Dục Lạc

Chương 17



Chẳng lẽ là oán khí trong viên ngọc kia đang muốn đoạt xác của ta ư? Từ trước tới giờ chỉ có ta điều khiển chúng, cớ sao giờ lại bị thứ uế vật kia hại ta rơi vào tình cảnh này? Trong làn nước lạnh buốt ấy, ta ngửi thấy mùi máu, đoán chừng là máu của ta.

Dù có cố hết sức ta cũng khó có cơ hội thoát kiếp nạn này.

Bất chợt ta nghe có một giọng nói dồn dập đầy hốt hoảng cất lên:"Hàn Hàn, nàng sao vậy? Nàng có nghe ta nói gì không? "Ta nhận ra là giọng của Tiểu Văn, tim ta đập mạnh, hai tay càng cố bơi, ta muốn ngoi lên chỉ để nói với hắn một câu "đừng xuống!" nhưng không kịp để nói nữa, nước tràn vào miệng, ta bắt đầu mơ màng rồi chẳng còn biết chuyện thì nữa… Nó giống như một giấc ngủ, trong giấc ngủ đó ta mơ gặp Chiến Thần.

Ta thấy mình và ông ấy đang đứng trong một cánh đồng hoa, trên tay ông ấy bế một đứa trẻ còn ta thì đứng ngay bên cạnh, gương mặt của cả hai chúng tôi đều vô cùng vui vẻ, giấc mơ này khiến ta tự hỏi...liệu là mơ? Đây là gì trong suy nghĩ của ta? Toàn gia hộp tụ, phúc mãn vạn năm ư? Có giấc mộng này, ta vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh nữa vì ta biết, tỉnh lại rồi chỉ toàn là đau khổ.

Cả ta và Chiến Thần vui vẻ như thế nhưng đột nhiên Tiểu Văn hắn xuất hiện, cướp lấy đứa trẻ trên tay Chiến Thần, hắn kéo ta đi, đến lúc hình dáng của ông ấy xa dần ta cũng bừng tỉnh giấc.

Có một cảm giác kỳ lạ ở miệng, ta mở mắt ra và thấy Tiểu Văn đang hôn mình.

Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều ta đánh mạnh vào cổ hắn đẩy hắn xa ra.


Ngồi dậy, ta quát lớn :"Tại sao ngươi kéo ta đi? "Sơn Tiểu Văn mình không y phục, để lưng trần, người thì ướt sũn, khóe mắt lại đỏ hoe, cứ ngỡ hắn bi thương vô độ.

Hắn nhìn ta, không nói không rằng nhào tới xiết chặt lấy ta, vừa khóc vừa nói :"Nàng tỉnh rồi, ta cứ tưởng nàng cứ như vậy mà bỏ ta đi chứ.

Nàng đi rồi ta còn lý do gì để sống nữa đây? Là lỗi tại ta, tại ta quá trẻ con, ta không biết nàng gặp nguy hiểm.

Hàn Hàn tha lỗi cho ta..."Ta bị xiết chặt đến nghẹt thở rồi cố đẩy hắn ra.

Bình tĩnh lại nhìn xung quanh, rồi ta hỏi Tiểu Văn :"Ngươi có thấy viên ngọc ta bảo ngươi lấy về cho ta không? "Hắn lau nước mắt, trả lời:"Không thấy.

Nàng quan tâm tới nó làm gì? Bây giờ nàng là quan trọng nhất."Hắn vừa dứt câu, đột nhiên từ trong lục phủ ngũ tạng, một cái gì đó trào ngược, ta bất giác phun máu ra ngoài, cả người Tiểu Văn dính toàn máu của ta, chẳng kịp nói nữa lời, ta ngã vào lòng Tiểu Văn rồi ngất đi.Chính xác là sau khi ngất đi linh hồn ta đã rời khỏi xác, ta đi theo những luồn oán khí để tìm ra viên ngọc kia, nguyên thần lúc này tiêu tán gần phân nửa rồi, không rõ cớ sự gì mà ta lại vô dụng thế này, thân xác ngay trước mắt nhưng không vào được.

Ta bất tỉnh 7 ngày, trong 7 ngày này Tiểu Văn luôn ở cạnh chăm sóc ta, nhìn hắn lo lắng mà lòng ta thổn thức, chẳng phải vì động lòng hay chớm rung động với hắn, thật ra nhỡ hắn vì chăm sóc ta mà bị bệnh thì Ma Phong sẽ giúp hắn do ta từng lấy Ma Phong ra trị thương cho hắn và Ma Phong cũng đã uống máu của hắn rồi, nhưng mà cuối cùng rồi người bị suy yếu chỉ là ta mà thôi bởi lẽ sức mạnh của Ma Phong được duy trì nhờ ta, nói tóm lại, ta không thấy chút vui vẻ gì.Ngày thứ 8 nguyên thần đã ổn định, ta quay trở lại xác, lúc tỉnh dậy toàn thân ta đau rã rời, khát nước cũng không di chuyển được để lấy nước được, ta nằm chờ Tiểu Văn vào.

