Dựa Vào Mặt Ăn Cơm

Chương 10


Người đàn ông không cho Thẩm Miên có cơ hội giữ lại nên quay người rời đi.

Thẩm Miên bối rối một lát, vội vàng đi theo, cẩn thận nắm lấy góc quần áo của người đàn ông, nói: "Cha, cha ơi...!cha nhớ chú ý an toàn."
Sức lực của đứa nhỏ này rất bé, ít nhất đối với Thẩm Diễm mà nói thì có thể nhẹ nhàng thát ra nhưng hắn không có làm như thế.

Chỉ cần duy trì sự lạnh lùng và điềm tĩnh bình thường đã tiêu hao gần hết nghị lực của hắn.

Chính là bởi vì hắn phát hiện trước mặt đứa nhỏ này, tính tự chủ mạnh mẽ của mình giống như một trò đùa nên hắn mới không muốn ở một mình cùng đứa nhỏ này quá lâu.

Hắn rất lo lắng một ngày nào đó mình sẽ bị đứa trẻ này chinh phục hoàn toàn.

Đến lúc đó, mọi thứ sẽ gặp rất nhiều rắc rối, rất nhiều.

Hắn hung hăng nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt đã chỉ còn lại vẻ bình tĩnh, hắn nói: "Cha biết."
Nói rồi sải bước rời đi.

Thẩm Miên có hơi bất ngờ, cậu còn tưởng rằng mình phiền phức như vậy, người đàn ông này sẽ tức giận chứ.

Có vẻ như có thể đi xa hơn một chút.

#Thăm dò bờ vực của cái chết#
Hệ thống nhắc nhở: [Đã qua một nửa thời gian nhiệm vụ phụ.]
Thẩm Miên đi đến bên cửa sổ, nhìn xe của người đàn ông lái vào màn đêm, cho đến khi không nhìn thấy nữa, cậu mới từ từ thu lại tầm mắt.

Sau khi kết thúc vở kịch đứa con ngoan ngoãn: "Chuyện này tôi cũng biết, nhưng cha tôi không hợp tác thì tôi biết làm sao."
Hệ thống nghĩ kế cho cậu: [Không trực tiếp được thì có thể làm ngầm.]
Thẩm Miên phê bình nó, nói: "Ý tệ quá, bạn cũng phải nghĩ Thẩm Diễm là ai nếu như bị ổng phát hiện thì có thể đến thẳng GG rồi."
[Nhưng nhiệm vụ phụ đã viết rõ, là nhìn trộm, nếu như kí chủ quang minh chính đại nhìn thì có thể bị đánh giá không đủ tiêu chuẩn.]
"..."

Hệ thống nói: [Độ khó của nhiệm vụ phụ tương đối cao, nói chung không khuyến khích người mới làm, kí chủ có thể lựa chọn từ bỏ.]
Thẩm Miên cười, nói: "Từ bỏ? Từ điển của tôi không có hai chữ này."
Gói quà đó, cậu sẽ có được.

***
Phòng ngủ.

Sau khi Thẩm Miên tắm xong, phát hiện một yêu cầu kết bạn xuất hiện trên tài khoản xã hội, không ngạc nhiên chút nào, là Vương Sâm.

Trong lời mời có ghi: Nếu dám không đồng ý, ha ha.

Loại đe dọa ngây thơ này, đặt trong bình thường, Thẩm Miên sẽ không để ý tới nhưng rất hiệu quả đối với nguyên chủ đấy.

Nhấp chấp nhận.

Bên này vừa mới nhấp qua, một lời mời video xuất hiện trên màn hình, Thẩm Miên bình tĩnh nhấn xác nhận.

Đầu kia video, Vương Sâm cởi trần chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh thân dưới, trông như một tên lưu manh, lộ cơ bắp rắn chắc, cân đối với nụ cười xấu xa thiếu đòn.

"Nhóc câm điếc, mày đêm nay..."
Hắn vừa định đùa giỡn hai câu, kết quả vừa ngước mắt lên thì lại không nói được lời nào.

