Dục Lạc

Chương 66



Chương 66: : Trò đùa vui.Cảnh Khang vừa lướt qua, ta thở dài rồi dựa đầu vào cột nằm chéo chân lại, tay gom một nắm tuyết vo lại thành một khối tròn, đặt lên trán, rồi lấy tay tung tuyết bên dưới lên, thích thú cười một mình, giống như tự đưa mình về thời tuổi trẻ.Một lúc sau, ta thiếp đi nhưng chỉ được một lúc thì ở phía sau chợt nghe có tiếng giống như dây xích bị lôi trên sàn, ta nghe thấy lạ nên giật mình tỉnh giấc, quay lại nhìn, tưởng là ai, thì ra là Sơn Tiểu Văn đang bị áp giải đi ngang, hắn đứng lại nhìn ta, ta thấy vậy liền lấy tuyết ném mạnh về phía hắn, có lẽ là uống say nên trong đầu không tỉnh táo mấy, ta cố tình chọc hắn:"Lại chuyển nhà lao sao? Nếu không muốn suốt ở trong ngục thì cố tìm cách để bản thân không vô dụng đi.

Ta tốn khá nhiều tu vi để triệu hồi ngươi ra đấy!"Tiểu Văn chậm trãi phủi tuyết trên mặt, mặt hắn râu ria khắp nơi trông chẳng khác gì già đi mấy vạn tuổi.

Hắn nhấc chân chạm rãi bước tới chỗ ta.

Ta lại cười hắn:"Cảnh Khang nói ngươi bị đánh đến không thể đi nổi mà, sao giờ lại đi được rồi? Giả vờ để người ta thương hại sao?"Hắn vẫn không cất lời nào, bước đến gần ta rồi bất ngờ khụy gối xuống trước mặt ta, giọng hắn vang lên đầu thống khổ:"Nàng muốn ta phải làm gì đây?"Ta nằm dựa cột nhà, cười khì rồi lại ném tuyết vào hắn: "Cút!"Hắn rưng rừng nước mắt: "Nàng ghét ta đến thế sao? Đã 4 tháng trôi qua rồi..

Nàng hãy nghe ta một lần, dừng tay đi..

đừng tiếp tục hại người nữa..""Hay nhỉ? Ta cần ngươi dạy đời sao? Từ đầu ta đã bảo ngươi đừng có dính líu tới ta, tốt nhất đừng để người ngoài biết quan hệ của ta và ngươi.

Là ngươi tự muốn đi cùng ta.

Miệng thì nói yêu ta, sẵn sàng bảo vệ ta nhưng tâm chỉ muốn ta chết sớm để thiên hạ thái bình.

Ta không giết họ, họ sẽ không giết ta sao? Quy luật là vậy, ai mạnh sẽ là người sống..

Từ khi ngươi nói yêu ta, nói chấp nhận làm tất cả vì ta nhưng ngươi lại chưa bao giờ chấp nhận con người này của ta, ngươi cũng không muốn cùng ta đi trên con đường này.


Ngươi muốn ta hiền lành sao? Muốn ta lương thiện sao? Vậy thì hãy đi nói với cả tứ hải bát hoang, đừng mãi chỉa mũi kiếm vào một mình ta.

Đơn giản ta độc ác không phải vì ta thích sống thế mà là nếu ta không độc ác, ta cũng không sống tới hôm nay.""Hàn Hàn..""Câm đi! Ta đang mệt, đừng để ta thấy bộ dạng bẩn thỉu của ngươi nữa.

Cút!" Hàn Hàn, nàng đừng như vậy nữa..

"Ta ngồi bật dậy, đạp chân vào vai hắn:" Ta bảo ngươi đi, ngươi có nghe không hả? Không phải nói hận ta lắm hay sao? Nói chuyện với ta còn tỏ ra vẻ đáng thương, ngươi muốn người khác nói ta tuyệt tình chứ gì? Giờ đâu đâu trong thành này, miệng người không nói nhưng lòng người ta thì cứ bảo ta ngược đãi ngươi.

