Đức Dương Quận Chúa

Chương 57

"Quận chúa, hoàng thượng chỉ cưới cho Đoan vương gia."

Ân Trường Hoan nhắm mắt nằm trên giường, nghe vậy con mắt cũng không mở ra, uể oải hỏi "Cô nương nhà ai vậy?"

Phó Dịch là ngũ nhi tử, lục hoàng tử Anh vương còn thành thân, hoàng đế cũng nên chỉ cưới cho hắn nên Ân Trường Hoan cũng không kinh ngạc.

"Là huyện chủ của phủ quận vương Nam Dương."

"Cố Như Nguyệt?"

Cố Như Nguyệt là đích nữ của phủ quận vương Nam Dương, đây là quận vương duy nhất Nam Dương không phải họ Vương, cửa hôn sự này không tệ, xem ra dù sao cũng là nhi tử, làm chuyện sai lầm nhưng vẫn nên thay hắn tìm một vương phi tốt. Chỉ là lúc này mà tứ hôn, Ân Trường Hoan hoài nghi chắc hoàng đế đã biết chuyện Đoan vương và Ân Bạch Tuyết.

Ân Trường Hoan nghĩ không sai, hoàng đế quả thật đã biết chuyện này nên mới nhớ tới việc hôn sự của Phó Dịch.

Các nhi tử ngoại trừ Diệp Hoàn thì hoàng đế hài lòng nhất Phó Dịch, nhưng hắn biết rõ khúc mắc của Phó Dịch, dù ôn hòa nhưng lại không quả quyết, cho nên mới ở ngoài sáng biết hắn và thái hậu không thích Ân Bạch Tuyết nhưng trong tối vẫn che chở cho Ân Bạch Tuyết.

Hắn là hoàng đế, không có thời gian cũng không có tinh lực đi quản việc này, nhưng hắn có thể tìm người đến quản. Thế là hoàng đế chọn được đích nữ của quận vương Nam Dương.

Các phụ tá phủ Đoan vương biết được cửa hôn sự này rất cao hứng, mặc dù Đoan vương phi này kém hơn Ân Trường Hoan nhưng so thân phận với Khánh vương phi và Anh vương phi thì lại cao hơn, có thể thấy được hoàng đế vẫn rất coi trọng Phó Dịch.

Các phụ tá như thấy được hi vọng, Thẩm phụ tá nghiêm túc nói với Phó Dịch "Vương gia, ngài không thể lại dây dưa với Ân Bạch Tuyết nữa, ngài mau đưa nàng ta về Ân gia đi, nàng ta muốn Vô Ngân sương, ngài đã đưa cho, không còn thiếu nợ nàng ta nữa."

Phó Dịch nhíu mày, nhắm mắt nói "Ta vốn cũng không dự định qua lại với Ân Bạch Tuyết."

Thẩm phụ tá thở phào "Trong lòng vương gia hiểu được thì tốt."

"Mấy ngày nay vương gia không tới sao?"

Ân Bạch Tuyết vuốt khối ngọc bội. Nàng rời khỏi Ân gia chuyển vào ở đây, viện tử này rất tinh xảo, nha hoàn nô bộc cũng nhiều, ngoại trừ không thể đi thăm gia các yến hội như hồi còn ở Ân gia thì cuộc sống của nàng giống như trước đây vậy.

Nha hoàn nói với Ân Bạch Tuyết "Đã năm ngày ạ."

"Năm ngày?" Ân Bạch Tuyết nhẹ giọng "Lâu như vậy rồi sao."

Nàng trong lúc lơ đãng nhìn về phía gương, phát hiện nha hoàn muốn nói lại thôi, tựa hồ có lời muốn nói "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Nha hoàn khom người thối lui đến một bên, lắp ba lắp bắp nói "Vương gia... Vương gia và đích tiểu thư phủ quận vương Nam Dương đính hôn, tháng ba sang năm sẽ tổ chức hôn lễ."

Ầm!

Ngọc bội trong tay Ân Bạch Tuyết rơi xuống đất, nha hoàn vội vàng lui ra sau quỳ xuống.

"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Ân Bạch Tuyết tái nhợt, kinh ngạc hỏi.

Nha hoàn run giọng "Mấy ngày trước hoàng đế hạ chỉ đem đích tiểu thư của quận vương Nam Dương ban cho vương gia làm chính phi."

Tay Ân Bạch Tuyết nắm thành quyền, móng tay dài đâm thủng lòng bàn tay mà không phát giác ra.

Đều không cần nàng, bọn họ đều không cần nàng.