Trên màn hình, đoán chừng cậu bé vừa mới đi tắm xong nên chỉ mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, xung quanh có một lớp hơi nước, mặt quá mức trắng noãn đẹp đẽ và sáng long lanh dường như có thể bật ra nước.

Thuần khiết lại lộ ra một luồng lẳng lơ.

Hoàn toàn khác biệt với Thẩm Thanh ban ngày, vật nhỏ không có thời gian kịp che dấu mình chính là vưu vật trời sinh.

Hầu kết Vương Sâm khẽ nhúc nhích, hắn cảm thấy một sức nóng không thể giải thích được.


Ánh mắt hắn trắng trợn không kiêng dè gì liếc nhìn cơ thể Thẩm Miên, muốn kéo cậu ra khỏi màn hình, nói với giọng thô lỗ: "Mày ở nhà?"
Thẩm Miên cụp mi mắt xuống, lông mi run rẩy mang vẻ đẹp mong manh tinh tế dễ vỡ.

Cậu không trả lời, Vương Sâm cũng không tức giận chỉ cần có thể nhìn thấy vật nhỏ xinh đẹp này, những thứ khác hắn không quan tâm.

Đưa tay chạm vào màn hình, đầu ngón tay vuốt ve trên vành tai của thiếu niên, động tác lộ ra mấy phần cợt nhả nhưng trong mắt hoàn toàn mê mẩn.

Thẩm Miên rất hài lòng với phản ứng của hắn.

Sa vào đi lại sa vào nhiều hơn một chút, thế này, cậu mới có thể để cho hắn cảm nhận được nỗi đau mà nguyên chủ đã từng trải qua.

Không, phải nói, gấp mười, gấp trăm lần đau đớn.

Mượn cơ thể của người khác, cậu cũng nên trả tiền thuê nhà, mấy món nợ này, cậu sẽ đòi lại từng lại một trở về.

***
Thẩm Miên bắt đầu gấp do cậu phát hiện, dù cha đối xử với cậu càng ngày càng tốt nhưng cùng lúc đã vô ý hay cố ý xa lánh cậu hơn.

Thẩm Miên thà rằng hắn phớt lờ như trước cũng so với cố ý tránh xa tốt hơn.

Độ khó bây giờ cậu muốn gặp Thẩm Diễm một lần, ước chừng ngang với không gặp Vương Sâm trong một ngày.

Không gặp được thì không thể làm nhiệm vụ phụ.

Trong khi Thẩm Miên sốt ruột thì Thẩm Diễm cũng không khá hơn chút nào.


Cảm xúc và lý trí giằng co đến cuối cùng cũng không phân thắng bại, vừa nhịn không được đối tốt với đứa nhỏ kia, vừa tự giác giữ một khoảng cách, sở dĩ hai phe có thể giữ được thế cân bằng cũng chỉ là do hắn không nhìn thấy đứa nhỏ kia mà thôi.

Hắn biết rất rõ ràng, một khi nhìn thấy đứa nhỏ đó, lý trí của hắn sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Nên, chỉ có thể tránh xa.

Lại là đêm khuya, Thẩm Diễm lái xe trở về nhà Thẩm.

Lúc này người hầu đã sớm ngủ say rồi, tự nhiên đứa nhỏ kia cũng thế.

Hắn kìm nén ham muốn săn cướp đoạt ngày càng tăng trong mắt mình, dừng lại một lúc lâu trước cửa phòng cậu con trai, rồi quay người bước về phòng ngủ trên tầng ba.

Lúc vừa bước vào cửa, hắn chợt cau mày - tại sao lại có tiếng nước chảy trong phòng tắm?
Quy củ của Thẩm gia rất nghiêm khắc, tính khí của hắn không tốt nên những người hầu không dám tùy tiện vào phòng hắn.

Vậy, sẽ là ai?
Trước khi đẩy cửa ra rất nhiều khả năng đã lóe lên trong đầu Thẩm Diễm nhưng không có ai ở trước mặt hắn cả.

