Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 20

Nơi Hướng Nhất Phương muốn đi, Hắc Ngân biết.

"Không tắm rửa lại à ?" Quần áo bên người đã nhàu cả, một phần còn bị xé rách, mà vài nơi trên người nam nhân cũng bị nhánh cây quẹt vào lấm tấm vết máu, thấy thế nào cũng thực thảm hại.

Đối với "hảo tâm đề nghị" của Hắc Ngân, Hướng Nhất Phương chỉ nói một chữ "Không", vẫn như trước nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ. An toàn rời khỏi Lạc phủ, đi vào thành phố lớn đèn màu bảy sắc, đèn neon ban đêm cứ không ngừng chiếu sáng, lại càng xông ra hơi thở lạnh lẽo của thành thị.

Mộ Phi cùng Lạc Tư ở trong vòng lẩn quẩn nổi tiếng không vừa mắt nhau, trên thương trường giờ đánh về cả cuộc sống. Cùng sinh hoạt trong một thành phố, không thể không nói bọn họ thật đúng là quái dị, rõ ràng cùng đối phương đối địch như vậy, còn cố tình phải ở cùng một thành thị.

Đối với Hướng Nhất Phương sinh ra hứng thứ, nhất là ngày đó qua Lạc Phủ bị Lạc Tư cự tuyệt cho gặp Trung y đại thúc, Hắc Ngân liền ngầm điều tra một chút nam nhân này, nam nhân hóa ra có liên quan đến Mộ Phi.

"Tới rồi." Dừng xe lại, khách sạn xa hoa phía trước chính là nơi Mộ Phi thường xuyên đến ở tạm, "Muốn ta cùng người vào không ?" Hắc Ngân cười nhìn nam nhân.

"Không cần đâu, cám ơn." Thanh âm của nam nhân có vẻ mệt mỏi mà vô lực, rồi lại lộ ra một phần cố chấp.

Vẻ cố chấp làm cho Hắc Ngân đột nhiên có chút khó chịu : "Cảm ơn ? Đây là một phần của giao dịch, cảm tạ ta làm cái gì, ta chỉ người xấu mà thôi !" Hắc Ngân thay nam nhân mở cửa ra.

Hướng Nhất Phương quay đầu lại..... nhìn Hắc Ngân một cái, Hắc Ngân như trước cười híp đôi mắt hồ ly, sau khi cùng nam nhân xuống xe lại lầm bầm lầu bầu : "Thật là, gì chứ dùng ánh mắt trong suốt như vậy nhìn ta, thật có cảm giác tội lỗi......."

Hắc Ngân chạy xe, không có rời đi, mà là tắt thuốc đứng ở một bên, âm thầm nhìn chăm chú nhất cử nhất động của nam nhân.

Vì cái gì ta muốn đến nơi này ? Đứng ở một bên bồn hoa có thể che chắn thân mình, Hướng Nhất Phương đứng lặng mơ hồ ngắm khách sạn hoa lệ.

Cơn giãy dụa phức tạp trong lòng hắn, tránh ở sau bồn hoa không thể đi ra nửa bước, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, không biết suy nghĩ cái gì.

Ban ngày tuy rằng nóng, nhưng ban đêm tựa hồ càng lạng, cơn gió rét lạnh vù vù thổi vào trong ống tay áo, hắn thủy chung vẫn lẳng lặng nhìn, giông như đang chờ đợi cái gì.

Cho đến lúc.......... một chiếc xe có rèm che đứng ở trước cửa khách sạn, một nam tử hình dáng lạnh lùng cao gầy trừ trên xe đi xuống, Hướng Nhất Phương đột nhiên khẽ run mình, là cậu ấy........... Là đứa trẻ trước kia cứ thích bám lấy hắn, theo năm tháng trôi qua bất tri bất giác đã lớn dần thành một nam tử vĩ đại, anh khí bức người.

Thằng đồ tể này..... Cậu ta càng ngày càng vĩ đại, đây là ý nghĩ của Hướng Nhất Phương khi nhìn thấy nam tử. Bất tri bất giác, Hướng Nhất Phương từ phía sườn biên bước ra từng bước.

Ta có nên đi đến không ? Trong lúc do dự, trên xe lại bước xuống một nử tữ xinh đep đang đỡ lấy bụng, nữ tử trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, điều này khiến Hướng Nhất Phương thu hồi bước đi, một lần nữa trở về nơi có thể che lấy thân ảnh của mình trong bóng đêm.

Nguyên lai Tố Vân thật sự ở bên cạnh tên nhóc này, thoạt nhìn....... thực hạnh phúc.

Nam nhân lặng lẽ trộm nhìn Tố Vân cùng Mộ Phi, vốn tưởng rằng bọn họ nhanh chóng đi vào khách sạn, dù sao bên ngoài có hơi lạnh, nhưng người con trai anh tuấn cách đó không xa lúc nữ tử tiếng vào khách sạn vẫn như cũ đứng ở bên ngoài, trên mặt mang thẻ vẻ nghi hoặc, như là đang tìm kiếm cái gì, có một chút không xác định, trong đôi mắt kiên nghị không che dấu vẻ chờ đợi cùng khao khát.

Phần chờ đợi cùng khát khao kia, làm cho nam nhân có chút run sợ, giống như bị chuốc rượu, vựng vựng hồ hồ như bị gió lạnh thổi vào lý trí.

