Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 2

"Lão nhà quê !" Trông thấy Hướng Nhất Phương lưng đeo đồ đạc ngu ngốc đang trợn mắt há hốc mồm, Lạc Văn châm chọc một câu rồi nói với người hầu : "Các ngươi đem hắn đi tắm rửa đi, thật sự là vừa bẩn vừa thối !" Nói xong liền giống như tránh đi ruồi bọ cùng Lạc Tư đi vào trang viên.

"Xin mời bên này." Mấy nữ phó mang theo ánh mắt kỳ lạ nhìn Hướng Nhất Phương, Hướng Nhất Phương cười khổ một tiếng đi theo mấy nữ phó đi tới phòng trong trang viên.

Căn phòng không lớn lắm, nhưng lại hết sức xa hoa, tựa như Hướng Nhất Phương ngẫu nhiên đi ngang qua một hoàng cung giống như trên truyền hình, những người này thật sự là rất có tiền, cơ mà loại loại phòng hoa lệ này hắn nhìn lại không thích.

"Đây là phòng của ngài, phòng tắm ở trong này, nước chúng tôi đã chuẩn bị rồi, quần áo tắm rửa ở trong này, chúng tôi đi ra ngoài, có việc gì xin gọi chúng tôi." Mấy nữ phó đem một bộ quần áo màu trắng đặt trên một cái giường lớn, lạnh lùng nói.

"Xin cám ơn." Xuất phát từ lễ phép, Hướng Nhất Phương nói mấy lời cảm tạ với nữ phó, bọn họ như cả kinh, mỉm cười có chút ngượng ngùng rồi rời khỏi phòng, vẻ ôn nhu bất ngờ của nam nhân làm cho họ có chút lúng túng.

Mở cửa phòng tắm, nhiệt khí ấm áp ào ào đánh tới, hắn đã vài ngày không tắm, không phải hắn không thích sạch sẽ, ngược lại hắn còn là một người thích tắm rửa, nhưng là vừa sầu lo cho vợ con vừa không có tiền, ngày bận rộn làm cho hắn có điều kiện tắm rửa.

Nam nhân đưa tay xoa xoa làn nước tắm nóng hầm hập, gỡ xuống cái gọng kính đen thật to, bỏ đi quần áo rồi chui vào trong bồn tắm lớn, tuy rằng đúng là đối phương xem người vì ghét bỏ bản thân bị lây bẩn mới cho hắn đi tắm, nhưng một tắm một cái cũng thật thoải mái.


"Anh, gì chứ muốn đem con chuột bẩn kia về ?" Hơn nữa là cái loại vừa già vừa bẩn lại vừa thối, nhìn khiến cho người ta chán ghét ! Mắt Lạc Văn cột vào cái đồng hồ báo thức trên giường oán giận nói, "Tắm rửa một cái cũng chậm như vậy !"

Kỳ thật Hướng Nhất Phương đi tắm bất quá chỉ mới khoảng mười phút mà thôi. Lạc Tư vẻ mặt thần bí cười nói : "Em không thấy người đàn ông này rất thú vị sao ? Tuy rằng vừa già vừa bẩn, nhưng thanh âm cũng rất dễ nghe, ôn nhu, từ tính, giống như một quý tộc tao nhã."

"A ? Em cũng không cảm thấy mục đích của anh đơn giản nhưu vậy đâu !" Anh của cậu bề ngoài ôn nhu, kì thực lại là tên độc ác như ma quỷ.

"Chỉ là đột nhiên cảm thấy hứng thú thôi, một con chuột con mà thôi, chơi chán thì vứt đi." Đáng tiếc chuột vẫn hoàn chuột, dù thế nào vẫn là con cụuột. Lạc Tư từ sô pha đứng lên, vừa đi một bên vừa nói với Lạc Văn, "Ta đi thăm Tiểu Liễu, em đi nhìn xem con chuột của chúng ta thế nào."

Nhìn bóng dáng Lạc Tư đi khuất, Lạc Văn bất mãn rên rĩ, cậu chỉ là không rõ anh của mình thích chơi bời gì với nam nhân, đẹp một chút thì còn có thể nhận, đằng này lại là cái đại thúc càng nhìn càng ghê tởm !

"Con chuột đáng chết, về sau nhất định hảo hảo hành hạ người, hừ !" Lúc nghĩ cũng không biết bất giác đi tới phòng tắm của Hướng Nhất Phương, mấy nữ phóng đứng ngoài cửa.

"Còn ở trong ?"

"Vâng ạ."

Chậm thế à ! Lạc Văn huy phất tay làm cho bọn người hầu đi xuống, một bên lớn tiếng mắng nói : "Lão nhà quê ! Ngươi bị chết đuối rồi à ?!" Ba một tiếng cửa mở ra, Lạc Văn đang muốn mở miệng mắng bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh không nói nên lời."

"Không.... không biết xấu hổ." Hướng Nhất Phương lúc đi vào tắm rửa đã quên đem quần áo vào, vừa mới đi ra mặc quần áo thì Lạc Văn liền xông vào.

Da thịt hàng năm đều ánh nắng mặt trời chiếu vào nhiễm một tầng mật ong sáng bóng, dưới da thịt bóng loáng là một cơ thể cân xứng, mềm dẻo đến không ngờ, như một cái roi da bọc sáp, vừa căng mọng mà chọc vào người. Bị ánh mắt kỳ quái của Lạc Văn làm cho khó chịu, Hướng Nhất Phương vội đem quần áo mặc vào, che đậy một cảnh xuân quang.

