Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 12

"Một đại nam nhân lại sợ sấm chớp, thật là chết nhát." Ngồi bên bàn làm việc tại gia của anh mình, Lạc Văn miệng oán giận nhưng mặt lại đầy cảnh xuân. Cái tên kia, phỏng chừng giờ này còn nằm trên giường ?

Nhìn cậu em trên đỉnh đầu khắc bốn chữ "Ta thực thỏa mãn", Lạc Tư từ trong ngăn kéo lấy ra một tập văn kiện, vừa xem vừa thờ ơ nói : "Em thích hắn ?"

"Nào có ! Chỉ cảm thấy chơi rất vui thôi, anh chẳng lẽ không cho rằng như thế sao ? Em chưa bao giờ biết anh cũng sẽ cho người lưu lại cùng mình qua đêm." Trước kia chẳng phải đều làm xong liền đuổi đối phương ra ?

"Tìm được rồi." Lạc Tư chuyển đề tài, đưa xấp văn kiện cho Lạc Văn.

"Tìm được cái gì ? Này là gì ?" Lạc Văn nhìn đống văn kiện trong tay, phát hiện dĩ nhiên là hồ sơ của Hướng Nhất Phương.

"Lúc năm tuổi theo cha mẹ đến nông thôn ở, trên đường gặp dông tố, xem bị đất đá đè lên. Tuy rằng sau đó được cứu ra, nhưng chỉ có hắn còn sống." Lạc Tư phủi đống bụi trên tay, thấp giọng nói. "Sợ tia chớp, sợ sét đánh, còn sợ chỗ tối chật hẹp, cũng là do cái lúc đó lưu lại."

"Chậc ! Điều tra thật kỹ !" Lại xem hồ sơ trên tay, Lạc Văn đột nhiên nói, "A ! Ngay cả hồ sơ chữa bệnh cũng có, tính mù tạm thời ? Đây là gì ?" Đem vừa lật hồ sơ, vừa duỗi người, vừa hướng ngoài cửa. "Đi lạc !"

"Từ từ !" Lạc Tư từ trong ngăn kéo lại lấy ra một xấp hồ sơ khác, trên mặt viết hai chữ "Tố Vân." Từ bên trong lại lấy ra một tấm ảnh chụp đưa cho Lạc Văn.

"Đây là gì ?" Lạc Văn nhìn tấm ảnh trong tay. "Người phụ nữ này là ai ?"

"Đem cái đó cho tên kia." Chuyện tối trọng yếu trước mắt chính là khiến nam nhân cam tâm tình nguyện ở chỗ này.

"Vợ hắn ?" Lạc Văn nguy hiểm nheo mắt, nhìn chằm chằm người phụ nữ mang thai trong tấm ảnh. "Anh, sao em chưa thấy con nợ này ?"

Lạc Tư đem hồ sơ nhét vào trong ngăn kéo, hướng Lạc Văn cười : "Đó là bởi vì ả đã đi rồi." Từ ba tháng trước, cũng đã được một người đón đi rồi.

"Như vậy à, hiểu rồi." Lạc Văn hướng anh trai mình cười nói : "Bị hắn biết thì làm sao bây giờ ? Cái tên kia nói thực không chừng sẽ phát hỏa, chính mình nhẫn nhục chỉ vì muốn cứu vợ ra, nhưng lại bị người khác giành trước."

"Cảm thụ của hắn ?" Lạc Tư cười khinh miệt lạnh lùng nói, "Chúng ta là mèo, hắn là chuột, đây là trò chơi" Một đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lạc Văn, "Không cần suy nghĩ nhiều quá."

Ánh mắt Lạc Tư muốn nói gì Lạc Văn đều hiểu, cậu hừ một câu lắc lắc tấm ảnh : "Biết rồi !" Sau đó liền rời khỏi thư phòng của Lạc Tư.

