Dục Lạc

Chương 121



"Ta không nghĩ ngươi chết cháy được đâu, ngươi thừa sức chạy mà."Hắn im lặng, một lúc thì lại nói:"Nàng có biết ta bơi rất tệ nhưng ta vẫn nhảy xuống biển cứu nàng không? Tối hôm đó ta phát bệnh, ta phải cố gắng mà chạy ra ngoài, may mà Cảnh Khang tới kịp nếu không ta cũng chết rồi.

Nếu lỡ sau này chỉ được cứu duy nhất một người giữa ta và Đại Lục nàng sẽ chọn cứu ai?""Sống đâu phải lúc nào gặp nguy hiểm sẽ có người đến cứu.

Tự biết bảo vệ bản thân là tốt nhất.

Đại Lục tuyệt đối sẽ không để mình phải cùng ngươi gặp nguy hiểm.""Vậy sao? Hì hì.."Cái cười này của hắn có chút gì đó kỳ lạ, ta liền nhỉn xuống mặt hắn:"Cười gì vậy? Sao ta nghe giọng cười này lạ vậy?"Hắn lắc đầu: "Không có gì.

Nàng hiểu Đại Lục quá nhỉ? Nàng biết hắn thích những gì không?""Đại Lục là một kẻ khác phức tạp.

Nhưng ta sẽ không nói hắn thích gì, ghét gì cho ngươi biết, đây là đại kỵ của người đánh trận.""Ừm..

nàng nói phải.

Nhưng mà ta thấy hai người thân nhau thật đó.""Ừ, rất thân."Nói xong, ta im lặng nhìn ra xa.


Gió thổi nhẹ qua, những ngọn cỏ nhảy múa thành một làn sóng nhỏ.

Ta quay mặt nhìn xung quanh rồi chợt phát hiện ra có một đàn bồ câu từ đâu bay tới ngay trên đầu ta, khung cảnh thật yên bình làm sao.

Ở phía xa lại có một đàn chim hạc bay tới, một con gấp thanh kiếm thả lên tay ta, ta vô cùng mừng rỡ cầm kiếm trên tay:"May quá! Nó đây rồi."Rồi đột nhiên thanh kiếm cất ra tiếng nói:"Đây là nơi ta được tạo ra, ta chính là kiếm linh của Vạn Sát kiếm, nhờ cô mà ta quay lại nhà được rồi.

Từ nay ta sẽ đi theo giúp sức cho cô."Vừa nói xong, đột nhiên nó phát ra ánh sáng trắng rồi kéo ta và Tiểu Văn đi.* * *Một lúc sau, ta và Tiểu Văn nổi lên được mặt biển, ta vội nhìn xung quanh.

Tiểu Văn lúc này bỗng nhiên la lên:"Là cờ của Hàn Trung Động phải không?"Ta hớt hải bơi tới ôm lấy Tiểu Văn để dễ nhìn hơn, rồi lúc này ta thấy thuyền và Đại Lục đang đứng trên đó, ta vội gọi:"Đại Lục, là ta đây! Đại Lục, cứu ta!"Một lát sau, ta và Tiểu Văn được vớt lên thuyền.

Ta ngồi vắt nước quần áo ra, Tiểu Văn ngồi bên cạnh, hắn đang nhốm lửa cùng Cảnh Khang, đúng lúc đó Cảnh Khang lấy được một cái khăn đưa cho Tiểu Văn, Tiểu Văn liền đưa cho ta nhưng cùng lúc Đại Lục cũng đi tới đưa khăn, ta vội bỏ khăn của Tiểu Văn lại rồi lấy khăn của Đại Lục choàng lên người, không phải vì ta chê khăn của Tiểu Văn mà là vì ta lo hắn cũng bị lạnh nhưng Tiểu Văn không hiểu sao lại như đang buồn.

Ở nơi này ta không tiện nói nhiều nên đành bỏ qua, ta quay sang nói với Đại Lục:"Cho thuyền vào bờ đi, ngoài đây rất nguy hiểm."Ta nắm tay Đại Lục đứng dậy, cả hai đi ra mũi thuyền, ta chỉ tay về phía trước:"Lúc trước ở vùng biển này có 2 con thủy quái phá thuyền của phàm nhân nên ta cứu họ, bây giờ bọn chúng muốn trả thù ta.

Ở dưới biển này có một nơi rất kỳ lạ, ở đó có rất nhiều thứ kì quái, có cả chim và hạc bay nữa."Đại Lục ngạc nhiên:"Dưới đáy biển mà có hạc bay sao?""Ừm.

