Đức Dương Quận Chúa

Chương 6

Diệp Hoàn nhàn nhạt cười một tiếng, chắp tay đáp lễ "Đúng vậy, thật là trùng hợp, có thể cùng quận chúa gặp mặt."

Dung mạo nam tử tuấn tú, nhàn nhạt cười một tiếng, lông mày hơi nhăn lại, phảng phất như băng tuyết tan chảy, vạn vật sinh sôi, nảy nở.

Ân Trường Hoan chỉ hận chính mình chưa học vẽ tranh, nếu không sẽ đem một màn này vẽ lại để ngày sau đem ra ngắm thì tốt.

Ánh mắt thưởng thức của Ân Trường Hoan không chút che giấu, Diệp Hoàn cảm thấy có chút buồn cười, con ngươi luôn luôn thanh lãnh có mấy phần ý cười "Quận chúa cũng là đến phủ Anh Võ hầu."

"Phải " Ân Trường Hoan gật đầu "Phu nhân phủ Anh Võ hầu là đại bá mẫu của ta, ta tới thăm bà."

Diệp Hoàn ấm giọng "Trùng hợp như vậy, ta cũng là đến thăm phu nhân Anh Võ hầu."

Ân Trường Hoan nháy mắt, ngoài ý muốn nhìn Diệp Hoàn, mỹ nam này cùng đại bá mẫu nàng có liên hệ sao, nàng sao lại không biết.

Ân Trường Hoan hiếu kì quá rõ ràng, Diệp Hoàn giải thích "Mẹ ta cùng phu nhân phủ Anh Võ hầu lúc khuê trung là bạn tốt, bất quá rất ít người biết. Quận chúa ở lâu trong cung, không biết cũng là bình thường."

Ân Trường Hoan ồ một tiếng thật dài "Thì ra là như vậy." Nàng chuyển ra khỏi hoàng cung vào ở phủ quận chúa cũng mới được gần một năm, số lần đến phủ Anh Võ hầu có hạn, cơ hội gặp phải cơ hội đương nhiên là ít.

Diệp Hoàn gật đầu, nói với Ân Trường Hoan "Phải, chính là như vậy."

Ân Trường Hoan nghe vậy sửng sốt một chút, chợt bật cười một tiếng bật cười. Trong lòng nàng Diệp Hoàn hẳn là thanh lãnh đến không dính khói lửa trần gian, tay cầm quạt lông đầu buộc khăn, trong lúc nói cười tường mái chèo hôi phi yên diệt, nhưng vừa rồi nghiêm túc phụ họa lời nàng nói, Diệp Hoàn thế mà mang theo chút xíu đáng yêu, cái này không giống tưởng tượng của nàng.

Nàng cảm thấy có khả năng mình hiểu lầm hắn, hắn khả năng không phải người tâm cơ thâm trầm, mà coi như hắn có tâm cơ thâm trầm, nhưng một số thời khắc hắn cũng rất thú vị, tỉ như hiện tại.

"Quận chúa cười cái gì?" Hắn nói nghe buồn cười lắm sao.

Ân Trường Hoan mấp máy khóe môi, lông mày nhíu lại "Chỉ là cảm thấy Diệp công tử rất thú vị."

Mi tâm Diệp Hoàn nhíu lại, mặc dù nghe giống như đang khen hắn nhưng sao lại có loại cảm giác là lạ.

"Hai người sao lại tới đây?" Một nam nhân hơn hai mươi tuổi bước ra từ phủ Anh Võ hầu.

Ân Trường Hoan quay đầu, trông thấy người liền cười ngọt ngào, chào hỏi "Đại đường ca."

Diệp Hoàn chắp tay "Ân Lôi."

Nam nhân này là trưởng tử Ân Lôi của Anh Võ hầu, giống cha hắn đều là võ tướng, vẫn là võ trạng nguyên, nhưng không giống với Anh Võ hầu là trấn thủ biên cương, hắn lưu tại kinh thành, bây giờ ở kinh thành là một tiểu tướng quân.

Ân Lôi đi đến trước mặt bọn họ, nói với Ân Trường Hoan "Muội không đến mẹ ta cũng đang muốn đi thăm muội đây?"

"Đại bá mẫu là trưởng bối sao có thể để đại bá mẫu đi thăm muội, phải là muội tới thăm đại bá mẫu mới đúng." Trước mặt người khác thể hiện sự quan tâm, Ân Trường Hoan xưa nay không keo kiệt lời nói dễ nghe "Muội nghe nói đại bá mẫu nhiễm phong hàn rất nghiêm trọng, hiện tại thế nào rồi, đã khá hơn chút nào chưa?"

