Đức Dương Quận Chúa

Chương 125

Hoa đán vừa chết, thế nhân sẽ cảm thấy nàng bởi vì chột dạ mà gϊếŧ người diệt khẩu, càng chứng minh nàng cùng hoa đán có quan hệ không bình thường, lại nói bây giờ còn không có chứng cứ.

"Người sau lưng nhất định là hận chết ta."

Ân Trường Hoan duỗi tay, nhíu chặt lông mày, thần sắc ngưng trọng duỗi mười ngón tay trắng nõn, miệng nhỏ nói lẩm bẩm.

Nhược Vân nghe không rõ Ân Trường Hoan nói, hỏi "Chủ tử, ngài đang nói gì vậy?"

"Ta đang tính ta có kẻ thù nào. " Kẻ thù có quá nhiều, mười ngón tay không đủ dùng, Ân Trường Hoan không thể không từ bỏ, thở dài "Ngồi tính mới biết thì ra ta có nhiều kẻ thù như vậy."

Khoé miệng Nhược Vân giật một cái, thật muốn nói một câu: Ngài bây giờ mới biết sao. Thật thua thiệt cho hai núi dựa lớn là hoàng thượng cùng thái hậu, nếu không Nhược Vân cảm thấy Ân Trường Hoan đã sớm bị hại, bây giờ còn nhiều thêm một chỗ dựa ―― thái tử, xem ra kẻ thù của quận chúa sẽ càng ngày càng nhiều.

Suy nghĩ một hồi, Nhược Vân trở lại chủ đề chính "Chủ tử không nghi ngờ Khánh vương phi sao?"

"Rất không có khả năng là nàng ta làm, nàng ta nhiều lắm chỉ muốn mượn lời đồn này để giẫm đạp ta." Mi Ân Trường Hoan chớp chớp "Ta vẫn là cảm thấy An vương khả năng tương đối lớn, thái tử cũng cảm thấy như vậy."

Ân Trường Hoan không quá quan tâm chuyện này nhưng vẫn nói với Diệp Hoàn chuyện này, bọn họ nhất trí cảm thấy phủ An vương là có hiềm nghi tương đối lớn, mà Diệp Hoàn còn nói cho nàng Sở Bạch khả năng cũng là người của An vương.

Đối với thân phận của Sở Bạch, Ân Trường Hoan cũng không có cảm giác gì, chỉ nhỏ giọng oán trách một câu ―― bọn chúng cũng quá coi thường ta, có đồ sứ tinh mỹ còn muốn mảnh ngói làm cái gì.

Câu nói đồ sứ tinh mỹ này khiến Diệp Hoàn rất hài lòng, cho nên bọn họ vào lúc ban đêm lại giải tỏa bằng tư thế thứ hai trong xuân cung đồ, thế là ngày thứ hai, cả hai đều dậy trễ, từ khi phong thái tử đến nay Diệp Hoàn chưa hề vắng mặt ngày tảo triều nào lại lần đầu tiên nghỉ bệnh.

Nghĩ đến tình hình ngày đó, Ân Trường Hoan không nhịn được cong khóe miệng, lập tức ý thức được bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này liền mím môi, nghiêm túc nói "Truyền lời cho Đinh Tiến, bảo hắn tự mình đi một chuyến tới thư viện Đức Dương, đem lời đồn trong kinh với việc hoa đán bị hại cho Sở Bạch, bảo hắn cẩn thận một chút."

Theo như đồn đại thì có hai trai lơ, một tên đã chết rồi, khó đảm bảo người sau lưng sẽ không xuống tay với Sở Bạch.

Ân Trường Hoan cũng không phải thích Sở Bạch, cũng không phải không nỡ để hắn chết, chỉ là nàng có cảm giác, cảm thấy Sở Bạch không giống người xấu, cho dù Diệp Hoàn nói hắn có thể là người của An vương.

Nhược Vân đứng đấy không động đậy, chần chờ nói "Hiện tại phái người đi tìm Sở Bạch có phải không thích hợp không?"

Ân Trường Hoan hiểu ý Nhược Vân, nàng là sợ hiện tại phái người tới, lại càng dễ khiến thế nhân cảm thấy Sở Bạch cùng nàng có quan hệ với nhau.

