"Ông đang nói gì vậy? Đừng nói những lời khiến cho Hàn Hàn hiểu lầm.
Ta và ông không có liên can gì cả!"Liêu Kỹ lắc đầu, thở dài: "Được..
Coi như con quên hết rồi, cũng xem như con là con người mới.
Cha con năm xưa vui thú hưởng lạc, khi chết rồi cũng không biết đã có con, con không giống cha, nếu giống, con đã không lụy tình như vậy.
Ta chỉ muốn nhắc nhở con, nữ nhân phàm giới con không thể bên cạnh được là vì sợ cô ta nguy hiểm, nhưng nữ nhân Ma tộc, con cũng không thể ở cạnh được vì chính con sẽ phải đau khổ.
Chưa nói đến gốc gác Ma tộc của ả, chỉ nói đến ả ta là miêu tộc, nữ nhân miêu tộc mưu mô xảo quyệt, nguy hiểm, khó đoán, lại là loài vô ơn, phụ tình, con sớm muộn gì cũng bị cô ta hại phải đau khổ cả đời."Tiểu Văn quát: "Im đi! Ta không muốn nghe!"Liêu Kỹ vẫn bình bĩnh đáp: "Ta chỉ nói, muốn nghe hay không thì tùy con.
Ta cứu cô ta rồi, nếu muốn ả nhanh chóng khỏe thì hãy cho ả uống nước ở hồ nước đằng kia, nó có thể giúp cô ta."Nói rồi với Tiểu Văn xong, hắn ta ném xuống giường một quyển sách, nhìn vào ta và nói:"Đây là sách cháu trai Quỷ Thiên Vương của ta để lại.
Ta đã phong ấn nó rất lâu rồi để tránh kẻ khác đọc được.
Bây giờ cô đọc đi, đọc rồi muốn giữ lại thì giữ, muốn đốt thì đốt, dù gì chủ nhân của nó cũng muốn quên hết cả rồi, nó có hay không cũng không quan trọng."Vừa thấy quyển sách đó, Tiểu Văn liền lập tức cầm lấy ném xuống gầm giường.
Hắn hốt hoảng nói với ta:"Đừng đọc, ông ta nhất định muốn lừa nàng.
Nàng đợi ta, ta lấy nước cho nàng."Nói rồi, hắn chạy tới hồ lấy nước cho ta.
Vào lúc này, lão già tên Liêu Kỹ đó lắc đầu ngao ngán nhìn ta:"Sau này khi rời khỏi đây, ta chỉ xin cô hãy quên hết quá khứ đi, Tiểu Văn đã thật sự muốn quên cả rồi, nó chỉ muốn tới thế giới này để bên cô, cho nó một cơ hội làm lại từ đầu.
Nó nhất định sẽ không ích kỷ, bồng bột nữa."Đã hết đau rồi nên ta ngồi dậy, giữ vững vẻ bất cần của mình ngoảnh mặt đi không muốn nhìn mắt tên yêu t hú xấu xí đó, hai tay nắm chặt lại:"Ta không quên được.
Hắn nợ ta một đôi mắt, phá hủy đời này của ta."Liêu Kỹ lại nói: "Đôi mắt đó không phải trả cho cô rồi sao? Trong tình yêu của hai người, cháu trai của ta là kẻ yêu nhiều hơn, nó không biết làm sao để bên cô nên mới khiến cô đau khổ.
Hiện tại Tiểu Văn đã thật sự hiểu và biết kiềm chế thú tính và cả dục vọng của mình.
Cô cho nó cơ hội một đời nữa.
Nếu muốn dứt tình không day dưa kiếp sau thì kiếp này phải sống hạnh phúc viên mãn, trọn nghĩa, trọn tình.
Có như vậy, hận thù mới không day dẳng truyền kiếp.
Cô hiểu ý ta nói không?""Ta chẳng còn hứng thú gì để vui vẻ cùng hắn cả.
Ông bảo ta làm sao viên mãn trọn tình đây?""Cô thừa biết Tiểu Văn cần gì mà.
Những thứ đó cô thừa sức cho nó được.""Những thứ ta cho hắn được, nữ nhân khác cũng có thể cho.
Tại sao lại phải là ta?""Vì nó yêu cô.""Hức! Ông đang ép ta sao? Ta còn quá nhiều việc phải làm, tương lai sẽ không nghĩ đến ai nữa.""Nếu như ta nói, ta có thể giúp cô hoàn thành bá nghiệp thì sao?"Nghe câu này ta bỗng có chút hứng thú, ta quay lại nhìn ông ta:"Ông nói gì?"Ông ta mỉm cười:"Quỷ tộc ở U Minh giới này sẵn sàng nghe lệnh của cô.
Chỉ cần cô đem đến hạnh phúc cho Tiểu Văn, ta chấp nhận làm tay sai cho cô.