Một lúc sau hắn đến, thấy ta tỉnh lại hắn vui mừng khôn xiết chạy tới nắm lấy tay ta.

Ta dồn hơi vào, thở mạnh một cái rồi nói :"Cho ta chút nước.

"Tiểu Văn lập tức chạy đi lấy, ta ngồi dậy để uống nước, hắn liền chạy ra phía sau ta, để ta dựa vào lòng hắn, dù có chút khó chịu nhưng cũng đành vậy.

Uống nước xong ta hỏi hắn:"Hôm ta ngã xuống giếng là ngươi cứu ta? Ngươi biết bơi sao?"Hắn trả lời :"Lúc không nghe tiếng nàng nữa ta không suy nghĩ nhiều mà nhảy xuống, đúng lúc thấy nàng bị như vậy nên mới cứu nàng lên.""Ngươi một mình cứu ta nổi sao?""Lúc đầu thì không được nhưng lúc sau khi ta gần kiệt sức thì bỗng nhiên có thứ gì đó từ nàng truyền qua cho ta, ngay lập tức ta không còn chút khó khăn gì nữa."Vừa nghe hắn nói ta vừa nghiến chặt răng.

Vậy là tà linh của Ma Phong thấy hắn gặp nguy hiểm nên mượn công lực của ta truyền qua hắn, xem ra ta tiều tụy như vậy cũng có phần do chuyện này.

Đâu cũng là do ta tự nguyện, ta không oán trách làm gì.


Ta định quay mặt lại nhìn Tiểu Văn nhưng chưa kịp quay lại hắn đã kéo ta ôm vào lòng hắn, hắn nói:"Sau này ta sẽ không rời nàng thêm một bước nào nữa đâu.

May mắn là nàng không sao, nếu lỡ nàng có chuyện gì ta sẽ hận bản thân mình đến chết.

"Vai của hắn rất rộng, cả thân hình của hắn đủ để ta làm một chiếc giường thỏa thích mà ngủ, lòng ngực đó ấm nóng, tim hắn đập cũng rất nhanh.

Sơn Tiểu Văn quên mọi chuyện ta làm với hắn rồi sao? Hắn càng tỏ ra yêu say đắm, ta càng đặt ra câu hỏi.

Tình yêu của con người liệu có lâu dài hay chăng? Có phải vì vật khó đạt được sẽ khiến hắn càng muốn đạt được hơn? Hắn có làm gì đi nữa thì trong người hắn ta vẫn nhìn ra được hình bóng phụ thân hắn, ta làm sao ở cạnh được với một người đang chảy trong người giọt máu của người ta yêu?.Sơn Tiểu Văn, ta có thể cho ngươi mọi thứ nhưng riêng tình yêu thì sẽ không bao giờ.

Ta chắc chắn là vậy......Buổi tối ở Ung Linh Sơn rất khó chịu, tiếng côn trùng kêu như trống vỗ, gió lại lạnh, trời thì đầy sao nhìn thôi đã hoa mắt, trăng thì sáng như sợ ai không thấy mình sáng, khung cảnh này khiến ta bực bội vô cùng.

Hồi sáng tỉnh lại được một chút thì lại ngủ, khi thức dậy ta định lén trở về Hàn Trung Động nhưng vừa đặt chân xuống giường lại thấy chóng mặt, kết quả là từ lúc đó tới giờ ta nằm mãi trên giường, cũng bốn năm canh giờ thì phải.

Trong phòng có chút thức ăn Tiểu Văn để trên bàn cho ta nhưng ta sợ hắn thấy ta ăn thì lại nghĩ ta dễ chịu với hắn, thật lòng mà nói ta cũng không hiểu nổi giữa ta và Sơn Tiểu Văn có phải kiếp trước cãi nhau nhiều quá nên kiếp này gặp nhau hết chuyện để cãi hay sao mà ta dù có kiếm cớ gây sự thậm chí như mọi chuyện đã thấy đó, ta gạt hắn mấy lần hắn cũng giận đến đỏ mặt mấy lần như có lần nào hắn để tâm đâu.

Hôm trước vừa giận, hôm sau ta nói vài lời ngon ngọt hắn liền coi như chưa có gì, thậm chí không hỏi không nhắc tới nữa chữ.

Ví dụ gần đây nhất là chuyện ta ép hắn ngủ với nữ nhân khác, vết thương vẫn còn trên ngực ấy vậy mà hắn không hề hỏi ta tại sao làm vậy, huống hồ đây đâu phải lần đầu ta bảo nữ nhân vào phòng hắn, nói sao thì cũng nên hỏi phải không? Còn cả chuyện ta làm sao có mặt ở đây để bị rơi xuống giếng nữa.