"Không sao. " Ân Trường Hoan nói "Bản chất của lời đồn, chúng ta nhất định phải giải thích, muốn làm rõ, thế nhân còn tưởng là mình chột dạ, ngược lại không bằng thản nhiên một chút, tỉ như để Sở Bạch sống thật tốt, thời gian lâu dần, lời đồn tự nhiên sẽ biến mất."

Nhược Vân ngẫm lại cũng thấy có đạo lý liền cáo lui rời đi.

Có lẽ là vì để cho thái tử có thể tiếp kiến triều thần tốt hơn nên Đông Cung không phải ở trong hậu cung mà là nằm trước đình phía đông, trong Đông Cung không chỉ có Ân Trường Hoan, Diệp Hoàn cùng thái giám, cung nữ, còn có một phần là thuộc hạ tâm phúc của Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn vì thế Đinh Tiến có ở chỗ này.

Trên đường Nhược Vân đi tìm Đinh Tiến gặp phải Diệp Nhiên, đều là người hầu hạ bên cạnh chủ tử, hai người bọn họ cũng coi như có quen biết, Diệp Nhiên thuận miệng hỏi Nhược Vân tới bên này làm gì.

Không có Ân Trường Hoan phân phó, kể cả Diệp Hoàn hỏi tới thì Nhược Vân cũng sẽ không nói ra mệnh lệnh của chủ tử, tùy tiện lừa gạt hai câu rồi nàng rời đi tìm Đinh Tiến.

Diệp Nhiên nguyên bản cũng không có để trong lòng, lúc vừa rời đi hắn nhớ tới hôm qua Đinh Tiến đánh cược thua hắn hai mươi lượng bạc, thế là xoay người đi tìm Đinh Tiến đòi bạc, không cẩn thận liền nghe được cuộc trò chuyện giữa Nhược Vân cùng Đinh Tiến.

Hắn không vào trong chen ngang mà bước nhanh đem chuyện này bẩm cho Diệp Hoàn "Thái tử phi lúc này phái người đi thư viện Đức Dương chỉ sợ sẽ khiến lời đồn càng truyền nhanh hơn, không bằng để thuộc hạ đi, vừa vặn ép hỏi thân phận Sở Bạch."

"Ngươi đi thì lời đồn sẽ biến thành ta phái người đối phó Sở Bạch, càng thêm khó giải thích." Ngữ khí Diệp Hoàn rất bình tĩnh, đương nhiên hắn cũng không chú ý tới chữ viết ở dưới.

Diệp Nhiên tức giận "Vậy chẳng lẽ cứ để lời đồn truyền đi sao?"

Bọn hắn phái người đi tra cũng không được gì, chỉ bắt được mấy tên côn đồ.

Diệp Hoàn cụp mắt xuống, không nhẹ không nặng nói "Yên tâm, ta đều nhớ kỹ."

Phủ An vương, vô luận là An vương hay An vương phi thì sắc mặt đều không hề tốt.

Như Diệp Hoàn đoán, Sở Bạch đúng là có chút quan hệ với An vương nhưng quan hệ này cũng không thân, nói đúng ra Sở Bạch thiếu An vương một ân tình, mà An vương dùng ân tình này để bắt Sở Bạch nhiều lần xuất hiện trước mặt Ân Trường Hoan, bao gồm cả việc đi thư viện Đức Dương làm phu tử, chính là muốn tạo chú ý cho Ân Trường Hoan.

Mục đích của An vương là muốn Ân Trường Hoan thích Sở Bạch, sau đó bất hòa với Diệp Hoàn, chỉ là mọi chuyện không đi theo hướng hắn nghĩ, Ân Trường Hoan đối với Sở Bạch không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào.

Trước đó không lâu, An vương rốt cục từ bỏ việc dùng Sở Bạch để ly gián Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn, nhưng cứ như vậy mà thu tay thì hắn cảm thấy không cam tâm, thế là liền tung tin đồn Ân Trường Hoan nuôi trai lơ.

