Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh

Chương 120

Không biết nụ hôn ấy đã kéo dài bao lâu, chàng khẽ rời bờ môi tôi, ghì trán chàng vào trán tôi, hân hoan thủ thỉ:

- Ta không cần trở thành vĩ nhân lừng danh thiên cổ như đại ca, cũng không cần quyền lực và danh vọng, ta chỉ cần một người vợ mà ta yêu thương. Mùa đông, ta muốn cùng cô ấy cưỡi ngựa trên tuyết trắng, tìm kiếm hoa mai. Mùa xuân, ta muốn đưa cô ấy đến những vặt đồi bát ngát, hái những bông hoa dại, kết thành vòng hoa xinh xắn. Mùa hạ và mùa thu, cô ấy thích làm gì ta cũng chiều ý. Mỗi mùa xuân – hạ - thu – đông, ta đều muốn cô ấy trở thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian.

Chàng nghiêng đầu sang bên, phải ngừng lại thật lâu mới có đủ can đảm, tiếp tục thổ lộ lòng mình trong nỗi xúc động dâng trào:

- Ta chỉ cầu mong có thế.

Tôi nức nở, thổn thức. Mong ước của chàng mới giản dị làm sao! Không giống người anh ôm hoài bão lớn lao, chàng chỉ mong cầu niềm hạnh phúc mà bất cứ ai cũng có thể có được. Hạnh phúc bình dị ấy, với chàng, lại vô cùng quý giá. Tôi âu yếm vuốt ve hàng mày dài, sống mũi cao và bờ môi mềm mại của chàng. Tôi yêu những xúc cảm dấy lên từ những va chạm khẽ khàng ấy. Tôi thủ thỉ:

- Kháp Na, vậy thì chúng ta đừng lãng phí thời gian đoán định tâm tư, tình cảm của nhau nữa, đừng lạnh lùng, thờ ơ nữa! Đời người có được bao năm, kể từ bây giờ, chúng ta hãy sống và tận hưởng năm tháng thuộc về chúng ta.

Chàng chớp mắt, đôi đồng tử long lanh gắn chặt vào tôi, niềm hân hoan rạng ngời trên gương mặt và dâng đầy trong mắt. Khi tôi vừa dứt lời, chàng lập tức sáp lại gần, hôn tôi mê mải. Nụ hôn mê say, nồng nàng, dịu dàng mà cuồng nhiệt. Trống ngực đập rộn ràng, hơi thở nồng đượm, hai má nóng ran. Những âu yếm, đan quyện ngày một mạnh mẽ, mãnh liệt hơn, chàng nồng nhiệt tận hưởng, thả sức thưởng thức. Tôi dịu dàng đáp lại, chiều ý chàng, quấn quýt bên chàng.

Tôi cảm nhận được khát khao ngày một mãnh liệt của chàng qua bàn tay siết chặt vòng eo tôi, qua bờ môi như có lửa đốt, qua làn da căng tràn xúc cảm và ánh mắt hừng hực dục vọng, giọng chàng thì thầm, khơi gợi:

- Tiểu Lam, em cho phép ta chứ?

Sức nóng từ bàn tay chàng lan tỏa, đốt cháy da thịt tôi, tôi như người vừa trúng bùa mê, ngả vào lòng chàng mềm nhũn:

- Chàng là phu quân của em, chàng muốn sao cũng được.

Tôi nhìn thấy đôi mắt mê dại của mình in trong vòm mắt huyền hoặc của chàng, tiêu cự biến mất, ranh giới không còn, khoảng cách cũng biến mất, làn môi đỏ thắm khẽ mở, làn môi thanh xuân, quyến rũ khó cưỡng. Tôi chưa bao giờ thấy hình ảnh đó của bản thân, không dám nhìn thêm nữa, tôi vùi đầu vào lòng chàng, đỏ mặt, ấp úng:

- Huống hồ, chàng đã từng…

Dường như lấy lại được chút tỉnh táo, chàng khẽ rời khỏi tôi, gắng gượng quay đầu qua hướng khác:

- Tiểu Lam, tuy em là tâm nguyện lớn nhất đời ta, nhưng ta… ta không muốn giấu em bất cứ điều gì. Ta muốn em chọn ta không một chút do dự.

Tôi ngạc nhiên:

- Chàng còn điều gì chưa nói với em ư?

Chàng thở dài, khẽ buông tôi ra:

- Tối hôm đó, khi vừa đến phủ Quốc sư, Drakpa Odzer nói với ta rằng, trong cung cho người đến mời đại ca, huynh ấy đã đi rất lâu rồi. Khi ta chuẩn bị bước vào nhà thì huynh ấy đột nhiên trở về, thần sắc hoang mang, lo sợ, và điều khiến ta ngạc nhiên hơn cả là, bên cạnh huynh ấy không có bất kỳ người hầu cận nào. Y phục của huynh ấy không chỉnh tề mà xô lệch, nhàu nhĩ. Huynh ấy không buồn chào ta lấy một tiếng mà vội vã rảo bước vào thư phòng. Ta không biết đã xảy chuyện gì, nhưng đó là lần đầu tiên ta thấy bộ dạng của anh trai mình thảm hại như vậy.

Tôi sững sờ, vì tôi cũng không ngờ Bát Tư Ba lại có lúc hoang mang, sợ hãi đến thế.

