Dục Lạc

Chương 162



Binh sĩ đó trong rất cấp bách, vừa đến đã quỳ một chân xuống báo:“Tướng quân, Hàn Trung Động xảy ra chuyện.

Thiên binh tới gây sự nói chúng ta giao Liên Hàn Hàn ra nếu không sẽ biến thành của chúng ta thành bình địa.”Vừa nghe tin này, tất cả những người có mặt đều rất kinh ngạc.

Trác Liên nhíu mày tỏ ra rất nghiêm trọng, hỏi tiếp binh sĩ:“Tại sao thiên tộc biết mẫu thân ta đã trở về? Rõ ràng việc này chỉ có người trong thành biết.

Vậy trong thành ai đã báo tin ra ngoài?”Binh sĩ liền trả lời: “Chuyện này tiểu nhân không biết, nhưng hình như không phải do người của ta tiết lộ.

Lúc nói chuyện với Tiểu Lục tướng quân, thiên tướng hình như có nhắc đến là do Ma Phong tiết lộ.”Hàn Hàn vừa nghe đến Ma Phong thì liền kích động, hơn ai hết cô biết rõ Ma Phong bị cô bỏ mặc nên mới sinh ra lòng thù ghét với cô.

Nhưng việc hắn tiết lộ việc cô đã sống lại với thiên tộc thì chẳng khác gì đẩy Hàn Trung Động đang yếu ớt vào họa diệt vong lần hai.

Cô đã muốn bỏ qua cho Ma Phong nhưng không ngờ hắn lại làm thế, lần này cô quyết tâm có chết cũng phải kéo hắn theo chết cùng, quyết không nhân nhượng.

Hàn Hàn cắn chặt răng, tay lập tức biến ra Vạn Sát Kiếm đi tìm Ma Phong tính chuyện.


Tiểu Văn nhìn thấy vậy liền vội chạy theo kéo vai cô lại:“Hàn Hàn, nàng muốn đi đâu lúc này? Thiên tộc đang muốn tìm nàng, nàng đi lỡ bị bắt thì sao?”Cô không quan tâm lời hắn nói, trực tiếp lấy kiếm gạt tay hắn khỏi vai minh rồi lại tiếp tục đi.

Không khuyên được cô, Tiểu Văn chỉ biết chạy theo để bảo vệ.

Tình hình lúc này có chút căng thẳng, Trác Liên nghiêm túc bế Mạt Xuyên lên rồi đi theo hướng rời khỏi sơn cốc.

Tu Lệ thấy cũng nên góp chút sức cho Hàn Trung Động nên cũng chạy theo đi cùng.….Dựa theo chút thần giao cách cảm của mình và Ma Phong, Hàn Hàn nhanh chóng biết được Ma Phong chạy trốn truy đuổi của thiên binh mà bây giờ đang ở Đông hải.

Trên đường cô đi thì có Tiểu Văn bám theo, cô không muốn hắn ngán chân mình nên đã đánh lén Tiểu Văn, khiến hắn rơi xuống dưới mây.

Từ đây, cô nhanh chóng cắt đuôi hắn, một mình hạ quyết tâm không giết được Ma Phong sẽ không về.Lát sau, cô đến Đông hải, ở đó có Hỏa Sơn là ngọn núi lửa mới phun trào lại cách đây khá lâu nhưng dung nham vẫn đang sôi có thể phun trào bất cứ lúc nào.

Nơi này thăm thẳm, hiểm trở khôn lường, vừa thích hợp làm nơi ẩn nấp vừa thích hợp làm chiến trận cho Hàn Hàn và Ma Phong.

Đi được một lúc, Hàn Hàn đến Hỏa Sơn.

Khi đến nơi, đúng như cô đã đoán, Ma Phong đã ở đây, khung cảnh hoang tàn chẳng có gì ngoài tro và than này thật hợp để làm chiến trường.

Bầu trời tối đen như mực, tiếng sóng biển cuồn cuộn cách đây mấy dặm vẫn nghe thấy, gió thổi hiu hắt mùi cỏ khô.

Cô cầm kiếm một mình đến gần miệng núi lửa, Ma Phong ở ngay trước mặt cô, nhưng bây giờ không có cơ thể người nên hắn chỉ là một cục khói đen tà ác và hình như hắn đã bị trọng thương.

