Đức Dương Quận Chúa

Chương 131

Từ lúc Lý lão phu nhân đến Diệp gia, Diệp lão phu nhân vẫn luôn rất quan tâm hai bà cháu này, đãi ngộ của Lý San San không hề kém so với các tiểu thư Diệp gia. Đột nhiên nghe Diệp lão phu nhân quát lớn, Lý lão phu nhân đã khó xử càng không biết nên làm sao, nhất thời hậm hực không nói gì.

Bà ta biết rõ hai bà cháu có thể ở lại Diệp gia tất cả đều là bởi vì có Diệp lão phu nhân chống đỡ, nếu không có Diệp lão phu nhân thì bọn họ xong rồi.

Bà ta dùng ngữ khí hòa hoãn "Đại tỷ, từ nhỏ lá gan San San đã bé, không có khả năng làm ra chuyện như vậy, trong đó nhất định là có hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Diệp lão phu nhân lạnh lùng nhìn Lý lão phu nhân, thất vọng không thôi "Ta cũng phải nghe xem rốt cuộc ở trong đó có thể có hiểu lầm gì mà có thể khiến nàng ta gan to bằng trời, dám ra tay hạ độc thái tử phi."

Diệp lão phu nhân từ chỗ nha hoàn của Diệp Hành biết được chuyện đã xảy ra, chấn kinh lại tức giận.

Ân Trường Hoan là thái tử phi của Diệp Hoàn, Diệp Hoàn lại bảo vệ Ân Trường Hoan như thế, nếu Ân Trường Hoan xảy ra chuyện ở Diệp gia, vậy Diệp gia về sau làm sao còn dám đối mặt với Diệp Hoàn. Huống hồ còn có Trịnh thái hậu cùng hoàng đế, Ân Trường Hoan một khi xảy ra chuyện, hai vị này nhất định sẽ giận chó đánh mèo, Diệp gia làm sao mà bảo toàn được.

Diệp lão phu nhân vừa nghĩ tới Ân Trường Hoan suýt chút nữa bị hại thì vô cùng hoảng sợ, bà đích xác là quan tâm Lý lão phu nhân cùng Lý San San, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ phải hiểu chuyện, không được tạo phiền phức cho Diệp gia.

Ân Trường Hoan đỡ Diệp lão phu nhân ngồi xuống "Ngoại tổ mẫu ngài đừng nóng giận, vì hạng người này không đáng."

Chủ vị chỉ có hai cái, Diệp lão phu nhân ngồi một cái, Ân Trường Hoan vốn định ngồi xuống dưới, đem chủ vị lại cho Diệp Hoàn nhưng Diệp Hoàn lại đỡ nàng ngồi xuống chủ vị, hắn thì đứng ở bên cạnh.

Diệp lão phu nhân là siêu phẩm cáo mệnh phu nhân, lại là ngoại tổ mẫu Diệp Hoàn, ngồi chủ vị là đương nhiên, nhưng Ân Trường Hoan dù là thái tử phi cũng không thể vượt qua Diệp Hoàn. Nhìn thấy hành động này của Diệp Hoàn, trong lòng mọi người càng hiểu rõ tình cảm Diệp Hoàn đối với Ân Trường Hoan, cũng cảm thấy may mắn vì Ân Trường Hoan bình yên vô sự.

Lý lão phu nhân trong lòng lo sợ, bà ta cũng nhìn ra địa vị của Ân Trường Hoan không tầm thường, biết muốn Lý San San vô sự thì còn phải xem thái độ Ân Trường Hoan, liền mở miệng "Thái tử phi, biểu muội người không phải là người như thế, ngài tuyệt đối không nên hiểu lầm nó."

"Ta không có một biểu muội muốn hại mình." Ân Trường Hoan nhớ tới cái vòng tay nàng cho Lý San San, cảm thấy hơi đau lòng, sớm biết vậy đã không đưa, còn không bằng bán đi mua chút đồ ăn cho học sinh trong thư viện Đức Dương.

Lý lão phu nhân nghẹn lại, sắc mặt rất khó coi. Bà ta không hiểu rõ Ân Trường Hoan, cứ nghĩ đối phương thấy mình là trưởng bối sẽ cho mấy phần mặt mũi, lại không ngờ Ân Trường Hoan ngay cả nửa phần mặt mũi cũng không cho.

