"Như Vận tỷ tỷ, tỷ nói cái gì đó."
Mặt Lý San San ửng đỏ, đầy ngượng ngùng. Nhưng mà tâm sự thiếu nữ nhiều hơn so với người thường, bây giờ bị bạn tốt nói thẳng ra, nàng ta ngượng ngùng phủ nhận đồng thời lại nhịn không được muốn thổ lộ hết một chút, chẳng qua là ngại mở miệng.
Thu hết biểu cảm của Lý San San vào đáy mắt, Cố Như Vận dẫn Lý San San đi trà lâu, chọn một gian phòng riêng.
Nàng ta rót trà cho Lý San San, nhìn nước trà trong xanh, cười nhạt nói "Thích một người không hề sai, muội không cần sốt ruột phủ nhận, dựa vào quan hệ giữa chúng ta, ta sẽ nói cho người khác sao. Thái tử xuất sắc như vậy, muội mến mộ huynh ấy cũng là bình thường, không phải việc ghê gớm gì."
Lý San San nghĩ chuyện lần trước phát sinh ở phủ quận vương Nam Dương ―― Cố Nguyên đơn độc gọi Cố Như Vận đi, nàng ta mấp máy môi, cẩn thận hỏi "Như Vận tỷ tỷ, tỷ có phải cũng thích thái tử điện hạ?"
Tay rót trà của Cố Như Vận dừng lại, chợt cười khổ "Bị muội nhìn ra rồi."
Lý San San gật đầu, hỏi "Tỷ nếu đã thích thái tử sao còn định ra việc hôn sự?"
Cố Như Vận để bình trà xuống "Lệnh của huynh trưởng không thể trái."
Sắc mặt Cố Như Vận thanh lãnh, nhưng sự thanh lãnh này vào mắt Lý San San lại là đáng thương, thế là Lý San San lòng đầy căm phẫn nói "Chẳng lẽ bọn họ một chút cũng không cân nhắc suy nghĩ của tỷ sao?"
"Không phải không cân nhắc cho ta, chỉ là so với ta, huynh trưởng càng coi trọng phu nhân mình hơn." Cố Như Vận nói "Tẩu tử ta cùng thái tử phi mặc dù hay cãi nhau nhưng hai người có tình cảm không tệ, nàng ta sao có thể cho phép ta đi tranh đoạt với thái tử phi."
Lý San San nhớ kỹ lần trước nàng ta bị Kỷ Oánh Oánh cảnh cáo nên không hề nghi ngờ lời Cố Như Vận "Vậy tỷ cứ chịu khuất phục như vậy sao?"
"Nếu không thì sao?" Cố Như Vận cười cười, trong tươi cười lộ ra cảm giác đắng chát "Trước đó ta không đồng ý mối hôn sự, huynh trưởng thậm chí còn giam lỏng ta, ta có thể làm gì chứ."
"Ta là nhận mệnh." Cố Như Vận giương mắt nhìn Lý San San "Nhưng mà San San, muội còn có hi vọng."
Cố Như Vận thừa nhận thích Diệp Hoàn, Lý San San cũng không phủ nhận, tựa như biết bí mật của đối phương, cũng không ngại để đối phương biết bí mật của mình.
Nàng ta lắc đầu, thần sắc sa sút "Nhân vật như thái tử há lại đi coi trọng một người như ta."
"Muội thế nào chứ." Cố Như Vận nắm chặt tay Lý San San, ngữ khí ôn nhu lại bao dung "Muội có vóc dáng đẹp, học thức cũng không kém, so với nhiều cô nương thì rất ưu tú, không nên cho tự coi nhẹ bản thân."
Lý San San trừng lớn mắt "Như Vận tỷ tỷ đừng đề cao ta."
Nàng ta trước kia cũng rất tự tin, nhưng từ khi tới kinh thành, thấy các quý nữ thế gia, nàng ta mới biết mình bình thường cỡ nào, đừng nói là đi so sánh với thái tử phi thiên kiều trăm sủng , ngay cả tiểu thư như Diệp Vi hay Cố Như Vận nàng ta cũng kém.
Câu này của Cố Như Vận phảng phất như một vệt ánh sáng, chiếu vào sự tự ti trong lòng Lý San San.