Đèn trong phòng tắm rất sáng, sáng đến mức có thể nhìn thấy một nốt ruồi son đỏ tươi ở khóe mắt của đứa nhỏ, sáng đến mức cần cổ trắng nõn mảnh khảnh và đường gân màu xanh nhạt của đứa nhỏ có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đứa nhỏ mà hắn mong nhớ, buông tha không được đang nằm ngủ rất ngon trong phòng tắm của hắn.

Cảm giác này, giống như một con sói đói không chịu ngoạn ăn vì nó thương hại một con cừu nhỏ mà con cừu nhỏ vươn cổ rồi nhét mình vào miệng con sói.

Thẩm Diễm đứng trước cửa mười phút.

Khó mà nói được Thẩm Diễm đã nghĩ đến bao nhiêu trong mười phút này, nhưng cuối cùng hắn cũng nhích từng bước rồi từ từ tiến lại, bước đi rất chậm, nặng mà vững vàng, không chút do dự.

Hắn không còn bối rối nữa.

Ngồi bên bồn tắm, Thẩm Diễm nhìn người con trai được bao bọc bởi làn nước ấm, làn nước trong vắt không thể che khuất tầm nhìn của hắn, đôi chân dài trắng nõn kề sát vào nhau, vòng eo thon thả duyên dáng, nghiêng đầu dựa vào thành bể, lông mi thật dài hơi cụp xuống, môi đỏ mọng như đóa hoa hồng nhuộm sương sớm.

Cơ thể xinh đẹp, non nớt này thật hấp dẫn người muốn đi hái.


Thẩm Diễm đưa tay ra để thăm dò nhiệt độ.

Loại bồn tắm này sẽ tự động xả nước lạnh và thêm nước nóng nên sẽ không bị lạnh, nhưng ngâm lâu cũng không tốt.

Hắn hít một hơi thật sâu, vớt người từ trong nước ra.

Thẩm Miên cảm nhận được lòng bàn tay hơi thô ráp ấm áp quanh eo mình, có chút tê dại, suýt chút nữa không kìm được sợ hãi hét lên.

Thẩm Miên quýnh lên, thầm lẩm bẩm: "Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa..."
Thẩm Diễm lấy khăn khô cẩn thận lau những giọt nước trên người của cậu bé, cảm giác được chăm chút đồ đạc này khiến lòng hắn rất vui vẻ.

Về lý do tại sao đứa nhỏ lại xuất hiện trong phòng tắm của mình, hắn thậm chí không thèm nghĩ tới.

Hắn chỉ quan tâm đến kết quả.

Thẩm Miên cảm thấy có gì đó không ổn, khác hẳn với những gì cậu mong đợi, nếu Thẩm Diễm không đánh thức cậu thì vở kịch sẽ không thể diễn được.

Cậu từ từ mở mắt, mơ màng buồn ngủ, cất tiếng gọi: "Cha, là cha trở về rồi sao..."
Thẩm Diễm nói: "Ừm, là cha."
Cậu bé trong ngực bỗng dưng giật mình, vội vàng ngồi dậy nói: "Cha, con xin lỗi, nước nóng trong phòng tắm bị hỏng, con nghĩ cha chưa về nên,...!Con, con xin lỗi."
Thẩm Diễm cụp mắt xuống, dùng khăn tắm bình tĩnh lau người cho Thẩm Miên.

"Không sao." Hắn không để ý nói.

Thẩm Miên không một mảnh vải, không biết xấu hổ hay thẹn mà nói: "Cha, cha có muốn tắm không, để con kỳ lưng cho cha nha?"
Đều là đàn ông còn là cha con, Thẩm Miên thật sự không sợ đâu.

Nhiệm vụ phụ kết thúc lúc mười giờ sáng mai, đây là cơ hội cuối cùng, cho dù có chút OOC cũng đành bất lực.

Thẩm Diễm hơi nhướng mày, đứa nhỏ này luôn khiến hắn bất ngờ.

"Được." Hắn nói..

Bình Luận (0)
Comment