Nàng là ở phủ Ân quốc công nghe được chuyện này.

Ân Lôi: "Tốt hơn nhiều rồi, lát nữa nhìn thấy muội hẳn là có thể khỏe lại."

"Thật sao?" Ân Trường Hoan nghiêng đầu một chút, mắt sáng lên "Sớm biết muội còn có tác dụng này thì sẽ đi thăm đại bá mẫu sớm một chút, như vậy đại bá mẫu có thể khỏe lại nhanh hơn."

Ân Lôi cười ha ha "Hiện tại cũng không muộn."

Hắn quay đầu nhìn Diệp Hoàn, hiểu rõ nói "Đệ là hôm qua nghe ta thuận miệng nói mẹ ta trúng gió nên tới sao?"

Hôm qua hắn cùng Diệp Hoàn ăn cơm ở bên ngoài, canh gà ở tửu lâu kia rất nổi tiếng, ăn cơm xong Diệp Hoàn đưa cho hắn một phần canh gà mang về cho nương hắn bị hắn lấy lý do mẹ hắn nhiễm phong hàn mà cự tuyệt. Nhiễm phong hàn lại ăn thịt gà, sẽ khiến bệnh tình nặng hơn.

Diệp Hoàn không phủ nhận "Chu di tốt hơn thì tốt."

"Hôm qua đã nói cho đệ là gần như khỏi hẳn, đệ nhất định phải chạy một chuyến này." Nói thì nói thế nhưng khóe miệng Ân Lôi lại cười rất tươi "Đi thôi, chúng ta đi vào, mẹ ta nếu thấy hai người cùng đến không biết sẽ vui tới đâu."

Ân Trường Hoan nghe vậy nhìn Diệp Hoàn một chút, nghe giọng điệu này của đại đường ca, đại bá mẫu hẳn là rất thích Diệp Hoàn.

Ân Lôi dẫn bọn họ đến chính viện, còn chưa đi đến nơi đã thấy một thiếu nữ trẻ tuổi đang đỡ một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi ra ngoài cửa, nhìn thấy bọn họ thì khuôn mặt lập tức nở nụ cười hòa ái.

"Trường Hoan, Diệp Hoàn." Chu thị không nhịn được gọi bọn họ.

Ân Trường Hoan chạy chậm đến bên cạnh Chu thị, kéo tay Chu thị, điềm nhiên nói "Đại bá mẫu."

Sau đó quay sang phía nữ tử bên cạnh chào hỏi "Hoài Di tỷ tỷ."

Ân Hoài Nghi là độc nữ của Chu thị, lớn hơn Ân Trường Hoan một tuổi, đã đính hôn, hôn kỳ cũng được định vào cuối năm nay, trước khi trùng sinh Ân Trường Hoan còn tham gia tiệc cưới, cũng là ở tiệc cưới này nàng bắt gặp Ân Bạch Tuyết cùng Phó Dịch lén lút gặp mặt.

Ân Hoài Nghi thấy cách ăn mặc của Ân Trường Hoan nhịn không được nói "Muội có phải hay không ỷ vào thái hậu trong cung không để ý nên mới hồ nháo như vậy."

"Nào có, coi như ngoại tổ mẫu nhìn thấy muội cũng dám mặc như vậy." Ân Trường Hoan cọ xát vào bả vai Chu thị, làm nũng nói "Đại bá mẫu, người nói Trường Hoan mặc như vậy có đẹp không?"

Tướng mạo Ân Trường Hoan vốn tươi đẹp, diễm lệ, chính hồng sắc kỵ trang giúp nàng tôn lên khí thế hào hùng, cho dù là ai cũng đều nói không nên câu không dễ nhìn.

"Rất đẹp " Chu thị vỗ vỗ tay Ân Trường Hoan, cưng chiều nói "Trường Hoan là xinh đẹp nhất."

Ân Hoài Nghi bất đắc dĩ nói "Còn có Diệp đại ca ở đây, muội có thể hay không giữ hình tượng quận chúa của bản thân một chút."

"Diệp công tử cũng không phải ngoại nhân." Ân Trường Hoan nhìn Diệp Hoàn cười một tiếng, dáng tươi cười xán lạn như ánh bình minh "Đúng không, Diệp công tử."

Diệp Hoàn buồn cười "Phải, quận chúa không cần để ý tại hạ."