"Không phải là dỗ muội đâu, là ta nói thật lòng. " Cố Như Vận mỉm cười "Muội thật sự rất tốt, rất xứng với thái tử điện hạ."
Lý San San vui mừng, nghĩ đến cái gì đó khóe miệng lại trầm xuống "Không được, thái tử điện hạ thích thái tử phi như vậy, xuất hiện lời đồn còn không có tức giận, sao có thể để ý ta chứ."
"Nói cũng phải, " Cố Như Vận thở dài một tiếng, cảm khái nói "Nếu như không có thái tử phi thì tốt, có ngoại tổ mẫu ở đây, muội nhất định có thể tiến vào Đông Cung."
Người nói có ý, người nghe hữu ý, mãi đến khi uống xong trà, các nàng đều không tiếp tục mở miệng nói chuyện.
Từ trà lâu ra, Cố Như Vận nói "Muội đừng suy nghĩ nhiều, cho dù không vào được Đông Cung, ngoại tổ mẫu nhất định sẽ vì muội mà tìm một mối hôn sự tốt."
Lý San San cười cười không nói gì, đã gặp được một nam nhân như thái tử điện hạ, nàng ta sao có thể cam tâm tình nguyện gả cho nam nhân khác.
Mà nàng ta chỉ là cháu gái của di bà, gia đạo sa sút, mặc dù có Diệp gia làm chỗ dựa, cũng không có khả năng tìm được một hôn phu tốt như Cố Như Vận.
Chỉ có tiến vào Đông Cung, nàng ta mới có thể có được nam nhân của mình, cũng có thể cải biến vận mệnh.
Lý San San tâm sự nặng nề rời đi, nhìn xe ngựa dần dần biến mất cuối phố, khoé miệng Cố Như Vận nhếch lên.
Trở lại phủ quận vương Nam Dương, quận vương phi dẫn nàng ta đi xem qua đồ cưới.
Trong phủ quận vương chỉ có Cố Như Vận là thứ nữ, lại lớn lên bên cạnh quận vương phi, quận vương phi cũng không phải kẻ khắc nghiệt cho nên lúc chuẩn bị đồ cưới mặc dù không bằng Cố Như Nguyệt, nhưng so với thân phận mà nói thì đã vượt quá rất nhiều.
Cố Như Vận khép tờ giấy đồ cưới lại, khẽ phúc thân với quận vương phi "Đa tạ mẫu thân."
Thấy Cố Như Vận không có biểu cảm gì, quận vương phi nhẹ nhàng thở ra, nhắc nhở nàng ta mấy chuyện cần chú ý về nhà chồng.
Cố Như Vận ngoan ngoãn lắng nghe nhưng tâm tư lại trôi dạt đến địa phương khác.
Lý San San hẳn là nghe lọt lời nàng ta nói nhưng muốn đạt được mục đích thì nàng ta còn cần âm thầm trù tính thêm.
.
Tháng giêng ngày mười lăm, Diệp Hoàn dẫn Ân Trường Hoan đến Diệp gia dùng bữa.
Diệp gia mấy ngày trước có yến khách qua đường, nhưng hôm đó Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan đi Trịnh gia, thế là Diệp Hoàn chọn ngày hôm nay đưa Ân Trường Hoan hồi Diệp gia thăm Diệp lão phu nhân, thuận tiện buổi tối đi xem hoa đăng.
Ý kiến đi xem hoa đăng là của Ân Trường Hoan, năm ngoái Ân Trường Hoan muốn ngắm cùng Diệp Hoàn nhưng bởi vì Diệp Hoàn ra ngoài kinh làm việc nên cũng chỉ có thể để nàng đi một mình.
Xe ngựa dừng trước cổng Diệp gia, Diệp Hoàn xuống xe ngựa, nhẹ gật đầu với người nghênh đón ở cửa ra vào Diệp gia sau đó xoay người đỡ Ân Trường Hoan xuống.
Ân Trường Hoan võ nghệ cao cường, đương nhiên là không cần Diệp Hoàn đến đỡ, nhưng Diệp Hoàn nguyện ý dìu nàng chứng minh hắn để ý nàng, Ân Trường Hoan cũng sẽ không cản, cười nhẹ nhàng đi theo Diệp Hoàn đến chỗ người Diệp gia.