Lý lão phu nhân lại nhìn người Diệp gia, không có ai nguyện ý nói giúp Lý San San, đa số chỉ đứng nhìn, trong nội tâm bà ta vừa tức vừa gấp, xoay người lại kéo Lý San San luôn trầm mặc "San San, nhanh nói cho bà biết là cháu không có hại thái tử phi."

Lý San San sợ muốn chết, lắp ba lắp bắp phủ nhận, nhưng nhìn vào sắc mặt nàng ta, mọi người liền biết nàng ta đang nói dối.

Lý lão phu nhân trong lòng thầm kêu không tốt, trước đó bà ta còn có thể lừa gạt là Lý San San bị dọa, nhưng bây giờ đã qua lâu như vậy, Lý lão phu nhân không thể không tin chuyện này thật là Lý San San làm.

Mưu hại thái tử phi là cái tội danh gì chứ, Lý lão phu nhân chỉ mới nghĩ thôi chân đã mềm nhũn ra.

Ân Trường Hoan bĩu môi, nghĩ: Không biết buổi tối hôm nay còn có thể đi xem hoa đăng không?

Diệp lão phu nhân bảo Diệp Hành kể lại mọi chuyện.

Diệp Hành gật đầu, đem sự tình cẩn thận nói lại rồi để Diệp Vi nói tiếp, nói nàng ấy làm thế nào phát hiện ra chén tổ yến có vấn đề.

Diệp Hoàn càng nghe sắc mặt càng khó coi, Ân Trường Hoan kéo tay hắn một cái, ngẩng đầu nhỏ giọng "Không sao mà, ta cũng phát hiện Lý San San có chỗ không đúng, cho dù Diệp Vi không nói thì ta cũng sẽ không uống."

Diệp Hoàn nắm chặt tay Ân Trường Hoan "Về sau vô luận là ở đâu, ăn cái gì cũng phải để hộ vệ kiểm tra."

Nàng đã rất chú ý, dùng đồ ở ngoài hoàng cung đều rất ít ăn, hôm nay cũng là bởi vì Diệp Hành nói tổ yến là do Diệp lão phu nhân cố ý chuẩn bị cho nàng nên mới nếm thử.

Diệp Hoàn cầm chặt tay, Ân Trường Hoan biết lúc này Diệp Hoàn nghe không vào lời, thế là gật đầu, vô cùng nhu thuận nói "Được, tất cả đều nghe theo chàng."

"Thái tử nói đúng, cẩn thận vẫn hơn." Diệp lão phu nhân áy náy nói "Hôm nay may mà Diệp Vi phát hiện tổ yến có vấn đề, nếu không thì lão thân thật sự không có cách nào bàn giao cho thái tử."

Ân Trường Hoan quay đầu nói với Diệp lão phu nhân "Ngoại tổ mẫu, ngài không nên tự trách, cái này không liên quan đến ngài mà."

Diệp Hoàn đối với Diệp lão phu nhân rất tôn kính "Trường Hoan nói đúng lắm, ác nhân muốn làm việc ác, đây không phải điều ngài ngăn được."

Diệp Nhiên ở bên ngoài phụng lệnh Diệp Hoàn đi thẩm tra xử lí các nha hoàn, tiến đến nói với Diệp Hoàn "Đã khai ra hết rồi ạ!"

Lý San San đang quỳ toàn thân run lên.

Diệp Hoàn: "Nói thẳng ra."

Diệp Nhiên nói "Nha hoàn hạ độc tên là Bích Hà, kẻ sai sử Bích Hà chính là Lý San San."

"Không phải ta." Lý San San khàn giọng phủ nhận.

Diệp Nhiên không để ý tới nàng ta, bình tĩnh nói "Bích Hà đang thân mật với một nha hoàn khác thì bị Lý San San bắt gặp, Lý San San dùng chuyện này uy hiếp Bích Hà, ép nàng ta hạ độc vào tổ yến của thái tử phi, còn lừa thuốc này chỉ khiến người ta suy yếu hai ngày, không có hại cho thân thể, dù là thái y cũng không tra được, nhưng thuốc này kì thực chính là độc từ cây thuốc bắn(*)."

