Đức Dương Quận Chúa

Chương 39

Làm sao có thể!

Ân Hoài Di như muốn bật cười, chắc là do gần đây nàng đọc thoại bản nhiều nên luôn nghĩ mình là nhân vật nữ chính trong thoại bản, người gặp người thích.

Ân Trường Hoan thấy sắc mặt Ân Hoài Di là lạ liền hỏi "Tỷ sao vậy?"

"Không..."

Ân Hoài Di đang định nói với Ân Trường Hoan không sao nhưng vừa nghiêng đầu thì thấy khuôn mặt nhỏ trắng hồng của Ân Trường Hoan, đôi mắt đen nháy còn đẹp hơn cả viên trân châu đen mà Ân Lôi hay tặng nàng, môi hồng hồng như cánh hoa, hàm răng trắng, đều đặn, còn đẹp hơn Ân Bạch Tuyết gấp mấy lần.

Một người là tiểu cô nương đang ở tuổi trẻ quốc sắc thiên hương, một người là Đại Lý tự thiếu khanh sở hữu tài mạo song tuyệt. Cả hai đều chưa định thân, vậy chẳng lẽ Diệp đại ca thích Trường Hoan?

Ân Trường Hoan sờ gò má "Trên mặt ta có dính thứ gì bẩn sao?"

Ân Hoài Di khó nghĩ nhìn Ân Trường Hoan, xem tình hình hiên tại thì cái cô nương ngốc này còn chưa biết gì.

"Diệp đại nhân."

Vương tiểu tứ thấy Diệp Hoàn liền ngại ngùng ngừng nói chuyện với Ân Kỳ, đi tới chào hỏi.

Ân Kỳ cũng khẽ cúi người chào một tiếng.

Ân Lôi giới thiệu với Diệp Hoàn thân phận của hai người này, nhưng chưa hề nói hôm nay là ngày tác hợp cho hai người họ.

Ân Lôi không nói thì Diệp Hoàn cũng biết, hôm qua khi Ân Lôi vừa rời đi thì hắn đã cho Diệp Mặc đi điều tra, biết hôm nay là làm mai mối cho Ân Kỳ và Vương tiểu tứ, không hề liên quan gì tới Ân Trường Hoan, cho nên hắn hôm nay đến thật sự chỉ để thăm Chu di, không có mục đích gì khác.

Ân Lôi và Ân Hoài Di đều nhìn thấu tâm tư của Diệp Hoàn. Ân Lôi cảm thấy Diệp Hoàn vừa có bản lĩnh lại tài giỏi, so với Phó Dịch từng lén lén lút lút với Ân Bạch Tuyết kia thì tốt hơn rất nhiều. Mặc dù trong lòng hắn không muốn tiểu muội muội xinh đẹp như hoa gả đi nhưng càng không muốn bỏ lỡ một em rể tốt thế này. Hắn dám đánh cược, Ân Trường Hoan gả cho Diệp Hoàn nhất định sẽ rất hạnh phúc. Diệp Hoàn là người mà nếu kẻ hắn không quan tâm dù có chết trước mặt thì một cái nhíu mày hắn cũng không có, người hắn để ý thì dù chỉ bị thương, hắn cũng sẽ giúp người đó bù lại gấp trăm lần.

Ân Hoài Di cảm thấy bọn họ có dung mạo mười phần xứng đôi, đứng chung một chỗ nhìn rất đẹp. Thế là hai huynh muội không hẹn mà cùng dẫn Ân Kỳ và Vương tiểu tứ đi, để Diệp Hoàn với Ân Trường Hoan có không gian riêng.

Vương tiểu tứ quay đầu nhìn Diệp Hoàn và Ân Trường Hoan, có chút không hiểu, ngày hôm nay không phải mai mối cho hắn sao! Nhìn thấy Ân Kỳ bên cạnh vẫn đang cười tươi thì Vương tiểu tứ nghĩ, thôi, hắn là người rộng lượng, cái việc hôn nhân hẳn là không có vấn đề gì, vấn đề của Diệp đại nhân hình như còn rất lớn.

Ân Trường Hoan không thấy có gì không đúng, nàng cảm thấy rất tốt, nàng lại có thể quang minh chính đại nhìn Diệp đại nhân mà không bị quấy rầy.

Hai tay chống má nhìn gò má Diệp đại nhân, càng nhìn càng thấy như Phan An(*), đêm nay nàng nhất định có thể mơ được một giấc mộng đẹp rồi.