"Dáng người cũng thật không tồi !" Nhìn tháy nam nhân đầu tóc lộn xộn nhỏ giọt nước, Lạc Văn bắt chéo tay dù âận vẫn ung dung nhìn nhìn nam nhân thay đổi quần áo, hình thể hoàn mỹ cứ như vậy mà phác họa ra, cao gầy mà cân xứng.

Bởi vì không có mang kính, tóc dính nước cũng dính vào trên mặt, Hướng Nhất Phương nhìn không rõ vừa nói "Xin lỗi," vừa sờ soạng cái mắt kính.

"Tìm cái này ?" Lạc Văn cầm lấy cái kính gọng đen lắc lắc trước mặt Hướng Nhất Phương.

"Cám ơn !" Ánh mắt mê hoặc bị giọt nước che mờ của Hướng Nhất Phương như nước biển nheo lại để nhìn rõ ràng hơn, con mắt khép hờ lại làm cho Lạc Văn một lần nữa ngây dại.

Không bị tóc che cùng kính mắt to, hêện ra ở trước mắt cậu lại là một dung nhan anh tuấn nam tính đầy mị lực, ngũ quan như được điêu khắc mà nhu hòa, nhất là đôi mắt nâu đen, giống như nước suối, tinh khiết mà sâu thẳm, giống như muốn đem người ta hút vào.

Nam nhân như vậy, làm cho Lạc Văn tức giận không lý do, cậu đầu nhiên trầm mặc, đem mắt kính đưa cho Hướng Nhất Phương : "Thay đồ đi ! Còn có, xõa tóc ra, mắt kính cũng đeo vào !"

"Cái gì ?" Hướng Nhất Phương còn chưa kịp phản ứng, Lạc Văn đã muốn nổi giận đùng đùng phá cửa đi ra. Kẻ có tiền có phải đều quái như vậy ? Đeo mắt kính vào, hắn lắc đầu khó hiểu, chữ khỏi cho người rồi rời đi là được !

Ngoài cửa, Lạc Văn nuốt nước miếng một cái, tức giận lầm bầm : "Ta như thế nào có thể đối với một lão già già cảm thấy hứng thú ! Con chuột chết tiệt...."

Hướng Nhất Phương sau khi mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, đeo kính gọng đen đã không còn dáng vẻ quê mùa, cũng che dấu đi mị lực của mình, tựa như một học giả cơ trí, ôn như mà bác học.

Cho nên lúc Hướng Nhất Phương như vậy xuất hiện ở trước mặt Lạc Tư, Lạc Tư thiếu chút nữa không nhận ra, sau khi cao thấp đánh giá một phen liền mỉm cười hài lòng : "Tiểu Liễu, đây là bác sĩ ta tìm cho em."

Hướng Nhất Phương nhìn thấy Tiểu Liễu ngồi ở trên giường trong lòng có chút kinh ngacc, người có thể coi là câu bé này thoạt nhìn chỉ mới mười sáu mười báy, gương mặt lại cực kỳ tinh xảo, giống như búp bê, nhưng sắc mặt tái nhợt, thể chất thập phần suy yếu.

Cậu bé bởi vì không thể quay đầu chỉ nhìn Hướng Nhất Phương liếc mắt một cái, nhưng rất nhanh bị khí chất nho nhã của đối phương hấp dẫn, trên mặt cũng dịu đi.

"Bị sái cổ tuy rằng chỉ là bệnh nhỏ, nhưng không phải tự nhiên mà bị." Hướng Nhất Phương đi qua, lấy từ trong bao quần áo ra một bộ hoa mai châm, "Làm phiền lấy một chút nước ấm cùng khăn mặt." Sau khi nói xong, nam nhân đã muốn hoàn toàn nhập vai người bác sĩ, gặp câu bé nhìn hoa mai châm có chút sợ hãi liền ôn nhu nói : "Đừng sợ, không đau."

"Bình thường bả vai có hay đau không ?" Lời nói của Hướng Nhất Phương giống như câu thần chú làm cho cậu bé thả lỏng, liền "ừm" một tiếng coi như trả lời, Hướng Nhất Phương tiếp tục giải thích nói : "Bả vai đau là bởi vì cứ giữ một tư thế trong một thời gian dài không thay đổi, nghĩa là máu có lưu thông thì mới thong thả, máu ít mà ngưng trệ thì thành tụ máu, từ nhức biến thành đau, sau đó thì cơ thể cứng ngắc." Dùng khăn ấm bao phủ lấy cổ của cậu bé, hắn tiếp tục nói, "Cứ kéo dài như vậy khiến máu khoogn lưu thông, đến ngày gió lạnh thì thành sái cổ. Hơn nữa nếu thường xuyên như vậy, tim cung cấp máu cũng không đủ, đối thân thể cũng không tốt. Tôi hiện tại giúp câu đem tụ máu tản ra, rồi mát xa ruột non, như vậy sẽ chóng khỏi, về sau chú ý phải vận động nhiều hơn."

Nam nhân một bên vừa mát xa cho câu bé vừa nói, thanh âm ôn nhu, hơn nữa bàn tay ôn hòa hiền hậu, làm cho ngươi ta không tự giác trầm tĩnh lại, khiến người ta như rơi vào bẫy.

"Tốt rồi, giờ thử cử động xem."

Cậu bé thử xoay tròn cổ, kinh ngạc phát hiện đã hoàn toàn chữa khỏi !

"Thật là lợi hại...." Tiểu Liễu kinh ngạc nói.

Thủ pháp như vậy ngay cả Lạc Thị huynh đệ cũng vài phần kính trọng, nam nhân này thật sự là có bản lĩnh sao.
Bình Luận (0)
Comment