Đức Dương Quận Chúa

Chương 51

"Diệp đại nhân, ngươi mau đi đi. " Trịnh Xuyên vuốt râu, cười tươi lên làm nếp nhăn ở khóe mắt càng sâu thêm "Chỗ này có ta rồi, ngươi cứ yên tâm."

Ân Trường Hoan nhìn Trịnh Xuyên, cái này đâu có liên quan đến Diệp Hoàn, muốn Diệp Hoàn yên tâm làm gì.

Diệp Hoàn chắp tay với Trịnh Xuyên chắp tay, lại ôn nhu nhìn Ân Trường Hoan "Ta sẽ trở lại nhanh thôi."

Ân Trường Hoan bị nhìn đến đỏ cả mặt, đành thở dài trong lòng, nàng cự tuyệt Diệp đại nhân vậy mà hắn vẫn muốn giúp nàng, da mặt của nàng có phải lại dày lên rồi không, nếu không thì chờ mọi chuyện kết thúc nàng đi nói với Diệp đại nhân là nàng có thích hắn một chút.

"Công tử. " Diệp Nhiên đi cùng Diệp Hoàn ra ngoài.

Mặt Diệp Hoàn không thay đổi, phân phó "Phái người đi giám sát Ân gia, chỉ được phép vào nhưng không cho phép ra."

Diệp Nhiên nghiêm mặt nói "Rõ."

Ra khỏi Đại Lý tự, Diệp Hoàn không ngồi xe ngựa mà trực tiếp lên ngựa, Diệp Nhiên muốn cùng hắn tiến cung nhưng lại bị từ chối "Ngươi ở lại Đại Lý tự nghe theo phân phó của quận chúa."

Diệp Nhiên nói "Vâng."

"Trường Hoan." Tội danh mưu hại trưởng công chúa này Ân gia làm sao mà đỡ nổi, Ân lão phu nhân khóc nức nở nhìn Ân Trường Hoan, còn đâu cái khí thế hùng hổ lúc tranh biện với Trịnh Xuyên nữa "Cháu hiểu lầm phụ thân mình rồi, phụ thân cháu sao có thể hại mẫu thân cháu được chứ, đó là phu nhân nó mà."

Sắc mặt Ân Trường Hoan trầm xuống, nói "Vì sao lại không thể, hắn ngay cả thân đệ đệ và nữ nhi còn có thể nhẫn tâm ném đi thì còn có cái gì không làm được, cháu gái ruột và hắn còn có quan hệ máu mủ, mà mẫu thân của ta đối với hắn mà nói chỉ là một ngoại nhân mà thôi."

"Trường Hoan." Ân Bác Văn mở miệng, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh "Ta biết con có thành kiến với phụ thân nhưng con không thể trách ta như vậy. Mẫu thân con là phu nhân của ta mà, một ngày là phu thê vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, cho dù ta đối với nàng ấy không có nhiều tình cảm nhưng ta không phải cầm thú đi mưu hại nàng ấy."

Ân Trường Hoan cười lạnh "Ngươi rốt cục cũng chịu thừa nhận bản thân không có nhiều tình cảm."

"Có những chuyện con không biết." Ân Bác Văn thở dài, bất đắc dĩ nói "Năm đó ta cưới mẫu thân con là bởi vì hoàng cữu cữu con."

"Cho nên " Ân Trường Hoan muốn cười nhưng lại không cười nổi "Ngươi là muốn nói ngươi e sợ hoàng quyền nên mới cưới mẫu thân của ta?"

Ân Bác Văn trầm mặc, nhưng lúc này sự trầm mặc chính là câu trả lời khẳng định.

Ân Trường Hoan khinh thường nói "Đó là do ngươi nhu nhược, hèn hạ, cho dù là hoàng cữu cữu ép buộc ngươi thì sao, từ xưa đến nay đã có không ít người cự tuyệt công chúa hoàng gia, chẳng lẽ các hoàng đế đều giết bọn hắn sao? Ngươi chẳng qua là không có can đảm cự tuyệt mà thôi."

