Buổi trưa hôm sau, hoàng đế đến hành cung của hoàng lăng.
Đêm qua mưa to một trận, xen lẫn hơi nước và gió làm người ta không khỏi rùng mình.
Ân Trường Hoan mặc quần áo trắng chờ ở cửa hành cung, nhìn thấy ngự liễn của hoàng đế thì lập tức chạy đến nghênh đón, gương mặt nhỏ tái nhợt, vô cùng đáng thương cáo trạng "Hoàng cữu cữu, có người muốn hại cháu."
Nói vừa xong, hốc mắt của nàng dần đỏ lên.
Ân Trường Hoan lúc đầu không có ý định khóc, thế nhưng vừa nhìn thấy hoàng đế lại không nhịn được.
Nàng không chỉ đối với chuyện lần này cảm thấy ủy khuất, còn có đời trước không hiểu thấu được kẻ độc hại, nếu không phải nàng tốt số trùng sinh thì làm gì có cơ hội cáo trạng.
Ân Trường Hoan cúi đầu lau nước mắt, nghẹn ngào nói "Cháu không phải muốn khóc, hôm qua lúc ngoại tổ mẫu tới cháu không hề khóc."
Hoàng đế thấy Ân Trường Hoan như vậy vốn đã đau lòng, nghe xong lời này tựa hồ cảm thấy nàng coi hắn quan trọng hơn cả Trịnh thái hậu, càng đau đến tận xương tủy, vỗ vỗ bả vai Ân Trường Hoan, hoàng đế ấm giọng an ủi "Không có việc gì, ngoại tổ mẫu cháu lớn tuổi, đừng khiến người phải bận tâm, có cái gì ủy khuất thì nói cho trẫm, trẫm chính là phụ thân của cháu, trẫm đến làm chủ."
"Hoàng cữu cữu." Ân Trường Hoan ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hoàng đế.
Nếu như đời trước nàng vừa phát hiện Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết tư tình liền đi nói cho hoàng đế, có lẽ nàng sẽ không bị hạ độc, cảm giác bị người hạ độc rất khó chịu.
Nhưng nếu là có thể trùng sinh cứu ngoại tổ mẫu về, nàng cũng nguyện ý chịu đựng.
Nghĩ đến điểm này, Ân Trường Hoan nín khóc, đỏ hồng mắt cười "Hoàng cữu cữu, đây chính là người nói, không cho phép nuốt lời."
Thấy Ân Trường Hoan cười, hoàng đế cũng cười một tiếng "Trẫm có khi nào nuốt lời với cháu sao."
Ân Trường Hoan nghiêm túc nghĩ "Nói cũng phải, hoàng cữu cữu là tốt nhất rồi."
Hoàng đế nhìn về phía Diệp Hoàn bên cạnh, hôm qua tin tức truyền từ phủ quận chúa, người của phủ quận chúa tiến cung thông tri, đồng thời còn phái người báo cho Diệp Hoàn, mà Diệp Hoàn vừa nhận được tin tức thì hoàng cung cũng không vào đã chạy đến hoàng lăng.
Điểm ấy hoàng đế rất hài lòng, Trường Hoan tìm được một hôn phu tốt, hắn và thái hậu cũng coi là có cái bàn giao cho Gia Di.
Hoàng đế trêu tức nhìn Ân Trường Hoan "Vậy giữa trẫm và Vĩnh vương thì ai tốt hơn?"
Ân Trường Hoan không chút nghĩ ngợi nói "Đương nhiên là hoàng cữu cữu tốt hơn, chàng ấy sao có thể hơn hoàng cữu cữu chứ."
Nụ cười trên mặt hoàng đế càng lớn hơn, hắn nói với Diệp Hoàn "Phó hoàn à, xem ra con còn cần cố gắng nhiều đấy."
Diệp Hoàn nhìn Ân Trường Hoan, thần sắc có chút bất đắc dĩ "Nhi thần cảm thấy nhi thần dù có cố gắng hơn nữa thì địa vị trong lòng Trường Hoan cũng vẫn kém phụ hoàng."
"Cái này còn phải nói sao?" Ân Trường Hoan đứng bên cạnh hoàng đế, cười thản nhiên "Vị hôn phu sao có thể hơn hoàng cữu cữu."
Đi vào hành cung một lúc, khi trở lại viện tử thì đã là giờ Thân(*) buổi chiều, nàng vừa chưa ngồi được bao lâu thì huynh muội Kỷ Thừa cùng Kỷ Oánh Oánh đến .
