Đức Dương Quận Chúa

Chương 77


"Còn có một việc.

" Bị Diệp Hoàn làm cho kinh ngạc, Diệp Nhiên suýt chút nữa quên mất chính sự, đi tới cửa mới nhớ tới liền xoay người nói "Ân Bác Văn mất tích rồi."
Diệp Hoàn cau mày lại "Mất tích?"
"Nói là bị người khác bắt đi, còn giết mấy quan cai quản nữa."
Loại chuyện bị bắt đi này trừ phi thay đổi triều đại, nếu không thì cả đời Ân Bác Văn đều không thể xuất hiện với thân phận Ân Bác Văn.
Ngón tay Diệp Hoàn gõ gõ mặt bàn, thần sắc thanh lãnh.
Có thể bắt Ân Bác Văn đi trong khi Ân gia đã vô vọng, nếu không phải có đại ân thì chính là Ân Bác Văn đang có trong tay thứ gì đó.
Nghĩ đến cái chết của Gia Di trưởng công chúa, ngữ khí Diệp Hoàn lãnh đạm "Chú ý đến phủ Gia Hòa trưởng công chúa và Ân gia."
"Rõ."
.
Phủ Đức Dương quận chúa.
Ân Trường Hoan lười biếng xoay người, cũng không biết có phải do hôm qua gặp Ân Bạch Tuyết hay không mà vừa rồi nàng mơ thấy chuyện kiếp trước.
Trong mộng nàng cũng không biết đây là mơ, tựa như một lần nữa nhớ lại cảnh ngoại tổ mẫu qua đời và chuyện nàng bị độc hại.
Sau khi tỉnh lại càng cảm thấy mệt mỏi hơn.
Nhìn lên trần nhà, đầu óc Ân Trường Hoan hỗn loạn.
Bây giờ Ân gia sụp đổ, nhìn thái độ hôm qua của Phó Dịch đối với Ân Bạch Tuyết thì chỉ sợ Ân Bạch Tuyết muốn tiến vào phủ Đoan vương là không dễ, không biết con đường sau đó nàng ta sẽ đi như thế nào, nhưng vô luận là thế nào thì cũng đều không dễ dàng.
Suy nghĩ lung tung một lúc, Ân Trường Hoan lại nghĩ tới Diệp Hoàn, nhớ tới gương mặt Diệp Hoàn, có vẻ cũng không còn mệt mỏi nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ân Trường Hoan lại mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

Lần này không mơ tới kiếp trước nữa mà mộng thấy mình và Diệp Hoàn thành thân.
Hai người bọn họ mặc hỉ bào đỏ chót, bái đường xong bị mọi người vây quanh hỉ phòng.
Trong hỉ phòng đều là nha hoàn và ma ma, một ma ma mặt mũi hiền lành cầm khay đi đến trước mặt nàng, cung kính nói "Mời quận chúa vén khăn cô dâu."

