Đức Dương Quận Chúa

Chương 123

"Vở nhạc kịch này không tệ. " Kỷ Oánh Oánh quay đầu nói với An vương phi "Sao trước kia chưa từng gặp?"

An vương phi phát thiếp mời các nữ quyến hoàng gia đến biệt viện của nàng ta nghe hí, Ân Trường Hoan không thích nghe hí, nhưng nàng đang thấy nhàm chán nên dù không thích nghe thì vẫn rủ Kỷ Oánh Oánh cũng đang nhàm chán đến.

Ngoại trừ hai nàng thì các vương phi, quận vương phi đều tới, còn có mấy công chúa, quận chúa nên không khí náo nhiệt cực kì.

An vương phi liếc mắt nhìn Kỷ Oánh Oánh lười biếng cạnh Ân Trường Hoan, cười hỏi Kỷ Oánh Oánh "Là người ở Giang Nam, mới đi theo gánh hát vào kinh không lâu."

"Thảo nào ta chưa thấy bao giờ." Kỷ Oánh Oánh quay đầu nói với Ân Trường Hoan "Dung mạo cũng không tồi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hoa đán trên sân khấu hát y a y a không ngừng, ánh mắt u buồn, ngữ điệu uyển chuyển, không giống người kinh thành, mang theo hương vị của xứ Giang Nam mưa bụi mông lung.

Người hát hí khúc phần lớn đều trang điểm theo hí trang, khó phân biệt dung mạo, có vị hoa đán này là có thể nhìn ra vẻ tuấn tú dưới lớp trang điểm dày, Ân Trường Hoan khen "Đúng là không tệ, giọng hát đúng là đỉnh cao trong kinh thành."

"So với thái tử thì thế nào?" Khánh vương phi đột nhiên nói tiếp, ngữ khí như châm biếm "Nghe nói thái tử phi yêu thích người đẹp, ngay cả cung nữ phục vụ bên cạnh cũng muốn phải có bộ dạng duyên dáng, đào kép này cũng không tồi, thái tử phi có muốn đem người vào Đông Cung, không có việc gì vừa nghe một chút hí vừa ngắm người không."

Không khí đột nhiên im ắng, dùng một con hát đi so sánh với thái tử đương triều, còn mở miệng trào phúng thái tử phi yêu thích sắc đẹp, Khánh vương phi không khỏi quá phách lối rồi.

Ân Trường Hoan lườm Khánh vương phi, giọng nói băng lãnh "Khánh vương phi trước khi đi ra ngoài sợ là chưa súc miệng đi."

Mấy vương phi chỗ Kỷ Oánh Oánh cũng không thích Khánh vương phi, âm dương quái khí, thêm nữa Ân Trường Hoan đối với mọi người đều rất tốt, thế là rất phối hợp hỏi "Vì cái gì nói như vậy?"

"Miệng thối chứ sao." Ân Trường Hoan khinh miệt nói "Không phải thì là đầu óc heo."

Mặt Khánh vương phi đỏ bừng lên "Thái tử phi, ngươi không nên quá phận!"

"Ta quá mức đấy, ngươi muốn thế nào?" Ân Trường Hoan như cười như không "Đi tìm phụ hoàng cáo trạng sao, nếu không chúng ta bây giờ liền tiến cung?"

Sắc mặt Khánh vương phi tái xanh trừng mắt Ân Trường Hoan, nàng ta biết mình không thể trêu vào Ân Trường Hoan, nhưng một số lúc không thể khống chế nổi.

Khánh vương phi giận dữ rời tiệc, An vương phi là chủ nhà, muốn đứng dậy đuổi theo thì bị Ân Trường Hoan gọi lại "Ta đi xem một chút."

Dứt lời nàng liền đi theo hướng Khánh vương phi.

An vương phi do dự, "Cái này?"

"Yên tâm. " Kỷ Oánh Oánh chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói "Trường Hoan nhiều nhất chỉ giáo huấn một chút mà thôi, sẽ không có gì đâu."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thái tử phi giáo huấn vương phi, cái này còn nói là không sao ư?

