Dục Lạc

Chương 7



Sau đó ta được đưa đến phòng tân hôn, ngay tức khắc ta đổi Vu Yến vào thay rồi nhanh thật nhanh rời khỏi.

Trên đường về ta gặp Tiểu Văn, hắn chạy như kẻ điên về phía phòng tân hôn.

Vết thương trên vai có chút không ổn nên ta định mặc kệ nhưng rồi đột nhiên ta thấy Chiến Thần chạy tới theo cùng với tên ngũ ca yếu ớt của Tiểu Văn.

Chiến Thần hét lớn:"Phản rồi! Tại sao ta lại không phát hiện ra có nữ nhân Ma tộc kia trà trộn vào? Cô ta chưa chạy đi xa đâu, mau đi tìm cho ta!"Ta nhanh chân bay lên cành cây cao nắp vào.

Ngay lúc này từ phía sau chợt có thứ gì đó sắt nhọn đâm xuyên vào người ta khiến ta hụt chân ngã xuống đất khi nhìn lại thì chỉ thấy một hắc y nhân đang chạy đi trên máy nhà.

Ta tức tối rút thanh đao ra, nó vừa hay ngay vào vết thương cũ, cơn đau còn chưa kịp dứt thì đám người của Chiến Thần đã vây quanh ta.

Trong mắt ta lúc này chỉ còn hình ảnh của Chiến Thần trước mặt, ngài ấy chỉ kiếm vào đầu ta:"Ta biết ngay là cô giỡn trò.


Mau bắt cô ta lại!"Vết thương ngày càng đau, đám binh sĩ kéo ta đứng dậy trong khi từng giọt máu ta rớm ra ngoài.

Ta lại cảm thấy việc bị bắt không có gì phải lo lắng.

Bất giác ta nhìn chầm vào Chiến Thần rồi mỉm cười:"Hôm này chàng nhìn rất uy phong, chàng năm nay đã hơn hai mươi mấy vạn tuổi rồi vậy mà vẫn còn khí chất như vậy thảo nào con trai của chàng ai cũng là đại mỹ nam cả."Chiến Thần tránh ánh mắt của ta, chàng ấy kéo ta lại, bỏ kiếm vào vỏ rồi nói với binh sĩ:"Chuyện hôm nay tuyệt đối không được cho ai biết.

Các ngươi đi tuần tra tiếp đi, không được kinh động đến phu nhân."Đám binh sĩ tuân theo lệnh rồi nhanh chóng giải tán.

Chiến Thần lúc này dìu ta đi nhanh ra sau một quả núi giả lớn rồi để ta ngồi xuống trong lòng, hỏi:"Cô giả làm tân nương là có mục đích gì? Có phải cô cũng nghe tin Ma quân muốn động đến hôn lễ này hay không? "Ta vui vẻ vuốt nhẹ xương hàm của Chiến Thần, dù bị thương nhưng được ngài ấy quan tâm thế này cô cũng thấy vui, cô nói:"Ta không quan tâm đến việc đó.

Ta chỉ biết người Ma quân muốn giết thật ra là tân nương mà thôi, vừa hay tân nương hôm nay lại là cháu gái của một người quen nên ta tiện tay giúp đỡ.""Người Ma quân muốn giết là tân nương sao? Hắn muốn ta và Thủy Thần xảy ra xung đột để làm ngư ông đắc lợi đây mà."Ở cạnh Chiến Thần ta vốn dĩ không kìm nổi tình cảm bất kể lúc nào cũng muốn sờ mó ngài ấy, đôi khi tự cảm thấy bản thân lẵng lơ, cũng như bây giờ khi nghe Chiến Thần nói chuyện ta lại vô thức hôn ông ấy, Chiến Thần không kháng cự cũng không hợp tác để yên cho ta hôn thế nào thì hôn, sờ ở đâu thì sờ.

Nụ hôn của ta vừa kết thúc ông ấy hỏi ngay :"Có phải cô đã bị thương phải không?"Ta choàng tay lên vai Chiến Thần :"Phải, ta bị thương rồi.

Nếu mà chàng cho ta đêm nay thì chắc ta sẽ đỡ đau hơn đó.”“Cho cái gì?”“Cho gì chàng cần phải hỏi sao? Ta nhớ chàng lắm đó, chúng ta lâu rồi không được ân ái với nhau.“Cô vẫn đáng ghét như vậy, ta sẽ không cho cô đâu!”Lấy vai Chiến Thần thổi nhẹ hơi vào tai ngài ấy, ngay lập tức Chiến Thần không chịu nổi mà nằm chặt tay lại cố nhịn.

Ngay lúc cuộc vui của ta vừa mới bắt đầu thì từ đâu một người tiến từng bước một cách chập chững đến gần.

Ta vừa nhìn thấy vội buông Chiến Thần ra.

