Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 53

"Có thể được không ?" ghé vào bên tai nam nhân, Lạc Tư hỏi.

Hướng Nhất Phương đỏ mặt gật gật đầu, do dự một chút lại hỏi : "Như vậy có thật sự đem bọn họ tiến vào không ?"

"Ừm," Lạc Tư gật gật đầu, nhẹ giọng nói, "Cứ làm theo ta là có thể, mặt khác giao cho ta là được," Nhìn đến nam nhân lại gật gật đầu, Lạc Tư biết Hướng Nhất Phương lần này là thật tin tưởng y.

"Nữ nhân, muốn đi ra không ?" Lạc Tư lại liếc mắt nhìn Tố Vân đang hai mắt đẫm lệ ở góc tường, y vừa rồi dọa cô không ít lần, đại khái trước đây từng bị Lạc Tư khinh thường, hình như là đặc biệt sợ Lạc Tư, Lạc Tư dọa cô hai lần liền lập tức trốn một bên không dám hé răng.

Nghe được Lạc Tư nói, Tố Vân vội quay lại nhìn nam tử, do dự mà gật gật đầu, lại nhìn Hướng Nhất Phương.

"Ông.... các người muốn chạy trốn ra ngoài ?"

"Câm miệng." Lạc Tư nói, "Nói cái gì cũng không cho nói, có nghe hay không ? Cho ngươi làm gì thì làm cái nấy !" Tố Vân vội gật gật đầu.

Hai tay đưa về phía sau giả vờ như bị trói, Lạc Tư trao một ánh mắt cho Hướng Nhất Phương, đối phương hít một hơi thật sâu......

"Ư..... đau quá !" Thanh âm trầm thấp mà từ tính từ trong cổ họng nam nhân thoát ra, mang theo vài phần yếu ớt mà mềm mại đáng yêu, làm cho người ta nghe xong toàn bộ lông cũng đều dựng đứng cả lên.

"Đau quá.... bụng đau quá ! Hư hư....." Thanh âm nức nở vang lên đứt quãng từ cổ họng của Hướng Nhất Phương, Hướng Nhất Phương nhìn Lạc Tư lắc lắc đầu, cũng đã kêu vài tiếng, như thế nào không thấy hai tên kia tiến vào.

"Tiếp tục...." Lạc Tư đè nặng thanh âm nói, y nghe xong đều có cảm giác, không tin hai tên bên ngoài kia không động tâm !

"A...." Hướng Nhất Phương bất đắc dĩ ngâm nga, hắn tùy tiện kêu ra như vậy mấy người kia có thật sự tiến vào ? Cơ mà nếu là Lạc Tư nói, hắn cũng liền làm theo.

"Nhị Cẩu à ! Thằng kia bị đau bụng, chúng ta có nên vào xem không ? Hắn đau cũng đủ chết rồi !" một gã hắc y nhân bên ngoài nuốt nuốt nước miếng âm thầm nói : Mẹ ôi ! Kêu sôi nổi như vậy, lão tử nhịn không được !

Một tên áo đen ôm bụng nói : "Lão tử bụng cũng đau, nhưng thế nào không thấy mày quan tâm như vậy ? Sắc quỷ ! Chờ đó cho tao ! Tao đi giải quyết cái !"

"Được được được ! Đi nhanh về nhanh, chờ mày là được !"

Chờ đợi người bị đau bụng nọ trở về, tên áo đen cứ dán lỗ tai vào trên cửa nghe xong một lát, nói thầm : "Thằng Nhị Cẩu kia như thế nào lại chậm như vậy, hắc hắc ,lão tử đi vào nhìn xem."

Tên áo đen không ngừng đem cửa gỗ mở ra, đi vào liền nhìn thấy Hướng Nhất Phương nửa nằm ở trên người Lạc Tư vẻ mặt đau khổ rên rỉ, cau mày, lại phát ra tiếng than nhẹ, ánh mắt có chút sương mù xin giúp đỡ dường như nhìn vào tên áo đen, làm tên này nhất thời sửng sốt một chút.

Nhưng rất nhanh, hắn liền bay nhanh tới, miệng vừa không dấu được ý cười vừa mắng : "Đau đau đau, làm sao đau ? Kêu cái gì mà kêu !" Vừa đưa tay sờ sờ lên người nam nhân.

Hướng Nhất Phương hơi hơi nghiêng người né qua, nhỏ giọng nói : "Không phải nơi này, là bụng..... bụng đau."

"Ta đến xem ! Yêm trước kia là bác sỹ thú y, trâu ngựa sinh bệnh đều là yêm chăm sóc !" Tên áo đen nuốt nước miếng đặt tay lên bụng nam nhân, một trận hơi thở ấm áp khoan khoái nhất thời thâm nhập, xương cốt toàn thân tê dại một trận, "Là nơi này phải không ? Yêm xoa xoa cho ngươi, sẽ không đau nữa !"

"Ta cũng đau, ngươi như thế nào không xoa xoa cho ta ?" Lạc Tư ở một bên cười lạnh, gã áo đen đang muốn mắng hai câu thì trên bụng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, tay sờ lên bụng, đỏ au một mạnh, hai con mắt trợn tròn lên chưa kịp hô đã bị Lạc Tư đánh cho bất tỉnh.

