Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 7

"Không được..... không được như vậy ! Buông !" Hai tay bị khóa trái sau lưng, cả người bị hạ xuống cái giường lớn màu trắng, trong lòng sợ hãi đến mức làm cho Hướng Nhất Phương run rẩy không nhịn được. Loại chuyện này, làm sao có thể ! Mặc dù lúc mở miệng đáp ứng đã muốn nghĩ tới, mà lúc tự thể nghiệp lại có thể ức chể chán ghét cùng sợ hãi ?

Bị đồng dạng nam nhân đặt ở dưới, làm ra chuyện như vậy !

"Thật..... nói nhiều quá ! Như thế này chỉ cần phát ra thanh âm "a a a" là có thể, mặt khác ta không muốn nghe !" Từ trong ngăn kéo bên cạnh xuất ra một cái dây lưng cột lấy một quả cầu nhỏ, Hắc Ngân cười đem quả cầu nhét vào miệng nam nhân, sau đó lấy dây buộc chặt lại.

"Ô ô...." Khoang miệng bị tiểu cầu chặn lại không thể khép kín, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống dưới, ngay cả nói cũng không nói ra được, nghe dduwwojc tiếng của quần áo bị xé rách, tiếp theo là cái cảm giác lưng đã bị bại lộ trong không khí, Hướng Nhất Phương tuyệt vọng vùi đầu thật sâu vào trong chăn.

"Nha ! Thật gợi cảm nha...." Cái lưỡi màu đỏ trên mảng lưng lõa lồ màu một ong liếm lại liếm, cảm thụ được mỗi lần liếm kia là cái run nhè nhẹ của làn da mang đến khoái cảm. Quần áo nửa người tren đã bị xé đến vỡ vụn, Hắc Ngân càng thủ tham hướng về hạ thân của Hướng Nhất Phương, không ngừng khiêu khích, đoạn đoạn tục tục truyền lại tiếng nghẹn ngào ẩn nhân của nam nhân.

"À, thế à, đã biết, tôi sẽ nói với ông ta." Buông di động, Lạc Tư mặc quần áo vào, xem ra con chuột họ Hướng kia vận khí không tồi.

Một lần nữa trở lại cái phòng khách kia, Lạc Tư đứng ở bên ngoài gõ cửa, không ai trả lời, y lại dùng lực gõ : "Hắc Ngân, là tôi, mở cửa."

"Rầm" một tiếng, nam nhân cởi thần híp một đôi mắt hồ ly bất mãn mở cửa phòng ra, nhưng cũng vừa lúc chặn lại tình hình trong phòng, Lạc Tư có chút hơi kinh ngạc, chẳng lẽ bọn họ thật đúng là làm ?

"Lão Đại à ! Ông cho tôi khoái hoạt một đêm không được sao ?" Đầu tiên là thằng nhóc bị đau thắt lưng, giờ lại thế nào ? Hắn là thằng đàn ông mà !

"Tôi cũng không muốn, cơ mà...... hình như ngài không thể không đi về." Lạc Tư buồn cười nói.

"Hết lần này tới lần khác, bực bội !" Hắc Ngân hung hăng đánh một quyền vào trên tường, rồi sau đó tức tối trở lại trong phòng. Lạc Tư đứng ở cửa dùng dư quang liếc mắt vào trong phòng, trên giường tựa hồ có một người.

Chỉ chốc lát sau, Hắc Ngân mặc quần áo đi ra, đối Lạc Tư cười nói : "Hôm nay không tính ! Tôi lần sau sẽ đến lấy hết." Đại thúc à, chỉ có thể về sau lại đến chậm rã yêu thương ngươi rồi ! Nói xong liền vội vã ra đi.

Lạc Tư lắc lắc đầu cười, đang chuẩn bị trở về ngủ, lại nghe tới trong phòng có thanh âm "ư" rất nhỏ. Đột nhiên nhớ tới người trên giường kia hẳn là Hướng Nhất Phương, thiếu chút nữa quên mất con chuột kia.

"Thật không nghĩ đến, Hắc Ngân ngay cả ngươi cũng sẽ ăn, thật sự là bụng đói ăn quàng." Nhìn đến người đàn ông lưng trần nằm sấp trên giường, Lạc Tư đi qua liếc nhìn nam nhân hai tay bị trói, đang chuẩn bị đi tới đem người cởi bỏ thì ánh mắt chạm đến bóng lưng trần trụi trong ngọn đèn loe lóe.




Không biết Hắc Ngân chơi đùa lão nam nhân kia thế nào, cơ mà cho dù có thế nào cũng không thật sự làm đúng không ? Lạc Tư vừa nghĩ vừa mới chuẩn bị cởi quần áo ngủ chợt điện thoại vang lên, thầm mắng một tiếng rồi ấn nút nghe.

Không biết vì sao gã hồ ly đột nhiên ly khái, Hướng Nhất Phương vừa an tâm lại phát hiện chính mình bị trói tay sau lưng, hắn đã sớm nghe được thanh âm của Lạc Tư ở cửa cũng chỉ có thể "ư" ý bảo người tới đem hắn buông ra.

Hoàn hảo, Lạc Tư tiến vào bắt đầu giải cho hắn, cơ mà vì cái gì mới giải đến một nửa lại đột nhiên ngừng ? Hướng Nhất Phương lại "ư" hai tiếng ý bảo, mặt đột nhiên bị một đôi tay mạnh mẽ nâng lên, thấy được vẻ kinh ngạc của tuấn mỹ nam tử.