Vương tiểu tứ nhi coi Ân Trường Hoan là một tấm gương, nghe Ân Trường Hoan nói Ân Bác Văn hại mẫu thân xong liền nói "Có lẽ hắn tham luyến trèo cao lên trưởng công chúa."

Trịnh Xuyên hài lòng nhìn Vương tiểu tứ "Vị công tử này nói không sai, Trường Hoan, hắn không phải không thể cự tuyệt, mẫu thân cháu là nữ nhi duy nhất của ngoại tổ mẫu cháu, lại là muội muội mà hoàng thượng thương yêu nhất, nghĩ cũng biết cưới mẫu thân cháu xong chiếm được bao nhiêu chỗ tốt chứ."

"Vậy tại sao hắn lại muốn mưu hại trưởng công chúa?" Vương tiểu tứ nghi hoặc đặt câu hỏi.

Ân Trường Hoan cười mỉa mai "Ai biết được, có lẽ là vì muốn Trình thị được vào cửa."

"Ca ca, có đúng là huynh và nữ nhân này cùng đánh tráo nữ nhi của ta, còn ném con bé vào bãi tha ma không?"

Ân Bác Võ kinh ngạc nhìn Ân Bác Văn, trán nổi đầy gân xanh.

"Không phải, ta chưa từng muốn đánh tráo hài tử của ngươi nhưng Bạch Tuyết đích thật là nữ nhi của ta." Ân Bác Văn lấy lui làm tiến, dứt khoát thừa nhận Ân Bạch Tuyết chính là nữ nhi của hắn và Trình thị.

Ân Trường Hoan nhíu mày!

Ân Bác Võ đánh một quyền tới, Ân Bác Văn té ngã trên đất, khóe miệng chảy máu.

Ân lão phu nhân hét to "Bác Văn!"

Ân Bác Văn lau khóe miệng, đứng dậy nói với Ân lão phu nhân "Mẫu thân, xin lỗi đã giấu diếm người nhiều năm như vậy."

Ân lão phu nhân không biết Ân Bác Văn muốn làm gì, không dám mở miệng lung tung, chỉ thuận theo Ân Bác Văn "Tại sao lại như vậy?"

Ân Bác Văn nói với Ân Bác Võ "Tam đệ, năm đó ta dự định là đưa hài tử đến chỗ tam đệ muội, muốn tam đệ muội nghĩ mình sinh ra một đôi song bào thai, chỉ là không ngờ tam đệ muội lại sinh non."

"Bởi vì sinh non nên ngươi mới ném nữ nhi của ta đi?"

Ân Bác Văn nói "Ta nhận được tin tức là cháu gái sinh ra không bao lâu đã bị tắt thở. Bởi vì lo lắng tam đệ muội sẽ chịu không nổi đả kích nên ta mới buộc phải để Bạch Tuyết thay thế thân phận."

"Không thể nào." Bà đỡ đẻ cho Đồng thị nói "Đứa bé kia tuy sinh ra thiếu tháng nhưng không đến mức tắt thở, tuyệt đối không có khả năng này."

"Nhưng ta lại nhận được tin tức như vậy." Ân Bác Văn cau mày "Bởi vì chuyện tam đệ muội sinh non nên Trình thị không thể không dùng thuốc trợ sản để sớm sinh hài tử ra, nhưng bởi vì vốn là đã đủ tháng nên không có ảnh hưởng gì."

"Không phải." Bà đỡ Đàm nói "Nàng ta không dùng thuốc trợ sản, nàng ta là sinh tự nhiên."

Ân Trường Hoan nghe xong liền hiểu Ân Bác Văn muốn đổ hết mọi chuyện lên Trình thị, tình cảm của nam nhân này thật buồn cười đến cực điểm.

