Đức Dương Quận Chúa

Chương 1

"Sao còn chưa tỉnh, không phải nói sau một canh giờ sẽ tỉnh lại sao?"

"Nương nương chớ có sốt ruột, Lý thái y nói thân thể quận chúa không có vấn đề, chỉ là cảm xúc quá khích động, đợi nàng ngủ đủ thì tự nhiên sẽ tỉnh."

"Ai gia sao có thể không nóng nảy, ngoại nhân đều nói Trường Hoan ỷ sủng sinh kiêu nhưng kì thực lại rất hiểu chuyện, nếu không phải phát sinh đại sự thì con bé làm sao lại mất khống chế như thế ―― đúng rồi, ngươi thẩm vấn người bên cạnh Trường Hoan có kết quả chưa?"

"Nha hoàn nói buổi trưa khi quận chúa vừa ngủ dậy thì tính tình liền không đúng, hỏi hôm nay hôm sau thì quận chúa đầu tiên là không tin, xác nhận không thể nghi ngờ thì nói vài câu mê sảng liền cưỡi ngựa xông vào hoàng cung. Cái khác bọn họ cũng không rõ lắm."

"Chủ tử xảy ra chuyện mà bọn họ cái gì cũng không biết!" Tay Trịnh thái hậu mang hộ giáp tinh xảo chợt vỗ trên mặt bàn, nghiêm nghị quát "Mỗi người ba roi, sau đó giam lại, không có ai gia phân phó bất luận kẻ nào cũng không được cho cơm ăn nước uống."

"Rõ, nô tỳ tuân mệnh."

Tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền vào tai Ân Trường Hoan, nàng dần ý thức lại, không cao hứng nhíu mày.

Không mở mắt, Ân Trường Hoan xoay người chui vào đệm chăn ấm áp, mềm mại, nàng muốn ngủ tiếp, tiếp tục mơ giấc mộng kia.

Trong mộng nàng uống phải bát canh bị hạ độc, sau khi chết thì trùng sinh về tháng một năm nay khi ngoại tổ mẫu nàng còn chưa mất.

Trong mộng nàng tỉnh lại ở phủ quận chúa, ý thức được chính mình sống lại liền lập tức thúc ngựa xông vào hoàng cung.

Trong cung không cho phép phóng ngựa, cho dù nàng rất được hoàng đế cùng ngoại tổ mẫu sủng ái thì cũng không ngoại lệ, nhưng mà trong mộng khi trùng sinh trở về nàng giống như bị trúng tà hạ cổ, không để ý đến sự ngăn cản của thị vệ, một tay lôi kéo dây cương một tay cầm roi được hoàng đế ngự ban hùng hổ xông qua Ngọ môn. Chỉ tiếc nàng vừa thấy ngoại tổ mẫu còn chưa kịp nói câu nào liền bị mất đi ý thức.

Từ khi ngoại tổ mẫu qua đời, số lần nàng mộng thấy như vậy rất nhiều, nhưng không có lần nào lại rõ ràng như thế, giống như là nàng thật sự trùng sinh, gặp được ngoại tổ mẫu chân thật ngoài đời.

Nàng muốn tiếp tục mơ giấc mộng kia, thậm chí vĩnh viễn dừng lại ở trong mơ.

Nàng muốn ôm cánh tay ngoại tổ mẫu nũng nịu, muốn ngửi mùi trên người của ngoại tổ mẫu, muốn cùng ngoại tổ mẫu trò chuyện, hỏi bà một chút sống ở dưới đó có tốt không.

"Trường Hoan."

Thân thể Ân Trường Hoan cứng đờ, mày nhíu lại thành một chữ Xuyên 川, không đúng, nàng đã tỉnh dậy thì làm sao có thể nghe được thanh âm của ngoại tổ mẫu.

Trịnh thái hậu thấy Ân Trường Hoan lại bất động, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Ân Trường Hoan, thanh âm ôn hòa "Trường Hoan, dậy đi nào."

Thật sự là thanh âm của ngoại tổ mẫu! Ân Trường Hoan cắn đầu lưỡi liền cảm thấy đau, nếu như là mộng thì không có thể đau như vậy.

Trong lòng Ân Trường Hoan nổi lên một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi ―― giấc mộng lúc trước không phải là mộng, nàng thật sự trùng sinh, trùng sinh vào lúc ngoại tổ mẫu còn sống.

Nghiêng đầu mở mắt, nhìn thấy Trịnh thái hậu mặc dù đã có nếp nhăn nhưng vẫn y nguyên hồng nhuận, còn có sự ung dung, độ lượng.

Ân Trường Hoan kinh ngạc nhìn Trịnh thái hậu, bờ môi mấp máy mấy lần nhưng không có thanh âm phát ra, giọt nước mắt to như hạt đậu trượt ra ngoài hốc mắt.

