Dục Tu Ký

Chương 117



Nàng ta đang miên man thì đã nghe bên trên giọng Tú Thư chầm chậm..- Vẫn như hai lần trước..- Đệ tử chân truyền của Thần Kiếm Tông số thứ tự 1, 3, 5, 7 sẽ tỷ thí với đệ tử của Vạn Đao Tông có số đối ứng là 2, 4, 6, 8..- Mời hai người có số 1 và 2 tiến lên võ đài phía trước..Văn Tịnh Kỳ chợt giật thót.

Bởi phía đối diện, người đang tiến lên chính là….….

Phùng Hi Bạch..Còn mảnh giấy bên dưới tay của nàng, lại đang ghi rõ ràng…..….


Số 1..Văn Tịnh Kỳ sắc mặt phức tạp, không lâu sau, nàng thở dài tiến lên phía trước.Vừa thấy hai người bước lên chính là Phùng Hi Bạch và Văn Tịnh Kỳ.

Hai vị chưởng giáo Mặc Long và Phùng Diêm Sâm trợn tròn, vô thức nhìn sang nhau.Mặc Long khuôn mặt cười khổ..- Sao… lại trùng hợp như vậy….Còn Phùng Diêm Sâm chẳng biết nghĩ gì, bật cười một tràng..- Thú vị… thú vị…..Ngay cả hai vị chưởng giáo cũng thất thố như vậy, nói gì đến đám đệ tử bên dưới..“Trời ạ… mấy ngày qua Văn tỷ cùa Phùng Hi Bạch song túc song tê, bây giờ lại thành đối thủ…”(Song túc song tê: Dính nhau như hình với bóng).“Ha ha ha… đối thủ là tình lữ… xuống tay thế nào đây….”.“Con mẹ nó… không uổng công chờ đợi… đây mới là trận đấu đáng xem nhất a…”.“ Cả hai lại đồng giai, đều là thiên kiêu hai phái… càng khó phân định hơn nữa…”.“Ta nghĩ Phùng đại ca sẽ hàng thôi… sao nỡ xuống tay với Văn tỷ được…”.“Ta lại không nghĩ vậy… Phùng Diêm Sâm làm sao chịu mất mặt để thua tình lữ được…”.“Đúng vậy… kết cục vẫn còn khó đoán…”.Ngay cả Lý Quý cũng phải trố mắt, nuốt nước miếng mấy cái..“Văn tỷ…”.“Sao lại trùng hợp như vậy… lần này……khó xử thật rồi…”.Không lâu sau, Lý Quý sắc mặt chợt quái dị..“Ta là hôn phu của Văn Tỷ….Ha ha ha…chính miệng ngươi nói ra câu đó....…..Hi Bạch… để xem ngươi xử trí thế nào….”.Không lâu sâu, khuôn mặt hắn trầm xuống..“Khoan… Sao thấy tình cảnh này…ta lại cảm thấy vui nhỉ….”.“Thấy Văn tỷ khó xử … sao ta…..….Ta từ lúc nào….

lại nhỏ nhen như vậy….?”.Hắn chợt nhìn sang bên dưới, Hồng Nhược Lan dù đang hoài thai nhưng bộ dạng không chút thuỳ mị, thấy tràng cảnh kia thì bật cười vô cùng khoái chí..“Chẳng lẽ… thực sự như lời nàng ta nói… là… ta ghen….?”.“… đạo tâm ta… có vấn đề…? “.“….

Tình đầu… Văn tỷ….…chẳng lẽ… khó dứt như vậy…?”.“Chẳng lẽ… cảm giác mọi khúc mắc với Văn tỷ đều kết thúc trước đây… chỉ là ta……tự huyễn hoặc bản thân…?”.“Lý Quý ơi là Lý Quý….

Ngươi tư tình nam nữ còn không dứt… nói gì đến báo huyết thù… hùng bá một phương a….”.Nghĩ đến đây, hắn hít một hơi thật sâu hạ quyết tâm, ánh mắt cau lại.