Ngươi khóc rất giỏi mà, khóc đi! Khóc cho ta xem nước mắt của ngươi có giá trị thế nào! Ngươi biết khóc thì ngươi đáng thương sao? Ta khóc không nổi thì là đáng ghét sao? Ta sống tới từng này tuổi, chỉ có 2 việc hối hận nhất, một là yêu cha ngươi, hai là quen biết ngươi.

Ta sống một mình sung sướng biết bao, vướng phải họ Mạc các người chẳng khác gì khắc tinh của ta..

"Chưa kịp dứt lời, ta đột nhiên buồn nôn, ta quay mặt ra tuyết, tưởng là nôn hết ruột gan ra rồi, cảm giác thật khó chịu.

Tiểu Văn lúc đó đưa tay vỗ nhẹ lên lưng ta:" Nàng có sao không? Nàng uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe đâu.

"Ta quay lại quát hắn: Tránh xa ta ra đồ dơ bẩn! Mau bắt hắn đi cho ta, ai cho phép hắn dừng lại hả? Phạt đánh hắn 300 gậy cho ta!"Ta vừa dứt lời, những binh sĩ áp giải Tiểu Văn liền chạy tới lôi Tiểu Văn đi.

Ta cũng đứng dậy bỏ đi.

Vừa đi được một lúc thì gặp lại Cảnh Khang, hắn bước tới, mặt chả có chút thiện ý, hắn nói:"Cô thật sự quá vô tình."Ta loạng choạng say sỉn bước đi, đẩy Cảnh Khang sang một bên:"Ngươi biết gì mà nói chứ! Ngươi thương tiếc cho hắn..

vậy ai sẽ thương tiếc cho ta? Ta là người bị hại..

ta không trả thù Quỷ Thiên Vương được thì phải trả thù kiếp sau của hắn.

Chuyện đó là đương nhiên..

chẳng lẽ ta phải vì hắn mà bỏ qua cả uất ức của mình sao?""Cô trả thù như vậy là đủ rồi.

Chuyện đã qua lâu, phạt hắn cực khổ ở địa lao ẩm thấp đó rất nhẫn tâm.""Dưới địa lao sẽ không bị lạnh đâu, ấm áp vô cùng..""Cô nói vậy mà nghe được sao? Tiểu Văn đã thảm lắm rồi.""Thảm? Thảm bằng ta không? Ta để cho người mà ta cảm thấy kinh tởm, căm hận nhất ở bên cạnh, nuôi hắn mấy tháng, thậm chí còn từng bị hắn đụng chạm vào cơ thể.

Ai thảm hơn ai? Tránh cả đời cuối cùng cũng không tránh khỏi.

Ta cho hắn sống đã lá quá niệm tình rồi."Ta tiếp tục đi về phía trước.

Hành lang dài này dẫn tới đâu nhỉ? Bây giờ cả đường đi ta cũng quên mất rồi.


Uống rượu làm ta quên được đường đi nhưng tại sao không làm ta quên được tên ma đầu đó? Ta chỉ muốn quên đi mà thôi..* * *Tối của 3 ngày sau, tuyết vẫn rơi, ta ngồi dựa lưng ngoài cửa, hai cặp mắt lơ là nhìn xa xăm.

Màn đêm tĩnh mịch bao trùm không gian, ta dựa đầu ra sau nốc hết 5 vòi rượu lớn cùng một lúc, bụng của ta to ra như có bầu.

Nhìn cái bụng này đầu óc nghịch ngợm của ta lại trỗi dậy một ý nghĩ chơi sỏ rất ác, ta cười rồi đứng dậy, đi tới đại lao.Bước vào phòng giam của Tiểu Văn cùng với hai binh sĩ.

Lúc này Tiểu Văn đang say giấc trên chiếc giường đá nhỏ xíu chưa bằng 2 phần 3 chiều dài của hắn.

Thấy hắn ngủ, ta ngồi lên ghế do hai tên lính đem tới, thanh thản hưởng thức một ngụm trà rồi ném ly về phía hắn đang ngủ.

Hắn giật mình tỉnh dậy, tiếng dây xích kêu lên in ỏi, hắn đảo mắt nhìn sang ta.

Vừa thấy ta, ngay lập tức hắn bất chấp chạy nhào tới, mừng rỡ.