Hai tiểu bối mình thương yêu đều tới, Chu thị rất vui, giống Ân Lôi nói, nhìn thấy bọn họ liền khỏi hẳn.

Có Ân Trường Hoan cùng Ân Hoài Nghi ở lại, Diệp Hoàn không có ở chính viện lâu, một lúc sau liền cùng Ân Lôi đi thư phòng. Chu thị muốn hắn ở lại dùng cơm trưa, hắn đã đáp ứng.

Diệp Hoàn vừa rời đi, Chu thị lập tức hỏi Ân Trường Hoan chuyện nàng xông vào cung.

Chu thị mặc dù rất sủng ái Ân Trường Hoan, nhưng loại chuyện này cũng không thể không nhắc nhở nàng. Ân Trường Hoan vẫn nói nàng là gặp ác mộng "Giấc mộng kia rất đáng sợ, bây giờ nghĩ lại sẽ buồn đến rơi nước mắt."

Lời này không phải giả, cho dù đã trùng sinh khi ngoại tổ mẫu còn sống, nghĩ tới đời trước ngoại tổ mẫu qua đời nàng vẫn còn rơi nước mắt. Chỉ là tình huống như vậy càng ngày càng ít.

Chu thị cũng cảm thấy có chút khó tưởng tượng, cũng không quá tin tưởng, nhưng bởi vì Ân Trường Hoan không có chuyện gì, hoàng đế cũng chưa từng truy cứu, bà liền không hỏi nhiều, chỉ nói "Hoàng cung không thể so với phủ quận chúa, cháu về sau làm việc đều phải suy nghĩ thật kỹ."

Gần vua như gần cọp, Ân Trường Hoan hiện tại được sủng ái thì mọi chuyện đều tốt, vạn nhất thất sủng, những chuyện này rất có thể trở thành nhược điểm để người khác công kích nàng.

Ân Trường Hoan biết Chu thị là thật tâm quan tâm nàng, nhu thuận gật đầu "Cháu biết, về sau sẽ không. Đúng rồi, cháu nghe Diệp công tử nói đại bá mẫu cùng Thanh Tịnh sư thái là khuê trung bạn tốt?"

Thanh Tịnh sư thái là pháp danh của Diệp Quỳnh sau khi xuất gia.

Biết Ân Trường Hoan là cố ý nói sang chuyện khác, Chu thị bất đắc dĩ gõ nhẹ vào trán nàng môtk cái "Cháu nha!"

Ân Trường Hoan cũng không tránh, cọ xát vai Chu thị, nũng nịu "Đại bá mẫu, người nói cho cháu nghe một chút về Thanh Tịnh sư thái lúc còn trẻ đi, cháu có chút hiếu kì."

Ân Hoài Nghi biết rõ Ân Trường Hoan lảng sang chuyện khác, không lưu tình chút nào vạch trần nàng "Ta thấy muội là muốn biết chuyện về Diệp đại ca thì đúng hơn."

"Nào có." Nhưng là nếu như có thể thuận tiện nói một chút thì càng tốt.

Ân Hoài Nghi cho Ân Trường Hoan một ánh mắt ta còn không hiểu rõ muội sao. Mắt Ân Trường Hoan lảng đi chỗ khác, làm như không thấy.

"Thanh Tịnh sư thái là một người rất tốt, cũng rất xuất sắc." Chu thị nghĩ một lúc liền lộ ra một nụ cười ấm áp "Đời này ta gặp được hai bằng hữu một là Thanh Tịnh sư thái, một người khác chính là Gia Di."

Chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, bọn họ một người mất sớm một người xuất gia.

Chu thị trìu mến nhìn hai cô nương "Ta không hi vọng các con quá mức xuất sắc, ta chỉ mong các con có thể sống đơn giản bình an cả đời, hưởng thụ những gì hạnh phúc nhất là được."

"Nương!"

"Đại bá mẫu."

Ngữ khí Chu thị đầy bi thương, Ân Trường Hoan cùng Ân Hoài Nghi không nhịn được thét lên.

Chu thị vỗ vỗ tay nói"Nữ nhân quá mức xuất sắc cũng không phải là chuyện tốt, bình thường là phúc."

Ân Hoài Nghi nhìn mặt Ân Trường Hoan, yếu ớt nói "Nương, người cảm thấy gương mặt quận chúa này của Trường Hoan là bình thường sao?"

Ân Trường Hoan sờ mặt, hất cằm "Ai dám ngấp nghé sắc đẹp hay khi dễ ta, ta sẽ đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra."