Gương mặt của kẻ đang đi dần hiện rõ, là Tiểu Văn, vừa nhận ra, cả ta và Chiến Thần hốt hoảng đứng dậy.

Ánh mắt của Tiểu Văn sát khí trùng trùng: chỉ vào hai chúng tôi và nói:"Thì ra giống như lời mẫu thân đã nói, Chiến Thần và Ma nữ Hàn Trung Động tình cảm rất sâu nặng đến mãi bây giờ cũng không hề phai.

Chiến Thần, ngài khá lắm, giấu giếm cả Thiên tộc, ban ngày thì hùng hồ nói lớn không đội trời chung với Ma tộc, không bao giờ giao du với Hàn Trung Động vậy mà tối đến lại cũng nữ tử này chàng chàng thiếp thiếp quả thật làm ta quá bất ngờ.

"Chiến Thần nhíu mày :"Ai đã nói với ngươi chuyện cũ của ta và Hàn Hàn, có phải mẫu thân ngươi hay không?""Phải thì sao? Ta nhịn ông hơn 7 vạn năm rồi.


Mẫu thân ta yêu ông như vậy ông lại tàn nhẫn làm xong nhận trách nhiệm để bà ấy một mình sinh con, đến khi ta khôn lớn lại chia cắt mẫu tử ta, ngay cả danh phận ông cũng không cho bà ấy, còn ta ông cũng chỉ nói với thiên hạ ta là nghĩa tử, ta tự hỏi ông hèn nhát đáng khinh như vậy thì có gì tốt chứ!Tiểu Văn đang nói chuyện với phụ thân nhưng với cái điệu bộ hỗn láo đó ta thật sự không thể nào bỏ qua được.

Ta bước lên trước Chiến Thần, trừng mắt nhìn Tiểu Văn :"Sao ngươi lại có thể ăn nói với phụ thân ngươi như vậy? Phải biết chút phép tắc đi chứ!"Tiểu Văn bỗng nhiên đưa tay nằm vai ta kéo qua bên cạnh mình rồi bước lên nhìn Chiến Thần một cách đáng sợ :"Ông đừng có tơ tưởng đến người cũ trong khi bản thân mình còn nợ nữ nhân khác.

Mẫu thân của ta ngu ngốc nên mới xa chân phải ông, Hàn Hàn may mắn thoát khỏi con người vô tình như ông cho nên ta không cho phép nàng ấy quay lại với ông lần nào nữa, sau này ông nên tránh xa nàng ấy một chút."Hắn nói vừa hết câu liền lập tức đưa ta đi.

Hắn vác ta trên vai, vừa hay có Tiểu Văn tat không cần lén trốn đi mà có thể quang minh chính đại đi cổng lớn rời khỏi, trước khi đi ra tầm mắt của Chiến Thần ta còn vẫy tay chào tạm biết ngài ấy….Tiểu Văn đưa ta chạy về phía nam, hai bọn ta chỉ dừng chân khi đến một tòa điện bị bỏ hoang, hắn đưa ta vào trong, ta không phản đối vì cũng muốn xem thử tên nhóc này muốn làm gì.

Đi suốt một dãy hành lang hắn đưa ta đến một căn phòng, khóa trái cửa rồi đặt ta lên giường, hắn đứng ngay trước mắt ta nhưng ta chỉ dùng ánh mắt khó chịu mà nhìn hắn:"Đưa ta đến đây làm gì? Để phụ thân ngươi biết lại nói ta mê hoặc ngươi."Hắn đột nhiên thở mạnh có lẽ hắn đã thấm mệt rồi.

Hắn nhìn ta cứ như tội đồ:"Sao nàng không nhìn ta giống như khi nãy nhìn ông ấy?""Tại sao ta phải nhìn ngươi như vậy? "Nói xong ta đứng dậy định bỏ đi nhưng hắn lại níu tay ta lại:"Nàng bị thương rồi, để ta bôi thuốc cho."Ta thật sự không nghĩ ngợi nhiều nên cho Tiểu Văn xem vết thương.

Một hồi lâu hắn lau chùi thoa thuốc rồi băng bó khiến ta vô cùng sốt ruột, trong lúc này lại nghĩ tới hắc y nhân kia là người có lai lịch thế nào mà có thể đến gần người khác một cách không ai hay biết như vậy? Loay hoay với những suy nghĩ trong đầu thì đột nhiên lông tóc dựng ngược lên, ta giật mình nhìn lại phía sau, tên nhóc đó hôn lên lưng ta, bởi vì vết thương ở sau lưng nên ta buộc phải cởi y phục ra để băng bó.

Hắn vừa hôn một cái nhẹ, lập tức ta bật dậy:"Ngươi làm cái gì vậy?"Hắn phun ra một ngụm máu rối trả lời:"Ta hút độc cho nàng.""Độc? Không phải băng lại rồi sao.

Sao hút ra được vậy?""Ta chưa băng mà."Ngay lập tức ta tìm một chiếc gương soi vết thương.