"Người nam nhân đầu tiên làm cho Tiểu Văn cảm thấy hứng thú !" Trong thư phòng, Lạc Tư cúi đầu trầm tư, "Nam nhân này..."

Không biết đã mơ thấy bao lâu ? Trong chiếc xe hỗn loạn tràn ngập tiếng hét của ba mẹ, không gian nhỏ hẹp hắc ám một mau, chính mình gắt gao lui vào trong thân thể ba mẹ làm thành tường vây, tiếng sấm, tiếng mưa rơi, tiếng đất đá đè ép cứ thật lớn vang đầy tai. Lúc sau, chỉ có hắn còn sống. Nhưng ác mộng thời ấu thơ cứ thế qua mấy chục năm vẫn như vết sẹo trên người.

Được ôm lấy trong thống khổ, có thể làm cho người ta thả lỏng. Tối hôm qua, đại khái chính là như vậy. Hiện tại hồi tưởng lại một chút, Hướng Nhất Phương chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ, tối hôm qua không chút phản kháng, còn có hơi hưởng thụ sự ôn nhu sao ? Chỉ cần suy nghĩ một chút, ngón tay lại run rẩy, tay đứt ruột xót, lòng hắn cũng run rẩy.

Như thế nào có thể.... cơ mà, Lạc Văn như thế nào còn chưa trở về ? Hướng Nhất Phương ngồi bên giường ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, dương quang nhu hòa như lòng người ấm áp. Hắn đang đợi, chờ thanh niên kia mang ảnh Tố Vân đến, hắn cũng không nghĩ tới yêu cầu muốn xem ảnh chụp cư nhiên dễ dàng được đáp ứng.

Tâm thần có chút không yên, Hướng Nhất Phương tự mặc quần áo, ở trong này buồn bã cũng không phải là biện pháp, đi ra ngoài hít thở không khí, sẽ làm cho thần trí thanh tỉnh. Quyết định như thế hắn mang kính mắt vào rồi mở cửa ra khỏi phòng, lúc xoay người đóng cửa thì đột nhiên đụng vào một người.

"Thực xin lỗi." Hướng Nhất Phương một tiếng giải thích, ngẩng đầu phát hiện lại là "người mới" mà tl đã chỉ cho mình xem, quả nhiên là một thiếu niên rất đem.

"Không có mắt à ?" Thiếu niên mắng to, thoáng nhìn căn phòng phía sau nam nhân, sau khi kinh ngạc lại lấy một ánh mắt lãnh khốc khinh miệt nhìn hắn, loại ánh mắt này làm cho Hướng Nhất Phương có chút khó chịu, giống như ở trên cao nhìn xuống đánh giá động vật trong vườn thú, thiếu niên hừ lạnh một câu : "Con chuột mà Lạc tiên sinh nói hóa ra là người, quả nhiên vừa già lại vừa xấu, vẫn là con chuột không có mắt."

Địch ý của đối phương làm Hướng Nhất Phương sửng sốt, hắn thật không biết đối phương hóa ra là biết hắn, nhưng cái câu "con chuột" kia làm hắn rất không thoải mái, không cần phải nói cũng biết "Lạc tiên sinh" kia chính là Lạc Tư. Một người bề ngoài nhu hòa, nhưng bên trong lại vô cùng lãnh khốc.

Không muốn xảy ra cãi cộ, Hướng Nhất Phương cũng không buồn nhìn tới đối phương liếc mắt một cái, thiếu niên cũng không buông tha ngăn chận đường đi của hắn, cười lạnh nói : "Ngươi vừa rồi đụng phải ta, như thếnào nói lời lễ phép cũng không hiểu ?"

"Thực xin lỗi." Cùng lắm thì lặp lại là tốt rồi.

"Không thành ý, phải quỳ xuống xin lỗi." Thiếu niên oán hận nhìn chằm chằm nam nhân, Lạc Văn cho tới bây giờ cũng không để ý đến nó, dựa vào cái gì lão nam nhân này có thể ở trong phòng cậu ấy qua đêm ?! Thiếu niên ngang ngược kiêu ngạo thầm nghĩ phải cho nam nhân rất dễ bắt nạt trước mắt này một chút ra oai.

