Đưa Tôi Đi Ngắm Mùa Đông

Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

do Tiểu (Hủ) Nam biên dịch và hiệu chỉnh.

Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.

Nhìn thấy thân hình gầy rộc của tôi, anh ta rất lo lắng. Nhưng đã thành tính cách, hiếm khi làm điều gì thất thố, Tống Ứng Sinh nhanh chóng bình tĩnh trở lại, mỉm cười nhìn tôi. Từ lần nói chuyện trên xe hơi đêm đó, khoảng cách giữa chúng tôi đã được kéo lại gần với nhau hơn rất nhiều.

~~~~~

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt thôi mà đã tới cuối học kỳ. Mọi thứ bắt đầu ùa đến, công việc lu bu suốt ngày, nào thì phải học thêm để chuẩn bị thi tiếng Anh rồi còn chia thời gian để bảo đảm cho kỳ thi hết môn ở trường. Không còn cách nào khác, tôi đành nghỉ công việc làm gia sư cho Tống Tống một tuần, tôi hứa với nó khi nào nghỉ hè sẽ tới chơi với nó nhiều hơn. Hiện giờ, Hải cũng đã đi.

Hải tới đây đã được hơn một tháng, hầu như tất cả thời gian đó cậu ấy đều chăm sóc cho tôi từng tí một. Nhìn nụ cười của cậu, tôi thấy có phần nào đó vui mừng và mãn nguyện.

Bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, Hải chỉ được nghỉ phép có chừng ấy thời gian, thế mà cậu đã dành hết nó cho tôi. Hải không còn làm vũ công ở vũ trường nữa mà hiện giờ, cậu ấy đang làm một biên đạo múa cho các chương trình ca nhạc của một đài truyền hình. Đó là một công việc rất tốt, lương không đến nỗi nào, quan trọng nhất, nó giúp Hải giữ được lửa, giữ được niềm đam mê con đường vũ đạo của cậu.

Lúc tiễn Hải ra ga, cậu không nói gì với tôi, có lẽ là Hải đã cảm thấy an lòng hơn về tôi. Cả hai chúng tôi đều không phải là người quá mức yếu đuối, chỉ cần đối phương còn nhớ tới mình thì cho dù có cách xa ngàn dặm cũng không vấn đề gì.

Hải ôm tôi thật lâu, thật lâu rồi buông ra, xoay người, bước đi thật nhanh, không quay đầu lại, cũng không nói một câu từ biệt. Lúc đó cậu ấy cũng bình tĩnh như lúc vừa mới xuống tàu lần trước.

Hình như những con người sống nội tâm thích quan tâm tới nhau trong im lặng như vậy

Cuối học kỳ luôn là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với một người sinh viên. Học ngày học đêm không nghỉ ngơi, thậm chí cũng chẳng thèm quản việc mất ăn mất ngủ ảnh hưởng xấu tới sức khỏe. Đầu óc thỉnh thoảng lại cứ như người đần độn, đau tới nỗi muốn nứt ra.

Những ngày khó thở đó rốt cuộc cũng qua đi, kỳ nghỉ hè với nhiều dự định đã ở ngay trước mặt.

Cơ thể tôi sau gần nửa tháng đã tiều tụy đi trông thấy, mặt vàng như ánh nến. Nếu như có ai đó quan tâm tới tôi, nhất định sẽ rất xót xa mà ôm tôi vào lòng, nói chắc mẩm rằng trong thời gian tới nhất định sẽ bồi bổ để tôi đầy đặn lại như xưa. Nhưng nào đâu có thấy, mấy thằng trời đánh mang tiếng là bạn tôi, đã không quan tâm thì thôi, đứa nào đứa nấy còn nhìn tôi với ánh mắt hâm mộ, nhiệt liệt chúc mừng tôi giảm cân thành công, thật là dở khóc dở cười.

Lúc gặp lại Tống Tống, nó tròn mắt hoảng sợ “Anh Tiểu Thất, anh bị bệnh à?” Trẻ con bây giờ thấy những hình ảnh kinh dị, đáng sợ ngay từ nhỏ trong mấy bộ phim hoạt hình nên cũng may Tống Tống không giật mình bởi dáng vẻ của tôi bây giờ. Nhưng cũng buồn, suy đi nghĩ lại, giờ đây, người quan tâm tới tôi chỉ còn mỗi cậu bé đáng yêu bị chứng tự kỷ giống tôi hồi trước này. Sự cô độc của tôi vỗn dĩ vẫn như vậy, rất dễ bị người khác phát hiện, không thể nào che dấu được.

