Dục Lạc

Chương 132



Ta đáp: "Ta không biết.""Ta nghĩ hắn sợ cô không cảm nhận được sự hiện diện của mình.

Cô có từng thấy nó bật khóc khi biết mình là Quỷ Thiên Vương chưa? Tiểu Văn nói nó không muốn sống nữa.

Ta phải ra sức thuyết phục rất nhiều.

Sau này nó quay về hình dạng của kiếp trước thì thì bị cô xa lánh.

Tiểu Văn từng bảo muốn cưa sừng đi, cũng có thử rồi nhưng bị ta bắt gặp và cản kịp.

Lúc hắn nhớ ra quá khứ của các người ở hạ giới, ta từng nghĩ Tiểu Văn sẽ trở thành con người khác nhưng hoàn toàn không phải vậy.

Ta cố tâm sự với Tiểu Văn, cảm giác vô cùng khờ, thậm chí ta hỏi hắn tại sao lúc là Quỷ Thiên Vương nó giết người thì hắn lại ngơ ngác trả lời nó không hề biết làm như vậy gọi là giết người, có ai nói cho nò biết đâu, tự dưng họ bắt nó nhốt vào động, còn phong ấn.

Tiểu Văn trả lời thế đấy.

Cô thấy thế nào? Trong đầu hắn cho tới tận bây giờ mới có được một vài định nghĩa cơ bản còn lúc trước nó hoàn toàn không có gì cả.

Ta cảm thấy Tiểu Văn thật phi thường khi yêu cô yêu sâu đậm như vậy.


Ta không thể sánh bằng được."Ta tự dưng cảm thấy rất lặng lẽ, có những cái hắn nói làm ta giật mình nhưng ta vẫn giữ vẻ tươi cười không quá nhập tâm vào những lời đó mà nói lại:"Ta biết Tiểu Văn rất ngốc nên ta mới lợi dụng đó để bảo hắn làm việc.

Chỉ có điều...việc làm lúc ngu ngốc của hắn không phải ai cũng chấp nhận được.

Vừa nãy thứ khiến ta ngạc nhiên nhất là câu Tiểu Văn rất ít nói và ít cười.

Thật không thể tin, hắn lúc nào cũng cười như kẻ điên, nói thì nhiều không tả nổi, ta không nghe hắn cũng nói, có cơ hội là hắn nói, vậy mà lại rất kiệm lời với ngươi, trong khi người để hắn tâm sự được chính là ngươi chứ không phải ta.”Nghe ta nói, Cảnh Khang đột nhiên mỉm cười rồi không nói gì nữa, xung quanh cũng trở nên tĩnh mịt trong làn khói mờ ảo của trầm hương.

Có lẽ ta đã làm mất hứng nói chuyện của hắn rồi, hắn nói những lời này nhất định là muốn ta hiểu tình cảm của Tiểu Văn, một đại ca như hắn thật hiếm có.

Tuy không nói thêm chuyện gì nữa nhưng vẫn ngồi đó uống cho hết trà.

Uống được vài tách thì đột nhiên phía sau lưng ta có tiếng nói:"Chủ nhân, Sơn Tiểu Văn về rồi, hắn đang tìm người."Ta quay đầu lại nhìn, hóa ra lại là một tên lính.

Ngay lập tức, ta bỏ tách trả xuống, đổi giọng điệu, ra lệnh:"Bảo hắn đợi trong phòng đi.Ta đến ngay."Ta vừa nói dứt câu thì đúng lúc đó, Tiểu Văn từ đâu chậm rãi đi tới, hắn đứng trước mặt của ta, nhìn ta rồi lại nhìn Cảnh Khang sau đó thì trả Vạn Sát kiếm bằng 2 tay cho ta, hắn nói:"Ta làm xong nhiệm vụ rồi."Ta đứng lên cầm lấy kiếm: "Làm tốt lắm.”Vừa nói xong, ta nhìn thấy lưng hắn có vết thương nên ra hiệu cho Cảnh Khang.

Cảnh Khang liền kéo Tiểu Văn lại ghế giúp hắn xem vết thương còn ta thì cầm tách trà lên tiếp tục nhăm nhia một chút.

Nhưng còn chưa kịp lấy lại mùi trà trong miệng thì đột nhiên có tiếng Đại Lục cất lên một cách rất khẩn trương:"Hàn Hàn, hóa ra là cô ở đây.

Cô giải thích rõ việc cho ta nghe nhanh lên!"Thấy Đại Lục đi đến gần, ta vội vã đứng dậy chạy tới chỗ hắn.

Đại Lục vừa thấy ta thì đột nhiên nạt lớn:"Tại sao trong kế hoạch cô không cho ta đi trận đầu mà để cho Sơn Tiểu Văn đi? Ta không bằng hắn sao? Nói rõ ra cho ta!"Ta hốt hoảng vội kéo Đại Lục đi lại bụi rậm cách đó không xa, nói nhỏ:"Tiểu Văn về rồi, ngươi nói nhỏ một chút."Đại Lục nóng giận nên không chịu nhỏ tiếng:"Hắn về thì sao? Cô sợ hắn sao? Thằng nhãi đó là cái thá gì?""Được rồi, hắn chẳng là cái thá gì cả.