Đến cửa lớn nghênh tiếp là tiểu bối Diệp gia, Ân Trường Hoan nhìn thấy Lý San San, không phải là nàng ta đẹp mà là vào ngày tết, mọi người phần lớn đều mặc màu chói, chỉ có nàng ta là mặc một thân áo màu xanh nhạt, trên đó thêu muôn hoa xanh, muốn không chú ý đến không được.
Tiến đến Diệp gia trước đi gặp Diệp lão phu nhân, mấy cữu cữu Diệp Hoàn cũng đang ở chỗ Diệp lão phu nhân.
Diệp Hoàn cùng Diệp gia có quan hệ tốt, bầu không khí đương nhiên rất hòa hợp, Diệp Hoàn chỉ ở trong chốc lát rồi đi ngoại viện, Ân Trường Hoan thì ở lại chỗ Diệp lão phu nhân.
Dung mạo Ân Trường Hoan xinh đẹp, rất dễ có được niềm vui của lão nhân gia, lời nói dí dỏm mấy câu, chọc cho Diệp lão phu nhân cười không ngừng.
Ân Trường Hoan ngồi cạnh Diệp lão phu nhân, các nữ quyến khác cũng đa số hùa theo, Diệp đại phu nhân thấy Ân Trường Hoan vẫn luôn không uống trà, hỏi "Thái tử phi sao không uống trà, là không hợp khẩu vị sao?"
Ân Trường Hoan khoát khoát tay, cười nói "Ta đã lâu không uống trà."
Trưởng tôn nữ của Diệp đại phu nhân tên Diệp Ninh, hay kêu là Ninh tỷ nhi, mới năm, sáu tuổi, ngày thường bản tính đáng yêu, nghe vậy hiếu kì hỏi vì cái gì.
Ân Trường Hoan thấy nàng nhu thuận, trêu đùa "Bởi vì nước trà quá đắng, ta thích uống nước ngọt hơn."
Ninh tỷ cười đến cong mắt "Cháu cũng thích uống nước ngọt."
Ánh mắt Diệp đại phu nhân như sáng lên, nhỏ giọng hỏi "Thái tử phi có rồi?"
Ân Trường Hoan vẫn luôn chưa có thai, người Diệp gia cũng ít nhiều lo lắng, nhưng chưa từng nghĩ tới việc tặng người cho Đông Cung.
Ân Trường Hoan cười lắc đầu "Không có đâu."
Ăn trưa là dùng cùng Diệp lão phu nhân, chỉ có mọi người Diệp gia và mấy cái cô nãi nãi, không có người ngoài, xem như gia yến, sau buổi trưa Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn đi nơi Diệp Hoàn trước kia từng ở.
Trước khi Diệp Hoàn khôi phục thân phận hoàng tử dù có phủ đệ, nhưng hắn là lớn lên ở Diệp gia, trong Diệp gia vẫn luôn có viện tử riêng.
Diệp gia vốn muốn Ân Trường Hoan đi nơi khác mà bọn họ chuẩn bị để nghỉ ngơi, nhưng Ân Trường Hoan kiên trì tới đây, nàng muốn nhìn nơi mà Diệp Hoàn lớn lên.
Viện tử không lớn, rất thích hợp cho một đứa bé trai ở, Ân Trường Hoan thấy trên cây đại thụ trong trong viện có mấy vết tích, vết cao nhất chỉ thấp hơn Diệp Hoàn một xíu.
"Đây là đại cữu cữu muốn để lại vết tích tăng chiều cao của ta. " Diệp Hoàn sờ lấy những vết tích, bất đắc dĩ nói "Ta không muốn so nhưng ông ấy cứ nhất định phải so, một năm một lần, không tránh nổi."
Ân Trường Hoan tưởng tượng Diệp Hoàn lúc bé bị Diệp đại lão gia kéo lấy đo chiều cao, có lẽ tiểu Diệp Hoàn rất tức giận, sẽ chu môi phồng mặt.