Nhưng chuyện đó không quan trọng.

Bây giờ chúng ta và đất liền, sau đó dụ hai con thủy quái kia lên còn con bạch tuộc đó cũng sẽ nhanh đến.

Nó chỉ đánh ta chứ không đánh binh sĩ, bọn họ không làm gì được cả, ra mặt chỉ dễ chết.

Một lúc nữa ngươi bảo Cảnh Khang cùng họ trốn đi.

Ta, ngươi và Tiểu Văn đánh chúng, mỗi người một con.

À phải rồi, con thuồng luồng có gai độc, hôm trước ta có bị trúng một mũi gai ở vai nhưng tới giờ không thấy đau.""Cái gì? Cô mau vận công thải độc ra đi.""Ừm, ta đi ngay đây."Ta quay trở vào mạn thuyền rồi ngồi một góc vận công.

Một lát sau độc thải ra ngoài được một chút nhưng không hết hoàn toàn được, ta tạm dừng lại.

Thuyền đang cập bến, đám binh sĩ hô hào thả neo.

Neo thuyền vừa thả, ta đứng dậy đi lên đất liền..* * *Binh sĩ đi theo đã nắp vào sau những tản đá trên đảo, thuyền cũng được giấu kính.


Đại Lục và ta đứng cạnh nhau nhìn ra biển, Tiểu Văn cũng đòi đứng cạnh ta.

Lát sau ta nói nhỏ với Đại Lục:"Chút nữa ngươi đi theo ta, đừng đi quá xa.

Lúc nào đánh không lại thì tìm cách ra hiệu cho ta, ta sẽ đến giúp ngươi."Đại Lục đáp lại ta bằng một sự lạnh lùng đến tê tái:"Sao không lo cho hắn đi.

Ta có là gì với cô đâu."Không khí đột nhiên căng thẳng, ta đẩy Tiểu Văn ra xa một chút rồi bỏ đi ra phía bờ biển, vừa đi vừa than:"Khổ thật mà! Hắn lại giận rồi."Đi đến bờ biển, ta đưa tay xuống nước, chắc làm như vậy đám thủy quái sẽ đánh hơi thấy mà tới, ai ngờ ta quậy nước cả nửa canh giờ mà chúng vẫn chưa thấy tâm hơi, ta tức giận đập tay xuống nước rồi đứng dậy:"Đem bè tới đây!"Một lát sau, chiếc bè nhỏ chỉ có 5 thanh gỗ nằm trước mặt ta.

Ta vừa bước chân lên thì Sơn Tiểu Văn ở đâu chạy ra kéo lại:"Nàng định đi thật sao? Nguy hiểm lắm đó.""Có gì mà nguy hiểm, ta chỉ sợ mình say sóng thôi.""Cái gì? Nàng bị say sống thì đừng đi ra một mình.""Ta đã nói ngươi không có nguy hiểm rồi mà."Ta gạt tay hắn ra rồi tiếp tục lướt sóng ra khơi.Lúc đầu ra khơi còn hiên ngang mà nhìn trời nhưng vừa ra xa một chút ta đã thấy hơi khó chịu rồi ngồi xuống mà nôn:"Ụa..

khụ khụ..

Ụa.."Không thể tin được ta lại say nóng nặng tới mức như vậy.

May mà trên Thiên giới đánh trận không phải đi biển chứ nếu không ta đã bỏ cuộc lâu rồi.

Nôn xong, ta lại lấy nước biển tát lên mặt, đúng lúc đó tự nhiên bè của ta lắc mạnh, ta giật mình cứ tưởng là thủy quái xuất hiện nên rút hờ kiếm ra, nào ngờ ở phía sau có kẻ đẩy ta làm ta chúi nhủi đầu gần chạm nước thì bị kéo ngược lại, ta vội quay lại nhìn, hóa ra là Đại Lục, hắn đẩy mạnh đầu ta rồi nói:"Không biết lượng sức."Ta tức giận đứng dậy, nắm lấy hai lỗ tai hắn kéo mạnh, hắn và ta giằng co qua lại, ta nói:"Ngươi giỡn vậy mà giỡn được đó hả? Lỡ ta ngã thật thì sao?""Cô giỏi lắm mà, sợ ngã chết sao?""Khốn kiếp, con chó đen này hôm nay kiếm chuyện quá rồi đó.