Nhưng nam nhân tính tình tuy rằng tốt, không có nghĩa hắn thực yếu đuối. Xem đối phương rõ ràng là kiếm chuyện, Hướng Nhất Phương ở trong lòng thở dài, hắn cũng không biết làm gì chọc giận người này : "Tôi đã xin lỗi, nhận hay không là chuyện của cậu, xin lỗi không tiếp chuyện."

Gặp nam nhân muốn rời đi không để ý tới mình, thiếu niên chỉ cảm thấy càng tức giận, tát một cái vào mặt nam nhân. Trên mặt một trận nóng bỏng, Hướng Nhất Phương không ngờ đối phương cưu nhiên lại vô lý quá đáng tới vậy, trong lòng cũng hơi bực.

"Thực xin lỗi nhe, ta thấy trên mặt người có ruồi, muốn giúp ngươi đuổi đi." Thiếu niên vẻ mặt khờ dại vô tội cười nói, cười tủm tỉm nhìn nam nhân bộ dáng đang muốn phát hỏa lại nhịn xuống. "Ta đã xin lỗi, nhận hay không là chuyện của ngươi." Sau đó lại hung hăng trả lại một câu làm cho Hướng Nhất Phương á khẩu không đáp lời lại.

"Ngươi làm gì ?" Lạc Văn trở về vừa lúc thấy qua thiếu niên đánh Hướng Nhất Phương, nhìn thấy nam nhân bị đánh, trong lòng lập tức nổi trận lôi đình, hai bước đi qua hung hăng tát thiếu niên một cái, lực đạo của cậu có chút lớn hơn thiếu niên, nhưng lại khiến thiếu niên ngã lăn ra đất.

"Tiện nhân !" Lạc Văn từa hồ cồn muốn đá thiếu niên một cái, Hướng Nhất Phương vội vàng bắt lấy chàng thanh niên đang phát cuồng. "Cậu ta còn nhỏ, cậu làm gì vậy ?"

Thiếu niên cuộn mình trên mặt đất ôm lấy hai má thấp giọng khóc làm cho Hướng Nhất Phương có chút không đành lòng, Lạc Văn quay lại trừng mắt nhìn Hướng Nhất Phương một cái, cả giận nói : "Nó bất quả chỉ là một món đồ chơi, thay nó cầu xin gì chứ ? Tiện nhân không ngoan thì ta muốn đánh là đánh ! Bất quả chỉ là một đứa bán thịt, còn tưởng rằng mình là cậu ấm thiếu gia à ?"

Lời này tuy rằng nói cho thiến niên nghe, nhưng Hướng Nhất Phương cũng có thể nghe được, nói đến thì hắn cùng thiếu niên cũng chỉ một loại, nghe được câu nói của Lạc Văn thật ra lập tức đem hắn đánh tỉnh.

Đúng vậy, ở trong mắt bọn họ, hắn bất quá cũng chỉ là một món đồ chơi.

Lạc Văn tâm tính có chút thô lỗ không ý thức được nam nhân đang cứng người, hướng thiếu niên nói vài câu uy hiếp rồi vừa lôi kéo nam nhân vào trong phòng : "Thật sự là, lớn như vậy còn bị con nít khi dễ." vừa xem xét nam nhân, hoàn hảo, thiếu niên khí lực không lớn lắm, cũng không có gì trở ngại.

Ta cũng không cho các ngươi khi dễ sao ? Hướng Nhất Phương trong lòng cười khổ một câu. Nhìn thấy Lạc Văn đang thoa thuốc cho mình bộ dạng khẩn trương, trong lòng giống như ngũ vị đang đổ vào lộn xộn một mảnh, không biết là tư vị gì.
Bình Luận (0)
Comment