Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 48

Trong khu plaza của thành phố A, một nam tử anh tuấn cao một 1m8 hưng trí bừng bừng mang theo từng kiện từng kiện quần áo đổi tới đổi lui, tư thế kia làm cho các mỹ nữ cuồng mua sắm bên cạnh cũng không bằng.....

"Nhất Phương à, lại đây nhìn xem thế nào ? Tôi cảm thấy cà vạt này thật xứng với anh." Rầm một tiếng bao lớn bao nhỏ trong tay bị ném xuống dất, Mộ Phi cầm lấy một chiếc cà vạt màu xanh đậm ướm lên người Hướng Nhất Phương, khóe mắt giương lên, hướng mỹ nữ bán hàng bên cạnh nói : "Gói lại giúp tôi."

"A Phi à, đủ rồi, đừng mua, tôi làm sao mặc được nhiều như vậy ?" Hướng Nhất Phương một bên không khỏi cười khổ thở dài, hắn nhưng cho tới bây giờ không biết một người đàn ông cũng có thể cuồng mua sắm, "Chúng ta sắp kết hôn, như thế nào cũng phải sửa soạn lên cho anh chứ."sau đó lập tức lái xe đến một cửa hàng thực sự chói mắt.

Hướng Nhất Phương tùy tay cầm lấy bảng giá của đống quần áo kia mà bắt đầu trừng mắt, trong tay như đang cầm củ khoai lang nóng hổi làm rơi xuống, đống quần áo nho nhỏ kia mà giá đều đã mấy tháng lương ! Vòng vo vài vòng, đống quần áo ở đây đều yết giá trên trời, nam nhân là như thế nào cũng không dám mua.

Cô gái bán hàng vẫn cười đi bên cạnh giới thiệu cái này giới thiệu cái kia cho nam nhân, khiến cho Hướng Nhất Phương mua cũng không được, không mua cũng không được, Mộ Phi ở một bên nhìn thật lâu rốt cục nhịn không được chạy tới, tùy tay chọn lấy vài món không tồi giúp nam nhân vào phòng thay quần áo, không để ý đến nam nhân mãnh liệt kháng nghị đem Hướng Nhất Phương nhét vào, cười uy hiếp nói : "Hoặc là thay quần áo, hoặc là ngay tại nơi này làm."

Kết quả không hề nghi ngờ, Hướng Nhất Phương một cước đá Mộ Phi đi ra ngoài, bắt đầu từ từ chặng đường dài của mình, thử quần áo xong rồi còn thử giày, giày xong rồi còn có mắt kính, kính mắt xong rồi lại là đồng hồ, đồng hồ xong rồi lại là khăn quàng cổ, khăn quàng cổ xong rồi là áo ngủ...... thứ áo ngủ mà Hướng Nhất Phương như thế nào cũng không muốn mặc.

Mộ Phi càng mua càng hưng phấn, không chút nào để ý hắn, cứ như một đứa trẻ cùng người vợ nhỏ đông một đống tây một đống bế một đống, tóm lại gặp một cửa hàng thuận mắt liền lôi kéo nam nhân đi vào, bao bao quăng xuống mặt đất, đem Hướng Nhất Phương đẩy vào phòng thử đồ, sau đó lại ôm một đống quần áo đi ra.

Mỗi lần nhìn xấp tiền đi ra, tâm của Hướng Nhất Phương liền đau một chút, một chút xấp kia, là cả một đống tiền. Mộ Phi không sợ đau lòng, Hướng Nhất Phương cũng vẫn đau, kẻ có tiền thật không coi trọng đồng tiền.

Hiện nam nhân vừa đi vào một cửa hàng khác, đôi mắt kính đen che nửa mặt đã thay bằng một đôi kính gọng vàng, trên người mặc âu phục hiển hiện khí chất nho nhã của nam nhân,ừ, đúng rồi, lúc trước còn bị Mộ Phi bắt thả tóc ra, tóm lại hiện tại đứng kế Mộ Phi cũng không thua kém chút nào, hai nam nhân một đường hấp dẫn không ít cái nhìn.

Thế còn quần áo trước kia của Hướng Nhất Phương đâu ? Hướng Nhất Phương cũng đi hỏi Mộ Phi, Mộ Phi giả ngu nói không biết, sau đó đi tới đi tới, Hướng Nhất Phương nhìn đến một người ăn mày bới trong một cái thùng rác, lấy ra một bao gì đó giống giống quần áo của mình......

Không ngờ người ăn mày kia còn nói thầm một câu : "Kẻ nào mặc bộ rách nát này vậy ?" Gương mặt chữ điền trầm xuống, lôi kéo Mộ Phi, nói cũng không nói đi vào cửa hàng. Nam nhân, quả nhiên cũng rất sĩ diện.

"Quần áo nhiều như vậy, như thế nào cầm hết ?" Hướng Nhất Phương giờ đầy mồ hôi, Mộ Phi đã ôm không xuể đồ vật này nọ, nam nhân liền đỡ lấy giúp, nhưng hiện tại cả hai cũng ôm không hết. Kết quả đáng sợ là làm chiếc thẻ cầm trong tay Hướng Nhất Phương sợt qua tay của Mộ Phi....