(*) Phan An: người đứng đầu trong tứ đại mỹ nam cổ đại.

Thấy ánh mắt đối phương như sáng rực lên, mắt Diệp Hoàn lóe lên ý cười nhưng trên mặt lại u sầu, còn hơi nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

"Diệp đại nhân có chuyện phiền lòng sao?" Mỹ nhân nhíu mày cũng thật đẹp nhưng nàng càng thích nhìn Diệp đại nhân cười ôn nhu hơn.

Diệp Hoàn giật khóe miệng, nụ cười có chút miễn cưỡng, hơi ngượng ngùng nói "Quận chúa nhìn ra rồi sao?"

"Đúng vậy." Mắt Ân Trường Hoan sáng lên, dáng vẻ thẹn thùng của Diệp đại nhân phải nhìn thật kỹ, lần trước ở hồ Đỏ không những không được chiêm ngưỡng mà còn bị mất hết mặt mũi. Hiện tại mặc dù chỉ hơi ngượng ngùng nhưng có vẫn hơn không.

Nói chuyện với mỹ nhân thì Ân Trường Hoan luôn khéo hiểu lòng người "Diệp đại nhân nếu không để ý, có thể nói cho ta nghe được không, cho dù không giúp được gì thì cũng có thể khiến Diệp đại nhân vơi bớt đi buồn bực."

"Ta đương nhiên không ngại, chỉ là..." Diệp Hoàn thở dài một tiếng "Quận chúa, người có nhớ nam nhân từng ném thẻ trong thọ yến của ngoại tổ mẫu không?"

"Ném thẻ vào bình rượu?" Ân Trường Hoan hơi nghiêng đầu, lờ mờ hỏi "Có phải thế tử Nam Dương không? Hắn trông rất tuấn lãng nha nhưng vẫn kém hơn Diệp đại nhân."

"Chính là hắn " Diệp Hoàn mấp máy khóe môi "Quận chúa chắc không biết lần này dì của ta hồi kinh chính là muốn bàn việc hôn sự của hắn."

Ân Trường Hoan gật đầu đã hiểu, rất nhiều người muốn hồi kinh để làm mai cho con mình ở đây.

Nàng nghĩ đến một khả năng "Có phải là dì của huynh muốn gả một đứa con gái cho huynh không, để huynh trở thành con rể, nhưng huynh lại không muốn cưới, cho nên cảm thấy rất buồn bực?"

Nụ cười của Diệp Hoàn cứng đờ, hắn vừa rồi đâu có nói gì đến muội muội Cố Nguyên, hắn rõ ràng chỉ nhắc tới Cố Nguyên thôi mà.

Nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan nghi hoặc "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Nữ nhi bình thường sao có thể không thích Diệp Hoàn.

"Không phải." Diệp Hoàn nói "Là có liên quan đến biểu đệ Cố Nguyên."

"Cố Nguyên?" Tình yêu đồng giới? Ân Trường Hoan kinh ngạc há to miệng "Chẳng lẽ biểu đệ Cố Nguyên thích huynh nên bày tỏ rồi sao?"

Cái này mặc dù đáng kinh ngạc nhưng không khó lý giải, Diệp Hoàn có dáng dấp đẹp như vậy, mà lòng thích cái đẹp thì không phân biệt nam nữ.

Diệp Hoàn:...

"Ca ca, hình như vẻ mặt của Diệp đại ca không tốt lắm." Cách đó không xa, Ân Hoài Di đang giả vờ đang uống trà, tán gẫu để lén quan sát Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan.

Ân Lôi quay đầu nhìn lại, một chút cũng không để trong lòng "Cái này hình như là bị Trường Hoan làm cho kinh hãi, không sao đâu, không cần lo lắng. "

"Thật sự không cần lo lắng sao?" Ân Hoài Di lo lắng nhìn Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan, nàng sợ Ân Trường Hoan sẽ doạ Diệp Hoàn chạy mất.

"Không sao mà." Dáng vẻ Ân Lôi như một người từng trải đời "Sớm muộn rồi cũng sẽ biết thực hư thôi, mà bây giờ muội còn đang quan sát kỹ bọn họ nữa cơ mà."

Ân Kỳ nghe huynh muội Ân Lôi nói xong liền quay đầu nhìn đôi bích nhân cách đó không xa, quả là một trai tài gái sắc được ông trời tác hợp.