(*) Cây thuốc bắn (hay còn gọi là cây sui): là loài thực vật có độc tính cao.

Lúc thẩm tra Diệp Nhiên không khỏi cảm khái sao Ân Trường Hoan lại xui xẻo như vậy, đầu tiên là bị Gia Hòa trưởng công chúa hạ độc, bây giờ lại bị một nữ nhân không có danh tiếng gì hạ độc, nhưng nói không may cũng không đúng lắm, liên tiếp hai lần đều thoát, đây cũng không phải là vận khí mà người bình thường có thể có được.

Hai nữ tử thân mật với nhau! Ân Trường Hoan kinh ngạc há to miệng, nàng biết có nam nhân trời sinh thích nam nhân, nhưng lại chưa từng thấy có nữ nhân thích nữ nhân.

Diệp Hoàn nhíu mày, hắn nghĩ tới cung nữ bên cạnh Ân Trường Hoan, không nói đến người khác, chỉ riêng Nhược Vân đã rất xinh đẹp. Mặc dù hắn chắc chắn Trường Hoan không có tình cảm gì đặc biệt với nha hoàn nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Hắn chẳng phải cũng rất đẹp sao, chỉ nhìn một mình hắn là được rồi, cần gì phải ngắm mấy cung nữ chứ.

Tâm tình Diệp Hoàn càng không tốt, lạnh như băng nói "Gọi người Đại Lý tự tới."

Lý lão phu nhân biết Đại Lý tự là làm cái gì, nghe xong bịch một tiếng quỳ trước Ân Trường Hoan, thay Lý San San cầu tình.

Ân Trường Hoan thản nhiên nói "Không cần cầu, ta vốn lạnh tâm lạnh ruột, không có khả năng buông tha cho kẻ muốn hại mình."

Lý lão phu nhân không chút nghĩ ngợi nói "Thế nhưng không phải người vẫn bình an sao?"

Ân Trường Hoan tức cười "Vậy bà đi nói với Đại Lý tự khanh là ta không sao đi, xem ông ấy có phán Lý San San vô tội không."

Lý lão phu nhân lại đi cầu Diệp lão phu nhân, bà ta là muội muội Diệp lão phu nhân mặc dù không phải muội muội ruột nhưng trong nhà chỉ có hai người bọn họ là nữ nhi, từ nhỏ đã có tình cảm tốt, sau khi gả đi vẫn hay liên hệ với nhau.

Lý lão phu nhân tuổi đã lớn, vừa quỳ lại cầu, nhìn mười phần đáng thương. Ân Trường Hoan nghĩ nếu Diệp lão phu nhân có vì Lý San San cầu tình, nàng mặc dù không buông tha Lý San San nhưng cũng sẽ không bởi vậy mà cãi lại Diệp lão phu nhân dù sao đây cũng là cháu gái của muội muội bà.

Khác dự kiến Ân Trường Hoan chính là Diệp lão phu nhân không chút do dự cự tuyệt Lý lão phu nhân, cũng dứt khoát cho người đem Lý lão phu nhân cùng Lý San San kéo xuống.

Diệp Hoàn nói "Cẩn thận thẩm vấn nha hoàn của Lý San San, tra xem thuốc độc ~ là từ đâu tới."

Độc cây thuốc bắn không phải tùy tiện có thể nghĩ tới, Diệp Hoàn hoài nghi trong đó còn có người giúp đỡ.

Diệp Nhiên tuân lệnh.

Giải quyết xong người hạ độc, Ân Trường Hoan nói cảm tạ Diệp Vi "Hôm nay cám ơn ngươi."

Mặc dù không cần Diệp Vi nói, nàng cũng sẽ không uống tổ yến, nhưng đối phương sau khi phát hiện có thể nói ra thì nàng vẫn vô cùng cảm tạ, bởi vì nàng biết Diệp Vi có tình ý với Diệp Hoàn.

Diệp Hoàn cũng nói "Đa tạ."

Diệp Vi lắc đầu "Không có gì."

Náo loạn một trận xong cũng không còn sớm, Diệp Hoàn nói với Ân Trường Hoan "Chúng ta đi thôi."

"Bây giờ hồi cung sao?" Ân Trường Hoan không bị chuyện này làm ảnh hưởng, ủy khuất nói "Ta còn chưa được ngắm hoa đăng."