(*) Giờ Thân: từ 15h-17h chiều.
Kỷ Oánh Oánh đánh giá Ân Trường Hoan, nói với Kỷ Thừa "Muội biết mà, tai họa dù có là ngàn năm thì nàng ta làm sao mà xảy ra chuyện được."
"Oánh Oánh.
" Kỷ Thừa không đồng ý nhìn Kỷ Oánh Oánh, ân cần hỏi Ân Trường Hoan "Đã bắt được người hạ độc chưa?"
"Tự sát rồi."
Kỷ Thừa lại hỏi "Có tin tức của kẻ đứng sau không?"
Ân Trường Hoan lắc đầu "Tạm thời chưa có tin tức gì."
Kỷ Thừa khẽ vuốt cằm, không hỏi chuyện này nữa.
Hôm qua hắn suy nghĩ cả một đêm cũng nghĩ không ra lý do mẫu thân mưu hại Trường Hoan, vì Oánh Oánh sao, rất không có khả năng, mặc dù hắn nghĩ không ra nhưng trong lòng của hắn lại có loại cảm giác, chuyện này nhất định có liên quan đến mẫu thân.
Gia Hòa trưởng công chúa và Gia Di trưởng công chúa là tỷ muội nên Gia Hòa trưởng công chúa cũng tới, sau khi về từ chỗ Ân Trường Hoan, Kỷ Thừa liền đơn độc đi gặp mẫu thân hắn.
Nói chuyện phiếm được vài câu, hắn giống như tùy ý nói "Mặc dù bây giờ còn chưa tra ra là ai muốn hại Trường Hoan, nhưng có hoàng thượng cùng Vĩnh vương ở đây, chắc hẳn không lâu nữa sẽ có thể tìm được kẻ chủ mưu."
Hắn dùng nắp trà...!lướt qua mặt trà, khóe mắt cẩn thận quan sát thần sắc Gia Hòa trưởng công chúa.
Có lẽ bởi vì Kỷ Thừa là con của nàng ta, cũng có lẽ là bởi vì Ân Trường Hoan bình yên vô sự khiến nàng ta quá tức giận nên Gia Hòa trưởng công chúa có lộ ra vẻ giận dữ, mặc dù chỉ là chợt lóe lên nhưng vẫn bị Kỷ Thừa nhìn thấy.
Trái tim Kỷ Thừa trong nháy mắt chìm đến đáy cốc, nhìn Gia Hòa trưởng công chúa, mặt hắn đen như mực, không để ý tới gì hắn nói "Mẫu thân, kẻ muốn độc hại Trường Hoan là người sao?"
Gia Hòa trưởng công chúa nhìn chằm chằm Kỷ Thừa, bỗng nhiên cười một tiếng "Con nói bậy bạ gì đó? Ta đang êm đẹp đi hại nàng làm gì?"
"Con cũng muốn biết đang êm đẹp sao người hại Trường Hoan." Kỷ Thừa nói "Hôm qua nghe nói khi người biết Trường Hoan không sao thì đã rất nổi giận nên con đã có chỗ hoài nghi, mãi đến khi nghe con nói xong người lại lộ ra vẻ giận dữ."
"Chỉ có như vậy mà con đã cảm thấy là bản cung hãm hại Trường Hoan?" Gia Hòa trưởng công chúa tức cười.
Thần sắc Kỷ Thừa ngưng trọng "Con cũng rất không muốn nghĩ như vậy, nhưng con không nghĩ ra nguyên nhân khác, cũng không cho rằng sẽ là như vậy."
Gia Hòa trưởng công chúa thở dài, biểu lộ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười "Nói thật cho con biết, hôm qua bản cung sở dĩ tức giận là có một nô tài ở trang tử ỷ vào được bản cung tín nhiệm mà ngang ngược, ở trong trang tử làm không ít chuyện ác, về phần vừa rồi, bản cung căn bản không nghe con nói gì, còn đang suy nghĩ chuyện tên nô tài kia."
"Người nói thật chứ?"
"Đó là dĩ nhiên." Gia Hòa trưởng công chúa nói "Hại Trường Hoan thì bản cung có thể được chỗ tốt gì, Vĩnh vương không thích muội muội của con, chẳng lẽ không có Trường Hoan thì hắn có thể thích muội muội con sao."
