Dục Lạc

Chương 142



Vừa nghe câu đó ta liền dừng bước, dự cảm có chút không đơn giản, ta nghiêm giọng quay lại hỏi hắn:“Ngươi nói vậy là có ý gì?”Tiểu Văn cười nửa miệng, ngón tay của hắn đưa lên môi ra hiệu im lặng.

Nhìn thấy thấy độ này của hắn lòng ta càng như lửa đốt, ta lập tức chạy lại chỗ hắn đứng, túm lấy cổ áo hắn:“Ngươi nói rõ ra! Ngươi muốn gì? Ngươi đã làm gì con của ta?”Hắn tắc lưỡi: “Chụt chụt…Sao mà nóng tính thế không biết.

Ta đã làm gì đâu, ta chỉ nói chúng sống tốt thôi mà.”“Ngươi có ẩn ý gì? Không được động vào con của ta.”“Ta biết, ta biết mà.

Con của nàng thì ta cũng coi như con của ta…nhưng đó là trường hợp nàng ngoan ngoãn gả cho ta.

Còn nếu nàng cứng đầu thì ta không chắc hai đứa nhỏ đó được toàn thây đâu.”“Ngươi dám!”Lúc này Tiểu Văn bỗng cất lên một giọng cười ma quái, biểu cảm như một kẻ phát bệnh điên:“Ha ha ha ha ha….

Ta có gì mà không dám? Để ta nói cho nàng biết một chuyện, Mạc Khiển là ta mật báo tin cho hắn tới Bắc Hải giết chết Đại Lục đó.

Nàng có nhớ trong hôn lễ của hai người ta đã nói gì không? Ta nói…ta sẽ không để hai người sống yên…”Nghe nói tới đây ta liền cảm thấy kinh tởm và sợ hãi sự điên rồ của hắn.


Ta chỉ muốn giết chết hắn ngay tại đây mà thôi, răng ta nghiến chặt, cơn giận lên tới đỉnh điểm, ta tát thẳng vào mặt hắn rồi hét lên trong sự quằn quại:“Đồ khốn! Tại sao ngươi lại làm như vậy? Tại sao ngươi lại tiếp tay cho kẻ khác giết Đại Lục! Hắn đã làm gì có lỗi với ngươi? Tại sao ngươi không giết ta đây này? Ta đứng cho ngươi giết, ngươi giết đi! Tại sao ngươi lại giết Đại Lục, hắn là ngươi thân duy nhất của ta, ngươi có biết không hả?”Bị ta tát một cái bộ mặt của hắn càng đáng sợ hơn.

Dường như đã tức giận, hắn giật băng vải trên mắt ra, để bộ hai hóc mắt đen ngòm trốn rỗng làm ngươi khác phải khiếp sợ, hắn hét lớn:“Là nàng ép ta đến bước đường này! Là nàng không yêu ta! Bộ dạng ta ra thế này cũng chỉ để mong nàng dành một chút ít tình yêu nho nhỏ cho ta vậy mà nàng cũng không cho.

Ta chẳng còn cách nào ngoài giết tất cả những thứ cản đường ta! Đại Lục đã bị hạ, bây giờ sẽ lần lượt tới hai đứa con của nàng, sau đó là lão Chiến Thần kia.

Ai cản ta, ta đều giết hết! Giết đến khi nàng không còn ai ngoài ta!”“Ngươi điên rồi Tiểu Văn! Tha cho ta đi!”Hắn bất ngờ chạy tới nắm chặt vai của ta lay mạnh: “Tha thế nào đây? Nàng có tha cho ta không? Tại sao nàng cứ lãng vãng trong đầu ta? Loại người vô tình chỉ biết lợi dụng, lừa gạt tình cảm của người khác như nàng thì xứng để ta yêu sao? Nếu nàng không phải là Di Nhi và Linh Hàn thì ta sẽ không bao giờ yêu nàng!”“Ngươi rõ ràng chỉ yêu họ mà thôi! Họ đều chết cả rồi!”“Họ đều đang ở trên người nàng…”“Không có! Ta không phải họ, ngươi mù quáng quên mất lý trí rồi! Di Nhi đã bị ngươi hại chết, Linh Hàn đã chết trong trận đấu của ngươi và Chiến Thần.

Ta bây giờ chẳng liên quan gì tới ngươi cả.”“Không! Ta yêu nàng, trước khi ta nhớ ra mọi thứ thì ta vẫn chọn yêu nàng.

