó. Cháu cần phải học cách nghe như thế nào. Và một khi cháu biết cách lắng nghe, nó sẽ luôn quen thuộc, luôn như là ở nhà. Cùng lúc đó, nó không bao giờ buồn chán. Tiếng động có thể như nhau, nhưng câu chuyện nó kể luôn thay đổi.”

Một cơn gió khác lắc lư những chiếc lá, mang theo âm thanh của chú chó đang sủa đằng xa. Rất rõ.

“Và đấy mới chỉ là bên ngoài ngôi nhà,” anh bảo họ. “Bên trong cũng có hàng đống tiếng động nữa. Trong nhà, cháu là một phần trong câu chuyện của màn đêm.”

“Cháu nghe thấy cậu thở,” Tasha nói. Giọng nó nghe buồn ngủ và không rõ.

“Đúng đấy. Và cậu nghe thấy cháu thở. Cả cô Mia nữa. Cô ấy đang nín thở, nghĩ rằng thế sẽ giúp mình yên lặng hơn, nhưng cô ấy nhầm. Mỗi lần cô ấy thở rồi hít một hơi thật sâu, nó lớn gấp mười lần. Nếu cháu không muốn bị nghe thấy, cháu cần thở chậm và nông. Cháu cần biến thành một phần của đêm, thở theo nhịp điệu của nó.”

Mia có thể nghe âm thanh dễ nhận khi môi anh cong lên thành một nụ cười. Cô không cần nhìn mặt anh để biết đó là nụ cười nửa miệng vui vẻ của anh.

“Thi thoảng cậu nghe thấy bụng Mia kêu ùng ục. Cậu không biết, Tash à – có lẽ chúng ta không cho cô ấy ăn đủ ở bữa tối,” Frisco tiếp. “Và cậu cũng nghe thấy tiếng kim giây trên đồng hồ của cô ấy. Nó gây ra âm thanh huyên náo – quỷ tha ma bắt!”

“Có thể anh đang nghe tiếng đồng hồ của mình,” Mia khẽ phản đối, cảm thấy quá ồn ào. Hơi thở của cô, bụng cô, đồng hồ của cô… tiếp theo anh sẽ nói rằng anh nghe thấy tiếng tim cô đập. Dĩ nhiên, ở vào vị trí của cô lúc này, dựa sát vào anh, tim cô đang gõ lớn đến mức toàn bang cũng phải nghe thấy.

“Đồng hồ của anh là loại điện tử,” anh thở vào tai cô. “Nó không kêu.”

Cô cần phải hỏi. “Anh học cách lắng nghe như thế ở đâu?”

Anh im lặng một lát. “Anh không biết. Anh có nhiều đêm dài, chắc vậy. Khi chỉ có em và màn đêm, em sẽ hiểu đêm rất rõ.”

Mia hạ giọng. “Em chưa từng biết ai như anh.”

Tay anh chặt lại quanh cô. “Đấy là cảm giác… hai chiều.”

“Cô cậu sắp hôn ạ?” Giọng Tash rất lơ mơ trong cơn chập chờn.

Frisco cười. “Không phải trước mặt cháu, nhóc.”

“Thomas bảo cháu là nếu cậu với cô Mia có con, nó sẽ là em họ cháu.”

“Thomas chắc chắn có đầy đủ các loại thông tin, phải không?” Frisco buông Mia ra, khẽ đẩy cô để rời khỏi giường. “Giờ ngủ đi, Tash. Hãy nhớ, cháu có màn đêm là bạn đồng hành, được chứ?” Anh nhặt nạng dưới sàn lên.

“Được ạ. Cháu yêu cậu, cậu Frisco.”

“Cậu cũng yêu cháu, Tash.”

Mia quay đi khi Frisco cúi xuống giường đứa bé và khẽ hôn nó.

“Ngồi với cháu một phút nhé?” con bé hỏi.

Mia nghe Frisco thở dài. “Được rồi. Chỉ một phút thôi.”

Mia vào phòng khách, lắng nghe tiếng gió trên cây, lắng nghe nhịp thở của chính mình, tiếng tích tắc của đồng hồ. Cô đứng bên cánh cửa lưới, nhìn ra bóng đêm, nhận biết những ánh lửa từ nến đang nhảy múa và bập bùng sau lưng mình.

Có lẽ đã một hay mười phút trôi qua, nhưng cuối cùng khi nghe thấy Frisco theo cô ra ngoài phòng khách, cô không quay lại. Cô nhận thức rằng anh đang quan sát mình, nhận thức rằng anh không tiến lại gần hơn, mà dừng lại, thậm chí không đi sang ngồi xuống trường kỷ.

Cô cảm thấy bồn chồn vì sự im ắng của anh, và cô khó chịu với bản thân vì đã để tình cảm bộc lộ như thế. Cô đã không suy nghĩ. Nếu có suy nghĩ, cô sẽ nhớ rằng tình yêu không nằm trong chương trình nghị sự của anh.

Tuy nhiên, cách anh giữ cô khi họ ngồi với nhau trong phòng Tasha…

Cô hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn anh. “Em không định làm anh sợ. Anh biết đấy… ban nãy.”

“Em không làm anh sợ.” Anh lắc đầu, như thể biết rằng anh chưa nói cho cô sự thật. “Em có. Anh chỉ… Anh không…” Đến lượt anh hít thật sâu. “Mia, anh không hiểu.”

“Anh có vấn đề với phần nào?” cô hỏi, tìm kiếm nơi ẩn náu trong sự táo tợn thông thường. “Phần em nói em yêu anh, hay… À, không, đó là phần duy nhất, phải chứ?”

Anh không cười. Thậm chí không hé cười. “Vài ngày trước, em còn không thích anh.”

“Không. Vài ngày trước, em không thích người em nghĩ là anh,” cô nói. “Mặc dù em đã sai – anh thật lạ thường. Em nghĩ đúng vậy khi em nói chưa từng gặp ai như anh. Anh vui vẻ, thông minh và – ”

“Chết tiệt, ngưng lại,” anh nói, đẩy mình tiến tới trên đôi nạng, nhưng rồi dừng giữa phòng như thể anh không chắc đi tới đâu hay làm điều gì. Anh lướt tay qua tóc, khiến nó rối tung – chứng cớ dễ nhìn của sự thất vọng nơi anh.

“Tại sao? Đấy là sự thật. Anh rất tuyệt vời với Tasha. Anh dịu dàng, kiên nhẫn và tốt bụng, tuy rằng cùng lúc đó em không nghi ngờ khả năng của anh không hề nhẹ nhàng trong những tình huống tấn công. Anh là một người lính với quy tắc tuyệt đối về danh dự. Anh nhạy cảm và ngọt ngào, và anh cũng có ý chí quyết tâm sắt đá. Anh – ”

“Khuyết tật cơ thể,” Frisco nói qua kẽ răng mím chặt. “Đừng quên cái đó.”
Bình Luận (0)
Comment