Tôi sờ sờ đầu Tống Tống, cười nói “Không, anh không sao cả, chỉ là dạo này mệt mỏi quá ấy mà.”

“A, vậy thì tốt rồi.” Nghe tôi nói không sao, nhóc nhỏ lại vui lên ngay tắp lự. Làm trẻ con thật thích, có thể tùy ý tin tưởng lời nói của bất kỳ ai mà người ta vẫn không bảo rằng bạn ngốc nghếch.

Tôi bắt đầu dạy Tống Tống học. Nói là dạy học chứ thực ra chỉ là đọc mấy truyện cổ tích cho nó nghe. Tôi phát hiện Tống Tống rất thích những câu chuyện xưa, đặc biệt là chuyện kể về danh nhân, thi sĩ. Mỗi tội nó còn nhỏ quá, chưa thuộc nhiều mặt chữ Hán nên chưa thể đọc mấy tác phẩm cổ thi được, tôi chỉ cho nó xem mấy cuốn truyện dễ nhớ, dễ đọc.

Thấy Tống Tống như vậy, tôi thực sự rất vui mừng. Mừng bởi vì tôi cũng có sở thích đặc biệt đối với văn chương, trùng hợp Tống Tống cũng như vậy, làm sao có thể không vui, không mừng cho được. Mặt khác, tôi cũng nghĩ, rất có thể, một ngày nào đó, Tống Tống sẽ tìm thấy nguồn đam mê, cảm hứng trong văn học, từ đó có thể dần thoát khỏi chứng tự kỷ hiện giờ.

Lúc Tống Ứng Sinh về nhà, tôi đang đọc cho Tống Tống nghe truyện đồng thoại《 Tiểu Vương Tử 》.

Nhìn thấy thân hình gầy rộc của tôi, anh ta rất lo lắng. Nhưng đã thành tính cách, hiếm khi làm điều gì thất thố, Tống Ứng Sinh nhanh chóng bình tĩnh trở lại, mỉm cười nhìn tôi. Từ lần nói chuyện trên xe hơi đêm đó, khoảng cách giữa chúng tôi đã được kéo lại gần với nhau hơn rất nhiều.

Bà vú già làm cơm xong, ba người chúng tôi cùng ngồi một mâm.

Tống Tống rất vui vẻ, hết nhìn Tống Ứng Sinh lại quay sang nhìn tôi cười rạng rỡ. Đối với cậu nhóc, rất khó có được một cơ hội thế này, hai người mà cậu thương yêu nhất đang ngồi ở bên cạnh, cùng quan tâm tới cậu, Tống Tống thấy mình là một người vô cùng hạnh phúc.

Nhìn hai cha con họ, tôi lại bắt đầu có cảm giác lo lắng. Không biết vì sao, đã từ rất lâu rồi, một thứ tình cảm vô danh nào đó bắt đầu nhen nhóm trong con người tôi.

Tống Ứng Sinh quay sang phía tôi “Tiểu Thất, anh định tự thưởng cho mình một tuần nghỉ ngơi, muốn mang Tống Tống ra ngoài thư giãn một chút, em có thể đi cùng cha con anh không?”

“Anh định đi đâu?” Tôi hỏi vì tôi ngạc nhiên và cũng mừng thầm. Tống Tống thật sự rất cần những giờ phút gần gũi với cha mình.

“Anh tính đi Thâm Quyến.” Giọng nói anh ta rất mạnh mẽ “Tống Tống rất thích đi biển, anh muốn đưa nó tới đó cho nó thích.”

Thâm Quyến??? Tôi cả kinh. Chưa bao giờ tôi có ý định trở về cái thành thị mà tôi ví nó như một nắm mồ khổng lồ chôn đi hạnh phúc của cuộc đời mình.

Tống Ứng Sinh thấy không ổn liền hỏi ngay “Em không thích à?”

Tôi cố gắng xua tan suy nghĩ trong đầu “Không phải.”

“Vậy em có muốn đi cùng không?”

Tôi do dự, thật sự tôi không biết rằng mình có còn đủ dũng khí để quay lại đó hay không. Đôi khi, thật lòng mà nói, tôi không có cách nào để đối mặt với quá khứ.

Tống Tống đột nhiên kéo một góc áo của tôi, tôi cúi xuống nhìn, ấn tượng mạnh nhất trong đầu tôi chính là đôi mắt tràn ngập chờ mong của nó. Nó muốn tôi đi cùng như vậy, làm sao mà nỡ từ chối đây? Tôi thật sự không thể nào cự tuyệt được. Vì thế, tôi hạ quyết tâm “Được, nghỉ hè này tôi cũng không có kế hoạch gì đặc biệt.”

Nghe được câu trả lời khẳng định của tôi, Tống Tống cười tươi như hoa hướng dương. Tống Ứng Sinh cũng cười, tôi trộm nhìn, trong nụ cười đó có niềm vui sướng khó nói bằng lời.
Bình Luận (0)
Comment