Thấy cô đến rất ngạc nhiên, hỏi:“Liên Hàn Hàn, cô đến đây làm gì?”Hàn Hàn khẳng khái nghiêm mặt dùng truyền âm, đáp: "Ta tới để giết ngươi."Ma Phong không giấu được kinh ngạc, hắn bay đến gần cô thêm một chút, hỏi lại:"Muốn giết ta sao? Sao lại giết ta? Ta và cô từng là chiến hữa của nhau đó."Truyền âm của cô nói lại ngay: “Ngươi tiết lộ chuyện ta còn sống cho thiên tộc, bây giờ thiên tộc cho người đến Hàn Trung Động gây chuyện.

Hàn Trung Động đang muốn sống yên bình, là người phá hoại hết kế hoạch của ta.”Ma Phong nghe xong liền bật cười: “Ha ha ha ha…Hóa ra là lý do này.Về chuyện này thì ta chịu, do ta lỡ miệng nói ra thôi.Lỡ rồi thì bỏ qua đi, hơn thua làm gì? Nếu mà sợ Hàn Trung Động thua thì cô có thể hợp tác lại với ta, ta giúp cô triệt hạ hết chúng.”Hàn Hàn nghe ra được mưu đồ gài bẫy của hắn, cô khinh bỉ nhìn hắn, kiếm liền đưa lên thủ sẵn thế tấn công:“Ta không muốn nói nhiều, hôm nay nếu ngươi không chết thì Hàn Trung Đông sẽ chẳng bao giờ yên ổn cả.

Ta phải giết ngươi.”Dứt lời, cô dồn hết sức vận dụng hết tất cả nội công và linh lực hiện có của mình.

Một luồn công lực mạnh toát ra, dần dần xuất hiện một đám ma linh theo hướng tay của cô mà bâu lại chỗ của Ma Phong.

Ma Phong vốn dĩ đang bị thương do bị thiên tộc truy lùng, thần hồn của hắn không có máu của cô nuôi dưỡng nên sớm đã không còn nguyên vẹn, năm xưa cô giải phong ấn cho hắn, hắn vốn dĩ chỉ là một ma linh bị mất phân nửa ma lực mà thôi.

Lúc này, cô bay tới ném kiếm về phía Ma Phong, Vạn Sát kiếm dùng hết ma lực liên tục đâm vào Ma Phong, Ma Phong bị kìm hãm bởi ma linh của cô nên không thể kháng cự được, hắn la lên:"Liên Hàn Hàn, uổng công ta đối tốt với cô vậy mà cô lại dám giúp thiên tộc giết ta! Ta chết thì cô cũng không yên đâu!"Cô im lặng đứng từ xa nhìn, gió lúc này thổi vào mát rượi, ngẩng mặt nhìn lên trời, bầu trời này không đẹp như ngày cô tự sát bên Chiến Thần.


Nếu đấu bình thường thì cô sẽ không thắng nổi Ma Phong, cho nên cô đã dùng mạng mình ra để cược.

Ma khí cuối cùng trên người cô đang truyền dần ma linh, cô đang đợi chờ đám ma linh đang dùng linh lực của mình cấu xé Ma Phong từng chút một cho đến khi chết đi, khi một ma linh kiệt sức chết thì linh lực của cô tiêu tán.Ma Phong gào thét la lên trong tiếng sôi sùng sục và dung nham như đang muốn dâng trào.

Cơ thể cô càng lúc càng cảm nhận được sự mòn rút linh lực, và rồi khi máu từ trong miệng cô phun ra ngoài, cô biết đã đến lúc rồi.

Ngay lập tức, lao về phía Ma Phong.

Thu lấy Vạn Sát kiếm đâm thẳng vào đôi mắt của hắn, hắn hét lên in ỏi làm run chuyển cả trời đất, cô dùng hết toàn bộ sức lực và ma lực hiện có của mình cô dồn vào cú đâm đó.

Hơn ai hết cô biết rõ điểm yếu của Ma Phong, Ma Phong bị mù thì sẽ không biết mình nhập vào ai, chỉ cần cô ép hắn nhập vào người mình rồi cùng chết là xong.

Mắt của Ma Phong rỉ máu bắn tung tóe vào người cô, cô nghiến chặt răng giữ lực từ từ áp sát vào hắn, hai người cứ như thế dần hòa làm một.

Cô nhanh tay chớp đúng thời điểm phong ấn hắn lại rồi lao tới miệng núi lửa đang nóng bỏng rát mà nhảy xuống, không chút đắng đo gì.

Hàn Hàn là một người dũng cảm, cái chết đối với cô từ lâu đã như một giấc ngủ rồi.