Không đúng, tiểu Diệp Hoàn chu môi phồng mặt, Ân Trường Hoan nghĩ đến một chuyện, nàng đã gặp Diệp Hoàn lúc bé.
"Ta khi còn bé từng gặp qua chàng."
"Hả?"
Ân Trường Hoan nói "Đại khái là lúc bảy, tám tuổi, ta đi đến nhà đại bá mẫu ở mấy ngày, vừa vặn gặp khách Diệp gia, đại bá mẫu liền dẫn ta cùng đi."
Diệp Hoàn nhíu mày "Ta sao lại không nhớ rõ?"
"Chàng không nhìn thấy ta thì nhớ kiểu gì." Ân Trường Hoan tiến vào gian phòng, gian phòng cũng không lớn, nhưng rất tinh xảo, đồ dùng trong nhà đều là gỗ lê hoa cúc tốt nhất, người Diệp gia đối với Diệp Hoàn thật sự rất tốt.
Ân Trường Hoan xuyên qua gian ngoài đi vào phòng ngủ, nhìn đệm chăn sạch sẽ trên giường "Lúc đó ta uống quá nhiều nước trà, đại ca Ân Lôi mang ta đi thay quần áo thì thấy có ba người tìm chàng gây phiền phức."
Đó là lần đầu tiên Ân Trường Hoan thấy Diệp Hoàn, quả thực kinh động như gặp thiên nhân, cho nên nàng vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này.
"Sau đó thì sao?"
"Về sau đại ca Ân Lôi đưa ta trở về, nhưng ngày thứ hai ta từ chỗ huynh ấy biết ba kẻ gây phiền phức cho chàng một người té gãy chân, một người té gãy tay, còn một người bị ngã gãy răng." Bởi vì dung mạo của Diệp Hoàn nên mặc dù lúc đó Ân Trường Hoan còn nhỏ nhưng đối với chuyện này ký ức khắc sâu "Chàng biết không, kỳ thật ngay từ đầu ta là không muốn có quá nhiều tiếp xúc với chàng."
Diệp Hoàn phản ứng rất nhanh "Bởi vì ba người kia?"
Ân Trường Hoan chột dạ cười một tiếng "Cái này không thể trách ta, một ngày trước mới thấy bọn hắn bắt nạt chàng, một ngày sau ba người liền xảy ra chuyện, mà ta nghe đại ca Ân Lôi nói như vậy. Ta nghĩ đến người mới lớn lợi hại nhiều như thế nhất định không khống chế được. Mỹ nhân có độc, rời xa vẫn hơn."
Thời điểm đó Ân Trường Hoan còn nhỏ, sẽ cảm thấy vậy đều là nghe lén Ân Lôi cùng Chu thị nói chuyện.
Hoàn toàn chính xác không có chuyện trùng hợp như vậy, Diệp Hoàn đối với cái này có chút ấn tượng, Ân Trường Hoan nói xong hắn liền nhớ tới, nhưng không liên quan đến hắn, hắn bị hiểu lầm.
"Ba người bọn hắn xảy ra chuyện không phải ta an bài." Mắt Diệp Hoàn ẩn ý cười "Có thể là phụ hoàng sai người làm."
"Phụ hoàng?"
"Phụ hoàng vẫn luôn an bài người bảo hộ ta, ta nhớ ba người kia nói không ít lời khó nghe, khẳng định là ám vệ đem chuyện này bẩm báo cho phụ hoàng, phụ hoàng sinh giận mới trừng trị bọn hắn."
Cho nên là nàng hiểu lầm Diệp Hoàn, còn suýt chút nữa bởi vì việc này rời xa hắn.
Ân Trường Hoan nháy mắt mấy cái, xoay người lên giường, nhắm mắt nói "Ta buồn ngủ, muốn ngủ."
Diệp Hoàn bật cười, ngồi ở mép giường, cầm lấy bàn tay Ân Trường Hoan "Nàng hiểu lầm ta, làm sao bây giờ?"
Nếu không phải hắn không biết xấu hổ dũng cảm tỏ tình, bọn họ đã bỏ qua nhau rồi.
Ân Trường Hoan lấy tay che mặt, chỉ lộ đôi mắt, nói "Ta cũng không biết mà!"