Tất cả mọi người ở đây vừa nghe xong thì thấy Ân lão phu nhân vọt tới chỗ Trình thị, dùng quạt đập bà ta mấy cái "Ngươi là đồ độc phụ, hại cả Ân gia ta."

Trình thị ôm lấy đầu, bà ta hiểu được những gì Ân Bác Văn nói, bà ta vốn muốn phủ nhận nhưng đột nhiên phát hiện bản thân không thể phủ nhận, bởi vì lời Ân Bác Văn nói đều là sự thật.

Ân Bác Văn đích thật có nói muốn đưa Ân Bạch Tuyết đến chỗ Đồng thị làm thai song sinh nhưng bà ta sợ Ân Bạch Tuyết sẽ chịu ủy khuất, Đồng thị sẽ thiên vị nữ nhi ruột, thậm chí còn có thể để lộ nguy hiểm, chỉ có cách khiến Đồng thị nghĩ Ân Bạch Tuyết là nữ nhi ruột thì bà ta mới bớt lo lắng, thế nên mới nghĩ ra kế đánh tráo hài tử này, thậm chí vì muốn thành công mà lúc bà ta sắp sinh còn sai người đổ dầu lên đường đi của Đồng thị khiến bà ấy trượt chân dẫn đến khó sinh.

Mặc dù tất cả những việc này hắn không biết nhưng chẳng lẽ người làm thay cho bà ta không nói cho hắn hay sao?

Trình thị muốn mở miệng nói ra nhưng Ân lão phu nhân đã cướp lời "Người như ngươi không xứng làm mẫu thân Ân Lâm."

Lời muốn nói ra đã bị ngăn ở yết hầu.

Có người có thể hại chết con mình, có người lại có thể vì con mình mà hy sinh tất cả.

"Ân hầu gia nói như vậy thì cũng quá khó hiểu rồi." Đồng thị nói "Ý của ngươi là lúc đó Trình thị chưa vào phủ nhưng đã có thể sắp xếp người theo dõi thậm chí là hại ta khó sinh, ngươi như vậy là quá coi thường mẫu thân ngươi rồi, lúc đó bà ấy còn đang chưởng quản việc trong nhà đấy."

Ân Bác Văn sâu xa nhìn Đồng thị "Mặc kệ đệ muội tin hay không, chuyện này ta quả thật không biết rõ tình hình. Ta nhất định sẽ tra rõ chân tướng, cho tam đệ và đệ muội một câu trả lời thật hài lòng."

"Thục Tĩnh. " Ân lão phu nhân thấy Trình thị bất động liền quay người nói với Đồng thị "Đây đều là do nữ nhân này làm ra, hoàn toàn không liên quan đến nhị ca ngươi, mà nữ nhi ngươi là cháu gái ruột của hắn, sao hắn có thể hại cháu mình chứ."

"Thục Tĩnh." Ân Bác Võ là nhi tử nhỏ nhất, hắn luôn nghe lời của mẫu thân, kính nể ca ca, trong lòng của hắn vốn không tin Ân Bác Văn là hạng người như vậy, nghe Ân Bác Văn nói xong đã không có bất cứ hoài nghi gì nữa "Đó là ca ca ruột của ta, ta tin huynh ấy không ném nữ nhi của chúng ta đi, nhất định là Trình thị giấu diếm ca ca làm ra."

Nhìn Ân Bác Võ, Đồng thị thầm thấy may mắn, may mà bà đã không còn ôm hy vọng gì với nam nhân này nên bây giờ không còn phải thương tâm.

"Chuyện đánh tráo hài tử đã có Trịnh đại nhân điều tra, không phải dựa vào vài lời nói là xong." Đồng thị không buồn không vui, ngữ khí bình thản "Hòa ly đi."

"Thục Tĩnh!" Ân Bác Võ trừng mắt to như chuông đồng.