An vương cảm thấy coi như lời đồn không thể ảnh hưởng nhiều tới Diệp Hoàn, hắn chỉ thấy ghê tởm thôi cũng tốt, có thể lúc đó An vương không biết cữu cữu hắn được lão thần đề cử làm thái sư kế nhiệm. Lúc hắn nhận được tin tức thì hoàng đế đã chọn người khác, sau khi cố gắng nghe ngóng mới biết được mọi chuyện xuất phát từ Diệp Hoàn.

Thái sư phụ trách hỗ trợ hoàng đế xử lý chính sự quan trọng của quốc gia, là cái chức vị vô cùng trọng yếu, nếu cữu cữu An vương có thể ngồi lên vị trí này, vậy nguồn nhân lực của An vương sẽ tăng lên rất nhiều, chỉ là tất cả đều bị Diệp Hoàn hủy hết. An vương giận dữ, phái người ám sát hoa đán.

"Không làm thì thôi, đã làm thì gϊếŧ nốt cả Sở Bạch đi." Nói xong câu này, thần sắc An vương phi ngoan lệ, nào có dáng vẻ ôn hòa lương thiện khi ở ngoài.

"Không thể. " An vương lắc đầu "Sở Bạch này ta nhìn không thấu, tùy tiện động thủ với hắn, ta lo lắng hắn có để lại vật chứng, vậy chúng ta sẽ thành ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo."

An vương phi không hiểu rõ Sở Bạch nhưng nàng ta tin tưởng phán đoán của An vương, không còn nói gϊếŧ Sở Bạch nữa mà oán trách cái đề xuất dùng nam sắc mê hoặc Ân Trường Hoan của môn khách(*) "Không phải nói Ân Trường Hoan yêu thích sắc đẹp ư, sao cả hai tên đều vô dụng vậy."

(*) Môn khách: Người có tài năng, được quý tộc phong kiến nuôi giữ trong nhà.

Môn khách không lên tiếng, trong lòng ủy khuất vô cùng, hắn đề xuất cái chủ ý này là nói muốn tìm một người đẹp như thái tử, Sở Bạch đúng là không tệ nhưng vẫn kém thái tử, không có hiệu quả cũng không kỳ quái.

An vương phi phàn nàn không ngừng, môn khách nhịn nửa ngày cuối cùng không nhịn được, nhỏ giọng giải thích "Sở Bạch không anh tuấn bằng thái tử, là ta cũng sẽ không chọn Sở Bạch."

An vương phi bị môn khách nói đến á khẩu, bước xuống tức giận nói "Ngươi cho rằng nam nhân thiên hạ đều lớn lên đẹp sao, có thể tìm được Sở Bạch đã là không dễ dàng."

"Đủ rồi!" An vương nghe không vô, nổi giận quát một tiếng, An vương phi cùng môn khách lúc này mới ngậm miệng, đừng nhìn An vương què chân, nhưng uy phong cũng không ít, trong hành lang nhất thời im ắng.

An vương phi rót cho An vương chén trà, An vương uống xong thương nghị lại mọi chuyện. Không lâu sau có một thuộc hạ tới báo tâm phúc của thái tử phi là Đinh Tiến xuất kinh, nhìn hướng đi có vẻ là đến thư viện Đức Dương.

"Nhất định là đi tìm Sở Bạch." An vương phi gấp giọng "Vạn nhất Sở Bạch nói ra vương gia thì phải làm sao?"

Mặt An vương không đổi sắc "Ta cùng hắn đã có ước định, hắn sẽ không nói ra."

"Miệng hứa hẹn mà thôi, vạn nhất hắn..."

"Hắn nói ra cũng không cần gấp." An vương lạnh giọng "Thái tử đối với chúng ta sớm đã có hoài nghi, hắn nói hay không nói cũng không có ảnh hưởng gì lớn."

"Sao lại như vậy?" Sắc mặt An vương phi đại biến "Chúng ta làm việc rất cẩn thận."

"Nếu không phải sớm có hoài nghi thì sao hắn lại không tra kẻ chủ mưu của lời đồn mà liền cản tấu chương đề cử cữu cữu."

An vương chuyển động chén trà trong tay, trong mắt tàn khốc cuồn cuộn "Tên thái tử này rất khó đối phó."

Bình Luận (0)
Comment