Hôm sau, Ân Bạch Tuyết đổi đồ bài trí gian phòng.

Ân Bạch Tuyết bảo nha hoàn đi phủ Đoan vương mời Phó Dịch tới nhưng không mời được Phó Dịch đến mà Thẩm phụ tá lại tới.

Bọn họ đã từng gặp nhau, là lúc Phó Dịch không nguyện ý đính hôn với Ân Trường Hoan.

"Ân tiểu thư. " Thẩm phụ tá nói "Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, về sau xin tiểu thư đừng phái người đến phủ Đoan vương mời vương gia nữa."

Ân Bạch Tuyết nắm chặt chén trà, cụp mắt xuống nói "Thẩm tiên sinh có ý gì?"

"Ân tiểu thư là người thông minh hẳn phải biết ý của ta." Thẩm phụ tá đứng dậy, đánh giá chính sảnh, tựa như thuận miệng nói "Vương gia đính hôn, đối phương là huyện chủ của quận vương Nam Dương. Nếu trái tim Ân tiểu thư có vương gia, hẳn là nên hi vọng vương gia tốt lên, vậy nên mong tiểu thư đừng phái người đến phủ Đoan vương nữa."

Thẩm phụ tá rời đi, Ân Bạch Tuyết ngồi yên không nhúc nhích.

Nàng nhớ tới một chuyện, ngày đó khi nàng vào ở cái viện này thì Phó Dịch đem khế nhà, khế đất và văn tự bán mình của tôi tớ trong phủ cho nàng, còn đưa nàng một chút ngân lượng. Nàng lúc ấy nghĩ Phó Dịch vì muốn tốt cho nàng, bây giờ xem ra có phải lúc đó Phó Dịch đã có ý định không muốn qua lại với nàng nữa hay sao.

Vậy nàng phải làm sao bây giờ?

Cố Như Nguyệt được chỉ cưới cho Phó Dịch, quận vương phi Nam Dương rất kinh hỉ, bà không ngờ nữ nhi lại có thể trở thành vương phi. Mặc dù Đoan vương và Ân Bạch Tuyết có quan hệ mập mờ nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, cũng chỉ có thân phận như Ân Trường Hoan mới dám vì chuyện Đoan vương gian díu với nữ nhân khác mà giải trừ hôn ước thôi.

Vì trải đường thay nữ nhi, quận vương phi Nam Dương tổ chức một buổi thưởng cúc, mời các phu nhân, tiểu thư và các đệ tử vọng tộc trong kinh thành đến, chỉ là lúc mời Ân Trường Hoan thì quận vương phi Nam Dương lại băn khoăn.

Vì Cố Nguyên bà rất muốn mời Ân Trường Hoan, nhưng Ân Trường Hoan đã từng là hôn thê của Phó Dịch, bà mà mời đến sợ là sẽ xấu hổ.

Cố Như Vận nói "Mẫu thân cứ gửi thiếp mời cho quận chúa đi, tới hay không là do quận chúa quyết định, không phải ngài cứ đưa thiếp mời là nàng nhất định phải tới."

Quận vương phi Nam Dương hiểu ra, lại nhìn bộ dạng thanh lãnh của Cố Như Vận, bà nắm chặt tay Cố Như Vận nói "Như Vận yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ vì con mà tìm một mối hôn sự tốt."

Cố Như Vận gật đầu "Nữ nhi biết, đa tạ mẫu thân."

Cố Như Nguyệt gả vào phủ Đoan vương, sẽ phải gọi Gia Hòa trưởng công chúa là cô mẫu, cho nên quận vương phi Nam Dương cũng mời cả ba mẹ con Gia Hòa tới.

Tiệc ngắm hoa ngoại trừ cho các phu nhân trò chuyện thì nó còn có một cái tên khác ―― tiệc xem mắt, mà Kỷ Thừa lại không thích đến loại yến tiệc này.

Kỷ Oánh Oánh muốn nhắc nhở Kỷ Thừa, nhưng lại cố kỵ Gia Hòa trưởng công chúa, nàng nói "Nghe nói quận vương phi Nam Dương hay đi thỉnh an Trịnh thái hậu."

Nếu quận vương phi Nam Dương hay đến thăm Trịnh thái hậu thì yến hội này đương nhiên sẽ mời Ân Trường Hoan.

Kỷ Thừa cảm kích nhìn Kỷ Oánh Oánh.

Gia Hòa trưởng công chúa sao lại không biết ẩn ý trong câu nói của Kỷ Oánh Oánh chứ, liền tức giận trừng trừng nàng. Kỷ Oánh Oánh le lưỡi, nàng không sợ, mẫu thân đối với nàng vẫn tốt hơn ca ca.