Chu thị bật cười một tiếng "Tính cách Trường Hoan lợi hại, lại có thái hậu nương nương cùng hoàng thượng che chở, xuất sắc một chút cũng không sao."

Thân phận Ân Trường Hoan đã định trước cuộc sống của nàng sẽ không bình thường, đã không thể bình thường vậy không bằng xuất sắc một chút, xuất sắc đến mức người khác không dám khi dễ nàng mới thôi.

Ra đến chính viện Ân Lôi thuận miệng hỏi "Đệ cùng Trường Hoan có quen biết?"

Diệp Hoàn hồi "Khá tốt, từng có vài lần duyên phận. Chỉ là trước kia không biết Chu di lại yêu thương quận chúa như vậy."

"Đó là dĩ nhiên " Ân Lôi nói, "Mẹ ta cùng Gia Di trưởng công chúa có quan hệ rất tốt, huống chi Hoài Nghi có thể bình an ra đời toàn bộ đều nhờ vào Gia Di trưởng công chúa."

"Chuyện này đệ đại khái không biết, lúc mẹ ta sinh Hoài Nghi thì bị khó sinh, thấy mẹ ta sắp một thi hai mệnh, Gia Di trưởng công chúa liền ra mặt mời Chương thái y đã cáo lão. Nếu không thì làm sao mà có Hoài Nghi."

Chuyện này Diệp Hoàn hoàn toàn không biết "Vậy danh tự Hoài Nghi chẳng lẽ là chỉ trưởng công chúa?"

Ân Lôi gật đầu "Không sai, lúc đầu không phải cái tên này, nhưng khi trưởng công chúa nhận làm mẹ nuôi thì mẹ ta liền khăng khăng đem danh tự của Hoài Nghi sửa lại."

"Xem ra Chu di cùng Gia Di trưởng công chúa có cảm tình rất tốt."

"Đúng vậy, nghe nương ta nói lúc bà một người mang theo ta ở trong phủ Ân quốc công, tuy nói người bên ngoài không đến mức khi dễ bà, nhưng thái độ lại lạnh lùng luôn khiến người ta không dễ chịu, mãi đến khi trưởng công chúa đến Ân gia mẹ ta mới có người nói chuyện."

Lúc Anh Võ hầu còn chưa phải Anh Võ hầu, Chu thị chỉ là một phu nhân của con thứ, ở phủ quốc công to như vậy, trượng phu lại không ở bên cạnh, thời gian đó có rất nhiều khổ sở.

Ân Lôi thở dài "Chỉ là đáng tiếc trưởng công chúa sớm ra đi, lưu lại Trường Hoan tội nghiệp, cha lại không thương nàng."

Diệp Nhiên luôn đi theo bên cạnh hai người kỳ quái "Ân quốc công không thương quận chúa? Không có khả năng."

"Có cái gì mà không thể nào " Giọng Ân Lôi mỉa mai cười một tiếng "Chỉ sợ nhị thúc tốt của ta còn thương tam phòng Ân Bạch Tuyết hơn cả Trường Hoan."

Diệp Hoàn mỉm cười "Quận chúa tốt như vậy, có thái hậu, hoàng thượng, còn có Chu di cùng huynh, không hề kém Ân quốc công."

Ân Lôi cười to "Lời nói này thật tốt."

Diệp Hạo hồ nghi nhìn sắc mặt như thường của Diệp Hoàn, lời vừa rồi không giống lời công tử bọn họ sẽ nói.

Anh Võ hầu chỉ có Chu thị là phu nhân, Chu thị cũng chỉ sinh Ân Lôi, Ân Hoài Nghi, cho nên chủ tử phủ Anh Võ hầu rất ít, thêm Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn là năm người, thế là liền không có chia bàn.

Ăn xong bữa trưa Diệp Hoàn cáo từ rời đi, Chu thị muốn nghỉ trưa, Ân Trường Hoan đi vào phòng Ân Hoài Nghi, hai tỷ muội nằm ở trên giường nói chuyện phiếm.

"Diệp công tử thường xuyên đến phủ Anh Võ hầu sao?" Ân Trường Hoan hỏi

Ân Hoài Nghi giống như cười mà không phải cười nhìn Ân Trường Hoan"Ta biết muội muốn hỏi hắn mà."

Ân Trường Hoan cũng không xấu hổ, lẽ thẳng khí tráng "Muội không thể hỏi hắn thì chỉ còn hỏi tỷ thôi, muội không thể biết sao."
Bình Luận (0)
Comment