Ngươi không sợ chết hả?"Ta đá vào chân hắn, hắn đá lại chân ta, bè lúc chìm lúc nổi, đang đấu nhau căng thẳng thì đột nhiên có giọng Tiểu Văn cất lên:"Hai người đủ chưa?"Ta giật mình nhìn qua thì thấy Tiểu Văn đứng trên một chiếc thuyền nhỏ, vẻ mặt hắn nhìn chả có chút thiện chí gì, nói với ta xong, hắn quay mặt hướng khác.

Ta vội bỏ Đại Lục ra, hỏi hắn:"Tiểu Văn cùng ngươi tới khi nào vậy?"Đại Lục vỗ thẳng một cái rất mạnh vào lưng ta:"Khỏe chưa hả?"Lúc đó máu nóng của ta như dồn lên đầu vậy.

Ta quay lại đè đầu hắn xuống:"Thằng nhãi này, hôm ăn gan hùm à? Đừng có chọc bà già này!Lần này ra đánh thật, chỉ vừa nhổ được một chùm tóc của hắn thì bọn ta đã lật bè ngã lăn xuống nước.

Ta ngoi đầu lên, cầm chùm tóc đó mà hết cả hồn, la lên:" Ê, Đại Lục, tóc của ngươi hả? "Đại Lục bám vào mạn thuyền của Tiểu Văn rồi vuốt đuôi tóc, hắn hét lên:" Cô là con gì vậy hả? Ta bị hói là do cô đó.

"Lúc đó đột nhiên hứng chí lên, ta bơi tới nắm cổ áo hắn kéo ra.

Đại Lục chới với ôm lấy ta:" Đừng, ta không biết bơi! Đừng giỡn nữa! "" Ta thừa biết ngươi không biết bơi.

Hôm nay chưa giết địch nhưng ta sẽ giết ngươi trước.

"Đột nhiên lúc đó vang lên một tiếng lớn, ta vừa nhìn lại đã thấy Sơn Tiểu Văn bẻ đôi bè của ta ra.


Thấy vậy, ta vội kéo Đại Lục vào rồi để hắn lên thuyền trước, vỗ vai hắn:" Liệu hồn với ta.

Lên nhanh rồi kéo ta lên.

"Đại Lục đưa tay kéo ta lên nhưng lúc đó Tiểu Văn cũng đưa tay ra, mặt của Tiểu Văn nhìn ghê quá, cứ như muốn cắn người vậy.

Ta đành nắm cả hai tay của họ, ta vừa đặt được một chân lên thuyền thì bất ngờ chân kia bị giật mạnh lại, biết là không phải chuyện tốt lành, ta rút kiếm thủ sẵn.

Ngay lúc này đột nhiên nó lôi mạnh ta đi, ta buông tay Tiểu Văn và Đại Lục, bị lôi đi như đang lướt sóng.

Tiểu Văn hốt hoảng bay lên đuổi theo ta nhưng rồi lại bị con thuồng luồng từ đâu đánh đuôi vào, hắn ngã tủm xuống nước.

Đại Lục thì đang phải đối phó với con thuồng luồng thứ hai, vậy ra thứ đang kéo ta là con bạch tuộc.

Biết được đối thủ, ta không ngần ngại gì nữa, rút kiếm ra chém đứt lìa xúc tua của nó..Thoát thân được, ta vội bơi tới phía trước rồi triệu hồi bạch hổ tới, nó lập tức bay tới hất ta lên lưng.

Trong lòng ta lúc này cứ hào hứng làm sao, cảm thấy chuyện giết thứ không xương này quá dễ dàng.

Ta bay vòng qua vòng lại rồi một lúc lại chém đứt một xúc tua của nó nhưng không ngờ lại chọc nó giận lên, nó không đánh ta mà đánh con hổ ta đang cưỡi, con hổ rơi xuống nước.

Ta vừa định bay xuống cứu con bạch hổ thì bị một xúc tua của nó đập phải, ta văng thẳng đi rồi rơi lên thuyền của Đại Lục.

Thuyền vừa bị nhấn chìm xuống một chút Đại Lục liền quát ta:" Ngồi yên! "Ta thì đâu có ngồi yên được, xương sườn bị gãy hay sao mà cứ nhói nhói.

Lúc đó Đại Lục lại nhàn hạ thấp một ngọn nến lên rồi cầm một con người rơm, mặt của hắn còn ghê hơn cả sát nhân, hắn nhếch môi cười:" Phen này để ta cho ngươi thử mùi bùa chú.

Ha ha ha ha.".


Bình Luận (0)
Comment