Không xong rồi! Đây là độc lợi hại nhất của Ma quân, giết một cô gái yếu đuối như Vu Yến thì cớ gì phải dùng thứ hiểm độc như vậy? Rõ ràng hắn dụ ta vào bẫy mà, không lẽ từ đầu đến cuối đều do hắn chơi sỏ ta? Ta chợt nhìn vết máu trên miệng của Tiểu Văn, ta lập tức chạy tới ép hắn nôn ra ngoài, chỉ vừa kịp lấy lọ nước muối loãng ta đem theo để sát trùng vết thương đưa cho hắn thì liền bị hắn kéo đè xuống giường.

Hắn bót chặt cổ tay ta:"Tại sao trước giờ nàng giấu ta chuyện cũ của nàng.

Nàng và Chiến Thần ở cạnh nhau lâu như vậy, có phải nàng sớm đã là nữ nhân của ông ấy rồi hay không? "Ta vốn không phải người nóng vội, chuyện gì xảy ra ta đều phản ứng rất chậm, ngay cả chuyện bị một nam nhân đè lên giường trong tư thế áo mặc chưa đến vai thế này cũng chẳng khiến ta lo.Ta trả lời:"Ta không giấu ngươi.

Ngươi cũng thấy những hậu bối sau này như ngươi được mấy ai biết chuyện này, trưởng bối dù có biết cũng không dám nhắc lại.""Vậy...chuyện nàng đến bên cạnh ta cũng là bởi vì ta là con của Chiến Thần sao?""Hứ! Phải là ngược lại mới đúng.

Ta hộ sinh cho mẫu thân ngươi vốn chưa từng nghĩ tới bản thân đang giúp tình địch.

Ta còn coi ngươi như con trai, đặt tên cho ngươi, trong lúc mẫu thân ngươi sức khỏe chưa phục hồi ta chính là người chăm sóc cho ngươi.


Ai ngờ ngươi lại là con của Chiến Thần và nữ nhân khác, khiến ta vô cùng hụt hẫng định quên đi chuyện bi hài này.

Ta trốn ngươi còn không hết cần gì đến gần ngươi.""Vậy có nghĩa là nàng từ chối tình cảm của ta chỉ vì Chiến Thần? Nàng còn yêu ông ta không? ""Ngươi đoán thử xem..."Hắn lại bóp chặt tay ta hơn, nghiến răng lại:"Ta thách nàng yêu Chiến Thần đó! Sơn Tiểu Văn ta hận nhất chính là hắn.

Đáng tiếc cuộc đời này của ta chỉ có hai nữ nhân quan trọng nhất, người đầu tiên là mẹ ta nhưng đã là của hắn, nữ nhân quan trọng thứ hai chính là nàng, có chết ta cũng không cho nàng ở cạnh lão Chiến Thần đáng chết đó."Sơn Tiểu Văn hiền lành giờ nhìn thật dữ tợn, ta nằm dưới người hắn, cơ thể hắn to lớn suýt chút nữa đã quên hắn từng được ta ẫm bồng trên tay.

Ta cố nhích người nhẹ qua, ta càng tránh hắn càng làm tới, quá mệt mỏi ta mới nói:"Ngươi xem ta là người quan trọng nhưng ta chưa hề xem ngươi đáng giá một đồng xu nào cả.

Cũng như ngươi nói đó, ta và Chiến Thần đã là người của nhau rồi.

Nếu ngươi không muốn rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, cha con cùng yêu một nữ nhân thì mau tránh xa ta một chút.""Nếu ta nói ta không tránh thì sao? Nàng không phải trước giờ vẫn xem ta là trẻ con hay sao.

Nếu quả thật nàng xem trọng chuyện tình cảm của ta thì nàng đã bỏ chạy ngay từ lúc ta kéo nàng xuống rồi.

Suy cho cùng nàng vẫn xem thường ta, nghĩ rằng ta bệnh hoạn yếu ớt chẳng thể làm gì được nàng.

Cũng có thể nàng vốn không tin ta thật lòng yêu nàng, ta nói cho nàng biết tại sao ta lại yêu nàng.

Nàng còn nhớ lần ở dòng suối nàng cứu ta lên không? Thật ra trước đó ta biết bản thân vô dụng cả đời chỉ có thể uống thuốc để sống nên đã muốn tự tử, giây phút cuối cùng trước cái chết ông trời lại để ta gặp nàng.

Cả một khoảng thời gian dài nàng bên cạnh ta không hề bị phát bệnh lần nào, tinh thần phấn chấn hơn hẳn.Ta ngày đêm nghĩ tới nàng, nghĩ nhiều đến mức trở nên u mê nàng không thể thoát ra được...ta mơ ước được ôm lấy nàng, được đặt nàng vào lòng của mình, được hôn lên môi nàng...".


Bình Luận (0)
Comment