Gia Hòa trưởng công chúa không thích nhắc đến Ân Trường Hoan, muốn hắn lui ra, Kỷ Oánh Oánh cũng muốn đi theo nhưng bị gọi lại "Con cũng không còn nhỏ, việc hôn sự nên quyết định rồi."

Kỷ Oánh Oánh giữ yên lặng, nàng không muốn đính hôn.

Gia Hòa trưởng công chúa nhíu mày "Con có còn thích Diệp Hoàn kia nữa không?"

Vừa nhắc tới chuyện này Gia Hòa trưởng công chúa liền nghĩ đến chuyện liên tiếp hai lần bị hoàng đế từ chối.

Kỷ Oánh Oánh nhỏ giọng lầm bầm "Diệp đại nhân tài giỏi như thế, thích hắn không có gì là không tốt. Chỉ là hắn không thích con mà thôi."

"Hắn thích Ân Trường Hoan đúng không?"

Kỷ Oánh Oánh ngẩng đầu, kinh ngạc "Sao mẫu thân biết?"

"Sao ta lại không biết chứ." Ngữ khí Gia Hòa trưởng công chúa cực kì không tốt "Chuyện Ân gia lần này hắn chạy lên chạy xuống, không phải là vì Ân Trường Hoan thì vì cái gì."

Gia Hòa trưởng công chúa còn đang lo lắng một chuyện, thuộc hạ hồi bẩm nói có người đang điều tra nàng ta, hình như còn không chỉ có một nhóm người.

Gia Hòa trưởng công chúa thấy có dự cảm không tốt, vì thế nên nàng ta muốn sớm định ra việc hôn sự cho Kỷ Thừa và Kỷ Oánh Oánh, nhưng nàng ta lại phiền não việc Kỷ Thừa chung tình với Ân Trường Hoan, Kỷ Oánh Oánh chung tình Diệp Hoàn, hết lần này tới lần khác Diệp Hoàn lại đi thích Ân Trường Hoan.

Đổi tới đổi lui đều là Ân Trường Hoan, Gia Hòa trưởng công chúa đau đầu vỗ trán, cảm thấy Gia Di thật đúng là khắc tinh của nàng ta, bản thân chết rồi còn sinh ra nữ nhi đến đối nghịch với nàng ta.

Nhận được thiếp mời của quận vương phủ Nam Dương, nha hoàn hỏi Ân Trường Hoan "Quận chúa, ngài đi sao?"

Ân Trường Hoan hỏi lại "Vì sao lại không đi, ta không những muốn đi mà ta còn muốn ăn mặc thật đẹp đến đó."

Ân Trường Hoan thích mỹ nhân, tự nhiên cũng thích bản thân trở nên đẹp ~ đẹp lên rồi tâm tình sẽ tốt hơn.

Hôm sau, Ân Trường Hoan tới không sớm không muộn, vừa xuống xe ngựa, có một ma ma quản sự cười tiến lên đón.

Tiến vào trong phủ, Ân Trường Hoan nhìn thấy mọi người đang vây vào giữa, Cố Như Nguyệt đứng đó vẻ mặt ngượng ngùng.

Phó Dịch hiện tại là thân vương, nếu có thể đăng vị, về sau Cố Như Nguyệt chính là hoàng hậu, cho dù không thể xưng đế thì cũng là một thân vương, lúc này không tạo mối quan hệ thì còn đợi tới khi nào.

"Quận chúa." Có người nhìn thấy Ân Trường Hoan, những người khác cũng quay đầu nhìn lại, nhưng ánh mắt có chút vi diệu.

Đều nói nữ tử ở nhà dựa vào phụ mẫu, xuất giá dựa vào phu quân, già đến nhờ nhi tử. Ân Trường Hoan hiện tại phong quang vô hạn, kinh thành không ai bằng, nhưng đến lúc Trịnh thái hậu qua đời, hoàng đế thoái vị, nàng lại không thể trở thành vương phi, khi đó Ân Trường Hoan cũng chỉ là một người từng là quận chúa mà thôi.

Ở kinh thành, có tiền không phải vạn năng, ngoài có tiền còn phải có quyền mới được.

Ân Trường Hoan phảng phất như không cảm giác được ánh mắt mọi người, nàng đi đến Cố Như Nguyệt trước mặt, cười nói "Chúc mừng ngươi."

Cố Như Nguyệt hoàn hồn, lập tức uốn gối định hành lễ, Ân Trường Hoan đỡ nàng đứng dậy, kéo lên "Không cần, chờ ngươi gả cho Đoan vương gia thì ngươi còn là biểu tẩu của ta đấy."