Ngươi bình tĩnh nghe ta nói chút đi.""Được, cô nói đi!"Ta nhỏ giọng lại chút nữa, nhìn kĩ xung quanh rồi mới nói:"Trận đầu tiên ta định cho Tiểu Văn tiên phong là vì hắn có thể đi cùng Quỷ binh.

Đi cùng Quỷ binh thì rất nguy hiểm, ta không thể liều như mấy lần trước, còn ngươi cũng không thể gặp nguy hiểm được, chi bằng để hắn đi.""Cô thật sự nghĩ vậy sao? Cô không sợ hắn chết à?""Tiểu Văn sẽ không dễ chết như vậy, hắn là Quỷ Thiên Vương đó.""Nhưng mà nói sao thì nói, cô làm như vậy thì khác gì hạ bật của ta xuống.

Ta trước giờ luôn là tiên phong, trận quyết định thì cô lại đổi, ta còn mặt mũi gì nữa?""Lúc này không phải là lúc sỉ diện.

Ngươi giữ kín bí mật này cho ta, đừng có đi rêu rao đó.""Ta hiểu thì sẽ không nói nữa.

Cô đó, vừa phải cẩn thận bên ngoài vừa phải cẩn thận bên trong đó, đừng có lơ là Sơn Tiểu Văn, hắn không có gì trong tay vì thế hắn chính là quả bom nổ chậm, là thứ rất nguy hiểm.""Ta biết mà.

Bây giờ ta vào trong, ngươi mau về Hàn Trung Động đi.""Vậy ta đi đây.

Cô cẩn thận đó.""Ta biết rồi, ngươi đi đi.”Nghe ta nói đến đây Đại Lục mới chịu đi về, đợi hắn đi khỏi hẳn ta mới quay lại đi lại chỗ của Cảnh Khang mới nãy.


Lúc quay lại, Tiểu Văn cũng vừa được cầm máu xong.

Ta định đi tới nói chuyện với Cảnh Khang thì hắn tự nhiên bước tới trước mặt đưa cho ta một cây trâm làm bằng xương rồi nói:"Xưa nay ta tặng cho nàng rất nhiều trâm quý nhưng nàng chẳng dùng qua, có thể vì nó không hợp với uy phong của nàng.

Đây là trâm chính tay ta làm từ xương sườn của một yêu thú, mong nàng có thể nhận và dùng nó."Ta cầm lấy cây trâm rồi nhìn sang Cảnh Khang bảo hắn chăm sóc tốt vết thương cho Tiểu Văn rồi quay trở về.….Về đến phòng, ta gài chặt của lại rồi đặt trâm cày lên bàn sau đó bò ngay lên giường.

Nhìn lên trần nhà ta lại thở dài, mắt nhìn ra xa xăm, đầu lo quá nhiều thừ đến rối bời, và lúc đó đầu có hơi đau, ta vỗ mạnh vài cái vào đầu rồi trùm chăn lim dim ngủ.

Trong lúc ngủ ta đột nhiên thấy một giấc mơ.

Có một người đầy ánh hào quang, sáng tới nổi không thấy mặt mũi đâu bay đến nói với ta:"Quay đầu là bờ."Vừa nghe xong câu đó, ta giật mình phát hiện ra ta đang nằm trên tay Sơn Tiểu Văn, trời tối mịt rồi, tuyết cũng đang rơi, ta vội hỏi hắn: "Sao ngươi lại bế ta?"Tiểu Văn nhìn xuống ta, hắn đột nhiên biến thành Chiến Thần, ta ngỡ ngàng vô cùng.

Chiến thần mỉm cười nói với ta:"Ta được giải thoát rồi.

Nàng nói rất phải, ta quả thật đã tự tạo ra gông cùm cho chính mình.

Chúng ta sắp gặp nhau rồi."Nói rồi, Chiến Thần tự nhiên tan biến, ta hốt hoảng với tay ôm cổ ngài ấy lại, la lên:"Đừng đi! Đừng đi! Mạc Phong! Mạc Phong!"Chiến Thần tan biến hoàn toàn thì cũng là lúc ta rơi xuống đất nhưng nó không hề đau và ta nhận ra mình vẫn đang mơ.

Đợi một lúc không thấy lạ ta liền nhìn xung quanh.

Ta đang ở một nơi rất âm u, đen tối giống như cổng vào minh đạo vậy.

Lúc này ta thấy Quỷ Thiên Vương đấu với Chiến Thần.

Ngồi ngay trước lại có Cảnh Khang đang một cô gái y hệt ta và đang thôi thóp trút hơi tàn, ta nhận ra đó là Linh Hàn.