Dùng thân mình chết cùng Ma Phong, một cách vừa giúp cô bảo vệ an toàn cho hai đứa con, trừ hậu họa Hàn Trung Động sau này, vừa làm được một việc thiện cứu đời.Núi lửa vừa nhảy vào đã thấy nóng bỏng da, nó rất sâu, mất một khoảng thời gian mới rơi tới lớp dung nham.

Trong thời gian đó, cơ thể cô đau đớn vì bị Ma Phong tàn phá đến mức mắt mũi đều trào máu.

Cơ thể của cô sắp không giữ nổi Ma Phong trong người đến lúc cùng nhau chết rồi, dù cô có cố gắng tận lực nhưng vẫn không thể chống lại sự vùng vẫy mạnh mẽ, kịch liệt của Ma Phong.

Cuối cùng, hắn cũng bay xuyên qua người cô mà thoát khỏi, bay lên miệng núi lửa lại.

Bây giờ cô đã không còn sức nữa, sinh mạng đã cận kề cái chết nhưng lại để Ma Phong thoát được khiến cô không cam tâm, nước mắt vì thế mà tuông ra đầy tiếc nuối.

Ma Phong bay khỏi miệng núi lửa cứ tưởng rằng mình đã được sống nhưng không ngờ Tiểu Văn và Trác Liên đã dẫn quân đến.

Nhìn thấy Ma Phong từ dưới núi lửa lên mà không thấy Hàn Hàn, Tiểu Văn liền nghĩ tới việc Ma Phong đã giết chết cô.

Ngọn lửa trong lòng hắn bừng lên, hắn sống chết lao vào đánh tới tập với Ma Phong.Giữa lúc ấy, Hàn Hàn ở trong miệng núi lửa cố gắng dùng pháp lực ít ỏi còn lại của mình để dừng lại tốc độ rơi.


Tưởng chừng mọi chuyện sắp không cứu vãn nổi, phải ra đi vô nghĩa thì bất ngờ Vạn Sát Kiếm trong tay cô lại bừng sáng, tự chuyển động rồi bay lên, cô giật mình nắm chặt nó lại, nó liền kéo cả cô lên theo.

Đây chẳng lẽ là Vạn Sát kiếm không muốn chết chăng? Trong mắt Hàn Hàn nhưng bừng lên một tia hi vọng sống.

Chỉ một lát sau, cô lên đến gần miệng núi lửa.

Lúc bấy giờ cô ngỡ ngàng khi nhìn thấy Trác Liên và Tiểu Văn dẫn binh đến và đang đánh với Ma Phong.

Cô muốn tham chiến nhưng sức cùng lực kịch ngã quỵ xuống đất thun ra một ngụm máu đỏ tươi phủ lên lớp bụi tro núi lửa.

Lần này cô không chết vì rơi xuống dung nham thì cũng phải chết vì nổi đau vỡ nát ngũ tạng.

Cô đưa ánh mắt kiệt quệ nhìn về phía Trác Liên sau đó từ từ mờ dần rồi ngất đi….Không lâu sau, Tiểu Văn với sức mạnh và sự tức giận trong lòng mình đã nổi điên hóa thành Qủy Thiên Vương mang thân hình quái thú to lớn.

Hắn cùng Trác Liên hợp sức đánh cho Ma Phong tan tát, cuối cùng phải nhận kết quả đắng, tiêu tán thần hồn.

Vừa đánh xong, Tiểu Văn lập tức chạy đến miệng núi lửa, trong lòng hắn cứ nghĩ là Hàn Hàn đã rơi xuống bên dưới rồi nên rất đau khổ, nhưng khi chạy đến thì nhìn thấy cô nằm bất tỉnh dưới đất.

Hắn mở to mắt nhìn cô, không nén được vui mừng mà bỏ kiếm chạy tới đỡ cô lên.

Cơ thể Hản Hàn lúc ấy mềm nhũng, cô nhỏ bé rất nhiều so với thân hình quái thú của Tiểu Văn.

Nhìn máu của cô vương vãi khắp nơi, linh lực và ma khí cô thường có cũng không còn cảm nhận được, Tiểu Văn tan nát cõi lòng rơi nước mắt nhưng vẫn cố nén để bế cô đứng dậy.

Khi ấy Trác Liên chạy tới, lo lắng vô cùng nhìn gương mặt mẫu thân mình, hỏi:“Mẫu thân ta bị sao thế? Có…có còn cứu được không?”Tiểu Văn cũng không biết có còn cứu được hay không, hắn đau thương vô cùng nhìn cô.

Trong lòng thề rằng cô chết thì hắn cũng sẽ chết, sẽ không sống một mình trên đời..


Bình Luận (0)
Comment