Trong mộng nàng tựa hồ không hề thấy chỗ nào không đúng, cầm lấy cái gậy trên khay vén khăn cô dâu lên, đối phương ngẩng đầu một cái, là Diệp Hoàn đang đội mũ phượng.
Trong mộng nàng lúc này mới kịp phản ứng thân phận hai người bọn họ, mà đồ nàng mặc chính là của tân lang.
Vừa sốt ruột thì liền tỉnh mộng.
Ân Trường Hoan tỉnh lại vỗ vỗ mặt, giấc mộng này có ẩn ý nha.
Nhược Vân dẫn theo nha hoàn tiến đến hầu hạ nàng rửa mặt "Hộ vệ của Vĩnh vương gia-Diệp Mặc tới ạ."
"Trong phủ ta cũng có gấm màu mây khói mà." Rửa mặt xong, Ân Trường Hoan thấy Diệp Mặc đưa tới gấm màu mây khói, nhíu mày "Sao chàng ấy không giữ lại mà dùng?"
Bị Diệp Nhiên cứng rắn kéo tới nhưng mặt Diệp Mặc vẫn không biểu cảm gì, chững chạc đàng hoàng thuật lại lời Diệp Nhiên nói cho hắn biết: "Có hai xấp vải gấm màu khói giống nhau như đúc, vương gia dùng một cái may y phục mặc trong yến hội, vương gia hi vọng quận chúa ngày hôm đó cũng có thể mặc y phục may từ xấp vải này."
Vậy hai người bọn họ không phải sẽ mặc y phục giống nhau sao? Trong lòng Ân Trường Hoan yên lặng cảm khái: Hoàn Hoàn của nàng thật quá có tâm cơ.
Chỉ là như vậy cũng tốt, để người toàn kinh thành thấy được Hoàn Hoàn thích nàng đến cỡ nào, đến lúc đó những người có ý với Hoàn Hoàn chắc hẳn cũng sẽ phải thu liễm.
Theo nàng biết, từ lúc Diệp Hoàn phong vương đến nay, các cô nương, tiểu thư mỗi ngày đi ngang qua phủ Vĩnh vương ngày càng nhiều, hai ngày trước thậm chí còn có một nữ tử ngã xuống cạnh xe của Diệp Hoàn, dụng ý không cần nói cũng biết.
Ân Trường Hoan nói "Trở về nói cho vương gia các ngươi, nói là ta đã biết, nhất định sẽ không để cho chàng thất vọng."
Diệp Mặc gật đầu cáo từ muốn rời khỏi, Ân Trường Hoan lại bảo hắn ở lại, đi một chuyến đến khố phòng khiến cho xe ngựa đi theo Diệp Mặc về phủ Vĩnh vương đầy ắp đồ, còn thưởng cho Diệp Mặc một thanh kiếm.
Thanh kiếm này mặc dù không nổi danh bằng hắc nhận nhưng cũng là một thanh kiếm tốt, ngay cả người lãnh đạm, nghiêm túc như Diệp Mặc cầm thanh kiếm cũng không khỏi cười tươi.
Ân Trường Hoan nói "Ngươi cầm kiếm của ta thì về sau nhất định phải tuyệt đối trung thành với vương gia các ngươi."
Diệp Mặc trong lòng tự nhủ cho dù không đưa hắn thanh kiếm này thì hắn cũng sẽ tuyệt đối trung thành với vương gia.
"Đặc biệt là những tiểu thư ăn mặc, trang điểm lộng lẫy nữa, ngươi nhất định phải chú ý, đừng cho bọn họ tới gần vương gia." Ân Trường Hoan một chút cũng không thấy chột dạ khi hối lộ Diệp Mặc, trên mặt vẫn thản nhiên "Nếu có nhớ phải nói cho ta biết đấy."
Từ lần Ân Trường Hoan cứu được Diệp Hoàn và nhóm hộ vệ bọn hắn, Diệp Mặc đối với Ân Trường Hoan là kính nể không thôi, người không học võ khả năng không hiểu, chỉ có người học võ mới biết được muốn được như Ân Trường Hoan hiện tại thì phải nỗ lực bao nhiêu, cho dù Ân Trường Hoan là luyện võ kỳ tài, cũng phải đổ rất nhiều mồ hôi và công sức để có được.
Huống hồ lấy sự cưng chiều của vương gia với quận chúa, hẳn là sẽ không thích người khác.

Diệp Mặc ở trong lòng cân nhắc một chút, thống khoái đồng ý "Quận chúa, thuộc hạ hiểu rồi."
Nhìn xe ngựa trước mặt đầy ắp đồ, Diệp Hoàn nhếch miệng nở nụ cười rạo rực, thấy Diệp Nhiên đang nhìn hắn liền lập tức thu lại "Quận chúa có lòng."
Diệp Nhiên oán thầm, dùng vài xấp vải, à đâu ―― là một xấp vải chứ, mà Diệp Hoàn đổi được cả một xe đồ này, có còn lương tâm không vậy?
Mấu chốt là vương gia thế mà lại không thấy xấu hổ, thật sự là thế phong nhật hạ(*).