Trong lòng mọi người như đánh trống nhưng không ai đuổi theo, ai dám gây sự với Ân Trường Hoan chứ, trừ phi Trịnh thái hậu qua đời, hoàng đế băng hà, thái tử bị phế, Trịnh gia sụp đổ, chỉ là khả năng này cực kỳ nhỏ.

"Khánh vương phi. " Bước chân Ân Trường Hoan lớn, không đầy một lát đã đuổi kịp Khánh vương phi "Ta còn chưa nói xong mà ngươi đi vội vã đi là sao?"

Thần sắc Ân Trường Hoan như thường, thậm chí không còn lãnh ý như vừa rồi, cũng không biết vì sao, Khánh vương phi lại hơi sợ hãi, nàng ta không tự chủ được lui về sau "Ngươi muốn nói gì?"

"Chỉ là muốn nói cho ngươi, đừng lại tới khiêu chiến kiên nhẫn của ta." Ân Trường Hoan nói rất chậm, dưới chân động tác lại rất nhanh, hai ba bước liền đứng ngay trước mặt Khánh vương phi "Quá tam ba bận, đừng tưởng rằng ngươi là Khánh vương phi thì ta liền nhịn ngươi."

Hoàn toàn chính xác, Khánh vương phi dám khiêu khích Ân Trường Hoan chính là ỷ vào nàng ta là vương phi.

Khánh vương phi trong lòng sinh e sợ lại không muốn mất mặt trước Ân Trường Hoan, ngẩng đầu nói "Thái tử phi cũng không cần ỷ vào thân phận mà không kiêng nể gì cả, không nên quên, ngươi chỉ là một thái tử phi, còn chưa phải hoàng hậu."

"Vậy ngươi thử một chút, nhìn xem ta có thể không kiêng nể gì không." Ân Trường Hoan nhếch khóe miệng, ánh mắt lại rất lạnh, thấy Khánh vương phi không tự chủ rùng mình, Ân Trường Hoan khinh thường cười một tiếng, quay người rời đi.

"Ân Trường Hoan, ngươi. . .

Ân Trường Hoan phất tay, từ trong tay nàng bay ra một con dao nhỏ, lướt qua mặt Khánh vương phi đâm thẳng vào thân cây sau lưng.

Khánh vương phi cảm giác được mặt ướt ướt, nàng ta đưa tay sờ lên, đỏ đỏ, là máu

Trở lại noãn các, hí đã hát xong, An vương phi không nhìn thấy Khánh vương phi "Tứ đệ muội đâu?"

Ân Trường Hoan thản nhiên nói "Ở phía sau."

Chỉ chốc lát sau, nha hoàn tới nói Khánh vương phi đã rời khỏi biệt viện.

An vương phi: "Đi như thế nào?"

Nha hoàn xem xét mắt Ân Trường Hoan, nhỏ giọng nói "Nô tỳ thấy Khánh vương phi chạy bụm mặt."

Không có hoa đán hát hí khúc, trong noãn các rất yên tĩnh, tất cả mọi người nghe rõ lời nha hoàn nói, nhao nhao nhìn lại Ân Trường Hoan.

Kỷ Oánh Oánh nhỏ giọng hỏi "Ngươi tát nàng ta?"

"Không có." Mặt Ân Trường Hoan không thay đổi, nàng đích xác không tát cái nào, nàng chỉ là vẽ lên trên mặt nàng ta một vết, không sâu, sẽ không để lại sẹo, giáo huấn thì vừa vặn, miễn cho Khánh vương phi này không coi nàng ra gì.

"Thế sao nàng ta lại che mặt?" Đầu Kỷ Oánh Oánh như lóe sáng "Có phải là bị đau răng không?"

Ân Trường Hoan chững chạc đàng hoàng nói "Có thể lắm, dù sao nàng ta buổi sáng đâu có súc miệng."

Những người khác: . . .

Ngữ khí nghiêm chỉnh như thế làm các nàng suýt chút đã tin.

Biệt viện còn có suối nước nóng, An vương phi giữ các nàng ở lại một đêm để tắm suối nước nóng nhưng Ân Trường Hoan cự tuyệt.

Trước khi ra cửa Diệp Hoàn cố ý dặn dò nàng phải cẩn thận người của phủ An vương.