Cũng phải thôi, Ân Trường Hoan là thiên chi kiều nữ, cho dù không được phụ thân yêu thương thì cũng có Trịnh thái hậu cùng hoàng đế sủng ái, Ân Trường Hoan lại được chọn phu quân tốt cho mình, mà nàng thì chỉ là một thứ nữ không được coi trọng...

"Ân tiểu thư, cái bánh ngọt táo đỏ này rất ngon đấy, tuy ngọt nhưng không ngán, nàng nếm thử đi."

Ân Kỳ thu tầm mắt lại, nhìn đĩa bánh táo đỏ trước mặt, ngẩng đầu, mắt Vương tiểu tứ như thấp thỏm nhìn nàng, tựa hồ giống đang sợ gì đó.

Đôi mắt này không lớn nhưng lại rất có linh khí, Ân Kỳ cười nhẹ, không phải nữ nhân nào sinh ra cũng đều là thiên chi kiều nữ, nhưng cũng không phải chỉ thiên chi kiều nữ mới có thể sống tốt, nàng cũng có thể mà.

Cắn một miếng bánh táo đỏ, vừa nhấm nháp vừa cười với Vương tiểu tứ "Thật ngon."

"Ngon thì nàng mau ăn nhiều một chút." Vương tiểu tứ cười rất xán lạn. Hù chết hắn rồi, hắn thấy Ân Kỳ đi cùng quận chúa để gặp Diệp Hoàn còn tưởng rằng Ân Kỳ thích Diệp Hoàn chứ, mặc dù hắn cũng là người có dung mạo tuấn tú, nhưng so với Diệp đại nhân lại có chênh lệch rất lớn.

"Không phải vậy " Diệp Hoàn bật cười "Dì của ta hình như nhìn trúng quận chúa."

"Là vậy sao " Mặt Ân Trường Hoan không đổi sắc "Bà ấy quả là có mắt nhìn."

"Đúng là ánh mắt bà ấy không tệ."

Ân Trường Hoan nháy mắt mấy cái "Diệp đại nhân, huynh nói vậy là khen ta sao?"

"Bị quận chúa nghe được rồi." Diệp Hoàn cũng nháy mắt, lông mi dài đung đưa, Ân Trường Hoan muốn đưa tay sờ, nếu so sánh thì lông mi của ai dài hơn nhỉ.

"Ta đã hiểu rồi, Diệp đại nhân lần sau muốn khen ta thì không cần uyển chuyển như thế, có thể khen trực tiếp mà." Mắt Ân Trường Hoan nhìn thẳng Diệp Hoàn "Giống như cách ta khen Diệp đại nhân vậy."

Diệp Hoàn không nhịn được bật cười, vẻ mặt tươi cười "Ta hiểu rồi, lần sau ta sẽ nói trực tiếp."

"Sao phải chờ đến lần sau, không bằng bây giờ huynh nói luôn đi." Nàng còn chưa được một nam nhân đẹp như vậy khen đâu, cũng không biết khi nghe có đặc biệt không nhỉ.

Mắt Ân Trường Hoan không chớp nhìn chằm chằm Diệp Hoàn, khuôn mặt trắng nõn nà viết rõ hai chữ mong chờ.

Diệp Hoàn ngẩn cả người, mỗi khi hắn cảm thấy mình đã hiểu rõ Ân Trường Hoan thì đối phương sẽ làm hắn cảm thấy những gì hắn biết còn chưa đủ, da mặt còn có thể được như vậy sao.

Đợi cả nửa ngày không thấy Diệp Hoàn mở miệng, Ân Trường Hoan nghiêng đầu nghi ngờ nói "Huynh không phải là thẹn thùng đấy chứ?"

Đúng là không có chuyện gì mà nàng ấy không nói được.

Diệp Hoàn áy náy cười một tiếng "Thật có lỗi, quận chúa có quá nhiều ưu điểm, tại hạ nhất thời không biết nên khen cái nào."

"Diệp đại nhân, lời khen của huynh thật hay." Mặt Ân Trường Hoan như bừng sáng lên "Diệp đại nhân không hổ xuất thân là trạng nguyên, không giống ta chỉ biết khen dung mạo đối phương mà lại quên mất người ta không chỉ có dung mạo mà còn có tính cách, khí độ và cả tấm lòng nữa."

Diệp Hoàn nhíu mày "Quận chúa đang khen chính bản thân sao?"