(*) Thế phong nhật hạ: chỉ những người đọc sách bên ngoài thì đẹp đẽ nhưng bên trong thì thâm trầm, tâm cơ.
"Còn có cái này.

" Diệp Mặc từ trong ngực lấy ra một hộp gấm "Đây là quận chúa cố ý phân phó thuộc hạ giao cho vương gia, nói muốn vương gia ở yến hội hôm đó dùng đến."
Diệp Hoàn cầm lấy hộp gấm, mở ra thấy bên trong là một cái buộc tóc quan(*) làm bằng bạch ngọc, phía trên được mạ vàng rất tinh xảo, còn vẽ thêm một con mèo nhỏ nữa, trông vừa ngây thơ lại đáng yêu.

Ở phía sau, khi buộc lên có tóc che chắn sẽ không bị người khác trông thấy.
"Ngươi vất vả rồi." Thu được lễ vật, Diệp Hoàn rất hài lòng "Đi khố phòng chọn đồ ngươi thích đi."
Diệp Mặc: "Đa tạ vương gia."
Diệp Nhiên bị xem nhẹ: Vì sao trước kia hắn đi tặng đồ đều chưa từng được nhận ban thưởng.
Diệp Mặc không lập tức rời đi, Diệp Hoàn nhíu mày "Còn có việc?"
Diệp Mặc trầm mặc một chút rồi nói chuyện Ân Trường Hoan muốn hắn chú ý có cô nương nào tới gần Diệp Hoàn hay không.
Diệp Hoàn ho nhẹ hai tiếng, nhìn hoa cúc đang nở rất đẹp ngoài vườn "Quận chúa yêu cầu thì ngươi cứ làm theo là được."
Diệp Mặc lui ra, Diệp Nhiên chỉ vào kiếm bên hông hắn, hỏi "Sao ngươi lại đeo tận hai thanh kiếm?"
Diệp Mặc cầm lấy một thanh kiếm, một mặt yêu quý "Đây là quận chúa thưởng cho ta."
Diệp Nhiên đã không còn lời nào để nói, vì sao hắn lại cảm thấy việc thay vương gia đi truyền lời là mất mặt chứ, lần này để Diệp Mặc đi, bị thua thiệt quá lớn.
"Lần này còn phải đa tạ ngươi.

" Diệp Mặc không biết Diệp Nhiên đang đau lòng thế nào, chắp tay, cảm kích không thôi "Lần sau có chuyện như vậy nhớ kỹ tìm ta."
Mặt Diệp Nhiên không biểu tình, không, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ tới.
.
"Quận chúa.


" Sau khi Diệp Mặc rời đi, Nhược Vân không nhịn được nói "Người đưa nhiều đồ như vậy cho Vĩnh vương gia có phải quá không phù hợp rồi không?"
Cho tới bây giờ đều là nam tử tặng cho nữ tử, mặc dù Vĩnh vương gia cũng đưa quận chúa một vài thứ, nhưng vừa rồi quận chúa thế mà lại đưa đi cả một xe đồ vật, nào là vải vóc để bài trí, rồi đến bút mực giấy nghiên.