Đến lúc phải đi rồi, trở lại cái thôn nhỏ, lại tiếp tục cuộc sống thường thường thản nhiên của hắn.

Đầu thực choáng váng, Hướng Nhất Phương xoa xoa cái đầu càng ngày càng nặng, trong đôi mắt vẫn nhìn người con trai đứng ngoài khách sạn, lắc lư đưa chuyển thân mình, từng bước từng bước bước đi, hạnh phúc của bọn họ, chính mình không với tay tới được.

Hắn không biết, lúc hắn xoay người, đôi mắt kiên định kia đã muốn bắn về phía hắn.

"Nhất Phương, là anh sao ?" Một tiếng kinh hỉ không kềm chế được la lên khiến tấm lưng kia giật mình, cũng đồng dạng trong bóng đêm hiện ra cái nhìn chăm chú của một con hồ ly.

Hướng Nhất Phương không dám quay đầu lại, nghe đến thanh âm quen thuộc kia bản năng lại chạy nhanh lên. Vô luận thế nào, cũng không thể cho tên nhóc ấy nhìn thấy mình.

Mà nguyên lai Mộ Phi đang nghi hoặc nhìn về phía thân ảnh lảo đảo kia nghe thấy tiếng mình càng bước nhanh hơn, đã càng tin chắc ý nghĩ của mình, không biết người kia đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì đã đến nơi này còn không dám đi ra gặp mình ?

"Nhất Phương ! Đứng lại ! Anh đi đâu vậy ?" Mộ Phi phát cuồng chạy về phía nam nhân đang lảo đảo chạy trốn.

Nhất định đã xảy ra chuyện gì, bằng không người nọ không thể chỉ ở một bên lén nhìn mình, còn không dám đi ra gặp ! Một khắc vừa xuống xe, chàng liền cảm thấy được một cỗ hơi thở quen thuộc ở gần, cũng có người đang lặng lẽ nhìn chàng ! Chuyện duy nhất có thể biết được lúc này là chàng không thể để cho kẻ kia liền như vậy rời đi !

Thanh âm phía sau càng ngày càng gần, mọi vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ, hai chân cứ như đá càng ngày càng nặng, Hướng Nhất Phương chỉ biết theo bản năng chạy về phía trước, còn muốn chạy đến nơi nào, hắn căn bản không biết.

"Đi lên !" Nhưng vào lúc này một chiếc xe thể thao đứng bên cạnh nam nhân, Hắc Ngân mở cửa xe đem Hướng Nhất Phương túm vào trong xe, nhanh chóng đề xe chạy đi.

Trơ mắt nhìn nam nhân bị xe cướp đi, Mộ Phi mắng to một tiếng xoay người bỏ chạy đến xe của mình, Tố Vân nghe tiếng nghi hoặc hỏi : "Anh Phi, xảy ra chuyện gì ?! Anh đi đâu vậy ? Anh Phi !"

Nữ nhân lớn tiếng hô, đáp lại lời cô chỉ có tiếng ô tô khởi động chạy như bay.

"Có phải..... Hướng đại ca không ?" Tố Vân lăng lăng đứng ở bên ngoài, cúi đầu vuốt ve cái bụng đã muốn hiện rõ, cô đích thực đã nghe Mộ Phi gọi to tên của Hướng Nhất Phương.

Chắc là thế, cũng chỉ có Hướng Nhất Phương mới có thể làm cho Mộ Phi kích động như vậy, khiến cho nam tử thường ngày bình tĩnh âm trầm mất đi khống chế, trở nên nôn nóng bất an.



Từ khi biết Hướng Nhất Phương đến trong thành phố tìm mình, Mộ Phi mỗi ngày liền phái người đi tìm Hướng đại ca, nhưng tìm hơn một tháng vẫn không hề có tin tức. Tố Vân bản thân vui vẻ gặp được Mộ Phi cùng lúc cũng thực lo lắng, lo lắng mất đi bóng dáng vẫn thường hay chăm sóc mình của Hướng Nhất Phương, nhưng lúc này giờ phút này, làm một người phụ nữ, trong lòng cô có chút chua xót.

"A, thật mạo hiểm nha !" Dựa vào kỹ thật cao siêu đem Mộ Phi gắt gao bám theo sau chạy lệch qua một bên, Hắc Ngân tâm tình tốt khe khẽ hát, cái thằng Mộ Phi kia đúng thật là không muốn sống, chạy nhanh như vậy !

"Ha ha ha.... Ngẫm lại cũng rất thú vị, ngươi nói gì đi đại thúc ?" Sau một trận cười điên cuồng không ai đáp lại, Hắc Ngân nhìn Hướng Nhất Phương đang ngã vào trên xe, phát giác có chút bất ổn nói, "Đại thúc à ?" Tay đưa tới đẩy đảy, cũng không hề có phản ứng.

"Xì ! Xỉu rồi à......." Sờ sờ cái trán của nam nhân, Hắc Ngân nhíu mày, "Rõ ràng là thầy thuốc còn không biết tự chăm sóc bản thân, thật là dọa người !"

Trong xe, Hắc Ngân lại nhìn nam nhân, đôi mắt hồ ly sau một trận tính kế cười hì hì tự nhủ : "Không bằng làm cho Mộ Phi biết chân tướng đi, đến lúc đó nhất định cùng tên Lạc Tư kia đánh nhau, ngẫm lại còn có thú nha, ha hả !"
Bình Luận (0)
Comment