Ân Trường Hoan không biết vì sao Diệp Hoàn lại nói như vậy, dưới cái nhìn của nàng thì phu thê An vương rất tốt. Nhưng so với Diệp Hoàn thì nàng đương nhiên là càng tin hắn hơn.

Ân Trường Hoan không ở lại, Kỷ Oánh Oánh cùng Bình Dương cũng thế, ba người cùng những người khác cáo từ rồi an vị lên xe ngựa chuẩn bị trở về.

Để tiện nói chuyện, các nàng đều ngồi cùng xe Ân Trường Hoan, không vì cái gì khác, bởi xe ngựa Ân Trường Hoan là rộng rãi nhất.

Bình Dương nhìn bụng Kỷ Oánh Oánh, cảm khái "Ba người chúng ta, ngươi thành thân cuối cùng, lại không ngờ ngươi lại mang thai đầu tiên."

"Ta cũng không nghĩ tới. " Kỷ Oánh Oánh cười híp mắt nói "Nhưng như vậy rất tốt, sau này con của ta chính là lớn nhất."

Trong một số việc, Kỷ Oánh Oánh cùng Triệu thái hậu rất giống nhau, đều cảm thấy lớn thì tốt hơn.

Ân Trường Hoan cùng Bình Dương nhìn nhau, không rõ lớn hơn thì tốt ở chỗ nào.

Ân Trường Hoan hỏi Bình Dương "Tỷ có phải cũng không muốn sinh con sớm?"

Hoàng hậu coi Bình Dương như thân nữ, khẳng định sẽ vì nàng mà chuẩn bị kỹ càng tất vả, bao gồm cả điều trị thân thể, nhưng Bình Dương vẫn chưa mang thai. Vấn đề này quá mức tư mật, trước kia Ân Trường Hoan không tiện hỏi, hiện tại vừa vặn nhắc đến thì nàng mới hỏi. Bởi vì nàng phát hiện cảm xúc Bình Dương hình như không tốt lắm, vừa rồi còn nhìn bụng Kỷ Oánh Oánh đầy hâm mộ.

Bình Dương cười khổ lắc đầu "Không phải, ta ngược lại vẫn luôn muốn mang thai, chỉ là mãi không có tin tức."

Ân Trường Hoan cùng Kỷ Oánh Oánh giật mình, lo lắng hỏi "Ngươi đã xem thái y chưa?"

"Xem rồi, thái y nói thân thể ta rất tốt."

Kỷ Oánh Oánh: "Vậy là chuyện gì?"

Ân Trường Hoan suy nghĩ một chút nói "Còn Hứa Ngạn thì sao?"

"Hả?" Bình Dương cùng Kỷ Oánh Oánh kinh ngạc nhìn Ân Trường Hoan, không tin nam nhân cũng có thể có vấn đề.

Ân Trường Hoan thở dài, hai cô nương ngốc này.

"Mang thai cũng không phải chỉ cần một mình tỷ, tỷ không có vấn đề, nếu không phải là duyên phận hài tử chưa tới thì chính là Hứa Ngạn có vấn đề. Thái y hẳn là chưa khám cho hắn?"

"Không có." Nói lên phu quân của mình, cho dù là trước mặt tỷ muội tốt thì Bình Dương cũng có chút ngượng ngùng "Chàng ấy không có vấn đề."

"Sao có thể biết là không biết có vấn đề." Ân Trường Hoan bất đắc dĩ nói "Hắn cũng không phải thần tiên, ăn chính là ngũ cốc hoa màu, có thể không có tật xấu gì sao?"

"Tỷ trở về phải tìm thái y đến xem, nếu không phải hắn vấn đề thì tỷ cũng có thể sớm yên tâm, không phải sao?"

Bình Dương hơi rung động lại có chút do dự "Như thế có phải không tốt lắm không?"

Bình Dương lo lắng làm tổn thương lòng tự trọng của Hứa Ngạn, Ân Trường Hoan đã nhìn ra "Cái này có gì mà không tốt, có bệnh thì xem bệnh không phải rất bình thường sao?"

Kỷ Oánh Oánh ở một bên hát đệm "Ngươi suy nghĩ một chút, là cảm nhận của hắn quan trọng hay hài tử quan trọng hơn?"