Quận chúa không sợ Vĩnh vương gia suy nghĩ nhiều sao?
"Có gì mà không thích hợp?" Ân Trường Hoan không hiểu nhìn Nhược Vân "Ta tặng chàng ấy đồ là sai sao?"
"Không phải là sai." Nhược Vân cân nhắc nói "Ngài ấy dù sao cũng là vương gia, người đưa nhiều đồ như vậy, ngài ấy liệu có nghĩ người đang xem thường mình không?"
Nam nhân phần lớn đều thích sĩ diện, Nhược Vân nghĩ như vậy cũng là bình thường.
Ân Trường Hoan cười một tiếng "Yên tâm đi, chàng ấy sẽ không."
"Quận chúa khẳng định như vậy?"
"Đúng thế." Ân Trường Hoan gật đầu "Chàng ấy thích ta như vậy, nhận được đồ sẽ chỉ vui thôi, sao lại nghĩ nhiều như vậy chứ."
Miệng Nhược Vân ngập ngừng, lý do này làm nàng không cách nào phản bác nổi.
Phủ Vĩnh vương sắp tổ chức yến hội, Nhược Vân đem vải gấm màu mây khói cho tú nương để may.
Những tú nương này là chuyên môn may xiêm y cho Ân Trường Hoan, không thuộc về kim khâu phòng trong phủ.
Chỉ trong chốc lát, Nhược Vân trở về báo sợ nhóm tú nương làm không kịp, nói muốn mời thêm tiểu Vũ ở kim khâu phòng về trợ thủ.
Tiểu Vũ này chính là người bị Ân Trường Hoan đuổi khỏi chính viện khi vừa trùng sinh, nàng ta trước kia có đi theo một tú nương học thêu thùa may xiêm y, tay nghề dù không so được với các tú nương nhưng tốt hơn kim khâu phòng khá nhiều.
Ân Trường Hoan rất nhanh đã quên mất người này, bây giờ Ân gia đã sụp đổ, nàng cũng không xảy ra chuyện gì, xem ra tiểu Vũ là trong sạch.
Nàng gật đầu "Được, sau khi làm xong cũng không cần về kim khâu phòng, để nàng ta đi theo mấy vị tú nương đi."
Không lâu sau, tiểu Vũ rời khỏi kim khâu trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Nàng ta muốn cầu kiến Ân Trường Hoan để tạ ơn nhưng lại bị Ân Trường Hoan cự tuyệt, nàng vô duyên vô cớ đuổi người đến kim khâu phòng, dù sao thì tiểu Vũ cũng đã chịu ủy khuất, nghĩ đến đây Ân Trường Hoan bảo Nhược Vân thưởng cho tiểu Vũ chút đồ trang sức và ngân lượng xem như đền bù.
Rất nhanh, Nhược Vân trở về "Nàng ấy ở trong sân dập đầu với quận chúa mấy cái."
Ân Trường Hoan à một tiếng, không để ở trong lòng, nàng vẫn còn đang suy nghĩ giấc mộng buổi tối hôm qua.
.
Phủ Vĩnh vương tổ chức yến tiệc vào cuối tháng chín.
Ngày hôm đó Ân Trường Hoan dậy từ sáng sớm rồi tắm rửa, trang điểm, từ sợi tóc đến gót chân, tất cả đều cực kỳ lộng lẫy, nàng muốn tất cả các cô nương có ý thèm muốn Diệp Hoàn phải phát khiếp.
Lúc nàng đến phủ Vĩnh vương thì vẫn còn rất sớm, nhưng người Diệp gia còn đến sớm hơn.