Ngoài Quỷ Tướng Quân và Quỷ Thiên Vương cháu trai ta làm được việc giúp Quỷ binh của cô bất tử ra, vẫn còn ta làm được, ta cũng là huyết mạch chính thống, ta thừa sức để giúp cô.""Ông nói là thật sao?""Đương nhiên là thật.
Nhưng còn tùy vào nụ cười trên môi cháu trai của ta được bao lâu.
Cô hiểu ý ta không?"Tiểu Văn lúc đó đem nước tới, lão già kia cũng lùi lại rồi đi mất.
Ta im lặng suy nghĩ.
Cho hắn một chút tình cảm để đổi lấy đại nghiệp dường như ta cũng có lời, Quỷ tộc có nhiều yêu thú mạnh đến như vậy, có chúng ta không sợ bất kỳ một thế lực nào nữa.
Mối làm ăn này quá hời rồi phải không? Vừa suy nghĩ xong ta nhìn Tiểu Văn một lúc rồi đặt tay lên tay hắn, nhỏ giọng hỏi:"Ngươi có yêu ta không?"Tiểu Văn tỏ ra rất ngạc nhiên, trên má hắn vẫn còn nước mắt.
Hắn chưa kịp trả lời thì ta lại hỏi tiếp:"Ta từng gạt ngươi rất nhiều lần, từng nhốt ngươi trong ngục, từng muốn giết chết ngươi, vậy ngươi còn yêu ta nữa không?"Tiểu Văn không nói gì, hắn chỉ nhìn vào mắt ta.
Ánh mắt đó chính là câu trả lời rồi.
Lúc này ta chợt suy nghĩ, Quỷ tộc chịu giúp, con đường bá nghiệp không còn xa nữa.
Ta không nghe theo lời ông ta mà bỏ Tiểu Văn thì Tiểu Văn cũng sẽ không chịu bỏ ta, cứ để hắn ở bên cạnh sai vật rồi cho chút tình cảm là được.
Ta nhất định phải trả thù được bọn Thiên tộc.
Đang suy nghĩ thì Tiểu Văn đột nhiên cất tiếng nói:"Còn yêu.
Yêu rất nhiều."Ta giật mình ngạc nhiên.
Vậy là nãy giờ hắn im lặng là để suy nghĩ câu trả lời sao? Có cần nghĩ kĩ đến như vậy không? Chẳng lẽ tình cảm của hắn bị làm lung lay rồi nên phải tự đích chính thật kĩ với lòng.
Có làm sao thì ta cũng không hài lòng với cách trả lời này của hắn, trong lòng ta bực tức đánh nhẹ vào ngực hắn:"Ngươi trả lời lâu như vậy à? Muốn chết hay sao hả?"Hắn bị đánh nhưng lại không than đau mà tỏ ra rất kinh ngạc, mắt hắn mở to như trán ngập sức sống:"Nàng đánh yêu ta đó sao?"Ta bực bội nằm xuống giường rồi kéo chăn trùm đầu lại không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Không hiểu sao khi thấy ta như vậy hắn lại bật cười, giọng cười còn giống như rất hạnh phúc nữa.
Hắn nhẹ nhàng kéo chăn của ta xuống, khi ta quay đầu nhìn lại thì nhận được ngay ánh mặt yêu thương của hắn, hắn đưa chén nước dưới hồ cho ta, dịu dàng nói:"Nàng uống đi rồi hẵng ngủ."Ta cầm lấy chén nước đó ngóc đầu lên uống cạn rồi nhắm mắt im lặng giả vờ ngủ.
Thấy vậy hắn cũng không làm phiền ta nữa mà rơi khỏi giường.
Tuy rằng ta không nói gì nữa nhưng thật sự thì trong lòng ta vẫn chưa quên được cái chết của Di Nhi.
Nhìn Sơn Tiểu Văn bây giờ, ta chỉ hận không thể trả thù cho chính mình.
Hắn không nhớ ra chuyện xưa, không có nghĩa là hắn chưa từng làm gì sai.
Ta ghét hắn như vậy nhưng chẳng thể gạt bỏ được hắn, đáng hận!Ta nằm một lúc lâu không động đậy, chờ khi Tiểu Văn không còn lảng vãng gần ta nữa thì ngồi dậy nhặt quyển sách mà Liêu Kỹ đưa lên xem.
Dù sao thì thứ này ta cũng rất hiếu kỳ, không xem chắc ta sẽ khó chịu đến chết.Mở quyền sách ra, ta thấy một trang chữ dài: "Di Nhi, nàng dạy ta viết, bây giờ ta viết được rồi nhưng lại chẳng thể ngờ rằng ta thứ ta viết hiện tại là viết cho chính nàng.