"Đi mau !" lôi kéo nam nhân, Lạc Tư lấy ra con dao cầm trên tay.

"Chờ tôi với ! Chờ tôi với !" Tố Vân đỡ cái bụng mang thai, chạy tới, "Mang theo tôi với !"

"Buông ra !" Nữ nhân không giữ lấy Lạc Tư, ngược lại lại giữ lấy áo của Hướng Nhất Phương, "Nhất Phương à ! Em thực xin lỗi anh, nhưng anh tốt xấu gì cũng là do nhà em nuôi lớn, anh không thể bỏ lại em !"

"Câm miệng ! Đừng nói nhiều !" Nhìn thấy Hướng Nhất Phương có chút do dự, Lạc Tư trừng mắt nhìn Tố Vân, "Nhanh lên !" Đối phương lập tức cười giữ lấy quần áo của Lạc Tư.

"Lạc Tư à....." Hướng Nhất Phương mắt xin lỗi nhìn về Lạc Tư, hắn không chỉ làm phiền Lạc Tư, đến bây giờ còn muốn phiền toái y.

"Đi !" cười an ủi nam nhân, Lạc Tư bắt lấy tay nam nhân chạy ra phía ngoài.

"Mẹ nó ! Thằng khốn kia cư nhiên đi vào trước !" Vừa cài khuyu quần vừa chạy vào trong phòng, gã áo đen còn lại mắng, "Thằng ôn con, còn không chờ lão tử !"

"A ! Người đâu ?!" Vừa vào trong phòng chỉ thấy thằng bạn đã ngất xỉu, gã đi đến bên tên ngất xỉu nói : "Mẹ nó ! Người chạy ! Còn không mau đuổi theo !"

Rút vũ khí ra, tên áo đen chạy ra ngoài.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

"Nhanh lên !" Mang theo phụ nữ có thai, chạy như thế nào cũng chạy không nhanh được, Lạc Tư quả thực là muốn bỏ lại Tố Vân.

"Mệt quá ! Tôi..... tôi chạy không được !" Nữ nhân thở phì phò, một tay giữ chặt quần áo của Hướng Nhất Phương, một tay giữ chặt quần áo của Lạc Tư, gắt gao cầm lấy không thả, sợ bọn họ bỏ lại mình.

"Lạc Tư, hiện tại phải chạy đi đâu ?" Hướng Nhất Phương lo lắng nhìn về phía sau, không biết tên áo đen còn lại có thể đuổi theo hay không.

Lạc Tư nhíu nhíu mày, một phen nhắc tới Tố Vân nói : "Xe ở chỗ nào ?" Hai gã áo đen hẳn là phải chuẩn bị xe ở gần đây mới đúng.

"Xe.... xe..... A ! Đúng rồi, thác nước ! Bên kia thác nước có xe ! Bọn họ giấu ở nơi đó !" Tố Vân bừng tỉnh lại chỉ vào một phía nói.

"Chúng ta đi !" Lạc Tư đang chuẩn bị lôi kéo hai người chạy, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng súng vang.

"Đứng lại ! Nếu không đứng lại ta sẽ nổ súng !" Một thanh âm thô to từ phía sau truyền đến.

"A ! Đừng giết tôi ! Đừng giết tôi !" Tố Vân đột nhiên kêu lơn, Lạc Tư một phen che lấy miệng nữ nhân : "Câm miệng ! Muốn chết à ?"

Nguyên bản có chút do dự, tên áo đen nghe thấy tiếng la lập tức chạy đến hướng bọn họ chạy trốn. "Ha ha ! Tìm được cái ngươi rồi 1"

"Đáng chết !" với tốc độ này của bọn họ, còn mang theo một nữ nhân mang thai phỏng chừng chưa chạy tới thác nước đã bị tên áo đen đuổi kiệp, Lạc Tư một phen gỡ cánh tay của Tố Vân đang giữ lấy quần áo của mình, "Hai người chạy mau ! Chuyện này để tôi đối phó !"

"Không được ! Ngươi làm sao bây giờ ?!" Nghe được Lạc Tư nói, Hướng Nhất Phương gương mặt chữ điền trắng bệch, năm chặt tay Lạc Tư, "Bọn chúng có vũ khí ! Chúng ta chạy đi, chạy nhanh lên là được !"

Nghe xong lời nam nhân, Lạc Tư mắt sáng ngờ, nở nụ cười một tiếng sau ôm lấy nam nhân hung hăng hôn lấy một cái : "Đi !" Nói xong, xoay người chạy lại đằng sau.

"Lạc Tư à !" Nhìn bóng dáng nam tử chạy đi, Hướng Nhất Phương gọi nhỏ, tay bị Tố Vân cầm lấy chạy về kía còn lại, : "Đi mau ! Đi mau ! Như thế này đến đón hắn à !"

Cắn chặt răng, Hướng Nhất Phương kéo Tố Vân chạy về phía thác nước.

Nhất định..... không thể có việc gì ! Nam nhân đột nhiên chua xót trong lòng......
Bình Luận (0)
Comment