Sẽ không, Vĩnh vương không phải người như vậy, không thích chính là không thích, Kỷ Thừa có chút tin tưởng lời Gia Hòa trưởng công chúa.
"Lại nói, Trường Hoan có Trịnh thái hậu Từ Ninh cung và hoàng cữu cữu con che chở, bản cung cho dù có không thích nàng ta cũng không dám hạ độc thủ." Gia Hòa trưởng công chúa nói "Nói không chừng trong lòng hoàng cữu cữu con, muội muội ruột là bản cung đây còn không bằng Trường Hoan.
Bản cung dám xuống tay với nàng ta sao, cũng không phải ngại thời gian quá dễ chịu rồi."
Lời này có lý có cứ, ngữ khí ôn hòa, giống như là Gia Hòa trưởng công chúa trước kia vậy, Kỷ Thừa ở trong lòng hỏi chính mình, chẳng lẽ chính là hắn hiểu lầm sao?
"Người trước đó vì sao cứ muốn gả Oánh Oánh cho Vĩnh vương gia?"
Gia Hòa trưởng công chúa là mẫu thân Kỷ Thừa, đối với nhi tử đương nhiên là hiểu rõ, thấy Kỷ Thừa như vậy liền biết hắn sắp tin tưởng mình, vì vậy tiếp tục nói "Đây còn không phải là bởi vì Oánh Oánh thích sao? Đừng tưởng rằng bản cung không nhìn ra, con bé tuy nói không thích Vĩnh vương chỉ là bởi vì Trường Hoan cùng Vĩnh vương lưỡng tình tương duyệt, nhưng bản cung là mẫu thân Oánh Oánh, giữa nữ nhi và cháu gái thì sao có thể không giúp nữ nhi của mình."
Kỷ Thừa trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng hắn hi vọng là như vậy.
Hắn đứng dậy quỳ trước mặt Gia Hòa trưởng công chúa, thỉnh tội "Là nhi tử hiểu lầm mẫu thân."
Gia Hòa trưởng công chúa đỡ Kỷ Thừa dậy "Con thích Trường Hoan nhưng bị bản cung cự tuyệt, Oánh Oánh thích Vĩnh vương, lại thêm trùng hợp như vậy con nghĩ thế cũng không phải không thể."
Kỷ Thừa lại nói vài câu xin lỗi rồi mới rời khỏi chỗ Gia Hòa trưởng công chúa.
Kỷ Thừa vừa rời đi, mặt Gia Hòa trưởng công chúa liền trầm xuống.
Nàng ta truyền tâm phúc vào, phân phó nói "Ân Bác Văn không thể giữ lại được."
Ân Trường Hoan xảy ra chuyện, cũng nên có một kẻ cõng cái nồi này(*).
(*) Ý câu này là thế tội thay đó.
"Thế nhưng vạn nhất hắn nói ra chuyện của chủ tử thì sao?"
Gia Hòa trưởng công chúa cười lạnh "Ngươi thực sự nghĩ rằng hắn sẽ nói chuyện bản cung mới là người đã hại Gia Di cho người khác biết sao?"
Tâm phúc không hiểu "Thế nhưng chủ tử không phải là bởi vì cái này mới cứu hắn ư?"
Ân Bác Văn nói hắn sẽ nói chuyện này cho người khác, nếu như Gia Hòa trưởng công chúa không cứu hắn, chuyện này sẽ bị công khai.
"Bản cung chẳng qua là cảm thấy hắn còn có chỗ dùng được, hiện tại xem ra đã đến lúc dùng đến rồi."
Gia Hòa trưởng công chúa nhẹ nhàng cười một tiếng, trong tiếng cười tràn đầy tự đắc "Ân Bác Văn tự phụ lại kiêu ngạo, một con bài tốt rơi xuống như vậy, nếu Gia Di trên trời có linh biết Ân Bác Văn từ lúc Ân Trường Hoan còn nhỏ đã sắp xếp người theo dõi bên cạnh, sợ là nàng ta sẽ tức giận đến sống dậy mất."
Tâm phúc không nói gì, nhiều lúc nàng ta không hiểu liệu chủ tử có thật sự thích Ân Bác Văn không? Hay chỉ là bởi vì ghen ghét Gia Di trưởng công chúa.
.
"Lập thái tử?" Trịnh thái hậu kinh ngạc nhìn hoàng đế "Đang yên lành sao đột nhiên lại muốn muốn lập thái tử?"