Cái tên này! Ta làm nhiều chuyện đáng nghi vậy mà chẳng lẽ hắn không nghi ngờ hay thắc mắc gì sao? Hắn đần à?Tự nói với bản thân mình một lúc thì chợt nhìn ra sân trước thì thấy Tiểu Văn đang chẻ củi, vết thương trên ngực chảy máu thấm ra ngoài lớp vải băng bó, trong lòng ta như có ngọn lửa hực lên, ta chạy tới bên cửa sổ, lớn tiếng mắng hắn:"Bị điên hay sao mà giờ này chẻ củi, không để ai ngủ à?"Hắn bỏ rìu xuống quay lại nhìn ta cười tít mắt:"Nàng dậy rồi hả? Ta lấy chút củi rồi vào với nàng."Ta tức tối đóng mạnh cửa sổ lại, trong lòng hậm hực, thầm nghĩ: "Bị chửi mà cười nổi.

Vết thương chưa lành mà toàn làm việc nặng, con người ngu ngốc!"Ta lại đi ngồi lên giường, tiện thể đang rảnh rỗi ta bắt đầu vận công điều thương, trong lúc đó lại nghe được truyền âm của Đại Lục:"Hiện giờ cô đang ở đâu vậy? Mấy ngày nay ta không tìm được cô.

Nếu cô nghe thì hãy nhanh chóng về Hàn Trung Động ngày lập tức, Ma quân biết chuyện hai vạn năm trước cô xen vào kết hoạch giết chết tân nương của Mạc gia rồi."Vừa nghe xong ta liền vội vã đi ngay, trong lòng có chút lo lắng.


Đi ra bên ngoài ta thấy Tiểu Văn đang ôm một đống củi to đi vào bếp, ta tò mò nên lén đi theo xem.

Trong ánh sáng mờ mờ pha mùi khói, bếp lửa đun nghi ngút, Tiểu Văn thổi phì phà thổi bếp rồi ho vài tiếng, trong bộ dạng của hắn nhìn lọ lem khắp người nhưng lại khiến người ta cảm động, ta chợt nghĩ, hay để ngày mai hãy về.

Hắn vất vả như vậy ta không ăn sẽ rất có lỗi với hắn.Một lúc sau ta thấy hắn nhấc nồi xuống, ta vờ như vô tình đi ngang qua, bước vào bếp hỏi:"Ngươi đang làm gì đó?"Tiểu Văn giật mình quay lại, nhìn thấy ta hắn chạy ngay lại khoát vai dẫn ta xem thành quả của hắn:"Nàng xem tài nghệ của ta thế nào, đây là ta đặc biệt dành cho nàng."Ta mở nắp nồi ra, hóa ra là gà hầm, ta ném thử một miếng rồi nhìn xung quanh tìm gia vị, thấy rỗ ớt đỏ đang nằm trên bàn, ta bước tới cầm lên rồi đưa cho Tiểu Văn:"Bầm hết chỗ này cho ta."Lúc đầu hắn hơi ngạc nhiên nhưng rồi hắn vẫn bầm giúp ta.

Hắn bầm ớt đến mắt mũi đỏ hoe, nước mắt chảy ròng.

Thấy được hơn một chén ta bảo hắn dừng lại rồi đổ hết ớt đó vào nồi gà hầm của hắn, hắn hốt hoảng la lên:"Nàng làm gì vậy? Là ớt đó."Ta không nói gì.

Tay cầm nồi gà, ta nắm lấy tay hắn kéo đi.

Tới phòng ngủ, ở đó có một chiếc bàn thấp dùng trong thư phòng đọc sách, ta để thức ăn lên bàn rồi nói:"Ngày mai ta quay trở về, thành ý tối nay ta sẽ nhận."Nói xong, ta ngồi xuống, lấy đũa gấp gà lên ăn.

Thú thật nó vô cùng ngon, ngon đến không cưỡng nổi nhưng mà có kẻ đang cảm thấy ta kỳ lạ.

Tiểu Văn ngồi nhìn ta ăn mà mặt mài nhăn nhó, tay áo chấm mồ hôi, hắn hỏi:"Nàng ăn có ngon không?"Ta ngốn ngém trả lời:"Rất ngon..."""Nàng vẫn thường ăn cay vậy sao?""Ừ.""Nàng nói ngày mai nàng trở về để làm gì?""Ta có công việc bận.""Nàng bận chuyện gì?"Ngươi không cần phải biết."Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:"Hàn Hàn, có phải nàng muốn ta ở cạnh nữ nhân khác là để giúp ta có thể dùng Sơn Linh Thạch phải không? Nàng biết rõ nếu ta để dương khí trong người quá mạnh ta sẽ không thể nào sử dụng Sơn Linh Thạch nên nàng dùng cách này để ép ta.

Ở đây bây giờ chỉ có chúng ta thôi, nàng có thể nói sự thật được không?".


Bình Luận (0)
Comment