Tình cảm này của ta chân thành đến thế, có rẻ mạt đâu mà nàng chê bai chán ghét nó! Ta không tin sau khi ta giết hết tất cả nàng cũng sẽ không yêu ta!”“Ngươi dám giết thêm một người thân nào của ta, ta sẽ phây thây ngươi, cả đời hận ngươi!”“Hận cũng được, miễn là nàng có lý do không bỏ mặc ta.”Quá sức khiếp sợ hắn, ta run lên, vội vã đẩy hắn ra xa mình rồi nghĩ về tính mạng của hai đứa trẻ mà hoảng hốt bỏ chạy khỏi tên điên cuồng đó.Vừa thoát khỏi hắn ta đến ngay hạ giới, chạy thật nhanh tới trước ngôi nhà nhỏ của phu thê Tiểu Lục.

Ở đó, Trác Liên đang bế Mạt Xuyên trên tay và cùng Hạ Thanh ăn khoai.

Ta nhanh chân bước vào trong, Trác Liên nhìn thấy ta liền vội bế Mạt Xuyên chạy lại, ta nhìn nó mà rớt nước mắt, lòng chua xót đau như cắt từng đoạn ruột, ta ôm chầm lấy nó.

Thắng bé bây giờ đã cao ngang tai ta rồi, nó lớn rất nhanh nhưng Mạt Xuyên thì vẫn là đứa trẻ cần được bế.

Nhìn hai đứa con, ta xúc động nói không nên lời:"Trác Liên, con trai của ta, mẹ để hai huynh muội con chịu khổ nhiều rồi."Trác Liên ngây ngô hỏi lại ta:"Mẹ, mẹ về rồi về rồi vậy cha đâu? Cha không đến thăm con sao?”Ta gạt nước mắt, hôn lên trán thằng bé rồi lánh chuyện mà bế Mạt Xuyên lên, Mạt Xuyên lớn nhiều rồi, nó rất giống ta, nhìn hai đứa con mà nước mắt ta không kìm được, ta vuốt ve Trác Liên, nói trong thổn thức:"Sau này con phải chăm sóc Mạt Xuyên và cũng phải chăm sóc Hạ Thanh cho cô Tiểu Lục.

Bây giờ Trác Liên đã là nam nhi rồi, con phải mạnh mẽ lên có biết không?"Trác Liên gật đầu:"Con biết mà.

Nhưng mà...nhưng mà con không đánh lại Hạ Thanh, muội ấy thấp hơn con như lúc nào cũng đánh con cả.""Muội muội đánh thì con khuyên giải, không được đánh lại con có hiểu không? Sau này con phải thay mẹ dạy dỗ Mạt Xuyên nên người, dạy muội muội con trở thành một nữ tử kiên cường, mạnh mẽ có thể dễ dàng đánh bại tất cả nam nhân, không thua bất kỳ ai, con hứa với mẹ không? ""Con hứa.

Nhưng mà mẹ chưa trả lời con, cha đâu rồi?"Ta vờ mỉm cười:"Cha con và ta đi ngao du khắp nơi, hôm trước chẳng may ngã bệnh nên ở nhà rồi.

Sau này vì một vài lý do mẹ và cha sẽ không thường xuyên quay lại thăm con nhưng khi nào con cao bằng Binh Kinh thì có thể hỏi cô Tiểu Lục cha con ở đâu.

Khi cô Tiểu Lục trả lời rồi thì dù có là gì con cũng phải chấp nhận, mạnh mẽ vượt qua.


Con phải nhớ lời mẹ nói, mỗi từ hôm nay mẹ nói ra con phải thấm nhuần vào đầu.

Sau này khi cả con và Mạt Xuyên đều trưởng thành, đừng bao giờ nói với ai tên thật của các con, đừng cho ai biết thân phận cũng đừng nói hai con có cha mẹ là ta và Đại Lục, tuyệt đối không được nói.

Chúng ta là người Ma tộc, sinh ra đã ở đáy vực, con muốn đi lên thì phải đi theo bản năng của mình mà vùng vẫy, kháng cự.

Ở đây là hạ giới, không phải Thiên giới, người ở đây đều chết trước con cho nên đừng gây thù chuốc oán với họ làm gì.

Con và Mạt Xuyên hãy nghiên cứu y thuật hoặc văn sử mà học, tuyệt đối không được động tới kiếm và binh đao, một chiêu võ cũng không được dùng nhưng phải biết kháng cự và đánh lại, học am tường tất cả thì hãy cố gắng vào triều đình làm học sĩ, xa lánh chốn nhân gian ra vì ở hạ giới này nếu không vào cung thì ở đâu Ma tộc và Thiên tộc cũng có thể đến.

Nhớ kĩ lời ta dặn, làm quan văn, tuyệt đối không làm quan võ, làm y thuật, cứu người chứ không hại người.

Nhớ rõ chưa?"Trác Liên gật đầu với vẻ mặt rất sợ.