"Ha ha, bị huynh phát hiện rồi." Ân Trường Hoan cười xấu hổ, nói sang chuyện khác "Dì của huynh muốn ta làm con dâu, huynh buồn cái gì chứ?"

Chẳng lẽ Diệp đại nhân thích nàng!

Diệp Hoàn nói "Là như vậy, lúc đầu các phương diện của biểu đệ ta đều rất tốt, mọi thứ đều rất xứng đôi, nhưng mà...

"Chẳng lẽ hắn không thể làm chuyện phòng the?" Ân Trường Hoan bỗng nhiên nghĩ mấy thoại bản mà Ân Hoài Di hay đọc, bên trong nói có một nam nhân mà không thể làm chuyện phòng the nhưng lại đi lừa cưới nữ nhi nhà người ta. Nàng nghe câu này của Diệp Hoàn có ẩn tình cực sâu, theo bản năng liền nói lời mình nghĩ.

Không khí lâm vào quỷ dị trầm mặc...

Ân Trường Hoan như nghe thấy tiếng quạ đen kêu, nàng thế mà lại nói trước mặt Diệp đại nhân mấy chữ "Không thể làm chuyện phòng the".

Thật muốn đập đầu mà chết mất, sao nàng toàn nói mấy từ vô duyên trước mặt Diệp Hoàn vậy, ông trời không thể đối xử với nàng tốt một chút sao, chẳng lẽ là do kiếp trước nàng thiếu nợ Diệp Hoàn.

Cũng không đúng, đời trước nàng chưa từng tiếp xúc với Diệp Hoàn mà.

"Không phải." Ân Trường Hoan nghe thấy giọng Diệp Hoàn. Khẽ ngẩng đầu, cắn môi nhìn Diệp Hoàn, thấy mặt hắn không thấy thấy đổi thì Ân Trường Hoan mới nhẹ nhàng thở phào "Vậy là vì sao?"

Diệp Hoàn nhíu mày, hỏi Ân Trường Hoan "Quận chúa, tại hạ xin mạo muội hỏi một vấn đề, nếu như biểu đệ ta cầu hôn người thì người có đồng ý không?"

Ân Trường Hoan: "Ta không muốn rời khỏi kinh thành, mà ta lại không thích biểu đệ huynh thì sao mà đồng ý được."

Diệp Hoàn cười nhẹ nhõm "Nếu là như vậy thì không cần thiết phải nói."

Càng không biết chuyện thì càng hiếu kỳ, Ân Trường Hoan hỏi "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Diệp Hoàn lắc đầu "Đây vốn là chuyện riêng của hắn, quận chúa đã không có tình cảm đặc biệt thì ta cũng không nên nói ra."

Ân Trường Hoan nháy mắt mấy cái, chẳng lẽ đúng như nàng đoán sao?

Việc riêng tư không thể nói ra thành lời, còn liên quan đến việc thành thân, cái này càng nghe càng giống biểu đệ hắn không thể làm chuyện ấy.

Diệp đại nhân quan tâm nàng, lo lắng nàng không biết ẩn tình sẽ gả cho biểu đệ hắn cho nên muốn nói với nàng điều này, nhưng bởi vì đây là bí mật của biểu đệ nên luôn cảm thấy băn khoăn. Vậy nên khi nghe nàng nói không có tình cảm gì với biểu đệ hắn thì lại không muốn nói nữa.

Mắt Ân Trường Hoan tinh nghịch xoay chuyển, nhìn điệu bộ giảo hoạt này liền biết nàng đang nghĩ gì.

Diệp Hoàn bất đắc dĩ nói "Thật sự không phải như người nghĩ."

Hắn mặc dù muốn nói gì đó để Ân Trường Hoan không muốn gả cho Cố Nguyên nhưng tuyệt đối không phải loại lý do này.

Ân Trường Hoan dùng ánh mắt "Ta sẽ bảo mật thật tốt bí mật này" nhìn Diệp Hoàn "Được, được, không phải như ta nghĩ, thân thể biểu đệ của huynh tuyệt đối không có vấn đề gì."

"Thật sự không phải mà."

"Ta biết không phải mà, Diệp đại nhân cứ yên tâm đi, ta sẽ không nói với người khác đâu."

Diệp Hoàn: Biểu đệ à, ta đã giải thích rồi đó, cái này không thể trách ta đâu.
Bình Luận (0)
Comment