Vứt chuyện kia ra sau.Bên trên khán đài.Nhìn thấy đối thủ là Văn Tịnh Kỳ, khuôn mặt Phùng Hi Bạch hiện lên khó xử.

Bất ngờ nghe giọng nói của nàng ta..- Phùng huynh… không cần khó xử….đã là tỷ thí, thì phải hết sức….Liếc sang Văn Tịnh Kỳ, Phùng Hi Bạch hít một hơi, gật đầu..- Được… Văn muội cẩn thận..- Phùng huynh cũng vậy… muội…..Ánh mắt Văn Tịnh Kỳ hiện lên quyết tâm..….


sẽ không nương tay….Thấy cả hai đã chuẩn bị, Tú Thư liền mỉm cười..- Cả hai đều đồng giai… vậy thì càng tiết kiệm thời gian….- Được rồi… ta tuyên bố…..- Trận đầu tiên của hai chân truyền đệ tử… Văn Tịnh Kỳ… Phùng Hi Bạch…...… bắt đầu.Vừa dứt lời, Văn Tịnh Kì ánh mắt loé lên....“Phập”...Phi kiếm không biết từ đâu xuất hiện cắm thẳng xuống vị trí Phùng Hi Bạch đang đứng.

Nhưng hắn cũng là người dày dạn kinh nghiệm, đã đoán trước mà lui hai bước.Chỉ thấy Phùng Hi Bạch ngưng thần, tế bảo đao ra… cả người hơi thấp xuống, bàn tay cầm đao thủ thế....“Rắc…rắc…rắc…”...Phùng Hi Bạch chỉ thủ thế mà dưới chân hắn, võ đài bằng đá lấy bàn chân trước của hắn làm trung tâm, vố số vết rạn lan ra.Lý Quý ánh mắt đăm chiêu..“Đây là lần đầu tiên thấy Văn tỷ xuất kích… tốc độ thật đáng gờm….”.“Nhưng Phùng Hi Bạch….

hắn ta… linh lực chuyển hoá thành khí kình… cũng thật sự đáng sợ…”.Ngay cả Mặc Long ở bên trên cũng thoáng phát ra dị sắc, ngồi thẳng dậy, vô cùng chăm chú.Bên trên võ đài, Văn Tịnh Kỳ nhảy lên cao mấy trượng, tay niệm pháp quyết.

Miệng hô khẽ..“Hoán Thiên Kiếm Pháp… thức thứ nhất….

Tề Vũ Đảo Nhật…”.Thanh kiếm cắm sâu trước mặt Phùng Hi Bạch rung càng lúc càng mạnh, sau đó bật ngược trở về, bay mấy vòng xung quanh Văn Tịnh Kỳ.

Chưa kịp nhìn rõ đã thấy thanh kiếm diễn hoá thành vô số tia sáng dài, hệt như có cả trăm thanh kiếm đang bay lượn xung quanh Văn Tịnh Kỳ vậy.Phùng Hi Bạch ánh mắt chợt loé, miệng thì thầm gì đó.

Thanh đao trên tay bất ngờ thay đổi hình dạng, lớn hơn không biết bao nhiêu lần.Từ một thanh đao dài 6 tấc, đã trở thành trảm mã đao.


Ánh sáng màu đỏ lập loè phát ra liên hồi.(Trảm mã đao: Thanh đao bản lớn, trong chiến trường thường được những người có khí lực dùng để chém cả người lẫn ngựa…”..“Tới”..Miệng nàng ta hô khẽ, kiếm khí bay rợp bên trên võ đài trút xuống Phùng Hi Bạch như mưa, bao vây lấy đối phương.Nhưng ngay lúc này, Phùng Hi Bạch đã đưa thanh đao kì lạ kia lên chắn trước mặt...“Phập… phập… phập…”..“Keng…keng… keng…”...Tiếng các tia kiếm khí va chạm vào thanh đao kia cùng những tia kiếm khí cắm xuống võ đài phát ra giòn giã.Bên dưới, tiếng đệ tử vỗ tay lẫn lo lắng phát ra...“Hay… hay….”..“Văn tỷ hay lắm….”..“Phùng thiếu chủ… không biết huynh ấy có….”..Vị trí Phùng Hi Bạch chỉ thấy khói bụi mù mịt.