Ta lại ôm nó vào lòng rồi đưa tay ra hiệu cho Hạ Thanh cùng tới, ta ôm cả hai đứa, nói nhỏ:"Huynh muội các con phải sống thật tốt.

Người trong một nhà, tuyệt đối không được vì người ngoài mà xích mích."Nói xong, ta đứng dậy, bỏ lại Mạt Xuyên cho Trác Liên rồi chạy vào nhà tìm Tiểu Lục.Vừa vào, ta nhìn thấy Tiểu Lục đang may vá, không chần chứ thêm được nữa, ta chạy tới chỗ cô ấy, nói gấp:“Tiểu Lục, ngươi dẫn mấy đứa trẻ đến nơi khác đi, tới chỗ nào đông người sinh sống để trà trộn vào nhưng tuyệt đối đừng để người của Thiên tộc biết, cả người của Qủy tộc nữa.”Tiểu Lục có vẻ chưa hiểu lắm, nhìn rất bất ngờ.

Đợi một lúc cô ấy mới định hình lại được rồi hỏi ngược lại ta:“Tại sao vậy? Đang sống yên ổn mà? Chẳng lẽ, ờ chỗ cô có biến gì sao?”Ta không ngần ngại gì mà nói thằng ra lo lắng: “Sơn Tiểu Văn muốn giết Trác Liên và Mạc Xuyên.

Ta không thể để chúng gặp nguy hiểm được.

Có lẽ, sau khi trả thù cho Đại Lục xong ta sẽ quyết chiến sống chết với Tiểu Văn.

Hắn có thân phận là Qủy Thiên Vương, cô và Binh Kinh tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.

Tạm thời cô cùng mấy đứa nhỏ ở ẩn ở hạ giới, chờ khi nào nghe tin Qủy Thiên Vương chết hoặc là ta giành chiến thắng Thiên tộc thì hẵng lên Thiên giới tìm ta.

Ta nói cô có hiểu không?”Tiểu Lục gật đầu: “Ừm, ta hiểu rồi.”Chỉ cần nghe có thế, ta nửa phần vui mừng, nửa phần đau xót đứng dậy vỗ vai Tiểu Lục, giao hết trách nhiệm bảo vệ hậu nhân của Hàn Trung Động cho cô ấy.


Sau khi đã xong, ta vội chạy ra ngoài rồi bay đi mà không ngoảnh mặt lại, có lẽ sau này sẽ rất khó để có thể gặp lại nhau..

Thấy ta rời đi nhưng Trác Liên không đuổi theo ta mà chỉ đứng nhìn theo, thằng bé rất thông minh nên chắc đã hiểu mọi chuyện rồi.

Lúc ta đã đi xa thì nghe thấy tiếng khóc của Mạt Xuyên vang lên, tim ta tan nát không kìm nổi nữa mà đứng lại, bỗng nhiên Trác Liên nói lớn:"Mẹ cứ yên tâm giao Mạt Xuyên cho con.

Con nhất định sẽ sống tốt.

Mẹ cũng phải sống tốt."Nghe những lời đó ta như có thêm động lực mà bước đi.

Nhưng rồi lại nán lại, nép mình bên một gốc cây mà nhìn hai đứa con thơ dại của mình.

Sau khi ta đi thì có một nữ nhân rất xinh đẹp từ ngoài đi tới chỗ của Trác Liên.

Chẳng lẽ đây là cô gái làm nhũ mẫu sinh ra Mạt Xuyên hay sao? Thế hóa ra cô ấy là người tỏ tình với Đại Lục.

Đại Lục thật ngốc, đồng ý với cô gái kia có phải đã sống tốt rồi không! Chọn bên ta làm chi để bây giờ ra đi như thế chứ? Nghĩ đến đây, tim ta nhói lên một chút, hai mắt ta nhắm lại và những giọt nước mắt cuối cùng mà ta sẽ khóc cho đời này rơi ra:"Ta nợ chàng kiếp này rồi, Đại Lục.”…Bao nhiêu đau thương rồi cũng phải gác lại, ta gạt nước mắt rồi rời đi không nhìn lại lần nào nữa.

Rời khỏi được ngọn núi đó rồi ta lại ngồi trên lưng hổ bay đi.

Bấy giờ ta không khóc nữa, ta sẽ mạnh mẽ nhất để còn làm xong công việc của chính mình.

Trên đường về, bay trên không yên tĩnh được một lúc thì có tiếng sét bỗng dưng vang lên ầm ầm, ta nghe theo tiếng sét và biết đó là hướng Tử Tiên Đài, có hơi mơ hồ một chút, ta tự hỏi mình:"Vậy là đến lúc Chiến Thần bị trừng phạt rồi sao?".


Bình Luận (0)
Comment