"Hòa ly." Đồng thị đã sớm nghĩ kỹ. Bà không muốn nhìn thấy người Ân gia, cũng không muốn trông thấy Kim di nương và đôi nữ nhi của bà ta. Bà cảm thấy quá mệt mỏi, quãng đời còn lại bà chỉ muốn tìm thân nữ, nếu không thể tìm được, vậy bà sẽ đi tu cầu phúc cho nữ nhi.

Ân Bác Võ khó tin nhìn Đồng thị, bọn họ đã từng như keo như sơn, vì sao bây giờ lại đi đến bước đường này.

Hắn chạy tới trước mặt Đồng thị, muốn kéo lấy tay bà nhưng lại bị Ân Thành ngăn cản, nhi tử mà hắn luôn chướng mắt này đã rất cao, đứng phía trước bảo vệ cho Đồng thị.

"Người đã tin tưởng bọn họ thì cứ ở cùng bọn họ đi." Ân Thành kiên nghị "Ta là nhi tử của mẫu thân, mẫu thân ở đâu thì ta ở đó."

Không biết Diệp Hoàn cưỡi ngựa nhanh thế nào mà chưa đến nửa canh giờ hắn đã trở về, còn mang theo khẩu dụ của hoàng đế, bắt giam nhị phòng của Ân gia để thẩm vấn điều tra.

Diệp Hoàn đưa khẩu dụ cho Trịnh Xuyên xong thì đi đến chỗ Ân Trường Hoan "Quận chúa, may mắn không làm phụ lòng người."

Ân Trường Hoan: Chỉ là đi truyền một lời nói thôi mà, đâu phải bắt hắn đi mạo hiểm tính mạng chứ.

"Đa tạ Diệp đại nhân." Ân Trường Hoan nói với Trịnh Xuyên "Nếu đã như vậy thì nên bắt giữ cả hạ nhân nữa, nói không chừng có thể thẩm vấn ra những chuyện khác."

Trịnh Xuyên trước đó bị tức đến hồ đồ nên quên mất việc này "Ta vừa rồi nên phái người đi bao vây Ân gia trước mới đúng."

Ân Trường Hoan nhíu mày, nàng cũng không nghĩ tới chuyện này.

"Đại nhân và quận chúa cứ yên tâm." Diệp Nhiên đứng ra nói "Ta nhận lệnh của công tử đã phái người đi bao vây Ân gia, sẽ không để bất luận kẻ nào thoát ra."

"Thật sao?" Ân Trường Hoan ngạc nhiên nhìn Diệp Hoàn.

"Vâng." Diệp Hoàn mỉm cười "Còn mong quận chúa không trách ta tự ý chủ trương."

"Sao có thể." Ân Trường Hoan cười "Ta cảm tạ huynh còn không kịp."

Trịnh Xuyên: Trong mắt Diệp Hoàn hắn không còn tồn tại sao?

An bài như vậy mà không xin chỉ thị của hắn thì cũng thôi đi, hiện tại ngay cả xin lỗi cũng không, như vậy có phải quá xem nhẹ hắn rồi không. Tốt xấu gì thì hắn cũng là biểu cữu cữu của Trường Hoan đấy, dù không thể làm chủ được hôn sự của Trường Hoan nhưng vẫn có thể lên tiếng mà.

"Ta căn bản cũng không nghĩ tới, chỉ là lúc ra khỏi cửa bỗng nhiên nghĩ đến tình hình lần trước đi báo án với Trịnh đại nhân. " Diệp Hoàn nhìn về phía Trịnh đại nhân, trong mắt chứa đầy sự kính nể "Để phòng vạn nhất, ta chỉ có thể tiền trảm hậu tấu."

"Không sao, làm như vậy rất tốt!"

"Đều là học được từ đại nhân."

Diệp Nhiên: Bây giờ công tử vuốt mông ngựa(*) cũng thật thành thạo, điêu luyện.

(*) Vuốt mông ngựa: nịnh bợ.
Bình Luận (0)
Comment