Ta ngơ ngác tự hỏi mình:"Đây chẳng lẽ là lúc ta phi thăng về Thiên giới sao? Là lúc ta kết thúc đoạn nghiệp duyên với Quỷ Thiên Vương ư?"Cảnh Khang hắn khóc rất nhiều, nhìn vô cùng xót xa, hắn đưa tay chạm vào mắt Linh Hàn rồi nói:"Tại sao lại ra nông nỗi này? Nương tử, sao nàng không báo trước cho ta để ta đến cứu nàng..."Linh Hàn mở mắt, mắt cô ấy rất sáng.

Lúc này ta chợt nhớ ra là trước khi về thiên giới ta đã được trả mắt trước, còn Cảnh Khang có mặt ở đây là vì hắn đi chung với Chiến Thần giết Qủy Thiên Vương giúp Linh Hàn hóa kiếp về thiên giới.

Linh Hàn chạm tay lên mặt Cảnh Khang, nói ra từng lời trong nổi đau sức tàn lực kiệt:"Cảnh Khang...!Ta sống ở hạ giới này mười mấy kiếp người, ân ân oán oán, yêu yêu hận hận đã mệt mỏi rồi.

Quỷ Thiên Vương đã trả mắt...!cho ta nhưng ta cũng tới lúc lìa đời rồi.

Kiếp này ta sống tận 70 năm đã là một chuyện lạ rồi, là hắn giúp...giúp ta có tuổi thọ và nhung nhan trẻ mãi, ta hận hắn tàn độc nhưng đã lỡ yêu hắn rồi.

Đừng...đừng để Chiến Thần biết chuyện này....!Quỷ Thiên Vương đã truyền hết linh lực cả đời cho ta, bây giờ hắn không đánh lại Chiến Thần đâu.


Ta sắp chết rồi, cũng không cần đôi mắt này nữa, ngươi giúp ta...!trả lại cho hắn.

Nếu ta về được Thiên giới thì giúp ta nói với Quỷ Thiên Vương, ta và hắn hết duyên nợ rồi, bảo hắn hãy sống tốt....Và còn một câu nữa.

Ngươi giúp ta hỏi hắn, hắn yêu Di Nhi hay là yêu ta..."Nói xong, cô gái đó nhìn sang Quỷ Thiên Vương rồi định lấy mắt trả lại cho hắn nhưng cô đã không kịp nữa và lìa đời.

Cảnh Khang lau nước mắt, hắn khẽ nói nhỏ:"Nàng đi được rồi.

Sau này sẽ không đau khổ nữa."Và lúc đó, ở đằng xa Quỷ Thiên Vương vừa đánh ngã được Chiến Thần thì liền chạy đến chỗ Linh Hoàn, hắn đẩy Cảnh Khang ra rồi ôm lấy cô ấy mà khóc thét:"Linh Hàn, ta bảo nàng đợi ta mà! Ta đã nói sẽ đưa nàng về mà.

Nàng tỉnh dậy đi!"Cảnh Khang vội lau nước mắt, nhìn về Quỷ Thiên Vương: "Cô ấy đã yêu ngươi, ngươi thắng rồi."Thứ chảy ra từ mắt Quỷ không phải là nước mắt mà là máu.

Hắn gầm một tiếng rất lớn, rồi đột nhiên im lặng, từng giọt máu nhỏ lên mặt của Linh Hàn, Quỷ Thiên Vương khẽ chạm tay lên đầu rồi bẻ sừng của mình một mảnh nhỏ, hắn để lên trán cô, nói trong nước mắt:"Nàng đừng nhớ nữa, ta cũng không nhớ nữa.

Hai chúng ta sau này gặp nhau chính là bắt đầu lại từ đầu.

Có duyên ắt sẽ gặp lại thôi.

Bây giờ ta đi cùng nàng..."Mảnh sừng đó biến vào đầu của Linh Hàn, và ta nhận ra đó cũng chính là lý do hiện tại trong đầu ta có mảnh sừng.

Quỷ Thiên Vương đầy đau đớn tự tay rút kiếm đâm thẳng vào cổ mình, phá hủy nội đan rồi ôm Linh Hàn mà chết.

Thi thể của họ sau đó tan biến ra thành những hạt bụi nhỏ bay vòng lấy nhau trên không trung rồi đều bay về Thiên giới.Lúc này ta đã biết đây là thời khắc cuối cùng của đời ta ở Hạ giới.

Có lẽ đây là đoạn ký ức cuối cùng được nhớ ra.

Hóa ra…hóa ra Linh Hàn hận Qủy Thiên Vương nhưng cũng có yêu hắn ư?Ta ngủ từ trưa đó cho tới tối.

Lúc mở mắt ra thì thấy Tiểu Văn đang dọn đồ đạc trong phòng, ta mơ màng một chút, mất một lúc mới tỉnh ta ngồi dậy lên tiếng nói với Tiểu Văn:"Ngày mai quyết chiến, ta muốn ngươi làm quân tiên phong, ngươi sẽ dẫn Quỷ binh còn ta sẽ theo sau.

Sau khi Quỷ binh chết hơn phân nửa thì ta sẽ đánh tiếp, ngươi chỉ cần quay về là hết nhiệm vụ.".


Bình Luận (0)
Comment