Ta nhớ nàng lắm! Ta muốn hỏi nàng tại sao ta lại đau lòng như vậy? Nàng dạy ta cười, dạy ta cảm ơn, dạy ta xin lỗi, dạy ta cư xử, dạy ta khi nào nên khóc, dạy ta làm người tốt nhưng tại sao nàng chưa từng dạy ta phải yêu như thế nào mới đúng? Nàng chỉ giải thích với ta, khi yêu chính là cảm giác cả đời chỉ muốn bên cạnh một người là đủ, cả đời chỉ muốn bảo vệ người đó.
Sau này ta cảm nhận được, ta yêu nàng rồi nhưng cảm giác còn hơn cả những gì nàng nói.
Ta còn muốn thấy nàng cười, muốn ôm nàng lòng, muốn nàng chỉ có thể biết mỗi mình ta, muốn nàng vĩnh viễn chỉ nghĩ đến ta, kiếp này, kiếp sau, vạn kiếp nữa cũng chỉ muốn nàng thuộc về mình ta..
có phải ta yêu sai cách rồi không? Tại sao nàng chưa từng dạy ta kĩ về việc này, ta cần nàng dạy cho ta cách yêu, và hiện tại..
ta cũng cần nàng dạy ta cách buông bỏ nàng.
Nàng chết rồi, hoa Ban nở ta cũng chỉ ngửi được mùi hương mà không thể thấy.
Y phục của nàng ta đã may cho rất nhiều vậy mà lúc nàng rời xa ta để đến với nam nhân kia, nàng chỉ đem theo một bộ, đến lúc chết rồi nàng cũng không mặc y phục ta may cho nàng.
Đến lúc chết, nàng vẫn tin nàng đã sinh con cho hắn.
Nàng từng nói sẽ cùng ta nhau nhau cả đời mà..
Ta chỉ giúp nàng có lý do để quay về bên ta thôi, tại sao nàng lại hận ta? Cứ tưởng nàng sẽ nhờ ta giúp đỡ, sẽ dựa vào lòng ta mà nói rằng, nàng chán nhân gian kia rồi, nàng muốn bên cạnh ta sống ngày tháng êm đềm như trước.
Nhưng không, nàng lại chọn cái chết.
Nàng chết rồi, ta cũng không muốn sống nữa, nhưng ta biết, nàng vẫn sẽ trở lại.
Khi nàng trở lại, ta nhất định sẽ không để nàng đi nữa, nàng chỉ cần ở cạnh ta, sẽ không có nam nhân nào được chạm vào nàng, sẽ không có ai có thể khinh thường nàng.
Ta chờ ngày nàng trở về, ta tin sẽ có ngày đó bởi vì nàng từng hứa với ta, nếu có kiếp sau, nàng cũng sẽ đặt tên cho ta là Tiểu Văn, ta ở đây chờ tiếng gọi của nàng.."Ta mở mắt ra nhìn hắn:Sau trang thư viết đó lại là mấy bức tranh.
Bức thứ nhất vẽ một đứa trẻ đưa cho Quỷ Thiên Vương một cái kẹo, đứa trẻ đó chắc chắn là Di Nhi.
Xem xong ta liền bật cười lật qua trang tiếp theo.
Bức thứ hai vẽ Quỷ Thiên Vương đang cổng Di Nhi trên vai, nhìn rất vui.
Liên tiếp những bức tranh tiếp sau là những khoảnh khắc của hắn cùng với Di Nhi.
Những bức tranh tươi vui này là hắn vẽ trong lúc bị mùa ư? Tuy nét vẽ không được đẹp nhưng quả thực mang được vẻ gì đó tâm trạng rất u tối dù cho trong tranh đều là cảnh vui cười..
Xem hết những bức tranh đó, tới trang sau cùng ta lại thấy một dòng chữ:"Ta tìm được nàng rồi, Quỷ tộc có tục lấy mắt làm của hồi môn, hôn lễ của chúng ta, ta không đợi nổi đến khi nàng trưởng thành, mắt của nàng ta tạm giữ, cả đời này trong mắt nàng sẽ không còn ai ngoài ta."Đọc xong những dòng lưu bút của Quỷ Thiên Vương, ta bất giác thở dài nằm lăn ra giường.
Rồi một lúc sau thì nhắm mắt lại, muốn ngủ một giấc để thư giản tinh thần kiệt quệ này.
Nằm một hồi, ta vừa lân lân vào giấc ngủ.
Mấy canh giờ sau đó, ta thức giấc nhưng vẫn muốn nằm chôn người trong chiếc chăn dày, trong lỗ tai vẫn còn tiếng ồ ồ của gió thổi vào hang động, mùi máu tanh ở nơi này nồng thật.
Ta đột nhiên lại nghĩ, không ngờ ở đây cũng có giường ngủ nhưng những thứ đó không là gì cả bây giờ ta cảm thấy trên đời chẳng còn gì vui thú.
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên ta sực nhớ ra Đan Điểu Thành đang vắng chủ, ta lo cho thành nên vội bật dậy bỏ qua tất cả lén trốn Tiểu Văn đi về thành trước..