"Tại sao lại khóc?" Trịnh thái hậu từ ái lau đi nước mắt Ân Trường Hoan, dùng ngữ khí dỗ tiểu hài tử nói với nàng "Chuyện gì xảy ra, nói cho ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu làm chủ cho cháu."

Ân Trường Hoan rưng rưng lắc đầu, nàng rất muốn lập tức đem tất cả mọi chuyện nói cho ngoại tổ mẫu, nhưng chuyện nàng sau khi chết trùng sinh quá thần kỳ, nàng không biết nên nói thế nào, hơn nữa hiện tại nhiều người phức tạp, cũng không thích hợp nói loại chuyện khó tin này.

Ân Trường Hoan không nói Trịnh thái hậu không truy hỏi, đối với Trịnh thái hậu mà nói, chỉ cần thân thể Ân Trường Hoan không sao thì những cái khác đều không quan trọng.

Bà để thái y tiến lên bắt mạch cho Ân Trường Hoan, thái y thấy Ân Trường Hoan tỉnh liền thở phào, Trịnh thái hậu đã nói, nếu xảy ra chuyện gì thì mười cái đầu của hắn đều không đủ rơi.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, thái y nói thân thể Ân Trường Hoan không có bất cứ vấn đề gì.

Trịnh thái hậu khẽ gật đầu, để thái y lui ra.

"Khoan đã." Ân Trường Hoan bỗng nhiên lên tiếng, nàng ngồi xuống đầu giường.

Tính tình Ân Trường Hoan vốn hoạt bát, nhưng nàng dù sao cũng là được Trịnh thái hậu một tay dạy bảo lớn lên, mà Trịnh thái hậu không có nhi tử thân sinh nhưng lại nuôi lớn thánh thượng hiện nay mà đương kim thánh thượng thật tâm thật ý tôn kính bà hơn cả mẹ đẻ, bởi vậy có thể thấy được bản lĩnh của Trịnh thái hậu. Ân Trường Hoan không có lợi hại như Trịnh thái hậu nhưng ít ra cũng có ba phần, mặc dù kinh hỉ đến sắp mất khống chế nhưng nàng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Lý thái y cung kính "Quận chúa có gì phân phó?"

Ân Trường Hoan nghiêm mặt nói "Lý thái y, tình trạng thân thể ngoại tổ mẫu là ngươi phụ trách đúng không?"

Lý thái y hồi "Vâng."

Ân Trường Hoan thấp giọng "Ngoại tổ mẫu gần đây có khả năng phát sinh bệnh tim không?"

Trước khi trùng sinh Trịnh thái hậu cũng là bởi vì đột phát bệnh tim mà qua đời, không có bất kỳ dấu hiệu nào, lúc có người phát hiện thì đã là sáng ngày hôm sau, người đã sớm đi.

"Bệnh tim?" Dung mạo Lý thái y đại biến, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ân Trường Hoan, thanh âm không tự chủ đề cao "Làm sao có thể, thân thể thái hậu khỏe mạnh, không có bất kỳ dị thường nào, không có khả năng xuất hiện bệnh tim."

"Đến bất ngờ thì sao?" Ân Trường Hoan không yên lòng, nói "Không bằng Lý thái y hiện tại bắt mạch cho ngoại tổ mẫu để xác nhận một chút."

Đây là một chuyện rất đơn giản, Lý thái y không có lý do từ chối, Trịnh thái hậu mặc dù cảm thây kỳ quái nhưng Ân Trường Hoan là đang quan tâm bà, bà đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Nín hơi bắt mạch, lại hỏi kỹ mọi chuyện thường ngày của Trịnh thái hậu, ngữ khí Lý thái y chắc chắn nói "Thân thể thái hậu khỏe mạnh, không có khả năng phát sinh bệnh tim."

Lý thái y là một trong hai thái y giỏi nhất của thái y viện, lẽ ra hắn chẩn bệnh không có sai, có thể kiếp trước ngoại tổ mẫu đích thật là bị đau tim mà chết, sau khi ngoại tổ mẫu qua đời, mấy vị thái y xem xét đều nói là bị bệnh tim, vị Lý thái y này cũng bởi vì thất trách mà bị giáng chức, cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra.

Ân Trường Hoan không nghĩ ra, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể để Lý thái y rời đi, sau đó Trịnh thái hậu cho cung nữ lui xuống, để tâm phúc canh giữ ở ngoài điện, bà hỏi Ân Trường Hoan "Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Ân Trường Hoan là được Trịnh thái hậu một tay nuôi nấng, bà hiểu rất rõ Ân Trường Hoan, sẽ không vô duyên vô cớ xông hoàng cung ôm bà khóc, càng sẽ không vô duyên vô cớ hỏi bà có thể bị đau tim hay không.