Thấy Ân Trường Hoan không có chút mất tự nhiên nào, Cố Như Nguyệt vốn cảm thấy lúng túng cũng buông lỏng xuống.

Giống với quận vương phi Nam Dương, Cố Như Nguyệt rất hài lòng cửa hôn sự này. Nàng không yêu cầu xa vời có thể làm hoàng hậu, nàng chỉ hi vọng có thể sống tốt với Đoan vương gia là được.

Hàn huyên với chủ nhà xong, Ân Trường Hoan ngồi vào chỗ cạnh Chu thị, Ân Hoài Di tới gần hôn kỳ nên chưa hề đi ra. Vương phu nhân và Ân Kỳ cũng ở đây, nhìn thấy Ân Trường Hoan liền đi tới chào hỏi.

Ân Trường Hoan đánh giá Ân Kỳ, nói với Vương phu nhân "Ân Kỳ mập lên rồi, xem ra Vương gia nuôi người rất tốt nha."

Vương phu nhân cười đến không ngậm miệng được, cưới vợ cưới hiền, bà hiện tại thấy rất may mắn thay Vương tiểu tứ cưới được Ân Kỳ, mặc dù là thứ nữ nhưng rất thông minh, lại biết tiến lùi, còn có thể trông coi nhi tử, mấy ngày nay bà đi ngủ đều có thể cười đến tỉnh dậy.

Chu thị hỏi Ân Trường Hoan "Nghe nói Ân Ly đã dọn ra ngoài."

"Vâng." Ân Trường Hoan gật đầu "Nhận làm con thừa tự nên ra ngoài cũng tốt, nghe nói tứ gia gia và tứ tổ mẫu rất hiền lành, nó cũng có thể an tâm đọc sách."

"Ta cũng cảm thấy thế. " Chu thị nhìn Ân Trường Hoan, vui mừng nói "Trước kia luôn cảm thấy cháu chỉ là một đứa bé, hiện tại chợt phát hiện Trường Hoan của chúng ta đã thông minh hiểu chuyện rồi. Nếu mẫu thân cháu trên trời có linh, cũng có thể yên tâm rồi."

Chu thị nói là chuyện lần này của Ân gia, người sáng suốt vừa nhìn liền biết là Ân Trường Hoan và Đồng thị liên thủ với nhau

Ân Trường Hoan ra vẻ phàn nàn "Đại bá mẫu, người bây giờ mới phát hiện ra sao, cháu rõ ràng vẫn luôn rất thông minh hiểu chuyện mà."

Chu thị tươi cười "Là mắt đại bá mẫu trước kia vụng về."

"Tình cảm Đức Dương quận chúa và phu nhân Anh Võ hầu thật tốt, giống như mẫu nữ ruột vậy."

Ân Trường Hoan quay đầu, là một người nàng chưa từng thấy, Chu thị giới thiệu "Đây là Lý phu nhân của Lại bộ thượng thư, mới đến kinh thành chưa được bao lâu, cháu chưa thấy cũng là bình thường."

Trước kia Lại bộ thượng thư là Ân Bác Văn, sau khi Ân Bác Văn bị bãi quan hoàng đế liền đề bạt một người khác.

Lý thượng thư này trước kia không ở kinh thành, là được hoàng đế khẩn cấp điều nhiệm về.

Lý phu nhân nghe nói Đức Dương quận chúa rất được sủng ái, trong lòng cực xem thường, thấy thần sắc Ân Trường Hoan đối với bà ta nhàn nhạt, trong nội tâm lúc này có chút bất mãn, một quận chúa có thể vượt qua thực quyền của Lại bộ thượng thư sao.

Bà ta ho khan hai tiếng, muốn cười nhưng lại không cười nổi "Nghe nói quận chúa quân pháp bất vị thân(*), còn tưởng rằng quận chúa là người tâm ngoan(*), không ngờ lại có tình cảm tốt với phu nhân Anh Võ hầu như vậy."

(*) Quân pháp bất vị thân: pháp luật của vua không thiên vị ai.

(*) Tâm ngoan: tâm địa độc ác.

Ân Trường Hoan nhíu mày lại, nàng không nghe lầm chứ, vậy mà lại có người chủ động đi gây chuyện với nàng, phu nhân Lại bộ thượng thư này cũng quá nhàn rỗi rồi.

Mọi người xung quanh: Đầu Lý phu nhân này không phải là bị lừa đá rồi chứ!
Bình Luận (0)
Comment