"Không sao." Mộ Phi tươi cười, tùy tiện hướng người bán hàng nói mấy câu, chỉ chốc lát sau đã có người đẩy xe đem đỡ lấy đống quần áo.

"Chúng ta mua nhiều như vậy, để bọn họ giúp một chút cũng là bình thường." Mộ Phi lôi kéo nam nhân đi vào thang máy đến nhà ăn ở tầng cao nhất. "Mệt rồi, đi ăn chút đi,"

Nam nhân lắc đầu, nhìn thành phố quá tấm thủy tinh trong suốt hé miệng cười nói, : "Cảm thấy mấy tháng nay như một giấc mơ, có chút không giống thật."

"Có cái gì không giống thật." Mộ Phi ôm lấy thắt lưng của nam nhân, "Hướng Nhất Phương anh lập tức sẽ cùng tôi kết hôn, ha hả....."

"Này, như thế này có người tiến vào thì làm sao bây giờ ?" Nam nhân cười muốn đẩy tay Mộ Phi ra, đối phương lại gắt gao ôm lấy không thả, lúc này thang máy dừng lại, Hướng Nhất Phương rốt cục cũng gỡ được tay của Mộ Phi, cửa thang máy mở, người bên ngoài nhìn thấy khiến Hướng Nhất Phương tựa hồ có kinh hãi, người nọ liền hướng Mộ Phi ngước cằm lên cười lạnh.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

"Đầy, không vào được." Mộ Phi đưa tay đi đến ngăn trở người kia đi vào.

"Không phải chỉ có hai người các ngươi thôi sao ?" Lắc mình một cái, Lạc Tư linh hoạt tiến vào trong thang máy, "vừa lúc" đứng bên cạnh Hướng Nhất Phương, "Như thế nào, sợ tôi quấy rầy tình thú trong thang máy của hai vị sao ?"

"Đúng vậy, đã biết rồi thì sao không đi ra ngoài ?" Mộ Phi trừng mắt nhìn Lạc Tư, Lạc Tư trừng mắt nhìn Mộ Phi, Hướng Nhất Phương giáp ở giữa giống như nhìn đến hai tia điện xẹt tới xẹt lui.

"Ơ..... Lạc Văn có khỏe không ?" Hướng Nhất Phương đứng ra hòa giả, hắn thật đúng là sợ hai ngươi kia lại đánh nhau như lần trước.

"Đứa ngốc thất tình kia, cứ ngồi chồm hỗm trong nhà khóc." Lạc Tư mặt không chút thay đổi nói, thoáng nhìn vẻ mặt khó xử của Hướng Nhất Phương, lại nói thêm "Tiểu tử kia không có việc gì. Cơ mà.... ngươi sao không hỏi xem ta có khỏe không ?" Nam tử khóe miệng nhếch lên, Hướng Nhất Phương lập tức á khẩu không trả lời được.

"Hừ, người xấu sống ngàn năm." Mộ Phi tâm tình không tốt trả lời, chàng đã biết chuyện của Lạc Văn cùng Hướng Nhất Phương, tuy rằng nam nhân đem nhẫn của của hỗn tiểu tử kia đeo trước ngực làm cho Mộ Phi rất không thích, nhưng chàng cũng không nói gì, dù sao nam nhân cuối cùng vẫn là chọn mình.

"Ha hả, ta đây thật hy vọng ngươi là người tốt." Lạc Văn đáp trả.

Hai đại nam nhân bắt đầu ở trong thang máy ngươi một lời ta một ngữ lấy các thủ pháp "ẩn dụ" tiến hành công kích lẫn nhau.

Sau đó Hướng Nhất Phương cũng không ngăn cản, cãi nhau vẫn còn tốt hơn đánh nhau.

May mắn là thang máy rất nhanh, rất nhanh đi đến tầng nhà ăn cao nhất, cửa thang máy vừa mở Mộ Phi liền lôi kéo nam nhân bước ra ngoài, tìm nơi vắng vẻ ngồi xuống, "Hôm nay ra cửa chắc phải đốt phong long." Mộ Phi nhìn Lạc Tư ngồi đó không xa cùng người khác bàn chuyện làm ăn, nói thầm.

Hướng Nhất Phương hé miệng cười, cũng khéo thật, giống như y mỗi lần ra cửa là gặp người nào đó, hoặc là Hắc Ngân giống như hồ ly, hoặc là Đại minh tinh Lạc Văn, hoặc là Lạc Tư lãnh khốc.

Giống như cả đời đi đến chỗ nào cũng gặp được bọn họ sao ? Nam nhân vì ý tưởng kì quái của chính mình mà lắc đầu, dù sao tháng sau, hắn cũng chẳng phải cùng Mộ Phi bay khỏi nơi này sao ?
Bình Luận (0)
Comment