Đem hành vi của Ân Trường Hoan nối liền lại, không khó đoán ra Ân Trường Hoan là cho rằng bà sẽ xảy ra chuyện nên mới kích động như vậy. Thế nhưng là vì cái gì Trường Hoan cảm thấy bà sẽ xảy ra chuyện, điểm ấy dù là túc trí đa mưu tính toán không bỏ sót thì Trịnh thái hậu cũng nghĩ không thông.

Nhớ lại nàng đã từng mất đi ngoại tổ mẫu, hốc mắt Ân Trường Hoan lại đỏ lên, nàng ôm lấy Trịnh thái hậu, dựa sát vào trong ngực bà thấp giọng nói chuyện nàng khởi tử hoàn sinh.

Ân Trường Hoan là nữ nhi của Gia Di trưởng công chúa cùng Ân quốc công hiện nay.

Gia Di trưởng công chúa khi sinh ra đã ốm yếu, sinh hạ Ân Trường Hoan không bao lâu liền buông tay nhân gian. Trịnh thái hậu chỉ có một đứa con gái là Gia Di trưởng công chúa, độc nữ qua đời, bà một là vì an ủi tang nữ thống khổ, hai là lo lắng người Ân gia không thể chiếu cố tốt Ân Trường Hoan, thế là liền đem Ân Trường Hoan mang vào Từ Ninh cung nuôi dưỡng.

Từ nhỏ lớn lên ở trong hoàng cung Ân Trường Hoan cùng người Ân gia không thân cận lắm, bởi vì nhiều nguyên nhân mà người Ân gia đối với Ân Trường Hoan cũng chỉ là tình cảm trên danh nghĩa, trong lòng Ân Trường Hoan, thân nhân của nàng chỉ có một mình Trịnh thái hậu, cho nên nàng mới có thể nói thật, không có nửa phần giấu diếm.

Mà Ân Trường Hoan tự mình hiểu lấy, nàng không có bản lĩnh lợi hại giống Trịnh thái hậu, nếu chính nàng đi tìm chân tướng, bảo hộ sinh mệnh hai tổ tôn thì không bằng đem chuyện này nói cho Trịnh thái hậu.

Trịnh thái hậu lắc đầu bật cười, vỗ nhè nhẹ lưng Ân Trường Hoan nói "Trường Hoan của chúng ta có phải gặp ác mộng không?"

Trịnh thái hậu không nghi ngờ Ân Trường Hoan sẽ nói dối, nhưng chuyện này quá mức kỳ lạ, bà đang suy nghĩ có lẽ là Ân Trường Hoan gặp ác mộng, nhất thời không phân biệt được hiện thực cùng mộng cảnh.

Ân Trường Hoan nghe vậy vội la lên "Ngoại tổ mẫu người tin tưởng cháu đi, cháu chưa hề nói dối, đây đều là thật."

"Đúng rồi " nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện có thể chứng minh nàng chưa hề nói dối "Ngoại tổ mẫu, trong tay người có phải hay không có một người tên Trương Thanh?"

Thần sắc Trịnh thái hậu khẽ biến, trong tay bà đúng là có một người tên Trương Thanh, người này cực kì quan trọng, là tâm phúc của bà, rất ít người biết, bà cũng chưa từng nhắc tới hắn trước mặt Ân Trường Hoan.

"Sau khi người qua đời hắn đã tìm cháu, còn đem toàn bộ thủ hạ trong tay người giao cho cháu."

Tiếp đó Ân Trường Hoan lại nói mấy cái tên, đều là lung lạc năng nhân dị sĩ của Trịnh thái hậu, có mấy người thậm chí còn là trọng thần trong triều.

Những chuyện này là tuyệt mật, Ân Trường Hoan không có khả năng trong mộng sẽ biết được, Trịnh thái hậu không còn nghi hoặc gì, mặc dù chuyện này rất khó có thể tưởng tượng nổi.

"Ai đã hạ độc cháu?" Bà qua đời chưa đến một năm, lại có người dám hạ độc Trường Hoan, sắc mặt Trịnh thái hậu liền âm trầm như nước.

Ân Trường Hoan lắc đầu "Cháu không biết."

Phủ quận chúa được mấy ma ma quản lý rất chặt, có thể đến gần nàng thì đều là tâm phúc, Ân Trường Hoan cũng nghĩ không thông nàng sao lại bị hạ độc.

"Cháu trúng độc bây giờ không vội, còn có nhiều thời gian như vậy, hiện tại quan trọng chính là thân thể ngoại tổ mẫu." Ân Trường Hoan lau nước mắt. Nàng trước khi trùng sinh nếu biết ngoại tổ mẫu sẽ đột phát bệnh tim thì sẽ kịp thời dự phòng "Ngoại tổ mẫu, chúng ta đi tìm Điền thái y xem có được không?"