Diệp Hoàn cười một tiếng "Dẫn nàng đi ngắm hoa đăng, bữa tối sẽ ăn ở tửu lâu. "

Cái này rất hợp ý Ân Trường Hoan, liền vui vẻ cùng Diệp Hoàn rời Diệp gia.

.

Sau khi Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan rời đi, Diệp lão phu nhân gọi Diệp Vi tới nói chuyện.

Diệp Vi vừa khẩn trương lại hưng phấn, Diệp lão phu nhân trước khen ngợi "Chuyện ngày hôm nay cháu làm rất tốt."

Mặc dù Ân Trường Hoan và Diệp Hoàn sẽ không so đo với Diệp gia nhưng khó đảm bảo hoàng thượng cùng Trịnh thái hậu sẽ không tỏ thái độ bất mãn, Diệp Vi chỉ ra tổ yến có độc, cũng coi như vì Diệp gia mà cứu vãn mặt mũi.

"Cháu lần này không chỉ giúp thái tử thái tử phi còn là giúp Diệp gia một đại ân." Diệp lão phu nhân nói "Nói đi, cháu muốn cái gì, chỉ cần tổ mẫu có thể, tuyệt đối không hai lời."

Tim Diệp Vi đập thình thịch, nàng muốn vào Đông Cung.

Không đợi Diệp Vi nói câu này ra, Diệp lão phu nhân đã mở miệng, tựa như bình thường lại tựa như ý vị thâm trường nói "Cháu phải suy nghĩ thật kỹ, nghĩ kỹ rồi nói với ta, không cần nóng nảy."

Diệp Vi hơi run lên, lông tơ dựng đứng, cảm thấy câu này của tổ mẫu là có ý riêng.

Nàng trầm mặc nửa ngày, nghĩ chính mình không tranh nổi với Ân Trường Hoan, cuối cùng quyết định từ bỏ "Cháu không có mong muốn gì, cháu là nữ nhi của Diệp gia, đây là điều cháu phải làm."

"Cháu đã nghĩ kĩ?"

"Vâng."

Nàng cho dù tiến vào Đông Cung cũng không chiếm được tâm thái tử, huống chi nàng không phải chỉ có con đường vào Đông Cung. Không bằng cứ như Kỷ Oánh Oánh, tìm một phu quân tài giỏi, vừa dễ chịu lại tự tại. Bây giờ Ân Trường Hoan nợ nàng một ân tình, thời gian nhất định có thể trôi qua tốt.

Diệp lão phu nhân cười hiền lành "Cháu yên tâm, tổ mẫu nhất định sẽ tìm một cửa hôn sự thật tốt."

Diệp Vi trong lòng càng thêm chắc chắn, khẳng định vừa rồi tổ mẫu là đang thử thăm dò nàng.

.

Ở tửu lâu dùng bữa tối, ngắm hoa đăng, Ân Trường Hoan vui vẻ Diệp Hoàn hồi Đông Cung.

Tắm rửa xong xuôi, hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm, Diệp Hoàn nói Lý San San không có lá gan mưu hại Ân Trường Hoan, hắn cho rằng hành động của Lý San San có thể là có ý người kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

"Ai?" Ân Trường Hoan đoán "An vương? Khánh vương? Hay lại là Anh quận vương?"

Diệp Hoàn lắc đầu "Không chắc chắn."

"Đây là không rõ ràng, nhưng ta biết tại sao Lý San San lại muốn hại ta." Ân Trường Hoan ngồi xuống, thở hồng hộc nói "Hồng nhan họa thủy, ta hôm nay xem như thấy được."

Diệp Hoàn bình tĩnh cong môi "Nàng không phải rất thích hồng nhan này sao?"

Ân Trường Hoan yên lặng, muốn phủ định nhưng lại không nói được, nàng quả thật là rất thích gương mặt này.

Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn nghĩ giống nhau, nếu sau lưng Lý San San có người, như vậy nhất định là một trong các vương gia nhưng kết quả lại chênh lệch rất xa, Diệp Nhiên bẩm báo người này là Cố Như Vận.

"Nàng ta sao?"

Ân Trường Hoan quay đầu nhìn Diệp Hoàn, vẫn là gương mặt này gây ra mọi chuyện.

Bình Luận (0)
Comment