Diệp lão phu nhân vừa nhìn thấy Ân Trường Hoan đã bảo nàng Ân Trường Hoan ngồi bên cạnh, sự yêu thích lộ rõ trên mặt, những người Diệp gia khác cũng đối với nàng mười phần khách khí.
Ánh mắt Diệp Hành nhìn Ân Trường Hoan rồi lại nhìn Diệp Hoàn "A, y phục của quận chúa và biểu ca vương gia giống nhau."
Ân Trường Hoan cúi đầu nhìn quần áo, cười nói "Đương nhiên là phải giống nhau rồi, vốn chính là làm từ một loại vải mà."
Diệp Hành nháy mắt trêu chọc Ân Trường Hoan mấy cái, nàng không nghĩ Diệp Hoàn sẽ làm ra chuyện này, cho nên chỉ có thể là Ân Trường Hoan cố ý làm vậy để nói cho người trong kinh thành biết nàng mới là nữ chủ nhân của phủ Vĩnh vương.
Ân Trường Hoan biết Diệp Hành nghĩ sai, nàng nhìn lại Diệp Hoàn, nếu nói ra đây là do Diệp Hoàn muốn, Diệp Hoàn hẳn sẽ cảm thấy rất xấu hổ mất.
Ân Trường Hoan tự giác nhận lấy "Ta cảm thấy màu sắc và chất vải rất tốt nên đem một xấp tới cho vương gia, không ngờ hôm nay lại mặc giống nhau."
Diệp Hành trêu ghẹo "Đây chính là tâm ý tương thông đó."
Diệp đại phu nhân gõ Diệp Hành một cái "Con mà còn trêu ghẹo quận chúa nữa thì cẩn thận biểu ca con sẽ tức giận đấy."
"Không thể nào?" Diệp Hành cố ý hoảng sợ "Biểu ca sẽ không mới đính hôn đã coi trọng hôn thê mà xem nhẹ biểu muội chứ?"
Đúng lúc Diệp Nhiên trùng hợp nghe thấy Diệp đại lão gia cười nhìn Diệp Hoàn, vuốt vuốt râu nói "Sao ta lại nghe nói hoàng thượng có thưởng cho vương gia hai xấp vải gấm màu xanh lam mây khói nhỉ?"
Hắn nhìn áo choàng Diệp Hoàn đang mặc "Đây cũng là màu xanh lam đúng không?"
Ân Trường Hoan: ...!Đường đường là Diệp các lão thế mà cũng đi trêu người như vậy, hoàng cữu cữu có biết sao?
Quay đầu, Ân Trường Hoan nhìn Diệp Hoàn bằng ánh mắt nàng đã cố hết sức rồi.
Một thiếu gia Diệp gia đứng bên cạnh đụng bả vai Diệp Hoàn, thấp giọng nói "Được đấy, không nhìn ra ngươi cũng có ý nghĩ như vậy, lúc nào rảnh nhớ dạy ta nhé."
Mặt Diệp Hoàn không đổi sắc, phảng phất như không nghe thấy Diệp đại lão gia trêu chọc, nói với thiếu gia Diệp gia "Đây là thiên phú."
Hả!
.
Nửa buổi sáng, người đến phủ Vĩnh vương dần nhiều lên, quận vương phi Nam Dương là cô nãi nãi Diệp gia nên cũng mang theo nhi nữ tới.
Quận vương phi Nam Dương vừa xuất hiện, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bà, mỗi cái nhìn đều đầy thâm ý.
Tình huống bây giờ, Diệp gia rõ ràng là muốn ủng hộ Vĩnh vương gia, thân là nhạc mẫu của Đoan vương gia, quận vương phi Nam Dương thấy nhà mẹ đẻ lựa chọn Vĩnh vương không biết sẽ có cái ý nghĩ gì?
Đối diện với cái nhìn của đám người, quận vương phi Nam Dương như không để ý, bà vẫn nói cười rất vui vẻ, một chút cũng nhìn không ra là có bất mãn vì chuyện Diệp gia.
Quận vương phi Nam Dương nhìn Ân Trường Hoan thở dài "Ta vừa nhìn thấy quận chúa đã rất thích, vốn dĩ muốn quận chúa gả vào nhà ta, không ngờ lại bị Vĩnh vương cướp mất rồi, làm ta vẫn luôn thấy đáng tiếc."
Giọng nói của bà đột nhiên thay đổi, cười nói "Chỉ là cũng không sao, nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài."
Lời này chính là nói cho mọi người biết bà vẫn coi Diệp Hoàn là người Diệp gia, vẫn xem như chất nhi mà đối đãi.
Mọi người trong phòng mặc kệ là thực tình hay giả ý thì đều cười, chỉ có là Ân Trường Hoan cười không nổi, lời này nghe thì là khen nàng, nhưng ẩn ý không phải là nói nàng chính là nước phù sa sao?
Cách ví von thật sự có chút...!Một lời khó nói hết!.

Bình Luận (0)
Comment