Ánh mắt Văn Tịnh Kì chợt loé, nhanh chóng lách sang một bên.“Xoẹt…”Từ trong luồng khói bụi kia, một luồng đao khí lăng lệ hình bán nguyện bắn tới ngay vị trí Văn Tịnh Kỳ vừa đứng.

Văn Tịnh Kỳ chưa kịp định thần đã nghe...“Văn muội cẩn thận….”..Không biết từ lúc nào Phùng Hi Bạch đã búng người lên cao, thanh đao to lớn quá khổ đang chém xuống..“Thứ thứ 2…Vạn Khí Tu Nhai….”.Văn Tịnh Kỳ lẩm bẩm, khuôn mặt bình tĩnh, Phùng Hi Bạch từ trên cao đang lao xuống rất nhanh nhanh nhưng….….

ở sau lưng, một tia sáng màu trắng lao tới còn nhanh hơn.Ánh mắt hắn đại biến, liền xoay người mấy vòng né tia sáng kia.Không lâu sau liền đáp xuống, ánh mắt đầy đề phòng.

Lúc này, hắn........!không còn chút nào khinh địch nữa.Chỉ qua hai chiêu.Văn Tịnh Kỳ rõ ràng đã tạo ra tình huống nguy hiểm, khiến hắn chút nữa rơi xuống hạ phong…Bên trên, Phùng Diêm Sâm ánh mắt tiếu ý..- Mặc huynh, Văn nhi đứa bé này sử ra Hoán Thiên Kiếm pháp quả là vô cùng thuần thục, đã có 6 phần giống huynh rồi a...Mặc Long nghe vậy đầy đắc ý, nhưng khuôn mặt vẫn không lộ ra bên ngoài..- Khiến Phùng huynh chê cười rồi.- À thanh đao kia… ta thấy có chút quen mắt, phải chăng là của…..Phùng Diêm Sâm nhìn về phía nhi tử ánh mắt nhu hoà..- Không sai… đó chính là Bả Phì Đao..Ông ta nói đến đây liền thở dài..- Ta trước đây thành danh là nhờ thanh đao này, nhưng bây giờ… thanh đao nào đi nữa… cũng chẳng còn quan trọng..Nghe đến đây, Mặc Long đầu cũng gật gật tỏ vẻ đồng ý.Thỉnh thoảng, các tiểu bối thường lén gọi Phùng Diêm Sâm là đao đế… danh xưng này cũng không khoa chút nào.Cả đời sống chung với đao, Phùng Diêm Sâm yêu đao như mạng.Cũng có thể nói nếu xét về dùng đao, ông ta ở phương bắc này đã gần như bước vào hàng ngũ tông sư.Trước đây, Vạn Đao Kinh của Phùng Diêm Sâm cùng thanh Bả Phì Đao này danh tiếng ở phương Bắc vô cùng lẫy lừng.Nhưng bây giờ thế cục đã dần ổn định, cả trăm năm qua phương Bắc yên ổn, chưa từng xảy ra cuộc chiến lớn nào.Các tu sĩ như Mặc Long lẫn Phùng Diêm Sâm đều có thời gian để chú tâm vào tu luyện.Mặc khác, tiến vào Thiên Cảnh, đã phần nào vay mượn được phép tắc thiên địa, cho dù có dùng thanh đao nào đi nữa… hiệu quả cũng vô cùng kinh khủng.Chỉ là khi có pháp bảo vừa ý, công kích càng sắc bén hơn mà thôi.Phùng Diêm Sâm ánh mắt loé lên tiếu ý..- Huynh nói ta vậy còn … trên tay Văn nhi chẳng phải là thanh Ly Hợp Kiếm của huynh đấy sao…..Nghe đến đây, cả Mặc Long lẫn Phùng Diêm Sâm nhìn nhau, bất giác.......!bật cười một tràng..


Bình Luận (0)
Comment