Trong cung thái y có hai người y thuật tốt nhất, một người là Lý thái y, chủ yếu phụ trách thân thể Trịnh thái hậu. Một người khác là Điền thái y, phụ trách sức khỏe của hoàng đế.

"Không vội." Trịnh thái hậu híp mắt "Thân thể của mình ai gia nắm chắc, khả năng đột phát bệnh tim không lớn." Bà nhẹ nhõm cười cười "Lại nói, ai gia còn chờ để xem Trường Hoan thành thân, ai gia không có việc gì."

"Thế nhưng mà..."

Trịnh thái hậu mỉm cười vuốt tóc Ân Trường Hoan, ôn nhu nhưng lại ý vị thâm trường nói "Trường Hoan, cháu không nên quên, chuyện trên đời này không phải chỉ có ngoài ý muốn."

Mắt Ân Trường Hoan đột nhiên co lại "Ngoại tổ mẫu cho là có người làm?"

"Thế nhưng mà sau khi người qua đời thì các thái y đều nói người là bị đau tim mà đi." Lúc trước nàng cũng có sự hoài nghi này, nhưng mà trong hoàng cung có nhiều thái y như vậy, không có khả năng không ai phát hiện có bất thường "Cháu cùng Trương Thanh bí mật điều tra qua, không có dị thường gì."

"Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, thái y trong hoàng cung cũng không nhất định là có y thuật tốt nhất, bọn họ cũng không thể nhìn ra tất cả mọi thứ" Ngữ khí Trịnh thái hậu bình tĩnh "Huống hồ khi đó ai gia đã đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho dù phát hiện không đúng bọn họ cũng sẽ không nói."

Thấy trên mặt Ân Trường Hoan vẫn còn lo lắng, Trịnh thái hậu chậm rãi cười nói "Trường Hoan yên tâm, cháu trùng sinh là lão thiên gia cho tổ tôn chúng ta hi vọng sống, ngoại tổ mẫu nhất định sẽ cẩn thận."

Nghe được câu nói này, Ân Trường Hoan cong môi cười một tiếng "Có câu nói này của ngoại tổ mẫu thì Trường Hoan an tâm rồi."

Trịnh thái hậu cẩn thận hỏi chuyện Ân Trường Hoan trùng sinh cùng việc nàng có chỗ nào không thoải mái không, chuyện trùng sinh quá thần kỳ cũng quá khó tưởng tượng, Trịnh thái hậu lo lắng sẽ có di chứng.

Có thể chính Ân Trường Hoan cũng không rõ vì sao nàng lại trùng sinh, nàng chỉ là uống bát canh bị hạ độc, tỉnh lại liền trùng sinh, đã không nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa cũng không nhìn thấy Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

"Có lẽ lão thiên gia rất thích cháu, không đành lòng để cho cháu cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn, cho nên mới để cháu trùng sinh." Kinh hỉ của chuyện trùng sinh dần biến mất, Ân Trường Hoan vẫn là quận chúa ngoan ngoãn, dáng yêu trong mắt Trịnh thái hậu.

Trịnh thái hậu búng một cái vào trán Ân Trường Hoan, bật cười nói "Cháu nha, làm sao còn giống bộ dạng của tiểu hài tử chưa lớn."

Ân Trường Hoan lại dựa sát vào người Trịnh thái hậu, nũng nịu nói "Trước mặt ngoại tổ mẫu cháu mãi mãi là hài tử."

Ân Trường Hoan hơn nửa năm không gặp Trịnh thái hậu, tưởng niệm mà nói đều nói không hết. Tổ tôn hai người nói gần nửa canh giờ thì giọng chưởng sự cô cô của Từ Ninh cung ở ngoài điện vang lên "Thái hậu, hoàng thượng cùng Đoan vương gia tới."

Nghe được Đoan vương tới, Ân Trường Hoan bĩu môi khinh thường, người này trong ngoài đều không phải quân tử, nàng thực sự mù quáng khi lúc trước chọn hắn làm vị hôn phu.

Trịnh thái hậu thấy biểu cảm của Ân Trường Hoan liền giật mình, bà qua đời thì Ân Trường Hoan nhất định sẽ sống không tốt.

Hai tổ tôn bọn họ mà chết thì cũng thôi đi nhưng lần này Trường Hoan lại trùng sinh, những kẻ dám khi dễ bảo bối ngoại tôn nữ của bà một người bà cũng sẽ không buông tha.

Trịnh thái hậu nghĩ như vậy, liền nghe được Ân Trường Hoan cáo trạng:

"Ngoại tổ mẫu, Đoan vương là kẻ xấu, trước khi cháu bị độc chết mấy ngày thì bắt gặp hắn cùng Ân Bạch Tuyết lén lút gặp mặt, bộ dáng vô sỉ khiến người khác buồn nôn."
Bình Luận (0)
Comment