Hoàng đế ngồi đối diện Trịnh thái hậu, mặt hổ thẹn "Không dối gạt mẫu hậu, trẫm cảm thấy Trường Hoan lần này bị hạ độc khả năng có liên quan đến mấy nhi tử của trẫm."
Trịnh thái hậu cũng có hoài nghi, trong nội tâm bà có mấy phần lo lắng, bà cảm thấy ở những nơi bà không nhìn thấy luôn có một đôi tay thao túng tất cả.
Bà nói "Sớm lập thái tử cũng tốt, hoàng tử thành niên càng lúc càng nhiều, hoàng thất đấu tranh sẽ chỉ càng tăng, sớm lập thái tử cũng giúp ổn định triều chính, miễn cho chúng vương gia kéo bè kết phái, làm cho triều đình chướng khí mù mịt."
"Trẫm cũng nghĩ như thế, mà Phó Hoàn cũng đã nhận tổ quy tông."
Trịnh thái hậu nói "Hoàng đế có ý muốn lập Vĩnh vương làm thái tử?"
"Đúng vậy.
" Hoàng đế gật đầu "Tính tình của Trường Hoan nếu không làm hoàng hậu tân đế, trẫm lo là con bé sẽ bị người ta ức hiếp."
Trịnh thái hậu không nói tốt cũng không nói xấu, cười nói "Con bé làm hoàng hậu đó chính là con bé ức hiếp người khác, con nhìn nó và Oánh Oánh xem, lần nào cũng khiến Oánh Oánh tức giận đến giậm chân."
"Tuy là như thế, nhưng nguy hiểm lúc trước mắt Trường Hoan lại cứu Oánh Oánh.
" Hoàng đế nói "Lần trước Phó Hoàn bị tập kích, Trường Hoan chính là đã bảo vệ Oánh Oánh ở sau lưng."
"Mà Vĩnh vương lại là người thích hợp nhất.
" Hoàng đế tuy là bởi vì Diệp Quỳnh bất công Diệp Hoàn, nhưng lập thái tử hắn trải qua suy nghĩ rất lâu "Mấy nhi tử này của trẫm, An vương cùng Phó Ninh thì không nói, Khánh vương nhìn thì ôn hòa nhưng kì thực lại tâm ngoan thủ lạt.
Đoan vương không quả quyết, chỉ có thể trở thành phụ vương không thể làm quân.
Anh vương làm việc xúc động, nó ngồi không vững vị trí tân đế.
Về phần những người khác thì còn quá nhỏ, trẫm đều cẩn thận quan sát, dù có một hay hai người thì cũng đều kém hơn Vĩnh vương, nếu cứ để bọn chúng tranh đấu không ngừng thì không bằng sớm lập Vĩnh vương làm thái tử, cắt đứt ý nghĩ của bọn họ."
Nghe hoàng đế nói vậy, Trịnh thái hậu từ ái cười một tiếng "Trong lòng hoàng đế hiểu rõ là được, Vĩnh vương tài đức vẹn toàn, đích thật là một lựa chọn tốt."
Hoàng đế có chút kiêu ngạo "Trẫm cũng không ngờ nó lớn lên lại xuất sắc như vậy."
Trịnh thái hậu cười "Con là phải cảm tạ Diệp gia thật tốt đấy."
"Diệp gia đều rất tốt.
" Hoàng đế nói "Trẫm đã nghĩ kỹ, nghe nói nữ nhi của Diệp các lão sắp xuất giá, trẫm muốn phong nàng làm huyện chủ, về phần những người khác ở Diệp gia thì cứ để cho Diệp Hoàn về sau phong đi."
Tân đế đăng cơ, phong thưởng quan thần có công là lệ cũ, hoàng đế có thể nghĩ xa như vậy, có thể thấy được là thật tâm muốn truyền vị cho Diệp Hoàn.
"Sắp tới là sinh thần của mẫu hậu, trẫm dự định vào ngày đó sẽ hạ chỉ lập thái tử."
.
Nhìn cửa lớn lăng công chúa dần đóng lại, Ân Trường Hoan lau đi nước mắt, mỉm cười.
Công chúa của hoàng thất trải qua long đong rốt cục cũng về tới nơi mà mình nên đợi.
Hi vọng kiếp sau người khỏe mạnh bình an, nhân duyên mỹ mãn, nhi nữ song toàn, phúc thọ an khang.
Ân Trường Hoan quỳ xuống đất lạy ba cái "Mẫu thân, cám ơn người.".