"Khó trách......." Lạc Tư lại buông lỏng tay ra, một đôi mắt dừng lại trên xương quai xanh bị che đầy chất lỏng sáng bóng. "Nha, may mà không bắt đầu làn, bằng không ta sẽ thật sự hối âận !"

Bàn tay xoa nam nhân lưng, Lạc Tư cúi xuống liếm liếm lỗ tai nam nhân : "Yên tâm đi, nếu cùng ta làm thì cũng có thù lao, cho nên ngươi không nên dùng cái cặp mắt xinh đẹp kia trừng mắt ta."

Vì cái gì...... lại như vậy ? Đi một người. lại tới một người, những kẻ phiền toán làm cho da đầu hắn run lên !

"Trước kia thế nào không phát hiện, ngươi dưới kính mắt cũng là một kẻ gợi cảm mê người như vậy ?" Lạc Tư thấp giọng cười, giải khai hai tay bị trói cho nam nhân, nhìn đến nam nhân bắt đầu giãy dụa thì trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, đem Hướng Nhất Phương bay qua phía sau, càng làm hai tay nam nhân giam cầm ở đầu giường. "Ta tuy rằng không có mê muội như Hắc Ngân, nhưng là không hy vọng bị ngươi bắt lấy đâu."

"Ô !" Hướng Nhất Phương phát ra thanh âm kháng cự, lại có vẻ có chút tình sắc.

Cúi đầu cắn chỗ xương quai xanh lồi ra, cắn cho đến khi chảy máu mới lưu luyến rời đi, sau đó là trong ngực, từng điểm nhỏ màu phấn hồng.

Đau ! Quả thực là cắn trắng trợn, trừ bỏ đau còn có cảm giác nhục nhã, khoang miệng bị ngăn chận nhưng thống khổ rên rỉ vẫn không cách nào ngăn cản phát tiết ra ngoài.

"Chưa cùng đàn ông làm bao giờ à, hửm ?" Mở hai chân nam nhân ra, ngẩng đầu thoáng nhìn thấy Hướng Nhất Phương dùng sức lắc đầu, y cười đưa ngón tay đi vào.

Quả nhiên, thực chặt, thực nóng. Hơn nữa nhìn hắn bộ dáng thống khổ như vậy, quả nhiên là lần đầu tiên.

Không chút thương tiếc gia tăng ngón tay mở rộng lãnh địa, dưới công kích cường ngạnh của Lạc Tư nam nhân chỉ có từng ngụm từng ngụm hấp thụ không khí, thân thể cứng ngắc run rẩy không thể tự khống chế.

Lạc Tư căn bản không biết săn sóc người khác, chỉ biết thỏa mãn dục vọng bản thân, y muốn làm, y liền làm ! Ngẩng đầu nhìn nam nhân hai chân thon dài, cùng với với tiếng thống cổ từ trong cổ họng rống đi ra của Hướng Nhất Phương, y lại sáp đi vào thật sâu.

Xiềng xích trói chặt hai tay lại rầm rầm vang lên, hạ thể giống như bị dao cứa vào làm cho Hướng Nhất Phương nhắm chặt hai mắt không thể đi đối mặt với gã đàn ông đang tiêu dao khoái hạt trên người mình.

"Rất thư thái !" Dùng sức vuốt ve cái mông của nam nhân, Lạc Tư ngửa đầu lần lượt càng thêm xâm nhập vào huyệt đông đang mất hồn kia, cái nơi thật chặt, thật nóng, chưa bị khai phá qua.

Chất lỏng màu hồng tích lạc trên cái giường màu trắng, một bên là kẻ khống chế người khác, một bên là nam nhân không ngừng bị đè ép thống khổ rên ri.

Đau, chỉ có đau không ngừng..... Mỗi một lần luật động đều mang đến một trận lửa nóng đau đớn, đau tới kinh khủng.

"Hét đi ! Con chuột nhà ngươi !" Lạc Tư trong tình ái vẫn bình tĩnh cực đoan, một bàn tay đánh vào cái mông của nam nhân, đau đớn nóng rát làm cho Hướng Nhất Phương nhịn không được kêu lên, giống như thuốc kích dục làm cho Lạc Tư đang rong ruổi trên thân thể hắn càng thêm điên cuồng.

Mạnh mẽ đem nam nhân từ trên giường ôm đến ở trên đùi mình, Lạc Tư xé dây lưng chặn miệng Hướng Nhất Phương, lại càng thêm xâm nhập, không ngừng cắn môi nam nhân, giật lấy cái cổ tay, cùng cái lưỡi đỏ tươi quấn lấy cùng một chỗ, để lộ dưới môi một chất lỏng màu bạc đầy tình sắc dị thường.

Rốt cuộc buông ra đôi môi bị chà đạp tới tàn phá, Lạc Tư mạnh mẽ đem nam nhật đặt lên trên tường lần lượt cường bạo, nam nhân này thật làm cho y thích đến muốn chết.

Đôi mắt tràn ngập mê man mà thống khổ tại thân thể lần lượt bị xâm phạm cứ không ngừng rơi nước mắt không biết tư vị gì, là nhục nhã, cũng là đau đơn buông tự tôn dùng thân thể đổi lấy tiền tài.

Cứ như thế, Hướng Nhất Phương yên lặng nhận lấy nỗi thống khổ trên thân thể.
Bình Luận (0)
Comment