Kháp Na chìm trong hồi ức, ngọn nến bập bùng chiếu tỏa gương mặt như tạc khắc và ánh mắt xót xa, thương cảm của chàng:

- Đại ca sục sạo bới tìm trên giá sách của mình như một người điên. Huynh ấy vứt sách ngổn ngang dưới đất. Ta hốt hoảng, chạy đến giữ tay huynh ấy lại, huynh ấy bỗng gào lên đau đớn. Chiếc áo tăng ni bị ta kéo rách một miếng, để lộ những khớp tay của huynh ấy. Ta nhìn thấy một vết thương lớn, nhưng huynh ấy đã vội vàng che đi. Lúc đó, huynh ấy mới nhận ra sự có mặt của ta, và như gặp được vị cứu tinh, cứ ráo riết dồn hỏi ta rằng, nếu biết em gặp nguy hiểm, liệu ta có bằng lòng đánh đổi mười năm dương thọ để cứu em không. Ta đã khẳng khái đáp rằng, ta sẵn lòng, nhưng huynh ấy vẫn chưa chịu tin, nằng nặc buộc ta phải xác nhận chắc chắn… Dáng vẻ của huynh ấy lúc đó rất kỳ quặc. Lúc đầu là kinh ngạc, sau đó thì mỗi lời nói ra đều đượm vị xót xa, chua chát. Huynh ấy lúc bình tĩnh, khi điên loạn, hoàn toàn không phải là người anh trai mà ta biết trước đó. Sau cùng, như kẻ chấp nhận số phận, huynh ấy cho ta biết tình hình của em và chỗ ngôi nhà, thúc giục ta lên đường. Ta cuống cuồng trèo lên lưng ngựa, trước lúc phi đi, ta bỗng nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ choang vẳng ra từ phòng huynh ấy. Nhưng vì vội đến cứu em, ta chẳng để tâm chuyện đó. Tinh mơ hôm sau, khi ta trở về phủ Quốc sư, Drakpa Odzer nói nhỏ với ta rằng, đại ca đã thức trắng đêm, đập vỡ tất cả đồ đạc trong phòng. Hôm đó, huynh ấy tiều tụy, võ vàng đi trông thấy, ánh mắt lạnh như băng. Huynh ấy không hỏi và ta cũng không nói bất cứ lời nào. Nhưng ta biết, bắt đầu từ đây, giữa huynh đệ ta đã tồn tại một hố sâu ngăn cách, chẳng thể lấp đầy.

Chàng quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt ngập nỗi day dứt:

- Tiểu Lam, sau chuyện đó, chúng ta biết rằng, cả hai đều đã yêu em.

Tôi thực sự bất ngờ. Bát Tư Ba chỉ kể lại rất qua loa chuyện đêm đó cho tôi nghe. Giờ đây, Kháp Na đã tặng cho tôi một phiên bản khác. Tôi cười buồn, chuyện đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Dù cho đêm đó, chàng đã dằn vặt, đau khổ ra sao thì sự thực vẫn là sự thực: chàng đã chọn Phật Tổ chứ không phải tôi.

Tôi nắm lấy bàn tay Kháp Na, đặt lên ngực mình:

- Kháp Na, dù khi ấy đã xảy ra chuyện gì thì người đến với em đêm đó vẫn là chàng. Thực ra, không có chuyện hao tốn mười năm dương thọ gì cả, đó chỉ là những lời nói dối mà Khabi cố tình dựng lên để thử thách lòng dạ đàn ông mà thôi. Chàng đã vượt qua cuộc khảo nghiệm đó nên chàng sẽ là người mà cả đời này Lam Kha Mai Đóa yêu thương. Chàng biết không, loài hồ ly kết đôi rất ổn định, nói theo ngôn ngữ của loài người thì chính là: trọn đời trọn kiếp có nhau. Chàng và em đã thuộc về nhau, từ nay em xin trao thân gửi phận cho chàng.

Những dằn vặt, trăn trở rốt cuộc cũng đã tan biến trong mắt chàng, niềm vui rạng ngời như nắng xuân. Chàng kéo tôi vào lòng, siết chặt như thể sợ rằng chỉ cần khẽ buông lơi, tôi sẽ lập tức biến mất. Chàng nhấc bổng tôi lên, tiến về chiếc giường rộng. Sợi dây buộc tóc đã tuột từ lúc nào, mái tóc màu lam bồng bềnh xõa dài trên gối. Chàng thở gấp, lòng bàn tay nóng rãy, ánh mắt vằn vện những tia dục vọng. Nhưng chàng vẫn đủ kiên nhẫn để cởi bỏ từng lớp xiêm y của tôi. Chàng nâng niu cơ thể tôi như nâng niu báu vật quý giá nhất trên đời.

Đêm đó, bầu trời đêm ngàn sao lung linh, ánh trăng chiếu rọi khiến gương mặt chàng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. Tôi nhớ mãi vầng trăng tròn vành vạnh đêm ấy. Đó là đêm trăng đẹp nhất mà tôi từng thấy.

- Tiểu Lam ơi… Tiểu Lam…

Hơi thở hổn hển, niềm hân hoan khoái lạc chẳng thể che đậy, chàng đan những ngón tay mình vào tay tôi, thầm thì gọi tên tôi, giọng nói dịu ngọt của chàng bao phủ lấy tôi. Suốt những tháng năm dằng dặc sau này, tôi vẫn không nguôi tưởng nhớ lại đêm tân hôn ngọt ngào, thiêng liêng ấy, bên tai tôi vẫn luôn văng vẳng tiếng gọi da diết của chàng: Tiểu Lam ơi… Tiểu Lam…
Bình Luận (0)
Comment