Đương nhiên là hài tử quan trọng hơn, điểm ấy Bình Dương rất rõ ràng, nàng gật đầu quyết định "Ta đã biết."

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, hộ vệ ở phía ngoài nói "Thái tử phi, phía trước có người muốn đi nhờ xe?"

"Người nào?"

"Hắn nói hắn là người hát hí khúc."

"Hát hí khúc?" Ân Trường Hoan kéo rèm xe, phía trước cách đó không xa có một đôi chủ tớ, còn có một xe ngựa bị hỏng, một xa phu đang sửa lại bánh xe.

Kỷ Oánh Oánh thăm dò "A, đây không phải hoa đán lúc nãy ư, sao chỉ có hắn, những người khác trong gánh hát đâu?"

Hộ vệ: "Hắn nói đi đường vòng đến chùa để dâng hương nên không đi cùng gánh hát."

Ân Trường Hoan xùy một tiếng, cự tuyệt nói "Nơi này cách kinh thành không xa, đi trở về kinh cũng không cần gấp."

"Dạ. " Lúc hộ vệ muốn rời khỏi thì Ân Trường Hoan gọi nàng lại "Sau khi hồi kinh nhớ điều tra người này."

Kỷ Oánh Oánh nghe vậy hỏi "Người này có vấn đề sao?"

Bình Dương nói "Đương nhiên là có vấn đề, ngươi cảm thấy một tên hát hí khúc sẽ dám cản xa giá của thái tử phi sao, cái dụng ý này cũng quá rõ ràng rồi."

"Dụng ý gì?"

"Tiếp cận Trường Hoan thôi. " Bình Dương nói "Trong kinh có ai mà không biết Trường Hoan yêu thích sắc đẹp chứ."

Ân Trường Hoan: . . . Tỷ thật đúng là hiểu ta.

"Ta đã hiểu, người sau lưng là muốn sử dụng mỹ nhân kế." Kỷ Oánh Oánh bừng tỉnh đại ngộ nói "Thế nhưng là tên này còn kém xa thái tử, người nghĩ ra mưu kế này đúng là không có mắt."

Ân Trường Hoan bật cười "Khả năng không chỉ không có mắt mà đầu óc cũng không được."

Nàng đúng là ưa thích sắc đẹp nhưng dùng mỹ nhân kế với nàng chỉ có Diệp Hoàn mà thôi, người sau lưng cũng quá coi thường nàng rồi.

Trở lại hoàng cung, Ân Trường Hoan đổi y phục xong liền đi thẳng đến ngự thư phòng, nói chuyện ở biệt uyển cho hoàng đế.

Hoàng đế hiểu rõ Ân Trường Hoan, không vội vàng tức giận mà hỏi "Vậy con không giáo huấn nàng ta?"

Thần sắc Ân Trường Hoan cứng ngắc, cười "Người hiểu con chỉ có phụ hoàng."

Nàng chỉ vào móng tay nhỏ "Chỉ có giáo huấn nhỏ thôi, không làm thì nàng ta sẽ nghĩ thái tử phi rất dễ ức hiếp."

Hoàng đế cũng không tin chữ nhỏ này "Con giáo huấn thế nào?"

Ân Trường Hoan đảo đảo tròng mắt, dùng giọng nũng nịu lừa gạt nói "Chỉ hù dọa, không làm gì khác."

Hoàng đế biết chắc không chỉ có vậy nhưng hắn cũng không có truy vấn. Một là hắn tin tưởng Ân Trường Hoan có chừng mực, hai là Khánh vương phi mà nói luôn làm hắn rất bất mãn.

Một bên là con dâu không thân, một bên là cháu gái cùng nhi tức mà hắn sủng ái, sự khác biệt rất rõ ràng.

.

"Thái tử, không xong rồi."

Hai ngày sau, Diệp Nhiên vội vã đi tới thư phòng, nói với Diệp Hoàn "Trên phố có vài lời đồn về thái tử phi."

Diệp Hoàn ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo "Lời đồn gì?"

"Nói thái tử phi yêu thích sắc đẹp, còn nói thái tử phi vụиɠ ŧяộʍ nuôi trai lơ có dung mạo tuấn tú."

Bình Luận (0)
Comment