Hắn vừa tới, gần chạm vào thì day xích đã hết độ dài, ta nhếch môi cười dựa lưng ra sau rồi lấy chân đặt gác lên vai hắn:"Nhớ ta lắm rồi à?"Hắn vui đến bật khóc, nhìn thẳng vào mắt ta:"Hôm nay..

hôm nay nàng đến rồi.

Ta..

ta rất, rất vui.""Vậy sao? Hôm nay ta cũng rất vui, cuối cùng ta cũng định nói ra tin này cho ngươi biết rồi.""Là tin gì?Hắn quỳ cách ta chừng hai cánh tay nhưng đôi mắt lại như đang đặt ngay trên người ta.

Nhìn hắn ta cảm thấy rất khó chịu.

Ta ngoảnh mặt nơi khác, ra hiệu cho người dâng lên một tách trà nữa, nhâm nhia một hồi lâu, uống xong lại ăn bánh ngọt, ăn xong lại uống, mấy mươi khây đựng bánh đều bị ta ăn sạch.

Tiểu Văn vẫn kiên nhẫn đợi.

Cảm thấy đã no, ta xoa bụng mình rồi mới quay lại nhìn hắn:" Đợi lâu rồi phải không? Giờ ta nói đây, ngươi sẵn sàng chưa? "Hắn vội trả lời:"Ta đã chuẩn bị tâm lý rồi.

""Vậy thì ta nói.

Ta có thai con của ngươi rồi.

"Vẻ mặt của hắn sau khi nghe ta nói xong liền thay đổi chóng mặt, hắn kinh ngạc, hai mắt mở to, không nói được lời nào.

Ta thu chân khỏi vai hắn, chéo chân lại, đưa tay lấy thêm một chiếc bánh bỏ vào miệng, cười rồi nói tiếp:" Không nhận à? Là con của ngươi thật đó.


Có nhận không? "Hắn ngơ ngác, trong vẻ mặt hắn rất mắc cười, ta chỉ muốn phá lên một lần cho đã mà thôi.

Mất thêm một hồi nữa hắn vẫn ngơ ngác như thế và hỏi ta:" Ta với nàng có con hả? "Ta gật đầu:" Ừm.

"" Thật không? "" Thật chứ! Ai nói dối ngươi bao giờ? "Nói tới đây hắn càng mơ hồ hơn, hắn đảo mắt hình như là đang cố nghĩ nhớ lại xem là khi nào, nhưng coi ra là hắn vẫn không nghĩ ra được, hắn liền quay lại hỏi ta một cách rất nghiêm túc:" Là từ khi nào vậy? "Đã gạt người thì phải gạt cho trót, ta phải cho hắn tin sái cổ rồi báo không nói đùa mới gây ra phản ứng mạnh được, ta đáp:" Là ở Sơn gia, cái hôm ngươi xe đồ của ta đó.

"Nghe câu trả lời này hắn liền tin ngay, mắt hắn bỗng rưng rưng rồi miệng mỉm cười:"Là...!là lần đó sao? Sao ta không nhớ gì hết vậy? Ta có cùng nàng một lần rồi ư? Có con luôn rồi, vậy là nàng đã có thai được 4 tháng hơn.

Ta..

ta vui quá.

Từ nay ta sẽ không làm nàng khó chịu nữa.

Ta cũng không đòi hỏi gì cả, ta chỉ muốn sau này được nhìn thấy nàng và con của chúng ta khỏe mạnh..

ta cả đời ở đây cũng không sao..

"Ta nhếch môi cười rồi đứng dậy, tay cầm tách trà thổi nhẹ rồi đi tới chạm tay lên đầu hắn, hỏi:"Ngươi khóc sao? Khóc vì ngươi hay khóc vì con của ngươi?"Hắn ngước mắt nhìn, bộ dạng đã bị ta thuần phục hoàn toàn:" Ta không khóc, ta chỉ đang vui mừng.

""Vui mừng sao? Vậy giờ ta cho ngươi chạm vào con của ngươi, ngươi có muốn chạm thử không? "Hắn giống như không tin thứ vừa nghe được, miệng lắp bắp:"Nàng..

nàng nói..

thật sao? Ta được..

chạm..

chạm vào..

""Đương nhiên là thật.".


Bình Luận (0)
Comment